logo
Chương 55: Phiên ngoại 4 - Thử yêuNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 21:40
Sinh mạng ngắn, có được bao nhiêu năm để yêu thương? Xin đừng để người cứ chờ đợi..
Chờ đợi rồi chờ đợi, năm tháng qua đi, cũng không hối tiếc. Nhưng thanh xuân của em, ai sẽ trả lại đây?
Thanh xuân cùng tình yêu luôn đến cùng nhau, có người mất đi đoạn thời gian tươi đẹp nhưng tìm được người nguyện cùng mình đi đến hết đời; có người tìm không được người yêu mình chết đi sống lại nhưng có được đoạn kí ức thời trẻ tươi đẹp nhất.
Nhìn lại, hình như bởi vì yêu anh, mà cả hai em cũng đều không có được.
Doãn Khiết Nhi co gối ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Cô không biết mình nói với anh sẽ chờ, là quyết định sai hay đúng, mà họ đã không gặp nhau đã mấy tuần rồi.
Lòng lúc này thật rối..
Rất nhớ rất nhớ.
Cũng rất đau rất đau.
Bầu trời đêm u ám chỉ lưu lại những ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng, những ngôi sao lấp lánh trên kia đều đơn độc một mình.
Đặng Dĩ Hằng.. lúc này anh đang làm gì?
Anh có đang suy nghĩ về chuyện giữa chúng ta?
Anh có đang nghĩ đến em không?
Có đang nhớ đến em như em đang nhớ về anh không?
Ngồi bên ngoài ban công rất lâu, lâu đến mức cả người đã tê lại, cô mới chậm rãi đứng lên trở vào phòng.
...
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời gọi cô tỉnh giấc, Doãn Khiết Nhi nhận được một cuộc điện thoại từ Đặng Dĩ Hằng.
- Chào buổi sáng, Khiết nhi. - Đặng Dĩ Hằng lên tiếng trước.
Cô còn chưa hoàn tỉnh giấc, nghe anh gọi mình thân thiết, giật mình ngẩn người một lúc.
- Chào.. chào buổi sáng.
Khi nói ra mới phát hiện giọng mình còn ngái ngủ rất khó nghe, không hiểu vì sao bên kia anh lại cười. Nghe anh cười mình, cô mở miệng trách, vô tình như đang làm nũng với anh.
- Cười cái gì, ai cho anh cười. - Cô lí nhí nói tiếp. - Em vừa ngủ dậy.
- Haha, không cười em. Anh mời em bữa sáng, thế nào?
Không biết có phải do cô nghe nhầm? Anh rất nói rất dịu dàng..
- Được. - Cô sảng khoái đáp.
- Được, một lát anh tới đón em.
Doãn Khiết Nhi mang một tâm tình hưng phấn chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn bản thân. Sau một lúc loay hoay mãi, cô mới chuẩn bị xong.
Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, mặc trên người chiếc đầm màu vàng nhạt đến gối, nhìn cô vui tươi tràn đầy sức sống.
Doãn Khiết Nhi còn định ra cửa chờ anh, không ngờ vừa đi ra đã thấy anh đứng đợi sẵn. Không lẽ cô mãi lo sửa soạn nên trễ giờ?
Đặng Dĩ Hằng đứng dựa bên xe, trên người vẫn vận bộ complet, lúc nào cô gặp anh cũng chỉ thấy anh chỉnh tề như thế. Cô rất muốn, rất muốn nhìn anh thoải mái vận thường phục trước mặt mình, nhìn anh không để ý hình tượng khi ở cạnh mình. Doãn Khiết Nhi thật hy vọng có một ngày, anh có thể buông xuống mọi thứ khi ở bên cô; có thể bỏ qua mọi thứ, trong mắt chỉ có cô.Đặng Dĩ Hằng không để ý cô đã đi ra, cứ nhìn xuống đôi chân mình, chốc chốc lại nhìn nhìn đồng hồ
Mái tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, vài sợi trên trán bay lên khi gió thổi. Doãn Khiết Nhi nhìn đến đờ đẫn, rõ ràng không phải lần đầu cô thấy anh đẹp như vậy nhưng hôm nay tim lại đặc biệt đập rộn ràng.
Vài ngày trước cô còn lệ đầy mặt hy vọng anh cho mình một cơ hội bên nhau, chỉ mới mấy ngày thôi và cô nhận ra mình rất nhớ anh, chẳng hiểu vì sao nữa.
Doãn Khiết Nhi nhẹ nhàng bước đến gần, khi anh ngước đầu lên nhìn, cô nở một nụ cười tươi tắn, ngọt ngào hỏi:
- Anh đã đợi em rất lâu sao?
- Cũng không lâu lắm.
Không biết có phải do cảm nhận của cô có vấn đề hay không mà cô cảm thấy hôm nay anh đặc biệt dịu dàng, đặc biệt thân cận..
- Tiểu thư, em còn ngẩn người cái gì?
Đặng Dĩ Hằng gọi cô một tiếng "tiểu thư" đem cô kéo khỏi dòng suy nghĩ, liền nhìn thấy anh đã mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi vào.
Doãn Khiết Nhi hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện kinh ngạc, từ cuộc điện thoại buổi sớm cho đến khoảng khắc nhìn thấy anh kiên nhẫn đứng chờ mình, và giờ là ân cần giúp mình mở cửa xe, lại còn gọi cô bằng những xưng hô khác bình thường. Nhưng lòng cô cảm thấy ấm áp, anh hôm nay không hề có một chút bài xích với cô, có phải anh đã chấp nhận cô?
- Thế nào? Muốn đi đâu? - Anh vừa ngồi vào xe, hỏi cô.
- Tùy ý anh. - Cô cười.
- Hôm nay anh không muốn đến những nơi sang trọng, em có ngại không?
- Không ngại, nơi nào cũng được. - Cô cười càng ngọt ngào.
Anh muốn cùng cô chia sẽ những việc anh thường hay làm? Họ đã gần nhau được thêm một chút rồi?
Nhìn anh lái xe vào tầng hầm của khu mua sắm, cô khó hiểu nhướng mày, anh không phải nói là đi dùng bữa sao?
- Vị trí quán đó không thể đậu xe được, nên anh chạy vào đây, chúng ta đi bộ sang đó là được rồi.
Anh nhìn thấy vẻ mặt cô qua kính chiếu hậu, giải thích; cô nghe xong gật gậy đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Hai người rời khỏi hầm gửi xe, bước đi song song trên vỉa hè, chẳng nói với nhau câu nào.
Không khí xung quanh như ngưng đọng, tiếng cười đùa của những đứa trẻ vang vọng bên tai, tiếng nói chuyện của người đi ngang qua họ có thể nghe được rõ ràng.
- Băng qua con đường này, rẻ trái là đến rồi.
Trong lúc đứng đợi đèn đỏ anh trầm thấp lên tiếng, cô nghe mà không kịp đáp, phản ứng chỉ gật đầu một cái.
Khi ánh đèn màu đỏ sáng lên, những chiếc xe dừng ngay ngắn dưới vạch kẻ màu trắng, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô qua đường.
Doãn Khiết Nhi ngạc nhiên mà đôi chân cứ bước theo anh, không nghĩ được gì nữa.
Đặng Dĩ Hằng giữ tay cô rất chặt, giống như đang nắm lấy tay một đứa bé dẫn nó qua đường, nhưng tay của anh rất lớn, rất ấm.Mặc dù hai người đã đặt chân lên lại vỉa hè, nhưng hình như anh vẫn không có ý định buông tay cô ra.
Doãn Khiết Nhi mặc dù trong lòng rất vui nhưng cô không muốn để bản thân chìm trong vọng tưởng, dừng chân lại nhìn anh, rồi lại nhìn xuống tay hai người.
Đặng Dĩ Hằng thấy phản ứng của cô, không chỉ không buông tay mà còn đem bàn tay mình đan vào tay cô, hai bàn tay đan chặt không một khe hở.
Bước chân anh vẫn không dừng lại, tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.
- Em biết không, anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định được rồi.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Trái tim cô nhảy lên liên hồi, rất nhanh, rất mạnh, đến mức cô nghe rõ từng nhịp đập.
- Anh sẽ thử. - Anh nhìn xuống cô, bỗng nhiên nở nụ cười. - Thử yêu em.
Doãn Khiết Nhi nghĩ mình sẽ ngất mất, câu trả lời mà cô vẫn ngày ngày mong chờ, anh bảo rằng sẽ thử yêu cô..
Thật tốt, chỉ cần như vậy thôi.
Thật tốt, giữa bọn họ vẫn còn cơ hội.
Cô nhìn gương mặt đang cúi xuống nhìn mình, nhìn nụ cười treo bên môi anh. Ánh nắng chiếu xuống, rơi trên từng đường nét của anh, sao mà đẹp đến thế? Sao mà ấm áp đến vậy?
Thật tốt, thật tốt..
Rốt cuộc cô có thể danh chính ngôn thuận nhận mình là bạn gái của anh.
Doãn Khiếu Nhi cảm động đến rơi nước mắt, mặc dù anh không nói yêu cô, chỉ nói thử xem. Nhưng như thế cũng đủ để cô động lòng, cảm thấy thật mãn nguyện.
Người đi đường nhìn thấy cô gái lặng lẽ rơi nước mắt, đều tò mò ngoái đầu nhìn, khiến người đứng cạnh là anh luống cuống không thôi.
- Đừng khóc, người ta sẽ nghĩ anh khi dễ em.
Nghe anh nói, cô bậy cười một cách ngốc nghếch, trong lòng thật sự rất ngọt ngào, không sao diễn tả được.
Ngay trên đường cái, cô nhào đến ôm lấy anh.
- Cảm ơn, cảm ơn anh.
Đặng Dĩ Hằng vòng tay giữ lấy eo cô.
Đúng vậy.. anh sẽ thử.
Tình cảm là có thể bồi dưỡng.
Rồi anh sẽ yêu cô thôi..
- Anh đói rồi.
Lời nói anh phá hỏng cả không khí lãng mạn, cô nghe mà bật cười, chui khỏi ngực anh.
- Ừ, đi ăn thôi.
Đặng Dĩ Hằng dẫn cô đến một quán ăn nhỏ, bình dị với những món ăn đạm bạc dễ tìm trên những con phố phương Đông.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nhìn thấy món ăn Trung Hoa, trước đó chưa từng thử qua, không biết có hợp mới khẩu vị của mình hay không.
Có một lần mẹ cô làm thử vài món, nói rằng là những món lúc còn nhỏ mẹ đã được ăn, nhưng trông chúng rất lạ và mùi vị thì thật tệ.. Không biết do vốn món đó là như thế hay do tay nghề của mẹ, nhưng cô lại chẳng dám ý kiến gì, thế là nhịn đói cả buổi tối.Đặng Dĩ Hằng gọi vài món mà cô chưa nghe lần nào rồi quay sang nhìn cô nói:
- Chắc chắn em sẽ thích.
Cô gật đầu, chăm chú nhìn xuống bàn chờ món ăn được dọn lên, anh nhìn cô có vẻ căng thẳng mà bật cười.
- Yên tâm, mùi vị những món ăn nơi này rất tốt, đảm bảo không làm mất khẩu vị của em.
- Em nào có lo lắng. - Cô chối. - Khẩu vị em vốn tốt, hơn nữa em không kén ăn.
- Vậy thì được. - Anh lại nhìn cô cười.
Doãn Khiết Nhi không khỏi suy nghĩ, anh đột nhiên dẫn mình đến ăn món Trung có phải có ý gì? Hay chỉ đơn giản là cô đa nghi rồi?
Trong lúc cô nhìn chăm chăm vào mặt bàn, làn khói nóng bay lên kéo theo hương thơm hấp dẫn ý nghĩ cô về. Nhìn một bàn những món ăn chưa từng thấy qua, cô nhíu mày, ăn như thế nào?
- Dùng cái này. - Anh đưa đôi đũa đến trước mặt cô.
- Hay là em dùng nĩa? - Cô không biết dùng!
- Anh chỉ em.
Anh như đọc được suy nghĩ của cô, nhiệt tình chỉ bảo.
Doãn Khiết Nhi dưới sự hướng dẫn của anh, cầm cầm một lúc liền học hiểu, chỉ là vẫn chưa lưu loát lắm.
Cô gắp thử một món lên bỏ vào miệng, mùi vị khiến cô phải ngỡ ngàng, tuy khác nhưng rất ngon, cô thích.
Sau đó, cô liền thích thú thử từng món, khẩu vị hôm nay của cô thật tốt nha. Anh nhìn bộ dạng ăn được món ngon mắt liền sáng lên của cô, không hề biết mình đã vô tình lộ ra ánh mắt cưng chiều cùng nụ cười dịu dàng.
- Ngon lắm, anh cũng ăn đi.
Cô nhìn anh đang nhìn mình, gương mặt không tự chủ đỏ lên, vội vàng bảo anh ăn, còn ân cần gấp thức ăn vào chén anh.
Đặng Dĩ Hằng cười ha ha đưa tay xoa đầu cô, đột nhiên anh nhận ra tâm trạng mình hôm nay rất tốt.
Khi bữa ăn kết thúc, cô như đứa trẻ được quà vô cùng mãn nguyện, trên môi luôn giữ chặt nụ cười tươi rói.
Hình như bữa ăn này cũng kéo khoảng cách họ lại gần, cô đuổi theo bước chân anh, rất tự nhiên khoát tay mình tao tay đang đút trong túi quần của anh, cười ngọt ngào:
- Cảm ơn anh về bữa ăn.
- Em thích là được rồi. - Anh điểm điểm chóp mũi cô.
Anh nhận không ra, nhưng cô nhận ra, anh thế nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều đó với cô.
- Khiết nhi.
- Hử? - Cô ngước nhìn anh.
- Em muốn đến nhà anh không?
Cô ngẩn người một lúc, lại vui mừng cười tươi nói:
- Rất hân hạnh nếu anh mời.
- Anh muốn nói là em có muốn về Bắc Kinh cùng anh không?
Ba Đặng vẫn còn ở hai nước đi đi về về, ông thích ở Bắc Kinh hơn nên cũng không có theo anh sang đây định cư. Anh nghĩ cô gái này có lẽ sợ hợp ý ông, anh không muốn ông cứ phải lo lắng về hôn sự của mình, anh muốn nghe lời khuyên của ông.
- Vì.. vì sao? - Cô ngỡ ngàng.
- Anh nghĩ cha sẽ muốn gặp em.
- Thật? - Đáy mắt cô lóe lên đầy hạnh phúc.
- Ừ. - Anh nắm tay cô.
- Được. - Cô cười ngọt ngào gật đầu.
Ánh mặt trời nhè nhẹ theo bước chân họ đi tạo thành chiếc bóng đổ dài dưới mặt đất. Hai chiếc bóng ở cạnh nhau rất gần, như trái tim của chính chủ nhân nó, đã gần với nhau hơn..
...
Một đóa hoa tàn sẽ ban sinh mạng đến cho một đóa hoa khác, đóa hoa kia sẽ có thể lại khoe sắc dưới bầu trời rộng lớn.
Đừng bao giờ tự ý ban cái chết cho tình yêu của mình, ông trời sẽ không tuyệt đường của bất kì ai cả, nhất định sẽ có người yêu ta nhiều như ta đã từng trao tình yêu đi.
Mỗi người có lẽ chỉ nhận được một lần ưu ái của thương đế, nên khi người đó đến, hãy trân trọng; đến một lần, để lỡ rồi có van cũng cầu không về.
Em sẽ trân trọng anh, khi anh chưa thuộc về em cho đến lúc anh là của em, em vẫn sẽ giữ chặt, vẫn sẽ yêu anh nhiều như vậy, vẫn sẽ luôn biết ơn ông trời đã mang anh đến đây, đến bên cạnh em..
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.