logo
Chương 4Người đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 22:59
Đem mì gói trở về phòng ký túc xá, cửa phòng đã khóa, bên trong không một
bóng người. Lúc này Trần Hi mới nhớ đến chiều nay có buổi báo cáo của một vị
giáo sư trẻ.
Hôm nay, tâm ý cô chỉ mãi lo nghĩ đến Doãn Triệt, ngay cả vị giáo sư này tên
gì cô cũng không nhớ nổi, chỉ nghe nói là vóc người rất tuấn tú.
Trần Hi tìm ra hộp cơm đem mì gói bỏ vào, từ trong ngăn kéo lấy ra một đôi
đũa, quáy sơ tô mì một chút rồi gắp bỏ vào miệng. Khí nóng trước mặt làm cô mở
mắt khó khăn, khi nuốt mì gói vào, cô đột nhiên thấy sửng sốt.
Trần Hi thấy nước mắt mình từng giọt rơi xuống tô mì. Cô bất đắc dĩ cười
cười, mặc dù đang khóc nhưng cô biết cũng không phải do mình quá đau lòng, ngược
lại có khi do vui sướng mà xúc động.
Loại thức ăn bình dị này đã lâu cô không được thưởng thức qua. Doãn Triệt
luôn luôn thích những bữa ăn phong phú, thức ăn như thế này đối với hắn mà nói
chính là đồ bỏ đi. Trong năm năm chung sống này, dù là ăn tô mì, cô cũng phải bỏ
thêm rau cải, ngêu sò, các loại tôm cua hải sản. Tên đàn ông kia được chiều
chuộng quá mức, hành cũng không ăn, kể cả những món ăn có mùi hành.
Trần Hi cúi đầu nghĩ lại, lúc ấy làm sao mà cô có thể sống được. Thật may là
ông trời lại cho cô cơ hội sống lại lần nữa, cũng làm cho cô hoàn toàn hiểu được
thói quen của tên đàn ông cặn bã kia.
Rất nhanh cả phần sợi mì bị cô ăn sạch, thậm chí ngay cả nước mì cũng không
bỏ qua. Không có gì thích bằng sau ăn no là ngủ một giấc, Trần Hi vuốt vuốt bụng
bò lên giường. Không đụng đến thì không sao, động đậy một chút cô thấy đau giật
cả mình. Bên hông đau đớn làm cô lại tức giận đem Doãn Triệt ra chữi mắng thêm
một trận, điều này càng làm cô quyết tâm cả đời không muốn dây dưa qua lại với
hắn. __________
“Hắt xì. . . . . .” Doãn Triệt vuốt vuốt mũi.”Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn áy
náy nhìn mọi người trên bàn ăn nói một tiếng xin lỗi. Doãn Triệt liếc mắt lướt
qua Trần Tuyết Lệ, tiểu quỷ này ở dưới lại không an phận, chân cô cứ cạ cạ vào
bắp chân hắn.
Doãn Triệt hé mắt, tâm tư quả thật cũng bị cô ta quyến rũ một chút.
“Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn, con lên lầu trước đây.” Ý vị sâu xa
nhìn Trần Tuyết Lệ một cái, Doãn Triệt bỏ đũa trong tay xuống.
“Dì à con cũng ăn no rồi, con muốn hỏi anh Doãn một chút chuyện trong trường
học.” nghe Trần Tuyết Lệ gọi một tiếng “anh”này làm Doãn Triệt chỉ cảm thấy phía
dưới căng thẳng, hắn đúng là cũng có hoài niệm mùi vị của cô ta.
Tiểu quỷ này, vô cùng phóng đãng, sức chịu đựng cũng rất mạnh, bất luận cùng
cô ta chơi kiểu gì đều tiếp chiêu được. Nghĩ lại, trước đây những trò chơi mới
lạ hắn đều học được từ cô mà ra.
“Tiểu Triệt con cùng Tuyết Lệ hàn huyên một chút đi.” Mẹ Doãn vui vẻ thấy
việc sắp đặt đã thành.
“Được ạ.” Doãn Triệt gật đầu, hắn nhìn Trần Tuyết Lệ mở trừng hai mắt, trong
lòng hai người dều nhìn thấu sẽ hàn huyên cái gì rồi, còn chưa ăn cơm xong đã
quyến rũ như vậy.
Phòng ngủ rất lớn, chức năng cũng rất đầy đủ, ngoại trừ chiếc giường lớn ra,
còn có khu vực để nghỉ ngơi giải trí. Toàn căn phòng màu sắc rất đơn điệu, chỉ
có màu trắng và xám tro là chủ đạo, ngay cả ghế sofa nhìn cũng vô cùng chỉnh tề.
Thoạt nhìn có thể liên tưởng đến hắn là người vô cùng tuấn lãng lịch sự.
Doãn triệt bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, cánh tay mở rộng gác lên thành ghế,
khóe miệng nhếch lên, trông có vẽ bất cần.
Trần Tuyết Lệ khóe miệng tươi cười, cô ta nhìn chung quanh căn phòng một
chút, trước mặt Doãn Triệt cởi từng cút áo ra. Phải nói là cô ta vô cùng sành
sõi. Cho dù đã tốt nghiệp, lại còn mặc một bộ váy đồng phục, nếu như Doãn Triệt
không biết rõ cô là thuộc kiểu người gì, không chừng sẽ rất thích dáng vẽ thục
nữ của cô.
Đợi đến cút áo thứ tư được cởi ra, đã loáng thoáng nhìn thấy nội y của cô ta
cùng cặp núi đôi trắng tuyết cao vút.
“Xem ra cô cũng không nhàn rỗi, càng ngày càng lớn nhỉ.” Doãn Triệt trong lời
nói mang theo ý châm chọc.
“Nhưng không có ai được cái đó lớn như anh” Trần Tuyết Lệ trêu đùa liếm môi
một cái, cô cố ý khom người để Doãn Triệt nhìn thấy cơ thể như ẩn hiện của
mình.
“Reng. . . . . .” Giật mình nghe tiếng điện thoại, Doãn Triệt lấy tay ra hiệu
cho cô ta tạm ngưng.
“Chuyện gì?” Doãn Triệt không e dè nhận điện thoại.
“Anh ở đâu?” Là Trương Nghiên gọi tới, thanh âm của cô nghe có chút buồn
bã.
Trần Tuyết Lệ tựa hồ nghe được trong điện thoại là tiếng phụ nữ, cô ta sải
bước về phía trước ngồi lên đùi Doãn Triệt.
Doãn Triệt nhíu mày, cũng không quản cử chỉ mờ ám của cô ta, tiếp tục nói
điện thoại “Ở nhà.” Hắn cố gắng để giọng điệu của mình nghe dịu dàng một
chút.
“Hai ngay không gặp nên em nhớ anh, khi nào thì anh mới trở về? lời nói
Trương Nghiên khiến Doãn Triệt nhíu nhíu mày, nếu là bình thường có lẽ hắn còn
dỗ dành cô, nhưng bây giờ hắn một chút ý tưởng đối đáp với cô cũng không có.
“Trương Nghiên, chú ý thân phận một chút, cô cũng không phải là vợ tôi.” Nói
xong câu đó, Doãn Triệt liền qua loa cúp điện thoại.
Trần Tuyết Lệ thấy hắn vừa cúp điện thoại liền tuột xuống chân hắn, cô ta cố
ý quỳ giữa hai gối của Doãn Triệt để hắn có thể từ trên nhìn xuống thấy được
toàn bộ ngực của mình. Cô kéo khóa quần hắn xuống, tay luồn vào trong quần lót
nhẹ nhàng kéo ra.
“Ách. . . . . . Anh cũng thật tuyệt tình, mấy hôm trước không phải còn dẫn về
đòi kết hôn sao, giờ liền xem như không có quan hệ với mình, anh từ trước đến
giờ vẫn luôn cái bộ dáng này, không bội phục không được.” Trần Tuyết Lệ trong
mắt có chút châm chọc, tay của cô cũng tiếp tục trêu đùa.
Doãn Triệt hưởng thụ cô ta hầu hạ, lười biếng tựa vào trên ghế sofa.”Bớt thời
gian nói nhảm đi, không bằng để cho miệng của cô làm chuyện hữu dụng một chút,
muốn làm thì nhanh không thì đi ra.”
Trần Tuyết Lệ yêu kiều cuối đầu xuống, cô rất biết bày tư thế, để cho mình
đầu hơi cong , lộ ra cổ cùng xương quai xanh. Đồng thời cũng có thể làm cho hắn
thấy rõ động tác của mình, loại này tư thế vô cùng hấp dẫn.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Doãn Triệt liếc mắt một cái rõ ràng là bộ ngực này cũng phải cỡ D, nhưng
ngược lại cảm giác có cái gì đó không đúng nhíu nhíu mày, vốn vừa mới có hứng
thú lền biến mất hầu như không còn gì.
“Mặc quần áo vào thôi.” Lời của hắn khiến Trần Tuyết Lệ kinh ngạc ngẩng đầu
lên, cô ta phát hiện Doãn Triệt trên mặt đúng là không có một chút tâm tình
nào.
“Anh làm sao vậy, mới vừa rồi giọng điệu còn như không nhịn được, giờ lại ra
dáng vẻ thủ thân như ngọc rồi.” Trần Tuyết Lệ đứng lên, tự mình lần lượt cài lại
từng cút áo, đúng là có một số người không thể động vào được.
“Bớt lo chuyện của người khác đi, chỉ là đột nhiên không có tâm trạng nữa.”
Doãn Triệt tự mình sửa soạn lại y phục.
Mất hứng bỏ đi, hai người xuống lầu, Cha mẹ Doãn và Trần Xương đã ăn cơm xong
ở trong phòng khách uống trà. Mọi người hàn huyên một hồi, Doãn Triệt liền tìm
lý do ra khỏi nhà. Thời gian qua rất nhanh, hắn từ lúc trưa ra khỏi khách sạn
cũng không biết cô bé kia như thế nào.
Khóe miệng hắn cong lên, một tay cầm tay lái, tay khác theo âm nhạc gõ gõ vào
tay lái. Cô bé kia ngực cùng lắm cũng là cỡ B, so với Trương Nghiên có khi còn
nhỏ hơn. Nhưng cũng may nắm ở trong tay mặc dù không đủ lớn nhưng lại vô cùng
trắng nõn, loại cảm giác nắm trong lòng bàn tay này để lại cho hắn dư vị mà từ
trên người khác chưa bao giờ cảm nhận được .
Mới vừa được Trần Tuyết Lệ bày ra một màn yến tiệc thị giác lại không làm cho
hắn thấy quyến rũ, ngược lại để cho hắn nhớ tới vật nhỏ này.
Cô bé kia tên gọi là gì nhỉ? Doãn Triệt suy nghĩ một chút, hắn vẫn thật là có
chút không nghĩ ra, bình thường hắn luôn là thích gọi học muội để gọi, như vậy
cũng tốt xem ai cũng như nhau, vừa thông dụng cũng sẽ không làm cho hắn gọi sai
tên.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, Doãn Triệt bật điện thoại di động ra, xem cuộc
gọi đến, nếu như nhớ không lầm, cô bé này chiều hôm qua có gọi điên cho hắn sau
đó cón đến tìm hắn.
Một tên “trợ lý” to lớn đập vào mắt hắn, không sai chính là tên này, Doãn
Triệt tâm tình vui vẻ cười cười. Chính là cô trợ lý nhỏ này hay lượn lờ bên cạnh
hắn. Lúc ấy cũng không biết hắn nghĩ như thế nào l
ấy cho cô cái tên này,
hiện tại cảm thấy, xưng hô này cũng không tồi. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng bấm
nút gọi.
“Này, là tôi, tỉnh ngủ chưa?”
“Tút…tút. . . . . .” Doãn Triệt cau mày nhìn điện thoại bị cắt đứt liên lạc,
vừa rồi tuyệt đối hắn không nghe lầm, điện thoại rõ ràng là có tín hiệu, tiểu tử
này lại dám tắt điện thoại của hắn, lá gan cũng không nhỏ.
“A. . . . . .” Trần Hi liếc mắt nhìn trong lúc bối rối bị ngã xuống đất, điện
thoại đã bay ra ngoài.
Cái tên cặn bả đó sao lại gọi điện thoại cho mình, hắn không phải nên đi tìm
nữ thần của hắn sao, đùa gì thế. Cô nên làm gì, Doãn Triệt tính khí luôn luôn
không tốt, hắn nhất định sẽ hành hạ mình.
Trần Hi hốt hoảng không biết phải làm sao, điện thoại đánh thức cô đang mơ
màng trong giấc mộng dậy không kịp cho cô suy nghĩ xem phải làm sao.
“Két. . . . . .” Tiếng đẩy cửa vang lên, bạn cùng phòng của Trần Hi, Hà Kỳ đi
vào “Mi không đi thật đáng tiếc, ta đã nói với mi rồi, giáo sư đó rất đẹp
trai.”
Trần Hi che mình miệng chặn lại tiếng kêu, thế nhưng cô lại quên hiện tại là
cô được sống lại. Bây giờ cô không phải là vợ của Doãn Triệt, cô đem lo lắng
nuốt xuống, vội cái gì, cô và hắn hiện tại quan hệ gì cũng không có.
“Mi làm sao vậy, điện thoại sao lại rớt ở đây?” Hà Kỳ nhặt đện thoại lên đưa
cho cô.
“Ngủ quên, nó vang lên, làm ta hoảng sợ, ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng,
nói một tiếng cám ơn, vội vàng nhận lấy điện thoại di động.
“Mi hôm qua hưng phấn đi tìm học trưởng, một đêm cũng không có trở lại, nói
một chút coi, thế nào rồi?” Hà Kỳ gương mặt tai quái hỏi.
Nghe Hà Kỳ hỏi làm Trần Hi sửng sốt nhớ lại, cô cũng không biết trả lời vấn
đề này như thế nào, những ký ức lúc trước lần lượt hiện ra trong đầu. Năm năm
trước cô thật đúng là bại não, trong phòng ngủ hân hoan kích động mà nói muốn đi
hẹn hò cùng Doãn Triệt. Làm sao lúc đó cô lại thiếu não như vậy, lúc ấy rốt cuộc
nghĩ như thế nào? Còn cao hứng nam nữ hẹn hò nữa chứ!
“Kể ra một chút coi, thời gian bao lâu, một đêm mấy lần?”
Trần Hi loáng thoáng trong đầu hình ảnh hôm qua, một đêm mấy lần? Cô mơ hồ
nhớ không rõ, chỉ nhớ mình bị hắn lăn qua lộn lại, rồi hôn mê bất tỉnh.
Hắn rốt cuộc là làm mấy lần, thời gian bao lâu? Trần Hi thực sự bắt đầu suy
nghĩ đến vấn đề này, hình như sau khi hai người kết hôn, cô cũng không nhớ rõ
chuyện này lắm, chỉ nhớ là hắn đủ lâu và mạnh mẽ mà thỏa mãn mình.
“Phải dùng tới thời gian dài như vậy để nghĩ sao? Có phải là quá nhỏ hay
không, thất vọng thật.” Hà Kỳ tinh quái đuổi sát không buông.
Trần Hi kịp phản ứng lại, vừa rồi sao mình lại còn suy nghĩ đến những thứ bậy
bạ đó.
“Không có, căn bản là ta không nhìn thấy cái đó của hắn.” Trần Hi tự an ủi
mình, dù sao đây cũng là lời nói dối có ý tốt.
“Vậy cái dấu hôn trên cổ mi là sao.” Hà Kỳ rõ ràng không tin.
“Ta chỉ nói cho mi nghe, mi đừng nói cho người khác biết nha.” Trần Hi ra sức
làm ra vẽ mặt thần bí.
“Mi nói đi, ta không nói cho ai biết đâu.” Hà Kỳ quả thật cũng rất nhiều
chuyện.
“Mi có biết câu “gối thêu hoa” không, cái đó trông thì khá mà không dùng được
, trừ bề ngoài đẹp mắt một chút, căn bản là. . . . . .” (ám chỉ người có hình
dáng mà không có năng lực).
“Ngươi nói hắn không được?” Hà Kỳ trợn to hai mắt.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy mình có chút nham hiểm, với cái miệng của Hà Kỳ
này làm sao có thể giữ bí mật, trừ phi là cô ấy chết đi.
“Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là hôm qua lúc hắn uống rượu, hình như là
uống say rồi về sau lại không làm được gì, còn lúc bình thường thì ta không
biết.” Trần Hi nghĩ có lẽ như vậy còn có thể cứu vãn một chút mặt mũi cho Doãn
Triệt, dù sao cũng bao nhiêu năm đã làm vợ chồng, dù hắn có đối xử chút bạo lực,
nhưng cũng không bạc đãi cô thiếu ăn thiếu mặc.
“Ta nghe nói, rượu có thể giúp người ta hưng phấn, thế nhưng mà hắn lại vẫn
không được chính là không được rồi, mi đừng vì thần tượng của mình mà giúp hắn
che giấu.” Hà Kỳ làm như phát hiện ra chân tướng, mặt vô cùng hưng phấn, giống
như cô ta ước gì toàn thế giới cũng biết điều bí mật này với mình.
“Ta nghe nói, có đàn ông ngay cả chỗ đó cũng không dậy được có phải thật hay
không?” Hà Kỳ cáng nói âm thanh càng phấn khởi phát ra to hơn.
“Ha ha.” Cô thật không biết trả lời như thế nào, nếu như gật đầu nói phải,
như vậy nhất định có nghĩa là Doãn Triệt không được rồi, còn nếu như nói không
phải, đây chẳng phài hàm ý hai người đã làm chuyện đó rồi sao.
“Mi cười như vậy là đúng rồi phải không!” Hà Kỳ càng hét lớn hơn “Vậy chẳng
phải hắn chính là giống như nấm kim châm sao?”
“Nấm kim châm?” Trần Hi thấy kỳ quái, đây là ví dụ kiểu gì vậy, cuộc sống
trước đây cô dường như không quan tâm lắm, đối với những chuyện mới mẻ này đúng
là theo không kịp.
“À, chính là câu chuyện của nấm kim châm cùng với hắc mộc nhĩ, mi cứ lên
Baidu mà tìm sẽ thấy ngay, dù sao ta cũng không rãnh mà kể.”
Trần Hi buồn bực suy nghĩ về câu nói của Hà Kỳ.
“Bốp bốp. . . . . . . . .” Tiếng vỗ tay vang lên.
Trần Hi nghe tiếng động liền quay lại nhìn, cô chỉ ước giờ này đang được vùi
mình trốn trong chăn.
Doãn Triệt vừa cười vừa vỗ tay đi vào, trên mặt hắn cười rất tươi nhưng ánh
mắt lại hiện ra tia sắc bén khiến người khác rùng mình.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.