logo
Chương 12Người đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 17:02
Tân hôn ngày thứ ba, ngày đến nhà thăm bố mẹ vợ.
Sáng sớm, sau khi hai vợ chồng đi đến nhà chính từ biệt An Dương vương phi, trở về phòng chỉnh trang lại y phục rồi xuất môn.
Vừa ra đến trước cửa, An Dương vương phi lệnh cho quản gia của vương phủ đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đưa nàng xem qua. Liễu Hân Linh đại khái chỉ xem một lần, nhưng trong lòng liền sinh bội phục. An Dương vương phi
chuẩn bị lễ vật vừa thể hiện đầy đủ tâm ý vừa phù hợp với lễ nghi, không hổ là con dâu mà An Dương thái phi lựa chọn, quản lý gia đình, xử lý
công việc cực kỳ ổn trọng, so sánh với nhau, nàng học chẳng được bao
nhiêu.
”Chuẩn bị tốt lắm, vất vả cho quản gia, giúp ta cảm ơn mẫu thân.” Liễu Hân Linh hướng quản gia khách khí nói.
”Thế tử phi khách khí rồi, đây là việc mà thuộc hạ phải làm.”
Quản gia Sở Thắng là một người đàn ông trung niên, mặt chữ điền, trên
mặt mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, tuy nhiên lại có phần xa cách
cùng không siểm nịnh, vừa thấy liền biết là loại người trầm ổn, tận tâm, trung thành với công việc quản gia của mình. Sở Thắng tuy rằng chỉ là
quản gia, nhưng ở trong An Dương vương phủ là người rất có địa vị, bởi vì hắn là người của An Dương thái phi cất nhắc đi lên, trong vương phủ
không có người nào dám bất kính đối với hắn, thậm chí ngay cả vợ chồng
An Dương vương cũng phải cho hắn mặt mũi vài phần.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Ngoại lệ này chính là người thừa kế tương lai của An Dương Vương phủ -
Sở Khiếu Thiên, người này ngay cả cha đẻ của hắn, hắn còn không sợ, làm
sao lại sợ một người quản gia nho nhỏ?
Hai người ở bên này khách khí, một bên Sở Khiếu Thiên sớm đã không còn
kiên nhẫn, thô lỗ đánh gãy lời nói của bọn họ: “Nên xuất phát!”
Sở Thắng như thế nào lại không thấy thế tử gia có địch ý với mình, đặc
biệt khi thế tử phi trên mặt mang theo tươi cười cùng trò chuyện với
hắn, thì địch ý kia càng rõ ràng. Sở Thắng ở trong lòng lắc đầu, xem ra
thế tử gia nhà hắn vẫn chưa chín chắn, như vậy liền dễ dàng thể hiện ra
địch ý, cần phải dạy dỗ thêm nữa mới được.
Liễu Hân Linh đi đến bên người hắn, ôn hòa nói: “Làm cho thế tử đợi lâu.”
Sắc mặt của Sở Khiếu Thiên hòa hoãn một chút, vốn dĩ là muốn nắm tay
nàng, nhưng nhìn thấy mọi người đang đứng xung quanh, nếu như hắn làm
như vậy, để cho nương hắn biết, lại không biết người sẽ nói cái gì nữa
đây. Chỉ có thể cố gắng đè nén cơn xúc động đó xuống, dẫn đầu ra cửa.
Tuy rằng chỉ là về nhà thăm bố mẹ, nhưng An Dương Vương phủ rất phô
trương, hoa lệ, người đi theo rất nhiều, tuy nhiên chỉ chuẩn bị một
chiếc xe ngựa, đi phía sau xe chính là trái phải mười người thị vệ, kèm
theo đó là Mặc Châu và những nha hoàn khác. Khiến cho người ta giật mình là, Sở Khiếu Thiên không cưỡi ngựa, mà là trực tiếp bước lên xe.
Trên xe ngựa của An Dương Vương phủ, Liễu Hân Linh vừa đi lên, đã bị đôi cánh tay hữu lực ôm vào trong ngực, sau đó ở một bên đầu nàng bắt đầu
cọ cọ, giống như một chú chó lớn trung thành đang làm nũng với chủ nhân.
Đây là thói quen mấy ngày qua khi ở chung với nhau, bạn thế tử nào đó
đặc biệt thích cọ tới cọ lui ở trên người nàng, giống như bộ dáng đang
tìm bất mãn. Càng làm cho Liễu Hân Linh ngượng là, ban đêm khi ngủ, hắn
nghĩ nàng không biết, luôn thừa dịp khi nàng ngủ say, duỗi tay tiến vào y phục bắt đầu vuốt ve thân thể nàng, mang theo một loại tò mò thám hiểm. Còn nếu khi mà Liễu Hân Linh không có ngủ say, không có cách nào tiếp
tục giả bộ ngủ, sẽ lơ đãng xoay người một chút, nhẹ nhàng vỗ, đưa tay
của hắn đập bay, sau đó lại đá chân một cái, thì thế tử đó thiếu chút
nữa bị nàng đá xuống giường.
Ngón tay giật giật, Liễu Hân Linh nhẫn nại xúc động muốn một tay đẩy
hắn ra. Nàng thực tin tưởng nếu như bản thân không kiềm nén được mà hành động, tuyệt đối sẽ không giống với người bình thường chỉ đẩy hắn ra một chút, mà là trực tiếp phá xe mà ra, đẩy lên trên đường cái, đến lúc đó, không chỉ mặt mũi An Dương Vương phủ mất hết, nàng cũng không có mặt
mũi làm người.
Quên đi, nhẫn đi!
Chờ xe ngựa rốt cục đến Liễu phủ, Liễu Hân Linh nhẹ nhàng thở ra, mà Sở
Khiếu Thiên lại âm thầm tức giận xe ngựa đi quá nhanh, trong lòng thầm
mắng người đánh xe có phải vội vàng đi đầu thai hay không —— Đáng thương cho người đánh xe lệ rơi đầy mặt, thế tử gia của tôi à, nô tài đã muốn
đem tốc độ chạy thật chậm rất chậm đó nha! Tuy rằng ở hoàng thành An
Dương Vương phủ cùng Liễu phủ ở hai phương hướng khác nhau, nhưng khoảng cách cũng không tính là quá xa đâu, hai khắc chung đến là phải rồi đó!
Bên ngoài Liễu phủ, vợ chồng Liễu Minh Thành mang theo mấy người con
đang đợi ngoài cửa, nghênh đón con gái đã xuất giá cùng con rể.
Không có cách nào khác, đây là bi ai khi gả con gái cho gia đình quyền
quý, hơn nữa còn đặc biệt là đem con gái gả vào hoàng thất, con rể thân
phận rất cao quý, làm nhạc phụ nhạc mẫu không chỉ không thể coi hắn là
con rể, còn phải tôn kính hắn giống như cha đẻ.
Sắc mặt người nhà Liễu gia nhìn như thế nào cũng không tốt, dù sao lời
đồn đãi về An Dương vương thế tử thật sự là rất kém. Bất quá khiến cho
bọn họ cảm thấy an ủi là, ít nhất sau khi con gái/muội muội gả qua,
không có truyền ra tin tức tân hôn bất hòa gì đó, khi lại mặt cũng ấn
theo quy củ cùng thê tử về nhà thăm bố mẹ vợ, vẫn là có điểm đáng khen
đi?
(tác giả: =__=! Các ngươi chỉ chấm điểm này?)
”Cha, nương, đại ca, nhị ca, tam ca, ta đã trở về.” Liễu Hân Linh tiến lên thỉnh an bọn họ.
Liễu Hân Linh nhìn xung quanh liếc mắt một cái, trừ bỏ thiếu hai đệ đệ
song sinh, những người khác đều ở bên ngoài. Không cần phải nói, Liễu
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Hân Linh cũng biết hai đệ đệ là đang khó chịu việc nàng gả cho một tên
ăn chơi trác táng, cho nên mới không nể mặt trốn đi. May mắn là vì bọn
họ tuổi còn nhỏ, cho nên không có người so đo. Mà người nhà Liễu gia
cũng biết khúc mắc của hai đứa bé song sinh này, không còn cách nào
khác, chỉ có thể nói bọn họ sinh bệnh, không thể ra ngoài tiếp đón thế
tử rồi cho qua.
”Nhạc phụ, nhạc mẫu, đại cữu ca, nhị cữu ca, tam cữu ca.” Sở Khiếu Thiên hướng bọn họ chắp tay hành lễ, trên mặt tươi cười coi như thân thiết,
không có mang theo vẻ mặt hung thần ác sát.
Người nhà Liễu gia nhìn Sở Khiếu Thiên, nhiều ít đều có điểm kinh ngạc.
Bọn họ tuy rằng đã từng gặp qua vị thế tử này, nhưng đều là nhìn từ xa
xa rồi qua, cho dù là ngày hôn lễ khi đó, hắn bị An Dương vương mang
theo bên người, cũng là vẻ mặt hung thần ác sát, bộ dáng tựa hồ như đang cực kỳ không kiên nhẫn, làm cho bọn họ cảm thấy An Dương thế tử kỳ thật không vừa ý với mối hôn sự này, cho nên ấn tượng đối với hắn càng kém.
Sao biết hôm nay, tự nhiên hắn đứng ở bên người nữ nhi bọn họ, lại thủ
lễ bình thản như thế? Chẳng lẽ đây không phải là bản chất của Sở Khiếu
Thiên?
”Nga, thế tử đa lễ, mời vào, mời vào...”
Liễu Minh Thành có chút rối ren nói, thật đúng là không quen vị thế tử
ác bá đệ nhất kinh thành này lại đối với ông khách khí như vậy.
Sau khi mọi người vào cửa, lại là một phen khách sáo, mời đối phương
ngồi xuống uống trà. Mà Liễu phu nhân cùng con gái trở về phòng tâm sự
việc riêng tư.
”Tam nha đầu, mấy hôm nay con có khỏe không? Có bị khi dễ không?” Liễu
phu nhân vừa hỏi vừa đánh giá thần sắc của con gái, phát hiện nàng thần
sắc bình tĩnh, chỉ là màu da có chút tái nhợt, liền đau lòng một trận.
”Nương, con tốt lắm, người không cần lo lắng.” Liễu Hân Linh ăn ngay nói thật, gặp mẫu thân vẫn mang vẻ mặt lo lắng, chỉ phải nói chút lời trấn
an. Bất quá, da mặt của nàng còn không có dày đến mức nói mấy chuyện đời sống thân mật của hai vợ chồng, chỉ có thể nói thế tử đối với nàng
không tệ, An Dương vương cùng vương phi đều rất hòa ái, An Dương thái
phi thì chỉ ru rú trong nhà, bình thường không dễ nhìn thấy, cho nên
thật đúng là không có ai khi dễ nàng.
Liễu phu nhân nghe, trên mặt thả lỏng một chút. Chỉ là trong lòng hiểu
được, con gái nói lời này chỉ là tạm thời, sau này nếu trượng phu đối
với nàng không tốt, thì cả đời của nữ nhân cũng chỉ có thể như vậy. Đặc
biệt An Dương vương thế tử là người tham hoa háo sắc, chờ sau khi hắn
chán dung mạo của con gái bà, có lẽ sẽ bắt đầu đem nữ nhân khác từng
bước từng bước nạp vào trong phủ, khi đó mới là thời khắc bi kịch nhất.
Nói chung là con gái về nhà thăm bố mẹ, làm mẫu thân quan tâm tới chuyện khuê phòng của con gái cùng con rể là việc bình thường. Nhưng khi Liễu
phu nhân muốn hỏi, thấy sắc mặt con gái tái nhợt, sợ là không quá như ý
đi, trong lòng có chút chua xót, ngẫm lại liền không hỏi ra miệng. Chỉ
tinh tế dặn dò con gái, trăm ngàn lần thừa dịp bây giờ thế tử đối với
nàng còn cảm thấy mới mẻ, nắm chặt thời gian mang thai, nếu như có đứa
con trai, tương lai của nàng sẽ được đảm bảo.
Khóe miệng Liễu Hân Linh co giật, nhưng vẫn kính cẩn nhất nhất nghe theo gật đầu vâng dạ.
Bên kia, đám người Liễu Minh Thành thật sự không biết nên như thế nào
cùng con rể/em rể thân phận vừa tôn quý, nhân phẩm lại bất hảo nói
chuyện với nhau, chỉ có thể hàn huyên khách sáo. Loại khách sáo này,
không nói người nhà Liễu gia, chính Sở Khiếu Thiên cũng cảm thấy không
được tự nhiên.
Sở Khiếu Thiên cũng biết lời đồn đãi về bản thân không tốt, có vẻ như
nhân phẩm chính mình cũng rất không tốt, cho nên cũng không tức giận
người nhà Liễu gia có loại phản ứng này. Nhưng thông cảm thì thông cảm,
hắn đối với thê tử nhà hắn chính là thành ý mười phần, lại được kết quả
như vậy, trong lòng vẫn là cực kỳ không thoải mái, không có một chút cao hứng, vì vậy trên khóe mắt liền mang theo vài phần hung thần ác sát.
Phụ tử Liễu gia đều là người thành thật, nhìn hắn như thế liền có chút
khiếp sợ, trong lòng lại càng lo lắng cho hôn nhân của con gái/muội muội bọn họ.
Như thế, người nhà Liễu gia đã nhận định cuộc hôn nhân này của con
gái/muội muội nhất định là không hạnh phúc, trong lòng liền đối với Sở
Khiếu Thiên tăng thêm vài phần không thích.
May mắn, vào lúc hai bên đang không được tự nhiên, Liễu phu nhân rốt cục mang theo con gái đi ra, làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.
Hai vợ chồng ở lại Liễu phủ dùng cơm trưa, qua buổi trưa, liền cáo từ rời khỏi.
Trên xe ngựa, Liễu Hân Linh có chút kỳ quái nhìn nam nhân hai tay ôm
ngực dựa vào thành xe, khóe môi mím chặt, thấy thế nào cũng giống như là đang tức giận.
Bất quá nói thật ra, bộ dáng tức giận này của hắn so với bình thường
hắn tức giận mắng người làm cho người ta thấy dễ nhìn hơn, cảm thấy
giống như một nam nhân trầm ổn. Hơn nữa lại trưng ra khuôn mặt quá mức
anh tuấn kia, thật sự rất dễ dàng làm cho nữ nhân sinh ra một loại ảo
giác về “Hắc mã vương tử”.
Đột nhiên, xe ngựa lắc mạnh một cái, Liễu Hân Linh không có phòng bị
thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài xe. Sở Khiếu Thiên tay mắt lanh lẹ đem
nàng kéo vào trong lòng, hai người cuộn tròn lấy nhau, kết quả Sở Khiếu
Thiên chính mình hung hăng đụng vào vách xe, phát ra âm thanh thật lớn.
Sở Khiếu Thiên che cái trán bị đụng trúng, tức giận đến mức hai khóe mắt nổi lửa, vẻ mặt hung ác ngang ngược. Đang muốn quát mắng người đánh xe, bên ngoài liền vang lên một giọng nói kiêu ngạo.
”Sở Khiếu Thiên, ngươi mau ra đây cho ta!”
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.