logo
Chương 61-2: : Chuyện về anh cả Diệp 2 (tiếp theo)Người đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 20:24
Tuy Diệp Thành nói như vậy rất có đạo lý, nhưng Thẩm Thiều vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, Diệp Thành rốt cuộc thật sự là rộng lượng không ngại bạn gái cũ đánh giá mình thế nào, hay căn bản là không thèm để ý đánh giá của các cô, hai điều này đúng là có sự khác biệt không nhỏ.
Đúng là ban ngày không thể nhắc đến người, buổi tối không thể nhắc đến quỷ, Diệp Thành vừa mới nhắc tới bạn gái cũ của mình với Thẩm Thiều, buổi tối lúc ăn cơm anh liền gặp lại bạn gái cũ, còn là gặp hai người cùng lúc.
Bạn gái cũ Vu Niệm Dung và bạn gái cũ Hạ Huyên.
“Diệp Thành, trùng hợp vậy, anh cũng tới nơi đây ăn cơm”.
Thẩm Thiều nhìn hai vị mỹ nữ cao gầy uyển chuyển trước mặt, phong cách nữ sĩ chói lọi, tay trong tay, tay còn lại thì xách một đống túi mua sắm lớn, rõ ràng cho thấy hai người họ mới càn quét một trận trở về, hai vị này cười cười nói nói, trông vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Thẩm Thiều trợn mắt ngoác mồm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người cùng là bạn gái cũ của một người lại có thể dùng phương thức hài hòa như thế cùng xuất hiện.
Diệp Thành liếc nhìn Vu Niệm Dung cùng Hạ Huyên một cái, nhàn nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.
Ánh mắt của Vu Niệm Dung và Hạ Huyên chuyển từ Diệp Thành qua người Thẩm Thiều.
“Xin chào, tôi là Thẩm Thiều”. Thẩm Thiều chủ động chào hỏi.
Hai cô ồ một tiếng, ánh mắt trở nên hơi ý vị sâu xa, ám muội mà quét qua quét lại giữa Diệp Thành và Thẩm Thiều.
“Cậu có phải là tiểu nhi tử Thẩm gia?”
Thẩm Thiều cười gật đầu, đối với việc Vu Niệm Dung nhận ra mình cũng không cảm thấy kỳ quái, Vu gia và Hạ gia tuy không hiển hách bằng hai nhà Diệp Thẩm, nhưng cũng có chút tư bản, nếu không hai cô cũng không thể trở thành đối tượng hẹn hò của Diệp Thành.
“Mấy năm không gặp, khẩu vị của anh chuyển sang nam nhân rồi à”. Vu Niệm Dung cười trêu nói: “Yên tâm đi, chúng em sẽ thay hai người giữ bí mật, sẽ không nói lung tung”.
Diệp Thành cùng Thẩm Thiều: “...”
Diệp Thành giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè”.
Đối với việc Diệp Thành nhanh chóng phủ định, trong lòng Thẩm Thiều có chút tiếc nuối, sự thất lạc của hắn rơi vào trong mắt Vu Niệm Dung và Hạ Huyên, hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý cười cười.
Hạ Huyên nói: “Có người nguyện ý làm bạn bè với anh đúng là rất hiếm lạ”.
Thẩm Thiều: “...” Nghe câu này, oán khí của hai vị cũng thật lớn.
Diệp Thành liếc nhìn Thẩm Thiều một cái, cũng không tức giận, trái lại rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy”.
Vu Niệm Dung và Hạ Huyên cười ra tiếng, trăm miệng một lời nói: “Cái tên nhà anh đúng là một chút cũng không thay đổi”.
Vu Niệm Dung và Hạ Huyên không phải không yêu Diệp Thành, ngược lại, các cô kỳ thực rất yêu Diệp Thành, nhưng trước sau các cô đều không có cách nào nhịn được cái tính cứng nhắc, không tình thú, không hiểu lòng phụ nữ của Diệp Thành. Diệp Thành xác thực có thể thỏa mãn bất kỳ nhu cầu vật chất nào của các cô, nhưng anh lại không có cách nào thỏa mãn nhu cầu tình cảm của các cô, cho nên Vu Niệm Dung và Hạ Huyên đều lựa chọn buông tay.
Lúc trước chia tay, Vu Niệm Dung mắng Diệp Thành rất tàn nhẫn, cô nói Diệp Thành từ đầu đến chân chính là ung thư của các thẳng nam.
So ra, Hạ Huyên lại thong dong hơn rất nhiều, cô chúc Diệp Thành sớm có thể tìm được người thích hợp.
Sau đó Vu Niệm Dung và Hạ Huyên quen nhau, hai người hoàn toàn không có phát sinh tình huống tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, trái lại bởi vì cùng giao du với một người, nên hai người càng có nhiều đồng cảm hơn, trở thành chị em tốt, mỗi ngày cùng nhau đi dạo phố, mua sắm, đi spa làm đẹp, mắng Diệp Thành. Hạ Huyên so với Vu Niệm Dung càng huệ chất lan tâm, cho nên cô càng có thể nhìn thấu Diệp Thành.
Diệp Thành quả thật là một nam nhân thành thục cẩn trọng, anh ngang dọc thương trường nhiều năm, gặp qua rất nhiều sự việc u ám, nhưng vẫn có thể giữ vững tấm lòng son, theo trình độ nào đó mà nói, nam nhân này cũng là một quỹ ấu trĩ, anh cần một người vô cùng bao dung vô cùng nhiệt tình, chân chính biết thượng thức và quý trọng mình.
Diệp Thành: “Hiếm khi có dịp gặp mặt, cùng ngồi xuống ăn cơm đi”.
“Được a”. Vu Niệm Dung rất sảng khoái đáp ứng, sau đó lôi kéo Hạ Huyên ngồi xuống.
Trên bàn ăn nhiều thêm hai người, Thẩm Thiều nhìn ba người ở chung hòa hợp trước mắt, cảm thấy thật là quỷ dị.
“Vậy mà lại có nhiều món ngọt như vậy”. Vu Niệm Dung hơi kinh ngạc, cô nhìn qua Thẩm Thiều: “Đều là cậu gọi đi”.
“Đúng vậy”.
“Diệp Thành không có ngăn cậu? Sau đó nghiêm trang nói buổi tối ăn nhiều đồ ngọt như vậy rất dễ mập, đối với mạch máu và trái tim của cậu không tốt”.
Thẩm Thiều liếc Diệp Thành một cái, đàng hoàng nói: “Có nói qua một lần”. Xem ra tác phong cán bộ kỳ cựu đầu độc người khác của Diệp Thành không chỉ đối với một mình hắn.
“Vậy mà chỉ nói có một lần? Hiếm thấy a, Diệp Thành anh thay đổi rất nhiều”. Vu Niệm Dung vỗ vỗ tay, sau đó giơ ly rượu lên: “Chúng ta hãy vì sự thay đổi của Diệp Thành mà cụng ly”.
Hưởng ứng cô chỉ có Hạ Huyên, hai cô thấy Diệp Thành Thẩm Thiều không động thủ, liền mỗi ngày nâng một tay, để bọn họ cùng nhau nâng ly.
Thẩm Thiều: “...”
Sau đó, chính là đại hội phun tào của Vu Niệm Dung và Hạ Huyên, nói đơn giản, các cô có thể trở thành bạn bè, cũng là bởi vì cùng nhau phun tào Diệp Thành sẽ càng thoải mái hơn, bất quá các cô phun tào thì phun tào, cũng không phải thật sự chán ghét Diệp Thành, bằng không cũng sẽ không ngồi xuống cùng ăn cơm với Diệp Thành.
Tuy rằng Thẩm Thiều đối với rất nhiều đánh giá của các cô không dám gật bừa, nhưng Vu Niệm Dung và Hạ Huyên cũng đã cho Thẩm Thiều cơ hội nhìn thấy một Diệp Thành khác, thì ra Diệp Thành đã từng làm nhiều chuyện khiến người ta dở khóc dở cười như vậy, EQ thật sự thấp đến giận sôi người.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Trong toàn bộ quá trình, đối với việc phun tào của hai vị bạn gái cũ, Diệp Thành đều không nói một lời, chỉ trầm mặc ăn, ăn và ăn.
Không biết tại sao, Thẩm Thiều cảm thấy bên trong thái độ lãnh đạm của Diệp Thành kỳ thực mơ hồ lộ ra một loại thương cảm, bị hai người bạn gái cũ cùng phun tào như vậy, nghĩ như thế nào cũng không phải là một chuyện vui vẻ đi.
“Xin lỗi, tôi rời đi một chút”. Diệp Thành dùng khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng, sau đó gấp gọn lên bàn rồi mới rời đi.
Từ lúc Diệp Thành bắt đầu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tầm mắt của Thẩm Thiều vẫn đuổi theo Diệp Thành, mãi đến tận khi anh rời khỏi tầm mắt của mình mới thôi, hắn sầu nảo thu tầm mắt lại, mà hai nữ nhân kia vẫn lải nhải như cũ, hoàn toàn không để ý sự rời đi của Diệp Thành.
“Nói mới nhớ, mấy món quá kỳ ba mà tôi nhận được đều là do Diệp Thành đưa, có lần anh ấy còn nói với tôi đây là món quà mà anh ấy đặc biệt làm vì tôi, khiến tôi nguyên bản rất chờ mong, kết quả cái tôi nhận được chính là một con dao sứ và một thùng táo hữu cơ, anh ấy nói táo này là thuần thiên nhiên, ăn nhiều một chút đối với thân thể rất tốt, làm mấy nữ sinh cùng ký túc xá của tôi cười gần chết, dồn dập nói món quà Diệp Thành tặng đúng là rất mới lạ”
Thẩm Thiều từng nghe Diệp Thành nói qua, anh có một mảnh rừng trên núi, thuê một nhóm công nhân trồng một số loại hoa quả và rau dưa, từ hạt giống đến quá trình trồng trọt trừ sâu đều vô cùng chú trọng, cho nên hoa quả rau dưa được trồng ở đó phá lệ thơm ngọt tươi mới, Diệp Thành đối với chuyện thu hoạch ít hay nhiều không để ý, chỉ cần đảm bảo đó là thứ tốt chân chính, hơn nữa cách một đoạn thời gian Diệp Thành cũng đến đó trải nghiệm cuộc sống nông gia, dùng lời của Diệp Thành mà nói, lúc còn trẻ ở trong quân đội cũng đã từng làm qua việc này, sau khi xuất ngũ không còn làm nữa trái lại lại cảm thấy không quen.
“Ha ha, món quà của cậu cũng chưa tính là kỳ ba đâu, tôi...”
“Được rồi”. Âm điệu của Thẩm Thiều bỗng cao lên: “Có lẽ hai người cảm thấy quà tặng của Diệp Thành rất buồn cười, nhưng đây là tấm lòng chân thành của anh ấy, anh ấy tặng cho cô dao sứ là không hy vọng lúc cô gọt hoa quả bị đứt tay, anh ấy tặng hoa quả cho cô chẳng qua là cảm thấy đó là đồ tốt, anh ấy coi trọng cô nên mới muốn chia sẽ nó với cô, những việc anh ấy làm có lẽ không đủ lãng mạn, thế nhưng đều rất dụng tâm”
Các cô tại sao lại không hiểu, nếu như nếu như Diệp Thành đối với hắn được nửa phần dụng tâm như vậy, chắc hắn nằm mơ cũng có thể cười.
Vu Niệm Dung cùng Hạ Huyên ngẩn người, sau đó liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười cười, cuối cùng mượn cớ sớm rời đi.
Một mình Thẩm Thiều ngồi tại chỗ ngẩn người, xác thực Diệp Thành nói chuyện rất làm người khác không vui, nhưng mỗi câu anh nói đều là lời nói thật, mỗi chuyện anh ấy làm cũng đều rất chân thành.
Khi bạn gái oán giận mình mập, anh sẽ không dối trá nịnh hót, cái gì mà bảo bối em không mập một chút nào, bảo bối em mặc cái gì cũng đẹp, ngược lại sẽ mời cho bạn gái huấn luyện viên thể hình và bác sĩ dinh dưỡng, giúp bạn gái giảm cân theo sự hướng dẫn hợp lý có khoa học. Khi bạn gái than thở mình phải trải qua kỳ đau bụng ~, Diệp Thành sẽ không chỉ dùng lời nói chót lưỡi đầu môi để an ủi người ta, hoặc lãng mạn ôm cháo nóng xuất hiện dưới lầu, mà ngày hôm sau sẽ mang bạn gái đến gặp bác sĩ đông y, dưới cái nhìn của anh trị tận gốc mới là phương pháp chính xác.
Những hành động hoàn toàn không phù hợp với nguyện vọng của Vu Niệm Dung và Hạ Huyên của Diệp Thành, nhưng ở trong mắt Thẩm Thiều, lại cảm thấy đây là nhưng hành động quan tâm chân thành.
Kỳ thực đúng như Vu Niệm Dung đoán, Diệp Thành xác thực từng nói với Thẩm Thiều, buổi tối cậu không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy, rất dễ mập còn đối với thân thể không tốt, thế nhưng sau khi Thẩm Thiều lộ ra biểu tình khó chịu, Diệp Thành sẽ không nhiều lời nữa, ngược lại mỗi lần ăn tối, nếu Thẩm Thiều gọi số lượng vừa phải, Diệp Thành sẽ cùng Thẩm Thiều ăn một chút.
Dần dần, Thẩm Thiều phát hiện sự ảo diệu bên trong, hắn sở dĩ ước Diệp Thành cùng đi ăn với mình, chính là hi vọng có thề cùng chia sẻ với anh, mà không phải ăn sảng khoải một mình, cho nên dần dần hắn cũng không gọi nhiều đồ ngọt như vậy nữa, Diệp Thành có thể nhân nhượng hắn, vậy hắn cũng có thể nhân nhượng Diệp Thành.
Lúc Diệp Thành trở về, vừa vặn nghe thấy Thẩm Thiều đang giáo dục hai vị bạn gái cũ của mình, kỳ thực anh thật không để ý Vu Niệm Dung và Hạ Huyên đánh giá mình thế nào, thế nhưng khi nghe Thẩm Thiều nghĩa chính ngôn từ bảo hộ mình, khối đá cứng rắn trong lòng dường như mềm đi mấy phần, giống như từ khe đá nở ra hoa vậy, tràn đầy vui mừng.
Tinh.
Chúc mừng anh tìm được đúng người.
—— Đây là tin nhắm do nhóm bạn gái cũ gửi tới.
Là Vu Niệm Dung và Hạ Huyên đồng thời gửi tin nhắn tới chúc mừng.
Mí mắt phải của Diệp Thành lại giật giật mạnh mẽ, đúng người sao?
Cho nên người thích hợp với mình, là nam nhân? Diệp Thành cảm thấy có chút choáng.
Diệp Thành bất động thanh sắc trở lại chỗ ngồi.
Thẩm Thiều thấy Diệp Thành trở về, có chút ngượng ngùng nói: “Có vẻ tôi nói sai cái gì rồi, hai người bạn gái cũ của anh đều tức giận bỏ đi”.
“Không có chuyện gì”.
Vừa nãy kỳ thực Thẩm Thiều chỉ thử thăm dò, xem Diệp Thành có vì Vu Niệm Dung và Hạ Huyên mà tức giận với mình không thôi, hiện tại thấy Diệp Thành vẫn ôn hòa như cũ, hắn lại như uống được thuốc an thần, trái tim cũng bay lên, như vậy có tính là Diệp Thành cũng tương đối để ý hắn hay không?
“Diệp đại ca, vừa nãy hai người bọn họ nói anh như vậy, chắc anh cũng rất khó chịu”.
Diệp Thành trầm mặc, anh vừa rồi chỉ là người có ba gấp.
“Không có”. Diệp Thành xưa nay không có tính toán với nữ nhân, thêm vào phần lớn những gì hai người đó nói đều là sự thật, anh cũng không có gì phải sinh khí.
“Anh không cần phải miễn cưỡng, tôi biết anh cảm thấy rất khó chịu”.
Đứa nhỏ này đúng là bổ não quá nhiều, Diệp Thành oán thầm.
“Các cô ấy không hiểu tấm lòng của anh”. Giọng nói của Thẩm Thiều nhu hòa như nước.
Khóe miệng Diệp Thành giật một cái, mí mắt bên phải cũng giật giật liên hồi, anh có dự cảm không ổn cho lắm.
“Thế nhưng tôi hiểu, cho nên...” Thẩm Thiều nhìn Diệp Thành chăm chú, thâm tình chân thành nói: “Chúng ta thử ở cùng nhau đi”.
Thẩm Thiều đợi một hồi lâu, Diệp Thành vẫn không trả lời, bỗng nhiên Diệp Thành chuyển động, anh nhìn Thẩm Thiều, khiến cho cả trái tim của Thẩm Thiều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kết quả Diệp Thành vô cùng chệch hướng, hô lên với nhân viên phục vụ: “Tính tiền!”
Tính tiền xong, Diệp Thành thậm chí không kịp chờ đợi, liền dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Thiều ngây người như phỗng, song ~ hai chân như bị đóng đinh ở đó, hắn không có dũng khí đuổi theo Diệp Thành.
Vu Niệm Dung và Hạ Huyên cũng không có thật sự rời đi, mà trốn ở phía sau quan sát hai người.
“Em trai nhỏ thật đáng thương”. Vu Niệm Dung đồng tình nói.
“Là cậu ấy quá gấp”. Hạ Huyên là người nhìn thấu tất cả.
Sau lần Thẩm Thiều thổ lộ, Diệp Thành vẫn trốn tránh Thẩm Thiều, điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, thậm chí Diệp Thành cũng không đến văn phòng làm việc, cho nên dù Thẩm Thiều có đến công ty cũng không gặp được Diệp Thành.
Đáng tiếc vô luận Diệp Thành tránh né như thế nào, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về Thẩm Thiều, anh vẫn không thể nào quên được, đêm đó tại nhà hàng, thời điểm anh vội vội vàng vàng rời đi, ánh mắt của Thẩm Thiều thất lạc thương tâm như thế nào.
Nháy mắt kia, Diệp Thành cảm thấy như chính mình đã phạm phải tội ác tày trời, thương tổn nặng nề trái tim của Thẩm Thiều.
Bất quá anh vốn cũng đã mang tội ác tày trời, anh vậy mà dẫn một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đi vào con đường lạc lối!
Lúc này Diệp Thành đã hỗn loạn đến hoàn toàn quên mất lần đầu tiên mình gặp được Thẩm Thiều là ở đâu, Thẩm Thiều vốn đã là gay, không có liên quan gì đến anh.
Nhưng Thẩm Thiều vẫn có biện pháp, Thẩm Thiều nói với ba mình một chút, ba Thẩm liền đi nói chuyện với Diệp Thôi, sau đó Thẩm Thiều liền thành công nhảy dù đến công ty Diệp Thành, trở thành trợ lý đặc biệt của Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn vị trợ lý đặc biệt không phải do mình tuyển vào, trong lòng như đang nằm mộng.
Đây là cái quỷ gì a?!
Bất quá lần này gặp mặt lại, hình tượng của Thẩm Thiều quay ngoắt 180 độ, không còn mái tóc vàng rối bời chói mắt, mà là một mái tóc đen mềm mại xõa tung, trên người là chiếc áo sơ mi trắng trong thuần khiết, cùng một chiếc quần tây đen sạch sẽ gọn gàng, vốn Thẩm Thiếu lớn lên cũng rất tuấn tú, bây giờ mặc trang phục như vậy càng khiến hắn tuấn tú thêm vài phầm.
“Diệp đại ca! Sau này xin chiếu cố nhiều hơn!”
Nếu như Thẩm Thiều không tiến đến gần sát mới nói câu nói này, Diệp Thành sẽ vô cùng cảm kích.
Diệp Thành nhìn cái đầu lắc lư lắc lư dưới mí mắt mình, cau mày bói: “Tóc của cậu...”
“Diệp đại ca thích không?” Theo sự thâm nhập quan sát và nghiên cứu của Thẩm Thiều, kỳ thực còn có sự chỉ điểm trong tối của Vu Niệm Dung Hạ Huyên, bọn họ cùng nhau tổng kết, đối với Diệp Thành chỉ có thể mềm không thể cứng, cho nên Thẩm Thiều quyết định phải từ từ tiến đến, Diệp Thành thích hình mẫu thanh tú trắng mềm, cho nên Thẩm Thiều đã sửa lại hình tượng của bản thân.
Tuy rằng cái biện pháp tạm thời này không thể triệt để đánh hạ Diệp Thành, nhưng ít ra trước tiên cũng đã thành công một nửa, sau đó là cần đến sự phát huy công lực của Thẩm Thiều, từ từ chậm rãi làm tan lớp băng cứng rắn của Diệp Thành.
“Ừm”. Diệp Thành không mặn không nhạt đáp, bất quá anh đột nhiên ý thức được lần trước Thẩm Thiều đã tỏ tình với mình, liền làm ra vẻ già dặn nói: “Cậu bây giờ vẫn còn trẻ, nên tôi rất thưởng thức bộ dáng phấn chấn trẻ trung này của cậu”.
Diệp Thành cường điệu mình thích là thích hình tượng như vậy, chứ không phải là thích Thẩm Thiều.
Ý tại ngôn ngoại của câu nói bổ sung này, Thẩm Thiều sao lại nghe không hiểu, nhưng nếu dễ dàng bị đả kích như vậy đã không phải là Thẩm Thiều, hắn ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng.
“Diệp đại ca, chuyện lần trước ở nhà hàng thật sự xin lỗi anh, là em quá đường đột”. (Từ chỗ này mình bắt đầu đổi xưng hô của Thẩm Thiều nhà, dù sao cũng thổ lộ rồi)
“Ừm...” Diệp Thành nghe đến hai chữ nhà hàng, tóc gáy đều dựng đứng lên, thế nhưng sau khi nghe nửa câu sau, anh mới có loại cảm giác như trút được gánh nặng, thì ra là đến để xin lỗi, vốn nên cảm thấy cao hứng, nhưng Diệp Thành lại mơ hồ có cảm giác mất mát, điều này làm cho anh cảm thấy rất khó giải thích.
“Em từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, nên rất thiếu hụt tình thân, cho nên mới có thể sinh ra cảm giác khác lạ với Diệp đại ca, lần đó là lời nói chưa qua suy nghĩ của em, hi vọng Diệp đại ca sẽ không khó chịu, cũng hi vọng anh đừng vì vậy mà chán ghét em”. Thẩm Thiều cúi đầu nhận sai, hàng lông mi dài nhỏ run run trông rất tội nghiệp.
“Không đến nỗi vậy”. Hai em trai đều là gay, anh như thế nào lại kỳ thị gay, nhưng từ tận đáy lòng Diệp Thành luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Thẩm Thiều rốt cuộc là thích hay không thích anh? Thẩm Thiều nhìn như xin lỗi, nhưng lại một chút cũng không nói rõ, nhưng mà Diệp Thành cũng không tiện trực tiếp hỏi ra.
“Vậy em còn có thể cùng dùng cơm với Diệp đại ca không?” Thẩm Thiều mong chờ hỏi.
“Chuyện này...” Diệp Thành cảm thấy anh và Thẩm Thiều vẫn là nên bảo trì một khoảng cách thích hợp thì tốt hơn.
“Anh đã nói anh sẽ không chán ghét em”. Thẩm Thiều đâm đâm đầu ngón tay, lộ ra biểu tình oan ức ngầm chỉ trích.
Là một huynh trưởng, một trưởng bối, một thủ trưởng, chính là phải lấy mình làm gương, nếu như mình không có uy tín cùng tín nhiệm, sao có thể khiến cho người khác phục mình.
“Có thể”. Diệp Thành kiên trì đồng ý, chỉ là ăn cùng bữa cơm, có thể có vấn đề gì chứ, trước đó hai người bọn họ không phải vẫn cùng dùng cơm đó sao, huống hồ nếu coi Thẩm Thiều là trợ lý đặc biệt của anh, loại tiếp xúc này là không thể tránh khỏi.
Thẩm Thiều lập tức trời trong mây sáng, lộ ra nụ cười sáng lạn: “Diệp đại ca anh thật tốt quá! Vậy sau này mong anh chăm sóc nhiều hơn!”
Diệp Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhàn nhạt đáp: “Ừm”.
Thẩm Thiều thông minh hiếu học, lễ phép thân thiện, quan trọng nhất là cực kỳ hào phóng, chỉ chốc lát sau đã xoát đầy độ thiện cảm đối với đám nhân viên trên dưới trong công ty, đồng thời cũng quét được rất nhiều thiện cảm của Diệp Thành.
Những lúc tình cờ, hai người cũng sẽ có chút tứ chi tiếp xúc, vừa bắt đầu Diệp Thành có chút biệt nữu, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thản nhiên của Thẩm Thiều, anh liền cảm thấy chính mình quá đa nghi rồi, anh nhắc nhở chính mình đây chỉ là những cử chỉ tiếp xúc bình thường, không cần phải quá để ý. Trước đây khi còn ở trong quân đội, Diệp Thành cùng các chiến hữu còn tiếp xúc thân mật hơn, lúc đó anh cũng không cảm thấy gì, bây giờ để ý như thế, sẽ làm tổn thương đến Thẩm Thiều.
Nhưng Thẩm Thiều ngoài mặt có vẻ rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã nổi sóng mãnh liệt.
Ngày hôm nay chạm phải bàn tay của Diệp đại ca, anh ấy đã bắt đầu quen với việc đụng chạm của mình.
Ngày hôm nay cùng Diệp đại ca dùng chung một cốc nước, này có tính là hôn giáp tiếp hay không.
Diệp đại ca khen mình làm việc rất cẩn thận.
Diệp đại ca nói món ăn mình nấu bề ngoài tuy rằng vô cùng thê thảm, nhưng mùi vị đã có chút tiến bộ, mình phải cố gắng vì Diệp đại ca mà càng ngày càng nấu tốt hơn.
Ngày hôm nay mình kiên trì chạy bộ 35 phút, Diệp đại ca đã khen mình, sau này mình có thể mỗi ngày cùng Diệp đại ca chạy bộ rồi.
Mỗi lần có tiếp xúc nho nhỏ, Thẩm Thiều sẽ cảm thấy chỉ cần cố thêm một chút, nói không chừng bất tri bất giác Diệp Thành sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình, bất quá hai người bạn gái trước của Diệp Thành cũng dặn Thẩm Thiều không nên cao hứng quá sớm, khói băng cứng Diệp Thành này cũng không phải dễ dàng bắt tới như vậy, nhưng Thẩm Thiều vẫn tràn ngập hi vọng.
Lúc này, Thẩm Thiều cảm thấy thế giới của mình chính là tràn ngập ánh nắng.
Mãi đến tận khi, Thẩm Thiều nghe được tin Diệp Thành lần thứ ba đi kết thân.
Bây giờ tuổi của Diệp Thành cũng đã lớn, được an bài đi kết thân cũng là bình thường, nhưng chuyện này đối với Thẩm Thiều mà nói quả thực như sét đánh ngang tai!
So với Thẩm Thiều không thể chấp nhận, hai vị bạn gái trước trái lại lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vu Niệm Dung: Loại tính cách như Diệp Thành thật không có mấy nữ nhân có thể chịu được, cho nên cậu cứ yên tâm đi.
Hạ Huyên: Nếu có thể thành thì đã sớm thành, làm sao anh ấy còn độc thân hơn ba mươi năm? Hơn nữa trong cái vòng của chúng tôi Diệp Thành rất nổi danh, thuộc về loại hình chỉ có thể nhìn từ xa, anh ấy là một người đàn ông tốt, nhưng lại không thích hợp để làm một người chồng tốt.
Đối tượng kết thân của Diệp Thành tất nhiên cũng là nữ nhân gia đình quyền quý, cho nên Hạ Huyên mới nói, trong cái vòng này Diệp Thành rất nổi danh.
Nhưng vô luận được động viên như thế nào, Thẩm Thiều cũng vẫn không yên lòng, cho nên theo địa chỉ Tề Tiến Tựu cung cấp tìm được địa điểm kết thân của Diệp Thành.
Thẩm Thiều chỉ dám từ xa nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ, hắn không dám lao tới, bởi vì sợ bị Diệp Thành trách cứ xa lánh, cho nên Thẩm Thiều chỉ trốn trong góc phòng quan sát.
Cơ thể Diệp Thành hơi nghiêng về trước, hai chân mở ra tự nhiên, ngón tay vuốt ve trên miệng cốc, đây là tư thế chỉ khi thả lỏng anh ấy mới có, hình như Diệp Thành trò chuyện với nữ nhân kia vui vẻ lắm.
Tình huống hơi bất ổn.
Thẩm Thiều cầu nguyện, lần kết thân này chỉ là qua loa, mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc Diệp Thành và nữ nhân kia cũng trò chuyện xong, Thẩm Thiều nhìn Diệp Thành thân sĩ thay nữ nhân kia phủ thêm áo khoác, mở cửa, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt hắn.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh 1 giờ 25 phút 36 giây, sao có thể là qua loa đây, Diệp Thành và nữ nhân kia thật sự là nghiêm túc kết thân.
Trái tim Thẩm Thiều như rơi xuống địa ngục, hắn nắm chặt ly nước trái cây để an ủi trái tim mình, lại phát hiện bàn tay mình đang không ngừng run rẩy.
Sẽ không, sẽ không, đều đã nhiều năm như vậy, Diệp Thành sao có thể đột nhiên thông suốt? Bọn họ có lẽ chỉ là trò chuyện thôi, hơn nữa tích cách Diệp Thành vốn nghiêm túc trong mọi chuyện, cho nên anh ấy không qua loa với đối phương mới là bình thường.
Thẩm Thiều không ngừng tự an ủi mình.
Thẩm Thiều ngồi ngơ ngẩn, sắc mặt như tang thi, cho nên nhân viên phục vụ trong nhà hàng cũng không dám đến nhắc hắn đã ngồi quá lâu, mãi cho đến giờ đóng cửa, mấy nhân viên còn tôi đẩy anh anh đẩy tôi đi nhắc nhở Thẩm Thiều.
“Nhà hàng phải đóng cửa rồi, trở về thôi”.
Một giọng nói Thẩm Thiều làm sao cũng không nghĩ tới xuất hiện trên đỉnh đầu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khó thể tin nhìn người trước mắt: “Diệp đại ca?!”
“Anh, anh không phải đưa người phụ nữ kia về nhà rồi sao?” Không đúng! Hắn nói như vậy không phải đang biến tướng thừa nhận mình theo dõi người ta sao.
“Tôi để tài xế đưa cô ấy về”.
Từ lúc Thẩm Thiều vào nhà hàng, Diệp Thành đã phát hiện hắn, tuy rằng Thẩm Thiều che giấu rất kín, nhưng cũng không trở ngại việc anh nhận ra Thẩm Thiều, sau đó anh phát hiện tâm tình Thẩm Thiều tựa hồ không tốt, anh có chút không yên lòng, liền bảo tài xế đưa đối tượng kết thân về, còn mình thì lưu lại nhìn Thẩm Thiều, miễn cho tên này lại có chuyện
Nhìn Thẩm Thiều thất hồn lạc phách làm ổ ở trong góc, uống một chén lại một chén, Diệp Thành còn cố ý hỏi nhân viên phục vụ, khi biết Thẩm Thiều chỉ đang uống nước trái cây anh liền không ngăn cản đối phương, mãi đến khi nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, anh mới đi tới.
Thẩm Thiều ngơ ngác nhìn Diệp Thành, viền mắt bỗng nhiên ẩm ướt, hắn oa một tiếng khóc lên, đột nhiên ôm lấy Diệp Thành, bắt đầu làm bộ say rượu giả điên, khóc lóc la hét đòi Diệp Thành không được rời xa mình.
Diệp Thành: “...”
Diệp Thành trừng mắt nhìn người phục vụ đang không biết làm sao, phục vụ mới run rẩy giải thích: “Nước trái cây có chất cồn 3%”
Diệp Thành lặng lẽ, 3% cũng có thể say, anh cũng say rồi a.
Diệp Thành đỡ tên nhóc say như chết khóc lóc thảm thiết Thẩm Thiều ra khỏi nhà hàng, rất nhiều tài xế taxi vừa thấy buổi tối, hai đại nam nhân, một tên trong đó còn là ma men, thời điểm đi ngang qua Diệp Thành, không đợi đối phương giơ tay đã trực tiếp phóng xe đi thẳng.
Bất đắc dĩ, Diệp Thành chỉ có thể gọi điện thoại hỏi tài xế đến đâu rồi, kết quả Thẩm Thiều vừa thấy Diệp Thành lấy điện thoại ra, liền trừng mắt đem điện thoại của Diệp Thành đánh bay, điện thoại bị rớt xuống đất màn hình liền xuất hiện hoa văn hình mạng nhện, Thẩm Thiều không hề cảm giác áy náy mà xách eo nói: “Anh muốn gọi cho tiểu yêu tinh nào!”
Diệp Thành nhặt xác điện thoại lên, nhìn Thẩm Thiều nửa ngày, mới ai một tiếng, đỡ tên ma men này lần thứ hai đi vào khách sạn.
Dọc trên đường đi, Thẩm Thiều đều lẩm bẩm trong miệng, uốn éo không yên trên người Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành có tính nhẫn nại cao, anh thật muốn đánh ngất Thẩm Thiều rồi trực tiếp khiêng người đi. Diệp Thành đi vào phòng khách sạn, liền vứt Thẩm Thiều lên giường sau đó đi nấu nước, đi ra liền nhìn thấy Thẩm Thiều hai tay hai chân kẹp gối không ngừng cọ cọ.
“Diệp đại ca, em rất yêu anh, vì anh em đã thay đổi nhiều như vậy”.
“Diệp đại ca, anh có thể thử ở cùng em hay không”.
“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh”.
Diệp Thành không nói gì đi lên gỡ tay Thẩm Thiều ra, Thẩm Thiều bất khuất hô lớn: “Không muốn tách ra! Không muốn tách ra!”
Diệp Thành thấy hắn chấp nhất như thế, cũng không cướp ‘Diệp đại ca’ của Thẩm Thiều nữa, mà dùng khăn nóng lau mặt cho Thẩm Thiều, lần này Thẩm Thiều đặc biệt ngoan ngoãn buông gối ra, ngược lại ôm lấy Diệp Thành.
Giống Thẩm Thiều tinh lực vô hạn, còn có cậu em nhỏ của hắn, bởi vì vừa nãy ma sát, chỗ kia bất tri bất giác dựng lên, hiện tại chính là kề sát bên đùi của Diệp Thành.
Diệp Thành: “...”
Diệp Thành đẩy Thẩm Thiều ra, nhưng Thẩm Thiều lại như kẹo cao su gắt gao dính sát vào Diệp Thành, so với gối, cái bản thể Diệp Thành càng làm Thẩm Thiều không thể buông tay.
Thẩm Thiều ôm Diệp Thành, không ngừng ngửi ngửi trên người Diệp Thành, mùi vị quen thuộc, cơ bắp chân thật, đều khiến Thẩm Thiều xác định đây chính là Diệp đại ca của hắn.
“Diệp đại ca, em rất thích anh, anh cũng thích em một chút đi, anh đừng đi kết thân nữa có được hay không”. Thẩm Thiều làm nũng, chóp mũi cùng đôi môi vuốt nhẹ cổ Diệp Thành.
“Thẩm Thiều, cậu xuống mau”.
“Không”. Thẩm Thiều càng ôm Diệp Thành chặt hơn: “Diệp đại ca, khi còn bé, em mỗi ngày đều phải uống thuốc, ăn cái gì cũng ói hết ra, khi đó em cảm thấy mình so với chết còn khổ hơn. Năm em 13 tuổi, nhìn thấy thân thể cường tráng của huấn luyện viên thể hình, em thậm chí còn có cảm giác, lúc đó em liền biết mình thích đàn ông, nhưng cho tới nay, em chưa từng gặp người có thể làm cho mình động lòng, mãi đến khi gặp được anh, hơn nữa bởi vì gặp được anh, em mới cảm thấy còn sống thật là tốt”.
“Phía dưới em thật khó chịu, em có phải bị bệnh rồi không, bệnh sắp chết?” Thẩm Thiều khom lưng, tách chân ra kẹp chặt eo Diệp Thành, hắn có chút hồ lý hồ đồ, ngay cả mình đã nổi lên phản ứng cũng không biết.
Diệp Thành bị Thẩm Thiều nói làm cho có chút thất thần, cư nhiên dễ dàng bị Thẩm Thiều đẩy ngã, Thẩm Thiều ngồi ở trên người anh, thần sắc mê ly khẩn cầu: “Nếu như em sắp chết, anh liền thỏa mãn em đi, trong cuộc sống hai mươi năm u ám của em, sự xuất hiện của anh chính là ánh sáng duy nhất”.
Diệp Thành nghe vậy, trái tim cảm thấy nhoi nhói, anh từng nghe nói, Thẩm Thiều không bị bệnh nặng, thế nhưng thể chất đích thật rất yếu, cho nên cha mẹ hắn mới có thể đưa hắn đi, thứ nhất là để rời xa tranh đấu, không buồn không lo lớn lên, thứ hai cũng là vì hưởng thụ điều kiện chữa bệnh càng tốt hơn.
Thẩm Thiều thích ăn thức ăn ngọt là vì khi còn bé hắn đã uống quá nhiều thuốc, tuy rằng sau khi lớn lên, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, nhưng lại dưỡng thành thói quen thích ăn đồ ngọt, tửu lượng hắn kém tất nhiên là bởi vì hắn rất khi uống rượu, cho nên rượu trái cây cũng có thể làm cho Thẩm Thiều say bí tỉ.
“Đừng giả bộ nữa”.
Thân thê Thẩm Thiều cứng đờ.
“Cậu không có say”.
Người say căn bản sẽ không thể lô-gich rõ ràng nói nhiều như vậy.
Sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, hàng mi nhỏ dày run nhẹ, Thẩm Thiều lộ ra biểu tình hoảng hốt bất lực, nước mắt tại hốc mắt đảo quanh.
“Tại sao anh không thể đáp ứng em, coi như chỉ là giả bộ, để em có một giấc mộng cũng tốt mà”.
“Anh nói anh thích em đi, nói...” Thẩm Thiều cắn răng nói: “Sau đó em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa”.
Thẩm Thiều còn lấy điện thoại ra, muốn ghi âm lại: “Anh yên tâm đi, em ghi âm không phải là muốn uy hiếp anh, em chỉ muốn sau này mình lấy ra nghe lại, tưởng niệm một chút mà thôi”.
Nhìn bộ dáng này của Thẩm Thiều là quyết định dùng vài lời nói của Diệp Thành để vượt qua quãng đời còn lại.
Trong căn phòng tối đen, Diệp Thành vẫn một câu cũng không nói, trái tim Thẩm Thiều dần dần nguội lạnh, những tia nắng còn sót lại trong trái tim hắn, từng chút từng chút bị hắc ám cắn nuốt.
“Aiii”. Diệp Thành thở dài: “Đúng là bại bởi em”. (Ba anh em Diệp gia chính thức cùng bước chung đường)
Thẩm Thiều còn chưa kịp phản ứng lời của Diệp Thành là có ý gì, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, hắn đã bị Diệp Thành áp xuống chiếc giường mềm mại.
Thẩm Thiều bối rối: “Diệp, Diệp đại ca?”
Bàn tay mang theo vết chai vuốt nhẹ qua nơi đang dâng trào, kích thích đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Thiều suýt chút nữa rít gào thành tiếng.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Thẩm Thiều cơ hồ không thể chịu đựng nổi, rất nhanh, hắn liền tiết ra trong tay Diệp Thành.
Khi Diệp Thành đem nơi dâng trào của mình xen vào địa phương ấm áp, lúc hai người chặt chẽ kết hợp, Diệp Thành và Thẩm Thiều đều cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Thiều cảm thấy được toàn thân như bị xe cán qua, đau nhức không thôi, nam nhân cường tráng quả nhiên tại phương diện kia cũng rất cường hãn, Thẩm Thiều cảm thấy năng lực tại phương diện kia của Diệp Thành có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Tuy rằng Thẩm Thiều vì có thể kết hợp cùng Diệp Thành mà cả người vui sướng, nhưng vẫn không yên lòng về đối tượng kết thân của Diệp Thành, cho nên mấy ngày sau, hắn vẫn tìm cơ hội nhắc chuyện này với Diệp Thành.
“Anh nhớ nói rõ ràng với cô nương mà anh kết thân”.
“Kỳ thực ngày đó tôi đã từ chối cô ấy”.
“... Vậy tại sao hai người còn nói chuyện lâu như vậy?”
“Nói về nơi em đã lớn lên”.
Thẩm Thiều hơi kinh ngạc: “Nơi em đã lớn lên?”
“Cô ấy cũng du học ở nước ngoài, hơn nữa còn là bạn học của em, em không nhớ sao?” Diệp Thành kỳ quái hỏi ngược lại.
Lúc đó toàn lực chú ý của Thẩm Thiều đều tập trung trên người Diệp Thành, căn bản không nhìn qua tướng mạo cô nương kia, làm sao hắn có thể nhớ là bạn học của mình hay không chứ.
Thẩm Thiều ngượng ngùng sờ mũi một cái: “Lúc, lúc đó em chỉ lo nhìn anh”.
Nghe vậy, Diệp Thành cong khóe môi lên, nở nụ cười, nụ cười của anh so với ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ còn chói mắt hơn, hắn cao hứng ôm lấy Diệp Thành, tại khóe môi Diệp Thành hạ xuống một nụ hôn.
Sau này, Diệp đại ca chính là của một mình tôi rồi nha <( ̄︶ ̄)>.
Hết PN 4.2
————— Toàn văn hoàn —————
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.