logo
Chương 6: Cự hônNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 20:53
Hoa Tưởng Dung trở
lại Ngự Hoa Viên, cung yến sớm đã bắt đầu. Nàng không muốn làm người
khác chú ý, dưới ánh mắt giận dữ của hoa Thừa tướng, cố ý tìm một góc
hẻo lánh ngồi xuống, vừa mới nhặt lên chiếc đũa, liền thấy trong chén có thêm một miếng thịt.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy Bình
Dương Vương đang ngồi ở bên cạnh, cười khanh khách mà nhìn nàng. Trước
công chúng, thế nhưng Bình Dương Vương lại gắp đồ ăn cho vương phi tương lai của Nam Dương Vương, nếu là bị người bắt gặp, há trở thành trò đùa? Nàng hoảng loạn mà nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, lúc này
mới thở dài một hơi.
Cự tuyệt không được, đành phải khách khí mà
cùng hắn nói lời cảm tạ, ai ngờ, Bình Dương Vương thế nhưng hoàn toàn
không quan tâm, lại để vào trong chén nàng một khối bánh mềm.
Hoa Tưởng Dung tức giận, cứng rắn mở miệng nhắc nhở: “Bình Dương Vương, ngài biết chính mình đang làm cái gì không?”
“Bổn vương đương nhiên biết chính mình đang làm cái gì.” Bình Dương Vương
cười đến không kềm chế được, đưa tới chung quanh một ít người chú ý.
Hoa Tưởng Dung cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Như vậy, Bình Dương Vương cũng biết thân phận ta?”
Bình Dương Vương cong cong khóe môi: “ Ái nữ của Hoa Thừa tướng, Hoa Tưởng Dung.”
Hoa Tưởng Dung bổ sung nói: “Trừ thân phận đó, ta còn là...”
“Nàng định nói, nàng là huynh tẩu của ta? Vừa mới ở trong rừng cây, nàng
không phải đều thấy được sao? Như thế nào, còn chưa tỉnh sao?” Nghe
thanh âm trầm thấp, vang ở bên tai, Hoa Tưởng Dung lại giống như bị kim
đâm, toàn thân liền run rẩy.
Nàng quay đầu lại, nhìn Bình Dương
Vương, trong lòng thầm nghĩ: Hắn, thế nhưng cũng thấy được, như vậy, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì?
Ở Hoa Tưởng Dung nghi hoặc chăm chú nhìn
Bình Dương Vương lúc này tự mình cầm ly rượu một hơi uống cạn. Buông ly
rượu, đem ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi Nam Dương Vương đang ngồi, lén
lút nghiên mình, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hỏi muốn hỏi nàng, có nguyện ý
làm Vương phi của ta?”
Hoa Tưởng Dung trong lòng run lên, thức ăn đang gắp bị rơi lại vào chén, nàng nhướng nhướng mày, bất an nói: “Vương gia?”
Bình Dương Vương cắn răng nói: “Nàng vốn là Vương phi của ta.”
“Thì tính sao?”
“Nếu nàng nguyện ý làm Vương phi của ta, ta liền giúp nàng.”
“Giúp ta?” Hoa Tưởng Dung đạm đạm cười, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ Bình Dương
Vương cho rằng, ta đang gặp khó khăn sao? Lại nói, Hoàng Thượng ban hôn, còn có thể sửa đổi sao?”
Bình Dương Vương thu hồi vẻ không đứng đắn, nghiêm túc hỏi: “Nàng thật sự không muốn?”
Hoa Tưởng Dung hít sâu một hơi, quyết đoán mà cự tuyệt nói: “Không muốn.”
Bình Dương Vương trong mắt hiện lên một tia sắc bén, ngay sau đó lại bình
tĩnh, trong mắt ôn nhu như nước như cũ, lại rốt cuộc không có mở miệng.
Những chuyện hôm nay phát sinh, đều như là hòn đá, ép tới Hoa Tưởng Dung
không thở nổi. Nàng tùy ý gắp đồ ăn trong chén, căn bản không có muốn
ăn. Nhìn nhìn lại ghế trên thái phi, Hoàng Thượng còn có vài vị trong
triều trọng thần đang vui vẻ uống rượu.
Đúng lúc này, Nam Dương
Vương bỗng nhiên rời đi chỗ ngồi, đi đến giữa sân, thẳng tắp mà quỳ
xuống. Chỉ thấy một thân màu đen triều phục ở đầu gối ném cong, thân
hình thẳng tấp cùng kiên định trong mắt càng là có vẻ khí thế phi phàm.
Trên ghế, hoàng đế cùng thái phi nhìn nhau, không biết Nam Dương Vương
muốn như thế nào.
Hành động của Nam Dương Vương ngoài dự đoán mọi người. Mọi người đều buông ly rượu trong tay, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn
chằm chằm bóng dáng kiên định của hắn, Hoa Tưởng Dung cũng không ngoại
lệ.
Bình Dương Vương khóe miệng lướt qua tia thâm ý, hắn quay đầu,
nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung mà nói nhỏ: “Nàng hiện tại thay đổi chủ ý
còn kịp.”
Bình Dương Vương nói, rốt cuộc có gì thâm ý? Mà Nam Dương Vương, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Hoa Tưởng Dung không liếc mắt nhìn Bình Dương Vương một cái, mà nhìn chằm
chằm vào bóng dáng Nam Dương Vương không nói một lời, trên mặt nhìn như
bình tĩnh không gợn sóng, tâm lại không khỏi lo sợ.
Nàng không tự
giác mà nắm chặt tay áo, khẩn trương mà nhìn chằm chằm một màn trước
mắt, chỉ nghe kia Nam Dương Vương chậm rãi mở miệng, kiên định nói:
“Khải tấu Hoàng Thượng, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ
tứ hôn.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
005 chịu nhục
Lệ quang làm mơ hồ hai mắt, giờ này khắc này, lòng nàng cuồn cuộn như sóng biển, nói không rõ rốt cuộc là có tư vị gì. Nàng chỉ là lẳng lặng mà
đứng, cắn chặt môi dưới, nhìn một màn trước mắt
Rốt cuộc, một lúc sau Nam Dương Vương gầm nhẹ một tiếng, hắn đình chỉ động tắc, lại là
gắt gao ôm lấy nữ tử thần bí kia không hề nhúc nhích. Hiển nhiên, hai
người đã rất mệt, tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác, tuy rằng hai
người không hề có một màn “ phun máu” nhưng loại không khí như cũ chưa
từng thối lui.
Một lát sau, phía sau gốc cây lại phát ra tiếng ma
sát, trong chớp mắt, hai người đã sửa sang lại quần áo. Hoa Tưởng Dung
nín thở, dấu mình sau cây đại thụ chỉ là xuyên qua khe hở lén lút nhìn
trộm hai người.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Nam Dương Vương nhẹ nhàng vén vài sợi tóc của nữ
tử kia lên sau tai, ôn nhu cùng sủng nịnh trong mắt, làm Hoa Tưởng Dung
chấn động.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Trắc phi của Nam Dương Vương?
Hay là thị thiếp? Hoặc chỉ là một cung nữ không tuân thủ cung quy trong
cung? Mặc kệ nữ nhân này rốt cuộc là ai, nhưng có thể khẳng định, Nam
Dương Vương nhất định rất thích nàng. Nghĩ đến đây, Hoa Tưởng Dung trong lòng có chút ẩn ẩn chua xót.
Lại nhìn đến nàng kia, vung tay thoát
khỏi tay của Nam Dương Vương, nhẹ nhàng nhìn hắn, khóe miẹng nhếch lên
lộ ra nụ cười xinh đẹp, hơi cong mày mê hoặc, kia biểu tình quả thực là
quyến rũ đến tận xương tủy.
Ai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đổi
lại là chính mình, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua giai nhân như thế. Hoa
Tưởng Dung một bên tự thấy không bằng, một bên lại dùng hâm mộ ánh mắt
đánh giá cái kia nữ tử.
“Đoạt ca ca, huynh thật đúng là lớn mật, đã
sắp thú phi còn không bớt phóng túng.” Nàng mỉm cười nũng nịu, vừa mới
vươn bàn tay ra liền bị Nam Dương Vương nắm ở trong tay.
Thì ra, hắn kêu Đoạt, Triệu Đoạt. Hoa Tưởng Dung âm thầm nhớ kỹ tên Nam Dương Vương, tiếp tục vụng trộm mà quan sát.
“Mi Nhi, muội không muốn ta thú phi sao? Ngày mai ta liền đi thỉnh chỉ làm
cho nàng kia nhường ra vị trí vương phi. Muội biết, ở trong lòng ta muội mới chính phi là thê tử duy nhất của ta.”
Lời nói của Nam Dương Vương làm Hoa Tưởng Dung giống như ngũ lôi oanh đỉnh, thân mình nặng nề mà dựa vào thân cây, hai chân hoàn toàn mất đi tri giác.
Nữ nhân kia mới là thê tử duy nhất trong lòng hắn, chẳng lẽ chính mình gả qua,
liền đã định không có nửa phần cơ hội sao? Nàng rốt cuộc là cái gì? Nàng chỉ là vì một câu của Hoàng Thượng, liền bị nhét vào Nam Dương Vương
phủ như một sủng vật, một đồ vật trang trí?
Hoa Tưởng Dung thất vọng cố nén nước mắt, lại không biết móng tay đã sớm khảy vào thân cây, đầu ngón tay đã chảy ra vết máu.
“Đoạt ca ca, huynh biết chúng ta là không có khả năng, huynh cần gì phải vậy” nàng ta thần sắc buồn bã, ngay sau đó cúi đầu.
“Vì cái gì?” Nam Dương Vương nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi, “Muội
không yêu ta sao? Nếu không yêu ta, vì sao phải đem thân thể mình cho
ta?”
“Yêu thì như thế nào?” Kia nữ nhân ngẩng đầu, đôi mắt kiên định
nhìn về phía trước, nàng cắn môi, gằn từng chữ một mà nói, “Đoạt ca ca,
thứ muội muốn huynh cho không được.”
“Muội muốn cái gì?”
“Muội muốn, huynh đã biết, Đoạt ca ca.”
Nam Dương Vương tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận sự thật, hắn không thể tin
được mà nhìn người trước mắt, trong mắt nhu tình hóa làm một sợi hàn
băng, thật lâu không thể hòa tan.
“Quyền thế, thật sự quan trọng như vậy sao? Danh hào Nam Dương Vương phi, thật sự không thỏa mãn được muội sao?”
“Đoạt ca ca, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, từ lúc huynh cự tuyệt ngôi
vị hoàng đế kia thì chúng đã không thể cùng nhau. Chuyện hôm nay, liền
tính là muội báo đáp thâm tình của huynh đi, về sau,huynh đi quang lộ
của huynh, muội đi cầu độc mộc của muội, vĩnh viễn không thấy mặt.”
Nữ tử quyết tuyệt nói xong liền xoay người chạy đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở bên trong rừng cây.
Nam Dương Vương đứng ngơ ngác ở trong rừng cây, biểu tình thương tâm muốn
chết làm người kinh hãi, lại làm người khác muốn đồng tình.
Hắn gắt
gao mà nắm chặt tay làm gân xanh hơi nổi lên, cảm giác xấu hổ, giận dữ
cùng hối hận tề tụ trong lòng, một cổ lực lượng cường đại hội tụ đan
điền. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, chém ra chưởng phong trái bổ phải
chém, một cây đại thụ theo tiếng ngã xuống.
Nhìn mọi thứ xung
quanh bị phá hủy, Hoa Tưởng Dung chỉ có thể co người tự bảo vệ chính
mình. Một thân cây đổ xuống dưới không nghiêng không lệch, ngã xuống vị
trí nàng ẩn thân. Nàng không thể không nhảy ra, vọt đến một bên, lại vừa đúng tầm mắt Nam Dương Vương.
“Là ai?”
Không chờ Hoa Tưởng Dung
trả lời, Nam Dương Vương đã thu hồi chưởng phong, thi triển khinh công,
phi đến trước mặt Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung lập tức đem nước mắt trên mặt lao đi, điều chỉnh lại tâm trạng, tận lực bình tĩnh mà nhỏ giọng trả lời: “Là ta.”
“Ngẩng đầu lên. Như thế nào, gương mặt xấu xí không thể để người ta nhìn thấy sao?”
Âm thanh Nam Dương Vương lạnh cực điểm, Hoa Tưởng Dung thầm nghĩ, xong
đời, phát hiện bí mật trọng đại như thế, hắn nhất định sẽ giết nàng đi.
Nghĩ như thế, Hoa Tưởng Dung càng không có dũng khí, cuối đầu càng thấp.
Nam Dương Vương vươn ra ngón tay, dùng sức mà nắm cằm nàng, nhìn chằm chằm
gương mặt không hề huyết sắc mặt của Hoa Tưởng Dung, khinh miệt nói:
“Hoa Tưởng Dung? Quả nhiên là ngươi, ngươi tới nơi này làm gì? Theo dõi
ta?”
Hoa Tưởng Dung bị Nam Dương Vương kiềm chế, không thể động
đậy, chỉ có thể chịu đựng cơn đau từ cằm truyền tới, làm bộ thoải mái mà xua tay nói: “Ta chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua.”
“Ngươi đã nhìn thấy gì? Nói!” Nam Dương Vương một bên ép hỏi, một bên tăng thêm lực đạo của ngón tay.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, rơi vào trên ngón tay của Nam Dương Vương, hắn nhíu nhíu mày, tựa hồ rất là chán ghét nước mắt nàng.
“Ta” Hoa Tưởng Dung vừa định nói nàng cái gì cũng không thấy được, lại ý
thức được trả lời như vậy không phải là không đánh đã khai sao. Nàng
giương mắt nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, dấu vết thương tâm
muốn chết vẫn còn tồn tại, vì thế, nàng định thần, mở miệng nói: “Ngài
đừng quá thương tâm”
“Ngươi dám cười nhạo ta?” Không đợi nàng đem nói cho hết lời, Nam Dương Vương càng là dùng sức đem nàng kéo đến chính
mình trước mặt, giận trừng mắt với nữ nhân không biết sống chết.
Giờ này khắc này, ở trong lòng Hoa Tưởng Dung đồng tình nhiều hơn là chua
xót, nàng sớm biết mình cùng Nam Dương Vương bất quá là thoáng nhìn qua
thôi, ở trong trong lòng hắn, căn bản là không biết có nàng tồn tại,
nàng lại làm sao dám hy vọng xa vời có được cảm tình của hắn? Nàng bất
quá nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn, yên lặng mà yêu hắn mà thôi.
Nhìn nam nhân mình yêu thống khổ cau mày, nàng sợ
hãi trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật kiên cường của
hắn, chậm rãi vươn tay xoa trán hắn, nhẹ nhàng vuốt mày hắn đang nhíu
chặt, như muốn vuốt phẳng vết thương trong lòng hắn.
Lúc ngón tay
nàng chạm vào trán hắn, thân mình hắn đột nhiên co rụt lại, lập tức
buông cằm nàng, dùng sức đem nàng quăng ra ngoài. Ngay sau đó, hắn lui
lại mấy bước, đứng khoanh tay, vẻ mặt chán ghét quát: “Cút ngay, nữ nhân dơ bẩn!”
Hoa Tưởng Dung bị bắn đi ra ngoài bởi một cổ lực thật lớn, ngã mạnh trên mặt đất. Nàng chịu đựng toàn thân đau đớn, chậm rãi ngồi
dậy, nhìn nam nhân mình yêu, một cổ tức giận từ tâm tới.
Hắn
không yêu nàng, nàng có thể lý giải, chính là hắn không thể đối đãi như
vậy nàng nha. Nghĩ nghĩ, nàng cầm lòng không đậu mà kêu, từ kẽ răng bật
ra hai chữ: “Triệu Đoạt!”
Thân mình Nam Dương Vương đột nhiên chấn
động, hiển nhiên hắn cũng không đoán được, nàng sẽ hô thẳng tên của hắn, lại còn bày ra vẻ mặt u oán.
Hắn từng bước một mà tới gần nàng,
nghi hoặc mà cong khóe môi tràn đầy trào phúng nói: “Như thế nào? Vừa
rồi nhìn ta cùng với nữ nhân khác ân ái, không cao hứng? Cảm thấy ủy
khuất? Chẳng lẽ, ngươi cũng nghĩ trước tiên cùng ta động phòng ở chỗ
này?”
“Ngươi ngươi” Hoa Tưởng Dung nhìn vẻ mặt lưu manh của Nam Dương Vương, nàng đỏ mặt, xấu hổ không nên lời.
“Ngươi chuẩn bị nói ta vô sỉ, nói ta hạ lưu sao?” Nam Dương Vương ngồi xổm
xuống, oán hận mà nói, “Hiện tại biết thẹn thùng? Là ai vừa mới ở nơi
này nhìn trò vui?”
“Ta không phải cố ý, thật sự không phải cố ý”
Hoa Tưởng Dung lắc lắc đầu, như thế nào cũng không dám tin tưởng, người
trước mắt người là người ngày đó nàng liếc mắt liền yêu Nam Dương Vương.
“Cái gì văn thao võ lược mọi thứ đều toàn tài, cái gì anh hùng bảo hộ quốc
gia, nói cho ngươi biết, kỳ thật Triệu Đoạt ta chính là một cái tay ăn
chơi, các ngươi đều bị bề ngoài của ta lừa. Ngoan ngoãn mà trở về, cùng
lão Thừa tướng lão cha hảo hảo thương lượng, kỳ thật Bình Dương Vương
cũng không tồi.”
Nói xong, Nam Dương Vương, đứng lên, phủi rớt bụi đất trên người,không thèm quay đầu nhìn nàng, liền phi thân mà đi.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.