logo
Chương 16Người đăng: adminNgày đăng 15-02-2021 11:57
Lần trước vừa từ Tô phủ về, Hoàng đế đã thả Ninh Hằng
về Phúc Cung của ta. Đoán chừng Hoàng đế cũng chưa biết gì. Oa nhi trong bụng
ta này cũng thật kỳ quái, ta dám khẳng định là Hoàng đế có nhúng tay vào chuyện
này.
Tô phủ chắc chắn là manh mối trọng yếu giúp ta khám
phá được bí ẩn này.
Hoàng đế đối với ta đã có nghi ngờ, nếu ta lại tới Tô
phủ, thì Hoàng đế lại càng nghi ngờ hơn. Ta không thể làm liên luỵ tới Thường
Trữ, lần này không nên nhờ Thường Trữ hỗ trợ đưa ta ra ngoài nữa.
Nhưng hôm nay Tô phủ ta thật sự rất muốn đi.
Nhưng mà ta suy nghĩ nát cả óc, cho đến khi Ninh Hằng
tới, ta cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì.
Ninh Hằng cùng Hoàng đế tiến đến, Hoàng đế hôm nay vẫn
là bộ dạng cười tủm tỉm như mọi hôm, hắn thỉnh an với ta, rồi ngồi xuống bên
cạnh. Ninh Hằng lại biến trở lại thành một đại tướng quân ít nói nghiêm trang,
ta liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt vừa đụng nhau, ta mỉm cười,
"Trí Viễn, đừng đứng nữa, ngồi xuống bên cạnh ai gia đi."
Hoàng đế đang dùng trà buông chén xuống, tựa tiếu phi
tiếu nói: "Thái hậu đối với Ninh khanh đúng là rất quan tâm."
Ninh Hằng đi tới, ngồi xuống cạnh ta, ta cười cười,
nói: "Trí Viễn là phụ thân của oa nhi trong bụng ta, ta tất nhiên là phải
quan tâm rồi." Khi nói xong, ta đem thần sắc của Ninh Hằng cùng Hoàng đế
nhìn thật kỹ, Ninh Hằng từ trước vẫn là lạnh nhạt, ta cũng chỉ nói một câu dò
xét, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi. Hoàng đế vẫn như trước cười tủm tỉm,
thần sắc chưa có một chút biến hoá. Ngược lại lại cười ha ha: "Đúng
rồi."
Hoàng đế vừa nói xong, nhưng theo đạo hạnh của ta lại
dễ hiểu được. Ta khá là cảm khái, lúc tiến cung, Hoàng đế cùng lắm mới chỉ tám
tuổi, thường thường mở to đôi mắt hạnh long lanh nghe ta kể chuyện thú vị ngoài
cung. Còn có lần Hoàng đế đái dầm, sợ bị người khác biết được, nên đêm hôm
khuya khoắt, thân hình nhỏ bé ôm chăn bông to đùng lén chuồn ra khỏi Đông Cung,
cứ theo đường quen tới cung của ta, đem chăn bông giấu dưới gầm giường ta.
Chớp mắt một cái, thái tử điện hạ đái dầm ngày đó cũng
đã thành đương kim Thánh Thượng, ái ố hỉ nộ đều không hiện ra mặt, tiểu thái tử
đáng yêu ngày đó đã biến mất tăm mất tích rồi. Nghĩ đến hiện nay Hoàng đế mà
đái dầm, nhất định mặt không đổi sắc sai người trong cung đem đi xử lý luôn.
Ta càng nghĩ càng thấy thương cảm, không khỏi thở dài
một tiếng.
Hoàng đế nói: "Thái hậu vì sao lại thở dài?"
Ta nói: "Chỉ nghĩ tới mấy chuyện hồi xưa
thôi."
Hoàng đế sờ sờ cằm, nói: "Vài ngày nữa là tới
Trùng dương, Thái hậu từng nói qua với trẫm, mỗi khi tới ngày Trùng dương, Thái
hậu cùng người nhà lên núi cao ngắm cây thù du thưởng hoa cúc. Chắc là càng tới
gần ngày hội nên càng hoài niệm, Thái hậu tất nhiên sẽ cảm thấy thương
cảm."
(Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho
rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương)
Hoàng đế nói xong, ta lại càng thương cảm.
Không ngờ câu tiếp theo Hoàng đế lại nói: "Hôm
nay thời tiết cuối thu thoải mái, Thái hậu nếu không mệt thì xuất cung tới Tô
phủ một chuyến, để giảm đi nỗi nhớ nhà."
Trong lòng ta vui sướng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên
nói: "Cũng tốt."
Không ngờ Hoàng đế lại nói: "Hôm nay trong triều
cũng chẳng có đại sự, Ninh khanh ngươi đi cùng Thái hậu tới đó đi."
Ninh Hằng trả lời "Được" .
Ta nhìn chằm chằm miệng Hoàng đế, sợ miệng hắn lại
phun ra câu nào nữa. May mắn, tiếp theo Hoàng đế đứng dậy về cung phê duyệt tấu
chương .
Trong lòng ta cực kỳ vui mừng, hận không thể đến khua
chiêng gõ trống để thể hiện sự vui mừng trong lòng.
Hoàng đế vừa đi khỏi, ta quay đầu nhìn chằm chằm Ninh
Hằng, "Ngươi muốn cùng ai gia xuất cung?"
Ninh Hằng nói: "Ý chỉ của bệ hạ, Trí Viễn không
thể không theo."
Lời này nói ra ta nghe thấy rất là bực mình, nhưng
Ninh Hằng nói cũng là sự thật. Hoàng đế mở miệng cho ta tới Tô phủ, không để
tâm phúc theo chân ta, hắn làm sao yên tâm được? Thôi, đi theo thì đi theo,
cũng tốt còn hơn ta ngồi trong Phúc Cung nghĩ nát đầu cũng chẳng ra cái nguyên
nhân.
Có Ninh Hằng đại tướng quân đi theo, nên ta chỉ dẫn
theo Nhạn Nhi xuất cung. Ở bên ngoài cung, ta một thân cung trang khó tránh
khỏi thấy phiền toái, nên trước khi xuất cung, ta gọi Nhạn Nhi vào tẩm cung
trang điểm cho ta. Nhạn Nhi ở phương diện trang điểm thì tay chân lại không
linh hoạt, nàng loay hoay một lúc lâu, búi tóc của ta chỗ rơi chỗ rụng không
thành hình thù gì. Ta thấy nàng vẻ mặt chán nản, nên nói luôn: "Thôi, để
ai gia tự mình làm."
Nhạn Nhi là cung nữ không khéo léo nhất trong đám cung
nữ của ta, nàng ngoại trừ bộ dáng đáng yêu linh động thì thân thủ cũng không
tồi, nhưng hoàn toàn không đáp ứng yêu cầu một cung nữ. Mà Nhạn Nhi nói, gia
cảnh nhà nàng cũng không tồi, nhưng về sau lại bị thất lạc người nhà, lưu lạc
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
bên ngoài, lúc sắp chết đói ở đầu đường xó chợ thì được Bình trữ hoàng thúc cứu
về. Ta thấy tay nàng trắng nõn nà, nghĩ chắc chưa từng phải làm việc nặng.
Ta gọi Nhạn Nhi ở lại tất nhiên là có mục đích.
Ta tùy ý búi một búi tóc đơn giản, bảo Nhạn Nhi thay
cho ta một bộ áo váy màu đỏ sậm đơn giản, rồi cúi thấp xuống bên tai Nhạn Nhi
nói: "Ngươi muốn luận bàn võ nghệ với đầu gỗ tướng quân không?"
Nhạn Nhi hai mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.
Ta khẽ cười nói: "Đợi khi tới Tô phủ, ai gia sẽ
giúp ngươi thực hiện tâm nguyện."
Lúc phụ thân ta còn ở nhân thế, sở thích duy nhất là
sưu tầm bảo kiếm. Phàm là thứ phụ thân coi trọng, bất kể đối phương ra giá bao
nhiêu, phụ thân dù có bán hết vật phẩm trong người, cũng cũng quyết đem được
bảo kiếm đó về phủ. Nương ta thường đứng trong phòng trưng bày bảo kiếm thở
dài, nói phụ thân vài lần, nói là phụ thân mỗi lần nhìn thấy bảo kiếm là mắt
sáng rực lên, còn sáng hơn cả mắt ta với đệ đệ khi nhìn thấy kẹo.
Chỉ tiếc phụ thân đã ra đi được chín năm rồi, toàn bộ
bảo kiếm trong Tô phủ đều đã bị hoả thiêu hết sạch, mặc dù về sau Hoàng đế sai
người xây dựng lại Tô phủ, cũng ra lệnh cho thợ rèn đúc phỏng theo hình dáng
các bảo kiếm của phụ thân, nhưng chung quy phụ thân, nương và đệ đệ của ta cũng
không thể trở về.
Giờ ta nhìn mấy bảo kiếm treo trên tường, trong thâm
tâm thương cảm. Nhưng mà thương cảm là thương cảm, việc chính vẫn cần phải làm.
Ta thu lại thần sắc, nói với Ninh Hằng: "Trí Viễn, lần trước ai gia thấy
ngươi múa kiếm rất đẹp, nói vậy ngươi cũng là người tinh thông kiếm
thuật."
Ninh Hằng nói: "Hai chữ tinh thông, Trí Viễn
không dám nhận. Chỉ xem như là có tiếp xúc qua thôi."
Ta cười nói: "Bảo kiếm bị trưng bày, không bằng
đem xuống dùng một lúc, Nhạn Nhi cũng luyện qua mấy chiêu kiếm thức, lúc trước
đã năn nỉ ai gia để Trí Viễn cùng nàng luận bàn mấy chiêu. Trạch nhật bất như
chàng nhật (chọn tới chọn lui không bằng lúc
này luôn), Trí Viễn ngươi với Nhạn Nhi thử mấy chiêu đi."
Nói xong, ta nháy mắt với Nhạn Nhi, Nhạn Nhi khuôn mặt
nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn, chắp tay hướng Ninh Hằng, nói: "Ninh đại
tướng quân, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Ninh Hằng bị buộc phải lên đài , cũng đành đáp ứng,
mặt không chút thay đổi lấy kỳ lân trường kiếm, Nhạn Nhi cũng lấy một kiếm sắc
khắc hoa văn, hai người cùng nhau tiến ra bên ngoài.
Tỳ nữ người hầu trong phủ cũng rất thông minh, biết ta
muốn xem bọn họ so kiếm, nên đã sớm chuẩn bị một chiếc bàn cách đó không xa,
cạnh đó có một chiếc ghế, trên ghế có một miếng đệm êm, trên bàn có vô số điểm
tâm tinh xảo cùng một ấm trà Bích loa xuân, phía sau có một nữ tỳ duyên dáng
đứng che ô.
Ta nâng chén trà lên, sau khi nhấp một ngụm Bích loa
xuân, liền nói: "Các ngươi bắt đầu đi."
Trận tỷ thí này, không cần xem cũng biết được kết quả.
Nhạn Nhi so với Ninh Hằng chắc chắn kém hơn. Nhưng mà lại ngoài dự kiến của ta,
Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi so chiêu thức khác biệt nhau, trong thời gian ngắn chắc
cũng khó phân cao thấp.
Không thể không nói, Ninh Hằng bộ dáng cầm kiếm này là
vô cùng mê hoặc, mặc thanh sam cầm trường kiếm, lại có vài phần thế ngoại cao
nhân tiêu sái. Nhưng mà lúc này ta cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nam sắc,
mắt thấy bọn họ hai người cực kỳ chuyên chú, Ninh Hằng trong mắt cũng là thần
thái sáng láng hiếm thấy, ta lại uống thêm một ngụm Bích loa xuân rồi lặng lẽ
đứng dậy.
Hai tỳ nữ theo phía sau, cũng chẳng biết các nàng là
người của ai. Dù sao cũng muốn đuổi khéo hai nàng đi, cũng chẳng phải việc khó.
Ta lắc lắc vòng ngọc trên cổ tay, nói với các nàng: "Ai gia muốn đi nhà
xí, các ngươi lui xuống đi."
Hai tỳ nữ vâng lời đáp lời "Dạ" .
Mỗi một lần ta quang minh chính đại vào Tô phủ, ngoại
trừ những người hầu hạ từ ngoài mới vào, thì những hạ nhân trong phủ đều tránh
né ta. Lúc này những hạ nhân đó đều đứng xem Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi bên kia,
ta chỗ này xung quanh im ắng, lại tiện cho ta hành động.
Ta vội vàng vòng qua rừng trúc, từ rừng trúc tới từ
đường có một lối đi bí mật. Ước chừng qua một khắc, ta đã đi tới trước cửa từ
đường, ta nhìn khắp xung quanh, sau khi xác định không thấy ai, ta mới bước
vào.
Từ đường trước sau đều yên tĩnh, mà ta lại ở chỗ này
hôn mê tới hai lần, trong lòng ta cảm thấy quá kì dị. Nhưng mà lúc này cũng có
chuẩn bị, mặc kệ là mê hương gì, ta không hít vào là được. Ta cầm khăn tay bịt
kín mũi, bắt đầu tra xét quanh từ đường.
Từ đường vẫn bình thường như trước, trên bàn thờ vẫn
bày lư hương cùng nhang đèn.
Ta cố gắng hồi tưởng lại, tổng cộng ta tới từ đường
này ba lần, trong đó hai lần hôn mê, nhưng đều hôn mê trong từ đường. Trước hai
lần ngất kia, ta cũng chẳng cảm nhận được có mùi thơm gì lạ thì đã ngất luôn.
Không ngờ cũng có người gan lớn như vậy, dám quang minh chính đại gây mê ta.
Nguyên nhân ta ngất tuyệt đối không ở ngoài từ đường.
Nhưng lần thứ ba tới từ đường cũng qua nửa canh giờ,
vì sao lần thứ ba: không bị ngất? Hay là lần thứ ba: ta không đụng tới cái gì
không nên đụng vào?
Ta nhớ lại, rốt cuộc hai lần trước đã làm cái gì mà
lần thứ ba: không làm?
Mắt ta quét khắp từ đường một vòng, cuối cùng dừng lại
ở bát hương trên bàn thờ. Nếu nói lần thứ ba: ta ở từ đường không làm việc gì,
thì chính là thắp hương.
Thắp hương thắp hương...
Mắt của ta loé sáng. Lập tức cầm lấy mấy nén hương lên
quan sát cẩn thận, đuôi hồng thân vàng, cùng với hương Hoàng gia hay dùng chẳng
khác biệt, nhưng...
Ta đang cố gắng suy nghĩ sâu hơn, thì bên ngoài cửa từ
đường xuất hiện một bóng người. Lòng ta cả kinh, cuống quít đem hương nhét vào
ống tay áo. Ta hét một tiếng: "Ai?"
Cửa lớn chậm rãi mở ra, ta nhìn chăm chú, là Thẩm
Khinh Ngôn.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.