Chương 9Người đăng: adminNgày đăng 06-09-2023 12:10
Tết năm nay gia đình Phương Nam Chi định về quê để thăm ông bà.
Thế nên mấy ngày trước Tết, gia đình cô đi máy bay rồi lại đi xe ô tô bôn ba cả ngày, hơn nửa đêm mới về được quê hương thị trấn Thanh Yểu của mình.
Hai ông bà rất vui vẻ, hai ngày trước đã dọn đầy một bàn thức ăn cho gia đình cô.
Trưa ngày thứ ba vẫn là món thịt cá.
Bà nội thương xót cho Phương Nam Chi, vừa ngồi xuống thì bà đã gắp cho cô những thứ mà cô thích ăn nhất. Trước đây cháu gái rất ngoan ngoãn, bà gắp cho cô cái gì thì cô đều ăn cả, nhưng bây giờ bà gắp một đống cũng không thấy cháu gái ăn nhiều lên, mà lại còn ít đi.
“Ngoan, sao cháu không ăn, cháu nhanh ăn đi nhé, bà làm toàn món cháu thích ăn nhất đấy.”
Phương Nam Chi không đành lòng từ chối ý tốt của bà, nhưng sau tiệc sinh nhật của Hứa Nguyên Hách, trái tim cô chưa từng có thêm sức sống, suy nghĩ thay đổi của cô trỗi dậy, cô không chỉ muốn thành tích của mình cao nhất, mà cô cũng muốn bề ngoài của mình trở nên đẹp hơn.
Cô muốn giảm béo.
Đương nhiên, cô không suy nghĩ bậy bạ rằng cô giảm béo là có thể thay đổi tất cả, là dám nghênh ngang đứng bên cạnh Lý Ngật Chu.
Cô chỉ muốn trở nên tốt hơn trong phạm vi nỗ lực của mình, có lẽ sẽ không quá nhiều, nhưng ít ra có thể tiến lên phía trước một chút.
“Bà nội, bà đừng gắp thức ăn cho cháu nữa, cháu muốn ăn ít đi.” Dưới ánh nhìn chăm chú của bậc bề trên là bố mẹ, Phương Nam Chi hơi xấu hổ, trầm giọng nói: “Cháu muốn giảm béo.”
“Gì mà giảm béo chứ.” Bà nội vội vàng nói: “Ngoan, cháu mới được bao tuổi chứ, đang lúc cơ thể phát triển, cháu vẫn nhớ chuyện lúc trước mình té xỉu mà, cháu hứa với bà nội đi, sau này không ăn kiêng nữa.”
Ông nội cũng nói theo: “Ăn nhiều thịt thì sau này sẽ cao lên, cháu béo ở đâu chứ, như bây giờ rất đẹp.”
Ông bà nội mãi mãi không bao giờ cảm thấy cô béo, lúc còn nhỏ ông bà cũng không cho cô ăn như thế.
Phương Nam Chi nhìn về phía Triệu Lợi Vân để nhờ sự trợ giúp, Triệu Lợi Vân và Phương Kê đối mắt nhìn nhau, họ nhận ra rằng: cô là con gái lớn rồi, thích sự xinh đẹp.
Triệu Lợi Vân nói: “Bố, thật ra nhiều mỡ quá sẽ nguy hại đến sức khỏe, đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, đây là vấn đề sức khỏe.”
Ông nội: “Thế hả?”
“Đương nhiên, có thể hiểu là có thể giảm béo, nhưng không thể không ăn cơm.”
Triệu Lợi Vân nói: “Nếu con thật sự muốn giảm béo, con phải dùng cách khỏe mạnh. Tập luyện nhiều lên, đừng có ngồi mãi ở góc kia để đọc sách và làm bài tập.”
Phương Nam Chi vội vàng gật đầu: “Con biết, con sẽ tăng thời gian vận động. Nhưng bà nội, trong khoảng thời gian này con có thể ăn đồ ăn bớt dầu mỡ được không.”
Bà nội nghe thấy thì có vẻ vẫn hơi khó chịu, vì cháu gái hiếm khi mới trở về nên bà muốn cho cô cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất. Nhưng khi thấy cô kiên trì thì bà bỏ cuộc, vì bà đã nghe Triệu Lợi Vân nói béo quá thì sẽ không khỏe mạnh.
Phương Nam Chi rất vui, chuyện ăn uống kiểu này phải có người thân ủng hộ.
Tối đó trở về phòng, Phương Nam Chi ngồi trước bàn học, lướt điện thoại tìm mọi cách để giảm béo, nhưng phần lớn là yêu cầu chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt.
Bây giờ ở nhà bà nội thì sợ là không thể.
Thế nên cô đi xem vài video chạy bộ, những việc cần chú ý hoặc hoạt động thể chất để giảm béo, xem xong thì cô lấy ra một quyển vở mới, trịnh trọng viết bốn chữ ở trang đầu tiên.
Chiều cao chuẩn của cô là 1m67, theo cách tính trên mạng, tiêu chuẩn cân nặng tính bằng kg tương đương với 1m chiều cao, rồi nhân với 9, nên với chiều cao bây giờ của cô thì cân nặng chuẩn phải là 63kg.
Cô đã vượt xa rồi.
Hơn nữa tiêu chuẩn cân nặng chỉ là tiêu chuẩn mà thôi, cô nghĩ nếu dáng người đẹp giống Tống Sơ Toàn và Hứa Đình Ưu thì chắc chắn cân nặng của họ phải thấp hơn rất nhiều so với cân nặng tiêu chuẩn, đó mới được gọi là gầy.
Bây giờ cô không dám yêu cầu nhiều đến thế, cô cũng không biết bản thân có thể đạt đến trình độ đó không.
Cô cứ lập mục tiêu nhỏ trước, đạt được tiêu chuẩn rồi nói tiếp.
Ngày hôm sau, Phương Nam Chi thức dậy rất sớm, cô thay giày thể thao và đồ thể dục rồi đi chạy bộ.
Lúc trước cô hoạt động quá ít nên tế bào vận động gần như bằng không. Cô đã nỗ lực rất nhiều trong kỳ kiểm tra thể chất ở cấp ba, nhưng dù thế nào thì cô cũng không đạt được điểm tuyệt đối.
Đối với cô, chạy bộ giống như cơn ác mộng, nhưng bây giờ cô chỉ muốn vượt qua cơn ác mộng đó.
Ngay từ đầu, bà nội thấy cô dậy sớm chạy bộ thì bà còn nói rằng cô sẽ không kiên trì được bao lâu đâu.
Nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là suốt nhiều ngày sau đó, ngày nào cô gái cũng dậy sớm vận động. Đôi khi trời mưa, cô lại trốn trong nhà một mình, nhảy cẫng lên mà bà không biết cô làm gì.
Vì Phương Kê và Triệu Lợi Vân phải đi công tác nên họ trở về Hàng Châu vào mùng 4 tết, Phương Nam Chi muốn ở lại với ông bà nội nhiều hơn nữa nên cô định dành toàn bộ kỳ nghỉ đông ở đây.
Sau khi bố mẹ rời đi, bà nội bắt đầu thương xót cho Phương Nam Chi, bà cảm thấy cháu gái mình ăn quá ít trong khoảng thời gian này.
Thế nên lúc đêm khuya, bà nấu món mì nhỏ mà cô rất thích rồi mang lên phòng cô.
Bụng Phương Nam Chi đói cồn cào, khi nhìn thấy thứ đó thì như sắp nổ tung, cô liều mạng xin bà nội mang đi, cô bảo mình không đói bụng chút nào.
Hai người xô đẩy nửa ngày, cuối cùng cô nói cô đang trong giai đoạn học hành, cô không muốn ăn những thứ làm cô mất tập trung thì bà nội mới tiếc nuối rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, nhưng mùi món mì nhỏ phảng phất trong không khí, thơm đến nỗi cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Phương Nam Chi thở dài một hơi rồi nằm lên bàn.
Đói quá. Cô muốn ăn quá.
Hay là cứ ăn món bà nội làm một chút, không ăn thì sẽ rất lãng phí.
Cô thề rằng cô sẽ chỉ ăn bữa này.
‘Ding.’
Khi cô đang rối rắm rằng mình có nên đi ra ngoài tìm bà nội không thì điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Đình Ưu gửi tin nhắn cho cô
Đình Ưu: ‘Khi nãy thấy bố mẹ cậu về, cậu không về hả?’
Phương Nam Chi: ‘Ừm, tớ muốn ở với ông bà nội thêm khoảng thời gian nữa, đến khai giảng thì về.’
Đình Ưu: ‘Được rồi, hôm nay tớ đến nhà anh Ngật Chu để ăn lẩu, vốn nghĩ cậu quay về rồi nên cũng muốn gọi cậu tới.’
Phương Nam Chi ngẩn người, cô còn chưa kịp tỉnh lại thì ngay sau đó, cô nhìn thấy Hứa Đình Ưu gửi đến một bức ảnh, trong đó có cảnh nồi lẩu đang sôi trên bàn.
Rất phong phú.
Trong sự phong phú đó, cô nhìn thấy rõ bàn tay người chụp được trong một góc ảnh.
Bàn tay này rất dễ nhận ra, cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết đó là ai, thậm chí vì nó mà trái tim cô đập loạn xạ.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời rằng trông rất ngon.
Hứa Đình Ưu: ‘Tất nhiên, tớ đã mua tất cả đồ ăn mà.’
Cô ấy nói như thể bản thân đã làm ra món lẩu này vậy.
Phương Nam Chi cười khẽ, cô gửi gói cảm xúc “Giỏi quá”.
Sau đó Hứa Đình Ưu chưa trả lời lại, chắc cô ấy đi ăn rồi.
Phương Nam Chi chưa buông điện thoại, cô nhìn bàn tay trong bức ảnh, cô đã hết muốn ăn bữa khuya khi nãy.
Cô thầm căm giận mà nghĩ ngợi, cô vẫn muốn kiên trì.
Trước một ngày hôm khai giảng, Phương Nam Chi về đến Hàng Châu.
Phương Kê lái xe đến đón cô, ở Hàng Châu trời vẫn còn lạnh, Phương Nam Chi bọc mình kín mít, Phương Kê nhìn thoáng chưa thấy gì, cho đến lúc về nhà, Phương Nam chi cởi khăn quàng cổ ra thì ông mới phát hiện, nửa tháng ngắn ngủi mà khuôn mặt con gái đã bớt mấy phần thịt đi rồi.
Dù ông và Triệu Lợi Vân nói ngoài miệng rằng cô có thể giảm béo, nhưng họ thật sự cảm thấy đau lòng khi thấy con gái có hơi gầy, ông vội vàng bảo cô đừng giảm béo nữa, cứ như bây giờ là được.
Sau nửa tháng nghỉ đông, mặc dù nhiều lúc cực kỳ khó chịu, nhưng Phương Nam Chi lại cảm thấy được sự sảng khoái do vận động mang lại.
Tập thể dục buổi sáng thì sẽ tràn trề tinh thần sức sống cả ngày. Hơn nữa bây giờ cơ thể cô cũng được coi là lớn, cô vận động và kiểm soát khẩu phần ăn nên giảm cân rất dễ dàng, điều này mang lại cho cô cảm giác thành tựu, cô cảm thấy bản thân chắc chắn có thể tiếp tục kiên trì.
Khai giảng ngày hôm sau.
Bình thường các bạn học khác trong lớp rất ít chú ý đến Phương Nam Chi, nếu họ phải nhận xét về cô thì cô là cô nữ sinh mập mạp giỏi toán của lớp họ.
Thế nên dưới bộ đồng phục dày cộp vào mùa đông, Phương Nam Chi giảm béo một chút thì họ tất nhiên cũng không chú ý đến sự thay đổi nào.
Chỉ có lúc sau Hứa Đình Ưu đến, cô ấy mới bảo cô: “Tết mà cậu còn gầy thế.”
Phương Nam Chi tạm dừng vài giây, cô nói với vẻ mặt vui sướng: “Thế sao, cậu nhận ra rồi hả.”
Hứa Đình Ưu khó hiểu: “Có chút, sao thế, cậu đang giảm béo sao.”
Phương Nam Chi rất xấu hổ, nhưng trong lòng cô, Hứa Đình Ưu đã là người bạn duy nhất của cô. Cô gật đầu: “Tớ muốn giảm cân để khỏe mạnh.”
Mặc dù là lời bạn duy nhất nhưng bây giờ cô không thể nói ra động lực thực sự của mình để trở nên gầy hơn và trông đẹp hơn, vì suy nghĩ của cô quá kỳ lạ, người khác nghe thì chắc sẽ cảm thấy cô rất buồn cười.
Hứa Đình Ưu hơi gật đầu: “Ồ, thật ra, trong khoảng thời gian này tớ ăn rất nhiều, béo lên năm sáu kg đó, tớ cũng muốn giảm béo. Cậu giảm như thế nào vậy.”
Phương Nam Chi: “Buổi sáng tớ chạy bộ hoặc tập thể dục nhịp điệu trong phòng.”
Hứa Đình Ưu lập tức để lộ khuôn mặt đau khổ.
Phương Nam Chi cười khẽ: “Rất hữu dụng, nhưng cũng do cơ thể của tớ lớn, cậu gầy như thế nên tớ không biết cậu có giảm được không.”
“Giảm, chắc chắn có thể giảm.” Hứa Đình Ưu nằm lên bàn: “Nhưng chưa chắc có thể thức dậy được.”
Phương Nam Chi nói: “Tớ có thể gọi cậu đó, mẹ tớ bảo có một đường băng trong sân vận động của khu chúng ta.”
Sau đó Hứa Đình Ưu đồng ý, sáng nào Phương Nam Chi cũng đến nhà cô ấy gọi cô ấy thức dậy, nửa túm cô ấy đến nơi khu tập thể hoạt động, chạy một vòng rồi lại một vòng quanh đường băng.
Sau khi chạy được hai tuần, Phương Nam Chi nghe được một chuyện từ miệng của Hứa Đình Ưu rằng Lý Ngật Chu đã được khoa kiến trúc của đại học Minh chiêu sinh.
Đại Học Minh tọa lạc tại thành phố Minh Hải, cách Hàng Châu khoảng hai giờ đi tàu cao tốc. Đây là một trong những trường đại học tốt nhất trong cả nước, chuyên ngành kiến trúc rất nổi tiếng và rất ít người có thể vào được.
Tuy nhiên không có nhiều người ngạc nhiên khi Lý Ngật Chu được chiêu sinh trước như thế, bởi vì thực lực của anh luôn ở đó, và việc chiêu sinh sớm cũng trong dự đoán của mọi người.
Phương Nam Chi chỉ ngạc nhiên vì hóa ra anh muốn học kiến trúc, thảo nào anh không phải học viên mỹ thuật mà lại thường xuyên xuất hiện ở phòng vẽ tranh.
“Bố của anh Ngật Chu là kiến trúc sư nổi tiếng cả trong và ngoài nước, mưa dầm thấm đất, anh ấy chọn hướng đi này không kỳ lạ chút nào.” Hứa Đình Ưu nói.
Phương Nam Chi gật đầu, tò mò nói: “Cậu và anh ấy biết nhau lâu rồi sao.”
“Rất sớm đó, anh ấy và anh tớ học cùng lớp xong thì thân thiết hơn, vì nhà của anh ấy cũng gần đây nên quan hệ giữa hai nhà khá tốt.”
“Ồ, hóa ra là vậy.”
Hai người vừa tán gẫu vừa đi từ sân vận động về nhà Hứa Đình Ưu, mấy ngày nay dì giúp việc ở nhà Phương Nam Chi có việc phải về nên Triệu Lợi Vân ủy thác cô đến nhà họ Hứa để ăn sáng.
Phương Nam Chi đã ăn sáng ở đây được hai ngày, cô đã khá quen nên cũng không thấy mất tự nhiên khi ăn cơm với Hứa Nguyên Hách và Hứa Nguyên Hạo nữa.
Nhưng không ngờ, hôm nay cô đến nhà Hứa Đình Ưu thì trên bàn ăn có thêm một người.
Phương Nam Chi vừa thấy bóng dáng anh đã nhận ra ngay lập tức, trái tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp, cô bối rối quay đầu đi.
Người ở trước mặt là người cô thích, cô luôn cố gắng giữ mình trong trạng thái bình tĩnh nhất.
Mặc dù cô biết bề ngoài của bản thân không xuất chúng, nhưng cô không muốn mình xuất hiện trước Lý Ngật Chu với khuôn mặt đỏ bừng và đầu tóc hơi rối, chắc chắn sẽ rất xấu.
Nhưng Hoàng Ngữ Nhu đã thấy các cô, bà ấy qua đón các cô ăn sáng.
Phương Nam Chi đành phải căng da đầu ngồi xuống cạnh bàn, nhưng cô không nhìn Lý Ngật Chu, cũng quên mất chuyện chào hỏi.
Trong lúc ăn cơm, khi nghe họ nói chuyện thì cô biết được sáng nay Lý Ngật Chu đến ăn sáng, vì mẹ anh bảo anh mang ít đồ ăn đến, rồi thuận tiện anh với Hứa Nguyên Hách cùng đi đến trường luôn.
“Bố mẹ con nuôi con trai như con đúng là bớt lo đi hẳn, con được tuyển thẳng đến khoa kiến trúc của đại học Minh nhỉ, không phải nhọc lòng về chuyện học tập chút nào. Không giống dì, con xem Đình Ưu và Nguyên Hạo đi, đứa nào cũng làm dì buồn biết bao.”
Hứa Đình Ưu: “…”
Hứa Nguyên Hạo: “…”
Lý Ngật Chu: “Dì, căn bản của mấy em không kém đâu, nghiêm túc thi đại học chút là ổn.”
“Vấn đề là chúng nó chưa đủ nghiêm túc, nói Nguyên Hạo trước đi, ở nhà dì chưa thấy nó đọc sách bao giờ.”
Hứa Nguyên Hạo trợn tròn mắt: “Ở nhà con đọc sách gì chứ, con phải đọc sách ở trường cơ.”
Cậu vừa nói xong thì được thưởng cho một tràng: “Cuối tuần cho con đi chơi đúng không, lớp 10 không cố gắng thì lớp 12 sao đuổi kịp.”
“Cuối tuần đâu phải lúc nào con cũng chơi, con cũng học tập mà, đúng không anh.”
Hứa Nguyên Hách lười giúp cậu: “Anh không thấy.”
Hứa Nguyên Hạo: “Hừ, các anh thật là.”
“Thật cái gì, mẹ nói cho con biết, mẹ đã quyết định rồi, mẹ sẽ tìm giáo viên phụ đạo cho các con vào thứ bảy, các con đừng có nghĩ đến chuyện chơi bời.’’
Hứa Nguyên Hạo vừa nghe xong thì lập tức xám xịt mặt lại: “Để làm gì chứ, con không cần phụ đạo.”
Hứa Đình Ưu: “Con cũng không cần.”
“Các con nhìn thành tích của mình đi, còn không biết xấu hổ mà bảo không cần.”
Hứa Nguyên Hạo: “Con, con không cần, con có anh Ngật Chu rồi, đúng không anh Ngật Chu, cuối tuần em đến chỗ anh để làm bài tập, anh dạy em nha.”
Hoàng Ngữ Nhu nói: “Thế thì chẳng phải làm phiền cháu rồi sao.”
“Cháu không bận đâu, học kỳ này cháu không cần làm đề thi, rất rảnh, cuối tuần cũng rảnh.”
Thật ra năm cấp hai Hứa Nguyên Hạo và Hứa Đình Ưu đã nhiều lần bảo Lý Ngật Chu dạy thêm cho mình. Sau đó lên lớp 10 họ không bảo anh can thiệp chuyện học tập nữa vì việc học năm lớp 12 của anh cũng rất nặng. Hoàng Ngữ Nhu sợ sẽ làm phiền anh.
Còn Hứa Nguyên Hách, thật ra thành tích của anh ta không tệ, nhưng anh ta không hề có chút kiên nhẫn nào với hai đứa em này. Lý Ngật Chu thì khá kiên nhẫn, từ trước đến nay đều đối xử hai em như em trai em gái của mình, chuyện học tập sẽ giúp đỡ nhiều hơn chút.
Hoàng Ngữ Nhu cũng nhớ anh được tuyển thẳng mà không cần thi đại học nên bà ấy vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, dì quên mất. Ngật Chu à, cháu phụ đạo tốt cho bọn nó nhé, dì yên tâm rồi.”
“Dạ, nhưng mà dì ơi, cháu muốn nhận được một số ích lợi.”
“Ích lợi gì cơ, cháu nói đi.”
Lý Ngật Chu nói: “Sau này cháu sẽ thường đến ăn cơm, dì làm món sườn heo kho tộ cháu thích ăn nhé.”
Hoàng Ngữ Nhu cười vui vẻ: “Chuyện nhỏ thôi, dì sẽ làm cho cháu.”
vốn dĩ mọi chuyện không liên quan đến Phương Nam Chi, cô chỉ im lặng ở bên cạnh vừa nghe vừa ăn bữa sáng của mình.
Ai ngờ Hoàng Ngữ Nhu đột nhiên nói: “Được rồi, nếu cuối tuần cháu không có việc gì làm thì có thể làm bài tập với anh Ngật Chu. Dì nghe mẹ cháu nói rằng Tiếng Anh của cháu chưa tốt cho lắm, Tiếng Anh của anh Ngật Chu rất giỏi, nếu cháu có câu hỏi nào thì thuận tiện có thể hỏi anh luôn.”
Phương Nam Chi đang ăn bỗng nghe thấy vậy nên bị sặc, cô vội xua tay: “Không cần không cần đâu ạ, không cần làm phiền anh.”
“Cũng không phiền đâu, thành tích của cháu cũng tốt mà, không nhất thiết phải dạy, chỉ là các cháu có thể làm bài tập với nhau mà. Hơn nữa thật thuận tiện nếu thỉnh thoảng cháu muốn đặt câu hỏi, đúng không Ngật Chu.”
Phương Nam Chi căng thẳng đến mức đỏ mặt: “Cháu…”
“Cũng có thể.” Lý Ngật Chu thoải mái tựa lưng ngồi vào ghế, anh cười khẩy nói: “Hai đứa này quá nghịch ngợm, thỉnh thoảng cháu sẽ muốn đi, đúng lúc có một đứa bé ngoan để giám sát một chút.”