Chương 19Người đăng: adminNgày đăng 01-11-2021 19:05
Lạc Thiên Viễn không muốn nói chuyện với người chưa lập gia đình, chưa trồng người rằng con gái anh tốt thế nào, đáng yêu bao nhiêu, đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe thấy Quách Duy Khang nhắc đến một người.
“Không phải lúc trước Tần Vũ Đồng đến thành phố Thượng Hải thi thạc sĩ sao, lúc đầu sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì định ra nước ngoài gắng sức học hành lên tiến sĩ, nhưng không biết thế nào, cô ấy lại không đi, bây giờ lại là nhân viên cốt cán của công ty. Nghe nói trong nhà cô ấy đang đau đầu sốt ruột tìm đối tượng cho cô, ngược lại bản thân cô ấy cũng không gấp gáp gì, mình có đụng phải mấy lần thấy cô vẫn còn độc thân.” Quách Duy Khang thở dài một hơi, “Kỳ thật cũng tiếc cho hai người, lúc ấy kém một chút là có thể ở bên nhau rồi, nào biết được nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.”
Trình Giảo Kim này chính là mẹ đẻ của Lạc Thư Nhan.
Mặc dù đã sáu năm Lạc Thiên Viễn không gặp lại cô ta, nếu không phải cùng dựng dục một đứa trẻ chỉ sợ anh đã nhanh chóng quên mất trong cuộc sống của mình còn từng xuất hiện người như vậy.
Anh quá mờ nhạt trong chuyện yêu đương này.
Nhưng dù vậy, Lạc Thiên Viễn cũng không thích bạn tốt lấy giọng điệu này nói về mẹ đẻ của con gái anh, anh thấp giọng: “Đủ rồi, đừng nói như vậy. Nếu không còn chuyện gì khác thì mình tắt điện thoại đây.”
Quách Duy Khang biết lời nói của mình chọc phải Lạc Thiên Viễn, chặn lại nói xin lỗi: “Anh em, mình không có ý kia chỉ là do lanh mồm lanh miệng thôi...”
Sau khi cúp điện thoại, taxi cũng dừng trước cửa khách sạn.
Mặc dù Lạc Thiên Viễn rất yên tâm hai đứa trẻ sẽ không chạy lung tung, nhưng vẫn chạy chậm đến thang máy lên tầng, thẳng đến khi mở cửa, nhìn thấy hai cái đầu củ cải ngồi trên ghế sa lon xem tivi, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh vừa tiến đến, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng quay đầu nhìn anh.
Vẻ ngoài hai đứa bé đều rất đáng yêu, tinh xảo.
Nhất là trong đó còn có bảo bối của mình, tâm tình Lạc Thiên Viễn nhẹ nhõm, đi ra phía trước, sờ lên cái đầu nhỏ của Lạc Thư Nhan, hỏi: “Có đói bụng không?”
Lạc Thư Nhan chỉ chỉ thùng rác.
Hôm nay cô không hứng thú với việc nói chuyện lắm, không kiềm chế nổi việc chìm đắm trong suy đoán “mình có phải là phú nhị đại không”.
Thẩm Yến trả lời hộ cô: “Bọn cháu ăn chuối tiêu với cam, còn uống hai bình kiện lực bảo* nên không đói ạ.” (*chắc giống với sữa hoặc sữa chua)
“Nếu đã không đói bụng, vậy thì mang hai đứa đi chơi xung quanh đây rồi vào siêu thị mua ít đồ, chơi đến khi mệt rồi thì đi ăn vịt nướng.”
Giải quyết dứt khoát, Lạc Thiên Viễn quyết định hành trình tối hôm nay, chủ yếu là dạo phố với ăn cơm.
Mọi khi Lạc Thư Nhan nghe thấy dạo phố là hồi máu, hôm nay lại không thấy hứng thú lắm.
Cô vốn dĩ cũng không để ý mọi chuyện xung quanh lắm, hôm nay có Thẩm Yến nhắc cô, quần áo trong siêu thị không rẻ, thế nhưng ba ba của cô lại một hơi chọn mấy bộ váy công chúa liền, biểu cảm cũng không thay đổi.
Ở thời kỳ mà tiền lương cũng chỉ có mấy trăm này, cách làm như vậy của ba ba, hoặc là cực kỳ yêu chiều con cái, hoặc là thật sự không quan tâm số tiền này.
Lạc Thư Nhan bưng lấy váy chóng mặt đi vào phòng thay quần áo, cô biết ba ba yêu thương cô nhất, chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô mở miệng, ba ba đều sẽ nghĩ biện pháp làm được cho cô. Cho nên đến cùng ba ba là cái trước, hay ba ba là cả trước lẫn sau? Đó mới là vấn đề.
Đương nhiên Lạc Thiên Viễn cũng chú ý tới biểu hiện của Lạc Thư Nhan.
Anh không cảm thấy con gái phát hiện ra bí mật của mình, mà cúi đầu xuống hỏi Thẩm Yến đang ngồi một chỗ chơi rubik: “Con bé sao vậy?”
Thẩm Yến ngẩng đầu lên, ồ một tiếng, rất bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu ạ, chẳng qua là do cậu ấy mới chịu kích thích thôi.”
Lạc Thiên Viễn nghe lời này muốn cười: “Vậy con bé chịu kích thích gì thế?”
Thẩm Yến cũng không muốn nói.
Cậu cảm thấy người lớn đều thích nói dối, rõ ràng chính bọn họ không sợ làm phiền người khác, một lần lại một lần dạy bảo con mình làm người phải trung thực.
Cậu nghĩ tới sự bối rối lúc xế chiều của Lạc Thư Nhan, nhân tiện nói: “Bởi vì bọn cháu cảm thấy người lớn thích nói dối.”
Lạc Thiên Viễn: “...?”
Vậy mà anh lại cho là hai đứa nhóc này đang tức giận.
Cũng đúng, dẫn bọn nó đi xa, nhưng lại không có ở cùng bọn nó.
Lạc Thiên Viễn bảo đảm: “Người lớn không thích nói dối, yên tâm, buổi tối hôm nay với cả ngày hôm sau đều sẽ ở cùng với hai đứa, nếu như hai đứa không sợ mệt thì ngày mai chúng ta sẽ đi Thiên An Môn rồi sau đó đi leo Vạn Lý Trường Thành, còn những điểm tham quan khác, chắc không có đủ thời gian đi, lần sau có cơ hội lại mang hai đứa tới chỗ khác.”
Thẩm Yến lẳng lặng nhìn Lạc Thiên Viễn, khi Lạc Thư Nhan thay xong váy đi ra, cậu gật đầu, “Chú Lạc vui là được rồi.”
Cuối cùng, sau khi đi dạo siêu thị gần một giờ, ba người thu hoạch được rất nhiều thứ.
Lạc Thiên Viễn ngoại trừ mua thêm cho mình áo len mùa thu với áo khoác, còn mua cho Lạc Thư Nhan rất nhiều kiểu váy len phong cách với áo khoác tây, rõ ràng sắp đổi mùa, cuồng ma mua váy Lạc Thiên Viễn vẫn mua cho cô thêm hai bộ váy công chúa, về phần đầu củ cải Thẩm Yến, mặc dù cậu cực lực từ chối kháng cự, Lạc Thiên Viễn vẫn mua cho cậu một bộ đồ phong cách, thời thượng.
Thẩm Yến: “Cháu cảm thấy bộ này có chút giống với bộ của Lạc Thư Nhan.”
Cậu nói vậy.
Lạc Thiên Viễn cười: “Quần áo trẻ con tới tới lui lui cũng chỉ có mấy kiểu như thế. Không sao đâu.”
Ngày thứ hai ba người bọn họ chụp một bức ảnh lưu niệm trước Thiên An Môn, ngay sau đó đi Vạn Lý Trường Thành, kiến trúc Vạn Lý Trường Thành được bảo tồn rất tốt, đáng tiếc cảm giác kinh ngạc trước dãy tường thành nguy nga này biến mất hoàn toàn sau khi leo được một quãng.
Leo Vạn Lý Trường Thành cơ hồ muốn dùng cả tay lẫn chân.
Hai nhóc con đều mệt mỏi thành chó.
Thẩm Yến chịu được cực khổ, cậu mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cũng không bảo ngừng, Lạc Thư Nhan cũng không muốn ra vẻ mình quá yếu ớt, chỉ có thể ấp úng đi sau lưng cậu.
Cho đến khi họ chụp ảnh trước bia tưởng niệm anh hùng, trong tấm ảnh ba người, Lạc Thiên Viễn thần thái sáng láng, Thẩm Yến mặt không biểu cảm, Lạc Thư Nhan hai mắt bơ phờ.
Lạc Thư Nhan lập một lời thề hùng hồn: Kiếp này sẽ không đến đây lần thứ hai.
Thẩm Yến liếc cô: Nói lời tạm biệt quá sớm.
–
Ở Bắc Kinh mấy ngày ngắn ngủi, Lạc Thư Nhan trôi qua cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng của cô, giống như sự hưng phấn kích động thực sự chỉ trong nháy mắt lên tàu hoả, xuống tàu hỏa, chẳng lẽ đây chính là du lịch sao?
Thẩm Yến hình như rất thích Bắc Kinh, hai đứa nhỏ trước khi đi còn vô cùng ngoan ngoãn gấp gọn chăn.
Lúc tới một người một túi, lúc đi lại có bao nhiêu túi to túi nhỏ.
Lạc Thiên Viễn mang theo hai đứa bé đi từ thang máy ra, cách ga tàu còn có hai giờ lái xe, bọn họ không chút hoang mang vội vàng đi tới ga tàu, chỉ là không có nghĩ đến, vừa mới đi ra mấy bước, còn chưa kịp đến cửa xoay khách sạn, sau lưng liền truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Lạc Thiên Viễn!”
Hai đứa bé một người lớn đều vô thức xoay người lại, chỉ thấy một mỹ nữ trẻ tuổi đang đi tới đại sảnh khách sạn.
Cô cười lên còn có một đôi lúm đồng tiền, ngũ quan tinh xảo, cả người xinh đẹp hào phóng, mặc váo thời thượng, tóc dài áo choàng, ngay cả Lạc Thư Nhan cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Quá đẹp. So với nữ minh tinh trên TV cũng không kém.
Ánh mắt với biểu hiện của Lạc Thiên Viễn ngược lại rất bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa chào hỏi với người kia: “Vũ Đồng, đã lâu không gặp.”
Hôm qua Tần Vũ Đồng đi tụ hội với bạn học cũ lại không nhìn thấy người luôn tâm tâm niệm niệm, âm thầm nghe ngóng một phen mới biết được, anh không đến, nhưng cũng không rời đi, sau khi hỏi Quách Duy Khang địa chỉ, sáng sớm cô liền ăn mặc tỉ mỉ chạy đến, muốn gặp mặt anh.
Gần tám năm qua.
Cô cho rằng cô sẽ gặp được người khác, cô sẽ có cuộc sống mỹ mãn, thế nhưng lúc nửa đêm tỉnh mộng, cô vẫn chỉ nghĩ tới người trước mặt.
Cô cũng không biết bản thân muốn làm gì, nhưng cô muốn gặp anh, nếu như trò chuyện tốt, cũng muốn hỏi anh một câu, anh có hối hận không?
Chỉ là cảm xúc có được khi nhìn thấy anh thành thục ôn hòa đều biến mất, cảm giác động lòng kia vẫn còn đó.
“Đã lâu không gặp, em tới làm ít chuyện, vừa vặn nghe Quách Duy Khang nói anh ở chỗ này nên đến.” Tần Vũ Đồng giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cười với anh một cái, “Nhiều năm không gặp, nếu có thời gian, chúng ta cùng đi uống ly cà phê chứ?”
Lạc Thiên Viễn còn nắm tay Lạc Thư Nhan, anh biết mình không cách nào từ chối được yêu cầu này, trước kia họ cũng là bạn bè quen biết, thậm chí cũng từng có một đoạn tình cảm mông lung, nhiều năm không gặp, cô lại chủ động tới chào hỏi, anh không có lý do nào để từ chối.
Nhưng nói trước mặt trẻ nhỏ cũng không tốt, anh nghĩ nghĩ liền cúi đầu nói với Lạc Thư Nhan: “Thư Nhan, con với Thẩm Yến ra ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh một lát, ba ba với cô này có chút chuyện muốn nói, các con đừng chạy loạn khắp nơi, ngồi ngoan ngoãn ở đó chờ ba ba được không?”
Tần Vũ Đồng cuối cùng cũng chú ý tới Lạc Thư Nhan.
Có lẽ cô đã sớm chú ý tới, chỉ là ép bản thân mình coi nhẹ đi thôi.
Mẹ đẻ của bé gái này giống như cái gai kẹt trong tim cô, theo lý mà nói, cô nên bày tỏ sự thân thiện với trẻ nhỏ, nhưng bên trong cô cũng có sự kiêu ngạo, thực tế không cách nào ngụy trang thành bộ dạng hiền lành ôn nhu.
Chỉ là lúc nghe Lạc Thiên Viễn nói, cô trố mắt trong chốc lát.
Lạc Thiên Viễn ôn nhu như vậy hình như chưa từng thấy qua trong ký ức, loại ưu tú loá mắt kia, đương nhiên anh cũng chưa từng vì ai mà dừng lại, cũng không vì ai mà đau khổ, anh thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng khi giao tiếp với người lại có một tầng xa cách, cô cho rằng cô đã biết toàn bộ Lạc Thiên Viễn, lại không nghĩ rằng, hóa ra anh còn có mặt này.
Cái loại ôn nhu, cưng chiều, cẩn thận từng li từng tí kia, thật sự là anh sao?
Trong lòng Lạc Thư Nhan thiêu đốt lên ngọn lửa nhiều chuyện, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, dù sao cũng không vội lắm.”
Lạc Thiên Viễn hiểu rõ con gái, nhìn vẻ mặt này của con bé liền biết con bé đang nghĩ gì, sờ lên đầu con gái, “Đừng đi lung tung, ngồi ghế sô pha ở đại sảnh chờ ba ba, ba ba sẽ quay lại nhanh thôi”
Chờ sau khi tự mình mang theo Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đi đến ghế sofa ngồi, Lạc Thiên Viễn lại ngồi xổm xuống, lần nữa căn dặn con gái: “Ba ba ở ngay chỗ này, nếu có người cho con bánh kẹo...”
Lạc Thư Nhan ngắt lời ba ba: “Con biết mà, ai đến nói chuyện với con con cũng sẽ không để ý, bánh kẹo con cũng không cần, ba ba mau đi đi, cô xinh đẹp kia nhìn chằm chằm ba ba lâu rồi, đừng để mỹ nữ đợi lâu, được không?”
Mặt Lạc Thiên Viễn lộ vẻ xấu hổ.
Dáng người Tần Vũ Đồng yểu điệu, đứng bên kia cũng tự tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ là cô vẫn luôn nhìn Lạc Thiên Viễn.
Thẳng đến khi Lạc Thiên Viễn từng bước một đến gần cô, cô lại lộ ra nụ cười ngọt ngào kia một lần nữa.
Hai người đi đến quán cà phê bên đường.
Lạc Thư Nhan chỉ hận bản thân không có đôi tai thính, nếu không đã có thể nghe được xem quan hệ của ba ba với cô xinh đẹp kia là gì rồi!
Cô không kìm nén được xúc động muốn nhiều chuyện, chủ động chọc chọc đứa bé đang cúi đầu chơi rubik, thấp giọng hỏi: “Cậu đoán xem bọn họ đang nói cái gì?”
“Quan hệ của họ là gì, sao mình lại chưa từng nghe thấy ba ba nói có bạn như này...”
“Cũng đúng, ba ba không hay nói với mình mấy cái này, cô Tống kia tìm tới nhà nên mình mới biết ba ba đang yêu đương!”
“Không đúng không đúng, không phải ba ba đang yêu đương với cô Tống sao? Đang làm gì vậy chứ?”
“Thẩm Yến, cậu nói xem bọn họ sẽ đi đâu?”
Thẩm Yến vừa mới ghép được một mặt của rubik, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, động tác trên tay cũng không ngừng, giọng bình tĩnh nói: “Cậu muốn biết à? Vừa hay mình biết đọc khẩu hình.”
Lần này Lạc Thư Nhan thật sự bất ngờ, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Yến, “Thật? Cậu biết đọc khẩu hình???”
Thẩm Yến gật đầu: “Ừm, muốn biết không? Phiên dịch một chữ mười đồng.”
Lạc Thư Nhan: “…”
Nhóc con này là gì thế!!!
Thấy Lạc Thư Nhan không nói nữa, Thẩm Yến chỉ cảm thấy bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh.
***