Chương 1: Chương 1Người đăng: adminNgày đăng 30-11-2021 05:08
Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Beta: Claret
Lúc tiếng chuông di động vang lên Thẩm Mộ Xuy đang cuộn mình ngủ trên sô pha, chăn mỏng che kín đầu, chỉ có đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, trắng đến lóa mắt.
Tiếng chuông vang lên rồi tắt, tắt rồi lại vang lên không ngừng.
Thẩm Mộ Xuy trở mình, khẽ hừ một tiếng bất mãn.
Mấy chục giây qua đi, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh lại.
Cô lại tiếp tục ngủ.
- -
Nửa giờ sau, Thẩm Mộ Xuy dụi đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại, khom người nhặt di động bị cô ném xuống thảm.
Vừa cầm di động lên, trên màn hình lại có cuộc gọi tới.
"Boss, rốt cuộc chị cũng nghe điện thoại rồi." Ngụy Tiểu Văn than thở "Tỉnh ngủ chưa?"
"Ừm."
Thẩm Mộ Xuy lười nhác nằm trở lại sô pha, nhéo nhéo giữa mày, thật ra cô vẫn hơi buồn ngủ.
Ngụy Tiểu Văn vừa nghe giọng liền biết cô còn chưa tỉnh hẳn, tuy rằng cô đi theo Thẩm Mộ Xuy chỉ có mấy tháng ngắn ngủn, nhưng cũng coi như biết rồi.
Thẩm Mộ Xuy cái gì cũng tốt, có thể nói là mọi phương diện đều hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất là thích ngủ, lúc cô ngủ dù có một trăm cái đồng hồ báo thức cũng không thể kêu cô dậy.
- -
Đương nhiên, trước mắt cũng không có chuyện gì gấp.
"Em sắp đến khách sạn rồi, chị chuẩn bị một chút đi?"
"Ừ."
Khi Ngụy Tiểu Văn vào cửa Thẩm Mộ Xuy đã rửa mặt xong, đang ngồi trên sô pha nhìn di động.
Cô bước vào cửa nhìn một cái, vừa nhìn đến gương mặt kia cơn tức giận vì không gọi điện thoại được nháy mắt tan thành mây khói.
Nói thật, cho dù ai nhìn thấy gương mặt Thẩm Mộ Xuy cũng đều không thể giận nổi.
Từ khi Thẩm Mộ Xuy vào cái vòng này tới giờ vẫn luôn được coi là thần nhan.
Không hề nói quá, chính là thần nhan, còn có người nói cô là tiên tử hạ phàm.
Rõ ràng không hoàn toàn xem như là người trong giới giải trí, nhưng có thể bằng dáng người cùng diện mạo độc chiếm hot search, làm cho vô số người liếm hình.
Cô nhìn đến thất thần, chỉ cảm thấy một tuần không gặp mà boss của cô giống như lại xinh đẹp hơn rồi.
Gương mặt trắng nõn không son phấn, làn da non mịn sáng bóng, mày đẹp như vẽ, đôi mắt câu người, hai mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, môi no đủ đỏ hồng.
Ngũ quan cô tinh xảo đến làm người khác không thể bắt bẻ.
Lại thêm một thân khí chất, một chữ là đẹp, nhiều mấy chữ đại khái chính là --
Vô cùng đẹp.
Là kiểu đẹp đến rung động lòng người.
"Chị Ngủ Ngủ." Đây là nhũ danh của Thẩm Mộ Xuy.
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, tâm tình cũng tốt hơn vài phần, khóe môi cong cong chào cô: "Tiểu Văn sớm."
"......"
Thật ra đã giữa trưa, không còn sớm nữa.
Cô ấy cười bất đắc dĩ: "Em có mang cơm tới cho chị, chị chưa ăn cơm trưa đúng không?"
"Ừm."
Ngụy Tiểu Văn thở dài.
Nhìn cô như vậy, nhịn không được càm ràm: "Chị đã nghỉ ngơi một tuần rồi, tính khi nào tiếp tục làm việc?"
Thẩm Mộ Xuy là nhà diễn tấu đàn cello, trước đây vẫn ở nước ngoài luân diễn, ở nước ngoài cô vô cùng nổi tiếng, mấy tháng trước mới về nước.
Vừa trở về nước chưa kịp thích ứng lệch múi giờ đã phải tiến vào trạng thái làm việc căng thẳng.
Luân diễn mười mấy thành phố, cuối cùng mới trở về diễn tấu ở thành phố nơi cô lớn lên.
Sau khi tuần diễn kết thúc, cô không đi đâu hết, cả ngày chỉ ở khách sạn ngủ.
Thẩm Mộ Xuy ăn trưa, nói mơ hồ không rõ: "Không vội."
Cô giải quyết xong cơm trưa, cười nói: "Cơm nhà vẫn ngon."
Ngụy Tiểu Văn: "......"
Cô nàng thu dọn căn phòng bị Thẩm Mộ Xuy làm cho lộn xộn, đột nhiên "A" một tiếng nói: "Đúng rồi chị Ngủ Ngủ, em tìm được nhà cho chị rồi, chị xem lúc nào thì tới xem được?"
Sau khi cô về nước vẫn bận mãi, cũng chưa kịp tìm nhà ở cố định.
Thẩm Mộ Xuy "Ừm", cười cười: "Đến lúc đó xem đi."
"......"
Ngụy Tiểu Văn: "Vâng."
Vừa ăn xong, điện thoại di động Thẩm Mộ Xuy đặt ở một bên rung lên, là bạn tốt nhiều năm Cố Thư gửi tin nhắn đến: 【công chúa thích ngủ, xin hỏi ngài đã ngủ dậy chưa, còn chưa dậy thì tớ sẽ đến khách sạn phá cửa đấy! Đã trở về lâu vậy rồi còn không tụ tập cùng mọi người.
】
Phía sau còn kèm theo icon khoanh tay tức giận.
Thẩm Mộ Xuy bật cười, khóe mắt cong cong, rất là vui vẻ.
Ngụy Tiểu Văn lơ đãng quay đầu lại nhìn, nhìn gương mặt tươi cười của boss nhà mình, yên lặng thở dài.
Boss nhà cô ngàn vạn đừng tùy tiện cười, vừa cười một cái liền làm người khác hồn bay phách lạc, càng đừng nói tính tình boss nhà cô còn rất tốt, ngoại trừ tính khí lúc rời giường thì boss nhà cô không có chỗ nào bắt bẻ, hằng ngày lúc ở chung hiền lành như em gái nhà bên.
Thẩm Mộ Xuy tâm tình rất tốt trả lời: 【đã dậy rồi, tớ thiếu ngủ lâu như vậy, ngủ một tuần thì có làm sao.
Khi nào tụ tập? 】
Cố Thư: 【 tạm thời không nói đến tụ tập, buổi tối có buổi biểu diễn cậu có đi hay không.
】
Thẩm Mộ Xuy: 【 ai? 】
Cố Thư úp úp mở mở: 【 đến lúc đó sẽ biết.
】
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ, đi một lát cũng không sao.
Tuy cô theo con đường âm nhạc nhưng buổi biểu diễn của nghệ sĩ trong nước cô không xem nhiều lắm, nếu Cố Thư muốn đi, cô đi theo xem cũng không sao.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía tiểu trợ lý của mình.
"Tiểu Văn."
"A?"
Ngụy Tiểu Văn nhìn cô: "Boss, làm sao vậy?"
"Hôm nay có buổi biểu diễn của ai?"
Ngụy Tiểu Văn sửng sốt, suy nghĩ một lúc đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Có! Boss, chị muốn đi xem buổi biểu diễn sao, nhưng có thể bây giờ không mua được vé--"
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Mộ Xuy liền buồn cười nhìn cô nàng: "Là ca sĩ em thích?"
"Xem như vậy."
Ngụy Tiểu Văn nói: "Nhưng mà trọng điểm không phải ca sĩ tổ chức buổi biểu diễn hôm nay, mà là khách mời đặc biệt."
"A?"
Thẩm Mộ Xuy bị gợi lên hứng thú, nhếch mày hỏi "Khách mời đặc biệt là ai?"
Nhắc đến cái này, đôi mắt Ngụy Tiểu Văn càng sáng, cô nàng đè lại trái tim đang nhảy thình thịch của mình, tràn ngập ý cười nói: "Là thần tượng của chị!"
Cơ thể Thẩm Mộ Xuy cứng đờ, có một lát không phản ứng lại.
Cô bẻ bẻ ngón tay mình, "Ai?"
- - "Thần tượng của chị?"
Ngụy Tiểu Văn gật đầu: "Đúng vậy, là Du Tùy.
Không phải thần tượng của chị sao?"
Cô lúc trước còn thấy trong album của Thẩm Mộ Xuy có rất nhiều ảnh chụp Du Tùy.
Càng quan trọng là có một lần cô cầm di động của Thẩm Mộ Xuy, có người gửi tin nhắn tới, Thẩm Mộ Xuy bảo cô xem hộ, tin nhắn của người nọ là: 【 nam thần lộ rất nhiều ảnh chụp, tấm này so với tấm kia càng soái hơn, để tớ gửi cho cậu.
】
Sau đó là mấy chục tấm ảnh, người trong ảnh tất cả đều là Du Tùy.
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, trong lúc nhất thời thế nhưng không tìm được lời phản biện nói Du Tùy không phải thần tượng của cô.
Cô im lặng một lát, đột nhiên kinh ngạc ngước mắt lên.
Ngụy Tiểu Văn hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy, trong vòng đã sớm tung tin nóng, đương sự lúc trước mở phát sóng trực tiếp cùng buổi biểu diễn tuyên truyền cũng thừa nhận, Du Tùy làm khách mời đặc biệt đấy."
- -
Thẩm Mộ Xuy nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế?"
- - Sao anh ấy lại đồng ý?
Ngụy Tiểu Văn lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng Du Tùy là bạn Thịnh Úc, cũng có khả năng sẽ tham gia--"
Nói xong câu cuối, Ngụy Tiểu Văn cũng hơi không tin.
Du Tùy là ai.
Là nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong vòng, tuổi còn trẻ đã nhận được hai giải ảnh đế, hai mươi tuổi anh bước chân vào giới giải trí, đến bây giờ đã 6 năm.
Từ khi tiến vào cái vòng này tới nay, Du Tùy vô cùng thần bí, ngoại trừ đóng phim điện ảnh phim truyền hình và đại ngôn, anh hiếm khi xuất hiện ở các trường hợp thế này.
Trước đây lúc sinh nhật, fans còn đề nghị với công ty quản lý, hy vọng anh có thể làm sinh nhật gì đó.
Cuối cùng kết quả là --
Không làm.
Chỉ hai chữ, mười phần kiêu ngạo.
Du Tùy cũng không đi theo con đường thần tượng, chỉ an tĩnh đóng phim, nhưng mị lực cố tình không thể địch được, mặc dù là không thích nói nhiều cũng có mấy ngàn vạn fans nhan sắc.
Được xưng là "thần tượng phái thực lực" danh xứng với thực.
Du Tùy không tham gia tổ chức sinh nhật, càng không tổ chức buổi biểu diễn.
Thực ra các fans đã nghe anh hát, nhưng cũng chỉ là ca khúc chủ đề của một bộ điện ảnh, nên lúc buổi biểu diễn của Thịnh Úc tung ra tên khách mời đặc biệt các fan nhiệt tình đi cướp vé.
Chỉ có năm phút cũng tốt lắm rồi, để bọn họ nhìn idol nhà mình ở khoảng cách gần đi!
Vì sao Du Tuỳ lại đồng ý làm khách mời đặc biệt thì không ai biết, nhưng Thẩm Mộ Xuy có thể biết --
Buổi biểu diễn này cho dù cô vừa buồn ngủ vừa mệt, cô cũng sẽ đi.
Lúc chạng vạng, mặt trời lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ bắt mắt, bầu trời nhiễm màu hồng xanh thẳm, làm cho một mảnh bầu trời tăng thêm sắc thái.
Thẩm Mộ Xuy sau khi lên xe liền ngồi xếp bằng bên ghế phụ chơi di động.
Cố Thư nhàn nhạt liếc nhìn cô: "Sao cậu không hỏi tớ."
"Hỏi cái gì?"
"Mời cậu tới xem buổi biểu diễn đấy." Cố Thư mỉm cười nói: "Không hỏi thăm là buổi biểu diễn của ai một chút sao?"
Thẩm Mộ Xuy liếc khẽ: "Biết rõ còn cố hỏi."
Cố Thư cười thần bí: "Biết thì tốt, hết giận chưa?"
Thẩm Mộ Xuy không để ý tới cô ấy nữa.
"Xuống xe xếp hàng."
"......"
Mất nửa giờ xếp hàng mới đi được vào trong, bên trong tiếng thét chói tai liên tục vang lên, lúc Thịnh Úc xuất hiện các fan đề-xi-ben càng cao.
Thịnh Úc là ca sĩ có tiếng trong vòng, ít người có thể so sánh.
Cố Thư quay sang nhìn cô, "Cảm giác thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Cố Thư "Xuỳ" một tiếng, cười như không cười nhìn cô: "Có thể được cậu đánh giá không tệ đó chính là rất được."
Thẩm Mộ Xuy cười, "Đừng nói như vậy."
Cố Thư còn muốn nói gì đó, đột nhiên tiếng thét chói tai cao lên, so lúc ban đầu càng to, đề-xi-ben cao đến mức muốn thủng màng nhĩ người khác.
Cô ngẩng đầu nhìn theo, đập vào mắt chính là chiếc quần jean bao kín đôi chân dài, rất gầy, nhưng rất thẳng, lại nhìn lên trên, phối hợp chính là áo sơmi sọc trắng, áo sơmi nhét vào lưng quần, lộ ra vòng eo săn chắc......!
Hình dáng người đàn ông bị màn hình lớn phóng ra, xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy, còn có đôi mắt màu hổ phách làm người khác ấn tượng nhất, cùng với --
Nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi gợi cảm đến mức làm cho người ta muốn cắn một miếng, tất cả đều khiến người ta muốn phạm tội.
Cố Thư thấy rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi một lần nhìn đến người cô cũng giống như bao fans khác, hít hà một hơi.
Cô nhìn sang Thẩm Mộ Xuy theo bản năng.
Thẩm Mộ Xuy thần sắc như thường, cảm xúc duy nhất hẳn đôi mắt sáng ngời.
Cố Thư thở phào một hơi.
- - mang cô tới quả nhiên là chính xác.
Du Tùy vừa ra tới, bầu không khí của buổi biểu diễn đạt cao trào, thật lâu cũng chưa hạ xuống.
Tiếng anh khàn khàn gợi cảm, là giọng trầm thấp, vừa hát liền làm người say mê khó có thể dứt ra.
Một khúc sau khi kết thúc, Du Tùy cùng mọi người chào hỏi.
Buổi biểu diễn đèn flash chiếu, Thẩm Mộ Xuy giương mắt nhìn người trên đài, đè nặng đáy lòng sóng to gió lớn, trên mặt trước sau bình tĩnh như một.
Cho tới lúc một ánh mắt nhìn thẳng sang bên này.
Cô đột nhiên không kịp phòng bị mắt đối mắt với người nọ, tâm hơi chấn động.
Người trên đài nháy mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh cảm xúc dao động trong mắt liền biến mất không thấy.
Bên cạnh có fans điên cuồng thét chói tai.
"A a a a a ca ca vừa mới nhìn tôi!!!"
"Là nhìn tôi!"
"Là nhìn chúng ta bên này......!Được ca ca nhìn một cái có chết tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
......!
Cố Thư "Xì" cười, ghé vào tai Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng nói: "Các fans cũng thú vị thật đấy."
"......"
Cô ấy duỗi tay, chọc chọc người bên cạnh, cười hỏi: "Anh ấy nhìn cậu?"
Thẩm Mộ Xuy ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích.
"Không biết."
Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, ai biết chứ.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cố Thư đi nghe điện thoại.
"Đi tham gia tiệc cùng ca sĩ đêm nay không?"
Cố Thư xem như người trong nửa cái vòng này, quen biết Thịnh Úc cũng bình thường, bằng không giữa chừng cũng không thể lấy được hai tấm vé.
Cô dừng một chút, lắc đầu từ chối.
"Không đi đâu."
Cố Thư còn muốn khuyên vài câu, đột nhiên đảo mắt, gửi tin nhắn cho một người.
Giây tiếp theo, tiếng chuông di động của Thẩm Mộ Xuy vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi cô chần chờ vài giây nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Alo."
Ngữ khí lãnh đạm nhưng thanh âm mềm mại dễ nghe, người ở đầu bên kia điện thoại nghe được, không khác biệt quá lớn.
"Tới xem buổi biểu diễn à?"
"Không phải anh đã nhìn thấy em rồi sao."
Du Tùy sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Em không đi tham gia tiệc sao?"
Thẩm Mộ Xuy hỏi lại: "Anh đi sao?"
"Ừm."
Nghe vậy, cô lười biếng "Ừm" một tiếng: "Vậy em không đi."
Du Tùy: "......".