Chương 17: Chương 17Người đăng: adminNgày đăng 30-11-2021 05:08
Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Bôi kem dưỡng da tay xong Thẩm Mộ Xuy cảm thấy thân thể mình muốn nổ tung.
Cô vội lấy cớ về nhà lấy đồ, vừa về tới nhà liền chui vào phòng tắm muốn rửa mặt, nhưng nhìn tay mới vừa bôi kem dưỡng nên đành từ bỏ.
Không nỡ.
Du Tùy tự bôi kem dưỡng da tay cho cô, không nỡ rửa đi.
Nhìn cô gái trong gương mặt đỏ tai hồng, bỗng dưng Thẩm Mộ Xuy nghĩ tới một màn vừa rồi—— Du Tùy mặt đầy dịu dàng bôi kem dưỡng da tay cho cô.
Kem dưỡng màu trắng nặn ra trên cánh tay, ngón tay anh khớp xương rõ ràng đặt trên mu bàn tay cô, ngón tay thon dài hữu lực bôi kem lên tay ……
Hai người ngón tay đụng nhau, nóng hôi hổi.
Thẩm Mộ Xuy nhìn chằm chằm, khống chế không được trái tim đang nhảy lên bang bang của mình, cô ngẩng đầu đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải ánh mắt sâu thẩm.
Thẩm Mộ Xuy chật vật dời tầm mắt đi.
……
Sau đó hai người đều nín thở không nói chuyện, thậm chí hô hấp đều nhẹ đi rất nhiều.
Mãi đến lúc thanh âm Du Tùy lại lần nữa vang lên, Thẩm Mộ Xuy liền như mèo xù lông tìm cớ tông cửa xông ra.
————
Đang nghĩ ngợi đột nhiên di động trong túi reo lên làm Thẩm Mộ Xuy từ trong hồi ức bừng tỉnh lại.
Cô cúi đầu nhìn, là Cố Thư gọi tới.
“Mấy giờ đi?”
Hai người tối hôm qua hẹn đêm nay cùng nhau ăn cơm dạo phố.
Thẩm Mộ Xuy: “Cậu muốn mấy giờ?”
Cố Thư: “……Sao cũng được, đi sớm một chút đi, tớ muốn uống trà sữa.”
“À.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn chính mình trong gương, vừa định nói cô còn chưa trang điểm, đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô kích động gọi: “Cố mỹ nữ.”
Cố Thư: “??? Cậu nói chuyện đàng hoàng, lại muốn tớ giúp cái gì.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, cong cong môi: “Cậu có biết tớ rất nhớ kỹ thuật trang điểm của cậu không?”
“…… Tớ không muốn biết.”
“Không, cậu phải biết.” Thẩm Mộ Xuy nhìn mình trong gương nghịch ngợm chớp mắt: “Tới đây đi, trang điểm cho tớ.”
Cố Thư nghẹn họng, không muốn nói: “Cậu không thể tự trang điểm sao?”
“Ừ!” Nói đúng lý hợp tình.
“Vì sao?” Cái này đến phiên Cố Thư nghi hoặc.
Thẩm Mộ Xuy khụ một tiếng, bán cái nút: “Cậu đến rồi sẽ biết.”
*
“Cậu nói cái gì?”
Cố Thư đứng trước mặt Thẩm Mộ Xuy cầm bông dặm phấn trừng mắt nhìn cô: “Chỉ bởi vì Du Tùy bôi kem dưỡng da tay cho cậu mà cậu không tính rửa tay, cho nên liền kêu tớ tới đây trang điểm cho cậu?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Tớ xác thật nghĩ như thế.”
Cố Thư bị cô làm cho tức chết rồi.
Cô ấy không lựa lời nói: “Vậy đợi lát nữa cậu muốn đi WC cũng tìm tớ sao?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhìn về phía Cố Thư: “Cái này thì không cần.”
Cố Thư cười trào phúng: “A! Thế nào, tiểu công chúa xinh đẹp đi WC không định rửa tay sao?”
“Không phải.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay tớ không định đi WC.”
Cố Thư: “…………”
Không cứu được nữa.
Cô ấy không muốn cứu cô gái lâm vào “Bể tình” này nữa đâu.
Tuy rằng rất bất mãn nhưng Cố Thư vẫn tận lực trang điểm cho Thẩm Mộ Xuy.
Vốn làn da cô đã đẹp sẵn, Cố Thư tùy tiện trang điểm cho cô một chút liền sáng ngời động lòng người.
Lúc đến trung tâm thương mại Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Muốn ăn gì?”
Cố Thư ngạo kiều hừ một tiếng: “Hôm nay cậu mời hết.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hai người tuy rằng đều khiêm tốn đeo mũ cùng kính râm, nhưng khí chất quá xuất sắc, mặc dù là đi ở trung tâm thương mại người đến người đi cũng có không ít người sôi nổi quay đầu lại nhìn về phía các cô, tinh tế đánh giá.
Cũng may Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư sớm quen loại ánh mắt đánh giá này, lúc này cũng không để ý lắm.
“Đến đây ăn đi, tớ muốn ăn xoài viên ở đây.”
Thẩm Mộ Xuy không ý kiến.
Hai người tìm vị trí trong góc ngồi xuống, mới vừa gọi đồ ăn xong phía sau liền truyền đến tiếng các thực khách khác nói chuyện với nhau.
“A a a a điện ảnh của Tùy Thần sắp công chiếu rồi! Kích động quá đi.”
“Ừm ừm ừm tớ cũng thế, hình như ngày mai bắt đầu bán vé, tớ nhất định phải cướp được vé ghế đầu!”
“Ngày đó vừa lúc là thứ bảy, chúng ta có thể đi.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Mộ Xuy nghe, theo bản năng click mở di động.
Cố Thư xem xét nhìn cô: “Cậu không biết sao?”
“Không phải, tớ biết.”
Cố Thư liếc nhìn cô: “Vậy cậu còn tìm cái gì?”
Thẩm Mộ Xuy dừng tay lại, bĩu môi không vui nói: “Đêm mai Du Tùy phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Tuyên truyền.”
Du Tùy tuy rằng là cấp bậc ảnh đế, nhưng khi điện ảnh công chiếu vẫn phải đi các thành phố lớn tuyên truyền, để càng nhiều người biết đến.
Lúc trước Du Tùy nói qua với cô rồi, trước khi điện ảnh chiếu một tuần phải ra ngoài, tính tính thời gian không có gì bất ngờ xảy ra là đêm mai.
Cố Thư nhìn cô uể oải, dừng một lát hỏi: “Tình hình hai người các cậu hiện tại thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, nâng mắt nhìn cô ấy: “Tình hinhg thế nào là sao?”
Cố Thư: “……Cậu có tình cảm gì với anh ta tớ biết, Du Tùy đối với cậu tớ cảm thấy cũng khá tốt, không dự định nói ra sao?”
Thẩm Mộ Xuy im lặng không nói một lát, lắc đầu: “Không phải.”
Cô nhìn Cố Thư, bổ sung một câu: “Còn không biết sau này sẽ thế nào, trước cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Giữa hai người bọn họ nhìn như không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thực tế …… Vấn đề còn rất nhiều, chỉ là trước mắt hai người đều trốn tránh theo bản năng.
Trốn tránh sẽ làm bọn họ đều khó chịu.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ, chờ một khoảng thời gian nữa đi.
Chờ hai người quen thuộc hơn một chút, lại ở chung lâu hơn một chút, lại chờ thời gian trôi qua lâu một chút, lại đem những chuyện đó nói ra.
Cố Thư xem như hiểu biết khúc mắc giữa hai người, cô ấy cúi đầu cắn xoài viên, mơ hồ nói: “Du Tùy……đã nói chuyện trong nhà với cậu chưa?”
Thẩm Mộ Xuy cắn ống hút sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Không có.”
“Một lần cũng không?”
“Lúc nấu cơm lơ đãng nói ra một câu, còn lại thì không có.”
Cô cũng không dám hỏi nhiều.
Cố Thư thở dài, vỗ vỗ bả vai cô: “Vậy trước cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao cậu ưu tú như vậy, đến lúc đó người sốt ruột chính là anh ta!”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nghẹn cười, tán đồng nói: “Cậu nói rất đúng.”
Cô mới không nóng nảy đâu, lại không phải không cảm giác được Du Tùy đối với cô cùng những người khác không giống nhau.
Sau khi ăn đồ ngọt uống trà sữa, Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư bắt đầu càn quét trung tâm thương mại.
Trung tam thương mại này trùng hợp là nhà Thẩm Mộ Xuy có cổ phần, cô còn có phòng riêng ở đây, chỉ cần tùy tiện chọn đến lúc đó giấy tờ trực tiếp đưa tới chỗ chú họ của cô.
Hai người mua không ít đồ, đến cuối cùng Thẩm Mộ Xuy đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Hai cái váy tớ đặt đã về rồi, đi cửa hàng lấy với tớ đi.”
“Cao Định?”
“Ừ.”
Cố Thư không nói hai lời cùng cô đi cửa hàng bên kia.
Hai người đi vào, Thẩm Mộ Xuy còn chưa kịp tìm nhân viên cửa hàng, bên tai liền truyền đến hai giọng nữ nói chuyện: “San San, sắp tới có phải cậu sẽ cùng Du Tùy đi tuyên truyền điện ảnh không.”
“Thật kích động nha, lại có thể đi theo Tùy thần cùng ăn cùng ở!!”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cùng nhau đi tuyên truyền…… Kêu là cùng ăn cùng ở sao??
Cùng ăn cô thừa nhận, đa số các diễn viên đều cùng nhau ăn, nhưng cùng ở? Từ này có nghĩa khác đấy??
Thẩm Mộ Xuy còn đang thất thần nghĩ, một giọng nữ thẹn thùng vang lên: “Cái gì mà cùng ăn cùng ở chứ, cậu đừng nói bậy, vạn nhất làm người khác hiểu lầm thì không tốt lắm đâu.”
Từ San nhấp môi cười: “Cũng chỉ là cùng nhau quay bộ điện ảnh thôi mà.”
“……”
Cố Thư không nhịn được nữa, cọ cánh tay Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Ngữ điệu này một chút cũng không giống như là phủ nhận nha.”
Thẩm Mộ Xuy liếc xéo cô ấy.
Nghe được tiếng cười Từ San cùng người bạn cũng nhìn sang đây, nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy sắc mặt cô ta rõ ràng thay đổi.
Bất quá hai bên đều không quen biết, cũng không cần chào hỏi.
Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu, nhìn nhân viên cửa hàng đang đứng một bên: “Xin chào, tôi tới lấy quần áo.”
Nhân viên cửa hàng chưa gặp qua cô, nhưng thái độ vẫn rất tốt.
Chưa gặp qua không có nghía là người không có tiền, chỉ dựa vào một thân trang phục của Thẩm Mộ Xuy mặc hôm nay, các nhân viên cửa hàng quá rõ ràng, là nhãn hiệu Cao Định bọn họ, hơn nữa còn là loại số lượng có hạn.
“Xin chào, xin hỏi ngài tên gì?”
Thẩm Mộ Xuy thấp giọng nói tên mẹ cô, mắt nhân viên cửa hàng sáng lên, kinh hỉ nhìn về phía cô: “Ngài là Thẩm tiểu thư phải không?”
“Đúng vậy.”
Nhân viên cửa hàng vội vàng nói: “Ngài chờ một lát, lập tức cầm qua đây cho ngài.”
“Được.
Cảm ơn.”
Nhân viên cửa hàng nháy mắt tích cực hẳn lên, khi nãy tuy rằng không nhanh không chậm nhưng tổng thể mà nói, thái độ không giống nhau.
Từ San cùng người bạn hai mặt nhìn nhau, sau khi Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư cầm túi rời đi cô ta mới làm bộ không thèm để ý cầm một cái túi lên thử, nhìn nhân viên cửa hàng đang đứng một bên: “Người vừa rồi là ai thế, sao tôi chưa từng gặp qua?”
Nhân viên cửa hàng hơi mỉm cười: “Là một khách hàng.”
Từ San: “……”
Mặt Từ San cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười, “Vậy sao, trông còn rất có tiền.”
Nhân viên cửa hàng tiếp tục mỉm cười: “Hẳn là vậy, cô ấy lúc trước đặt quần áo ở đây.”
“…………”
Đến cuối cùng Từ San cái gì cũng không mua, tức giận rời khỏi cửa hàng.
Nghĩ tới thái độ vừa rồi của hai cái nhân viên cửa hàng, cô ta quay đầu lại hung hăng trừng mắt.
Người bạn nhìn sắc mặt cô ta an ủi: “Đừng nóng giận, tớ phỏng chừng nhân viên cửa hàng không biết thật.” Người bạn đè nặng thanh âm nói: “Cậu biết đó…… Hiện tại phụ nữ bị nhà giàu mới nổi bao nuôi cũng không ít mà.”
Nghe vậy mắt Từ San sáng rực lên.
“Cô ấy như vậy…… Không đến mức đó đi?”
“Như thế nào không đến mức.” Người bạn ghé vào tai Từ San nói: “Bằng không cô ta không có bất luận bối cảnh gì còn mua nổi hàng Cao Định sao? Sao có thể.”
Nghe người bạn nói lời này, Từ San cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy vô cùng có lý.
Nháy mắt Từ San lại không đem Thẩm Mộ Xuy không có bất cứ năng lực cạnh tranh nào để trong lòng.
Hôm sau là ngày ghi hình chương trình《tiếng ca hay nhất 》.
Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy trước sau đến hiện trường thu hình sau đó tiến hành tập dợt.
Đêm nay ghi hình vẫn vô cùng thuận lợi.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ Thẩm Mộ Xuy cũng không biểu hiện có bao nhiêu vui vẻ.
Du Tùy chú ý tới sắc mặt cô, có chút kinh ngạc: “Em ngủ không ngon sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao lại không vui?”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, sâu kín mà nhìn anh: “Bởi vì anh.”
“Anh?”
Du Tùy vẻ mặt hoảng sợ: “Anh làm sao?”
Thẩm Mộ Xuy ngạo kiều mà hừ một tiếng, “Em không nói cho anh biết đâu.”
Du Tùy: “……”
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi.
Thẩm Mộ Xuy chống cầm nhìn nhân viên công tác bận rộn bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Anh đêm nay có phải phải chạy đến sân bay hay không?”
Du Tùy ngẩn ra, mỉm cười nói: “Không phải, sáng mai mới đi.”
“A? Lúc trước không phải nói đêm nay sao?”
Du Tùy cười cười, giải thích nói: “Hôm nay vừa lúc có thu hình, quá muộn, anh đi trễ một chút cũng không sao.”
“!!!”
Nháy mắt, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy tâm tình mình tốt hơn một xíu xiu.
“Vậy lát nữa ghi hình xong……”
“Về nhà.” Du Tùy tiếp lời cô.
Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng: “Như vậy sao, vậy được.”
Du Tùy cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Vui như vậy?”
“Một chút thôi.”
Nói là một chút, nhưng biểu tình vui vẻ đều bày ra trên mặt.
Cô ở trước mặt Du Tùy sẽ không che giấu cảm xúc thật của mình.
Du Tùy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang cười vui vẻ, hầu kết lăn lăn, “Đợi lát nữa cùng nhau về đi?”
Thẩm Mộ Xuy hơi hơi sửng sốt, nhấp môi nói: “Được nha.”
Ghi hình kết thúc, Du Tùy cự tuyệt Thịnh Úc mời ăn khuya, một chút cũng không lưu tình lên xe rời đi.
Xe người đại diện của Thẩm Mộ Xuy cũng đi theo cùng nhau tiến vào trong bóng đêm.
Cô lúc này còn đang hưng phấn, Lý Lộ liếc nhìn cô: “Em vui như vậy làm gì?”
Thẩm Mộ Xuy: “Có sao?”
Lý Lộ: “……Chỉ thiếu viết lên mặt thôi.”
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên cười: “Bởi vì buổi tối sẽ sang nhà Du Tùy ăn khuya đó.”
“???”
Lý Lộ: “……Em là một nghệ sĩ kéo đàn cello, không cần chú ý hình tượng sao, buổi tối còn ăn khuya! Em cũng không sợ béo?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Em béo lúc nào sao?”
Lý Lộ bị chặn họng.
Nói thật, từ khi chị biết Thẩm Mộ Xuy đến nay…… Người này vẫn luôn mảnh khảnh, chưa từng béo.
Lý Lộ không nói gì, vừa định lên tiếng đã bị tiếng chuông di động Thẩm Mộ Xuy chen ngang.
Cô kinh ngạc nhìn điện thoại, lại nhìn chiếc xe bảo mẫu màu đen phía trước: “Du Tùy, sao vậy anh?”
“Lát nữa muốn ăn món gì? Trong nhà không còn đồ ăn.”
Thẩm Mộ Xuy: “……Anh còn muốn đi mua đồ ăn sao?”
“Bây giờ siêu thị còn mở cửa.”
Thẩm Mộ Xuy cất cao âm lượng hỏi: “Anh không sợ bị fans nhận ra hả?”
Tiếng Du Tùy cười khẽ truyền đến: “Đã giờ này rồi, không sợ.”
Thẩm Mộ Xuy dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: “……vậy em có thể đi cùng anh không?”
“Có thể nha.”
Cúp điện thoại, Lý Lộ không chần chừ vẫy tay với cô: “Đi đi, cố gắng đừng để bị chụp được.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn người đại diện của mình: “Nếu bị chụp được thì sao?”
Lý Lộ trợn trắng mắt: “Em đều không ngại chúng ta sợ cái gì, công ty chúng ta có tiền, nghệ sĩ có tài hoa, lại không phải trong giới giải trí, sợ cái gì chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu, chấp tay với Lý Lộ, nghịch ngợm đáng yêu nói: “Lộ tỷ uy vũ, em đây liền đi trước! Lộ tỷ ngủ ngon, yêu chị!”
Lý Lộ không nói gì: “…… Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho chị.”
“Vâng ạ.”
11 giờ hai người lén lút xuất hiện trong siêu thị.
Thẩm Mộ Xuy đè thấp vành nón, liếc nhìn người bên cạnh: “Siêu thị này sao còn nhiều người như vậy.”
Du Tùy cũng rất buồn rầu: “Không biết.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô thúc giục: “Chúng ta mua nhanh rồi đi thôi, em muốn ăn rau trộn cà chua, còn muốn một cái trứng cùng mì là được.”
Du Tùy sủng nịch đồng ý: “Được.”
Hai người nhanh chóng mua xong trở về nhà.
Sau khi về đến nhà Thẩm Mộ Xuy còn chưa tẩy trang đã chạy sang nhà đối diện.
Vừa lúc, Du Tùy cũng đã nấu xong mì trứng.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn, đang ăn trong đầu Thẩm Mộ Xuy đột nhiên “nhảy” ra câu nói ngày hôm qua nghe được, tưởng tượng đến đây cô lại sâu kín mà nhìn Du Tùy.
Du Tùy ho một tiếng: “Nói đi, muốn nói gì với anh?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
“Nghẹn cả một ngày rồi, không khó chịu sao?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Khó chịu, nhưng em thật sự có thể nói sao, nói rồi ra anh không tức giận chứ?”
“Có thể, cho em đặc quyền.”
Thẩm Mộ Xuy nghe được câu này liền vô cùng sung sướng, hít sâu một hơi nói: “Anh đi tuyên truyền mất bao lâu?”
Du Tùy ngẩn ra, tay cầm chiếc đũa dừng một chút: “Không rõ lắm, ngắn thì một tuần, chậm thì có thể phải mất nửa tháng, nhưng trên đường sẽ trở về thu tiết mục.”
Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng, bĩu môi nói: “Cho nên nửa tháng đó anh phải cùng những người khác cùng ăn cùng ở nha.”
Cô nhỏ giọng nói thầm.
Bỗng dưng người đối diện buông đũa xuống.
Nghe được tiếng vang Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu, trực tiếp đụng phải ánh mắt Du Tùy.
“Em vừa mới nói cái gì?” giọng anh trầm thấp giống như bình thường, nhưng Thẩm Mộ Xuy lại có cảm giác áp lực.
Cô còn đang giận dỗi đột nhiên bị Du Tùy chất vấn như vậy liền cảm thấy ủy khuất.
“Em cũng không nói gì sai, là người khác nói.”
“Người khác là ai?”
Thẩm Mộ Xuy không hé răng, bướng bỉnh nhìn anh.
Nhìn cặp mắt ướt ướt sủng kia, Du Tùy cho dù có chút tức giận cũng chỉ một thoáng liền biến mất hầu như không còn.
Anh dời tầm mắt, khẽ thở dài nói: “Đi tuyên truyền ở đâu ra cùng ăn cùng ở, lại xem tin tức bát quái?”
“…… Hừ.”
Du Tùy nhìn cô: “Cúi đầu, cầm lấy đũa.”
“Sao?”
“Nhìn lại xem anh cùng ăn cùng ở với ai——”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hai người đối diện, Thẩm Mộ Xuy đột nhiên cũng cảm thấy bản thân quá mức làm kiêu.
Bất quá chỉ là một câu của Từ San mà thôi, có cái gì đáng để ý.
Nhưng trên thực tế …… phụ nữ phần lớn đều là như thế.
Mặc dù biết Du Tùy cùng Từ San không có cái gì, anh cũng không có khả năng có ý với Từ San, nhưng tưởng tượng đến bọn họ sẽ cùng ngồi máy bay, ở cùng một khách sạn, có người phụ nữ thời thời khắc khắc mơ ước người mình thích, Thẩm Mộ Xuy liền cảm thấy thực khó chịu.
Không sai, chính là khó chịu.
Không vui.
Nếu là diễn viên khác cô khả năng sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng người cùng Du Tùy xào tai tiếng qua, lại còn ở mơ ước cơ thể của anh, cô không có biện pháp nào thờ ơ xem như không có gì được.
Vẫn sẽ để ý.
Nói đến cùng Thẩm Mộ Xuy trên phương diện tình cảm vẫn là người mới.
Từ nhỏ Du Tùy ở trong lòng cô liền để lại ký ức khắc sâu, lúc đó chỉ cảm thấy rất thích ca ca, thích ở cạnh anh, sau khi lớn lên một chút Thẩm Mộ Xuy đã hiểu, đó là thích.
Mặc dù Du Tùy đi rồi cô cũng vẫn đối với anh nhớ mãi không quên, giấu ở đáy lòng.
Cho nên năm đó về nước mới có thể liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
Dấu vết này quá sâu, lại bởi vì tách ra nhiều năm làm Thẩm Mộ Xuy không còn đủ tự tin, cũng không nhiều như cô biểu hiện ra ngoài.
(?)
Ở chỗ Du Tùy cô nghiêng ngả lảo đảo, giống như chưa bao giờ có trăm phân trăm tự tin có thể bắt lấy người này, có thể làm người này tương lai sẽ ở bên cạnh cô không bao giờ rời đi.
……
Nghĩ đến đây Thẩm Mộ Xuy rũ mắt, rầu rĩ không vui ăn hết mì, cũng không tính giành rữa chén với Du Tùy: “Em ăn no rồi, về ngủ đây.”
Du Tùy nhìn chằm chằm sắc mặt cô: “Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Thẩm Mộ Xuy xoay người muốn đi.
“Từ từ.”
Cô quay đầu lại nhìn về phía Du Tùy: “Làm sao vậy?”
“Mấy ngày kế tiếp em có việc gì không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, không hiểu ý anh, nhưng vẫn trả lời.
“Không có.”
Du Tùy mỉm cười, vuốt tóc cô: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên.
Du Tùy đã hiểu: “Đi thu dọn quần áo, sáng mai anh qua gọi em.”
Trong lòng cô mơ hồ có đáp án, nhưng còn muốn xác nhận lại lần nữa.
“Anh muốn mang em đi đâu?”
Du Tùy rũ mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, lười biếng cười, giọng nói khàn khàn mê người: “Mang em đi cùng ăn cùng ở.”.