Chương 15Người đăng: adminNgày đăng 29-05-2021 14:45
"Chú út, cô ta ngu ngốc và đần độn từ khi còn nhỏ, không giống bộ dạng vụng về, chú đừng tức giận, để con yêu cầu cô ta xin lỗi chú!" Nói xong, quay đầu nhìn An Mộc, giọng nói chuyển từ vui vẻ sang khiển trách: "An Mộc, mau đến xin lỗi chú út!".
An Mộc vẫn là ngốc nghếch, có chút ngẩn người.
Cô, không phải là cô đang mơ sao?
Phong Kiêu, chú út của Phong Tử Khiêm, thực sự đã giúp cô sao?
An Mộc nhìn về phía Phong Kiêu, trên đôi mắt mê người nhìn không ra một chút cảm xúc nào!
Đôi mắt hoa đào, đôi mắt đen láy như viên ngọc đen có sức hút mê người, muốn hút hồn người khác.
An Mộc nói: "Cảm ơn".
Phong Tử Khiêm mặt đen lại.
Ta biết An Mộc ngốc từ lâu, nhưng không nghĩ ngốc tới mức như vậy, không nói lời xin lỗi mà lại nói lời cảm ơn?
Vì vậy, Phong Tử Khiêm chỉ vào An Mộc và mỉa mai: "Haha, chú nhìn xem, con nói có sai không, cô ấy sinh ra không có não!".
Khóe môi Phong Kiêu khẽ nhếch lên, lời nói châm chọc: "Đều nói là ngực lớn không có não, vị hôn thê của ngươi.."
Nói xong, liếc mắt nhìn ngực An Mộc.
Nghĩ đến những thứ mình giấu ở đó, An Mộc đột nhiên cúi người.
Phong Kiêu lại cười, nếu có mở miệng anh chỉ nói: "Ngực, rất, nhỏ!"
An Mộc: . Chết tiệt! Người đàn ông này dùng một cái, mà anh lại mắng chửi người.
Chuyện xảy ra đêm nay thật sự là chấn động và ly kỳ, An Mộc đã sống mười tám năm, ngoại trừ đêm cha mẹ mất, cho tới bây giờ không có kích động như vậy.
Đến mức cô không biết buổi tiệc đính hôn tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào.
* * *
Sau khi bữa tiệc đính hôn kết thúc, An Mộc rời khỏi nhà với lý do ngày mai phải đi học buổi sáng.
Đối với Phong gia, cô hiện đang là sinh viên năm nhất.
Hơn nữa Phong gia không muốn nhìn thấy mặt cô, ước gì cô sẽ không bao giờ ở trong Phong gia nữa.
Ngồi trên xe buýt trở về trường, An Mộc lặng lẽ lấy chiếc quần lót giấu trong ngực cả đêm không có cơ hội nào để lấy ra, vứt vào sọt rác của xe buýt, nhân lúc không ai để ý.
Lúc này mới cảm thấy được tâm tình bị đè nén cả đêm trong lòng, có chiều hướng tốt lên một chút.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.
An Mộc liếc nhìn xuống dưới, là một dãy số xa lạ.
Nghĩ đến buổi thử giọng hôm nay, hai mắt An Mộc sáng lên, chẳng lẽ là..
Cô vội vàng trả lời điện thoại và nói với giộng nói ngọt ngào nhất: "Xin chào, xin chào".
Người bên kia điện thoại dừng lại một chút, sau đó truyền đến một tiếng cười trầm thấp đầy mê hoặc. Ngay cả khi không nhìn thấy người đàn ông, nhất thời trong đầu An Mộc hiện lên đôi mắt hoa đào đang khẽ nheo lại, thậm chí có thể cảm nhận được khóe miệng đang cong lên thành một vòng cung khó hiểu: "Cháu dâu, hóa ra ngươi hoan nghênh ta như vậy?".
Sắc mặt An Mộc nhất thời tối sầm, "Ngươi như thế nào lại biết số của ta?".
Bỗng nhiên bên kia cười hai tiếng, An Mộc đột nhiên cảm thấy chính mình hỏi một câu ngớ ngẩn.
Với thế lực của người đàn ông này, muốn một số điện thoại dễ như trở bàn tay?
Cô hạ giọng: "Ngươi muốn cái gì?".
"Lấy lại đồ của tôi". Thanh âm của anh không nhanh không chậm, lộ ra khí chất lịch sự tao nhã.
"Cái gì vậy?". An Mộc nghi ngờ hỏi.
"Ngươi đặt cái gì ở ngực?".
Sắc mặt An Mộc nhất thời đỏ lên, cúi thấp đầu mắng mộ tiếng: "Sắc lang".
"Để ta nhắc nở cháu dâu một chút, đêm nay là ngươi chủ động".
An Mộc cảm thấy mặt nóng như lửa đốt đứng lên: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?".
"Đem nó giặt sạch sẽ".
"Cái gì?".
"Chờ ta có thời gian rảnh, tới lấy".
An Mộc tức giận. "Ta đã sớm..".
"Cháu dâu, đừng nói là ngươi đã vứt bỏ, nếu lần sau không thấy đồ của ta, hừ.. Ta không biết là sẽ nói cái gì đâu."