Chương 17: Để tôi tới thực hiện thủ thuậtNgười đăng: adminNgày đăng 20-07-2023 12:10
- Ông Hồ, chỉ có thể tìm động mạch bị vỡ ở đây trước, tiến hành thắt nút động mạch, sau đó mới lên xe được...
Thoáng suy nghĩ một chút, bác sĩ này liền đưa ra quyết định như vậy, trầm giọng nói với bác sĩ Hồ đang đứng một bên:
- Hiện tại tôi cho người lấy mẫu máu mang tới bệnh viện xét nghiệm, để khoa huyết học chuẩn bị... Chờ chúng ta tới bệnh viện sẽ tiến hành truyền máu cứu chữa!
- Ôi... La Cương, vậy thắt mạch máu nhanh thôi...
Bác sĩ Hồ hiểu rõ tình hình hơn vị bác sĩ kia, lập tức thúc giục.
Bác sĩ nọ cười khổ một tiếng, nói:
- Thủ thuật kia khó như vậy, tôi cũng không thực hiện được, phải mời trưởng khoa của chúng ta tới... Ông Hồ chờ nhé!
Bác sĩ La lấy di động ra bấm số, nói mấy câu xong, lúc này sắc mặt sầm xuống tắt điện thoại, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Trưởng khoa của chúng ta giờ đang cấp cứu bệnh nhận, chắc phải hai mươi phút sau mới có thể tới được. Mời bác sĩ chuyên khoa khác tới cũng phải mất hơn hai mươi phút. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi...
- Phải đợi sao?
Sắc mặt bác sĩ Lý bên cạnh cũng sầm hẳn xuống. Tình hình trước mắt, người bệnh đã sắp bị sốc tới nơi, không ngờ còn không được đưa tới bệnh viện. Cái gọi là cứu người như cứu hỏa, hiện giờ dù người bệnh miễn cưỡng ngừng chảy máu nhưng không cầm cự được bao lâu. Ai biết đợi được bao lâu chứ.
Lúc này những bạn học của người bị thương đứng bên ngoài cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lúc này đều cũng trở nên nóng nảy. Giờ rõ ràng bạn học mình đã bị thương không chịu nổi rồi, giờ còn chưa được đưa tới bệnh viện, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Lúc này, vị sinh viên khóa trên lúc đầu kia rốt ruột đi tới gần, cầu khẩn bác sĩ La kia:
- Bác sĩ, bạn học học khoa cháu, cháu phụ trách phụ đạo cho cậu ấy. Bác sĩ xem có còn cách nào không?
- Tôi cũng muốn lắm chứ... Nhưng thật sự chúng ta không có cách nào cả!
Lúc này bác sĩ La cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thủ thuật thắt động mạch này yêu cầu rất cao, tôi không thực hiện được...
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của bác sĩ La, vị phụ đạo viên kia mặt trắng bệch, thầm nghĩ giờ chắc chỉ còn có thể nghe theo mệnh trời thôi.
Đúng lúc mọi người đều đang nhìn người bị thương đầy bất đắc dĩ, Giang Khương lại lên tiếng:
- Thôi đi, để tôi... Bác sĩ La, ông trợ giúp tôi một chút!
Nghe thấy giọng nói vang vang này, mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là bác sĩ La, mặt lại càng tràn ngập kinh ngạc nhìn về hướng giọng nói vang lên.
Thấy không ngờ người nói chuyện lại chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bác sĩ La không nén nổi nhíu mày, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thằng ranh này uống nhầm thuốc rồi? Thắt động mạch lớn ở sâu như vậy là chuyện dễ sao? Tôi không làm được, tên nhãi miệng còn hôi sữa như cậu có thể làm sao?
Nghĩ tới đây, bác sĩ La quay đầu nhìn về phía bác sĩ già họ Hồ, cho rằng lúc này tất nhiên bác sĩ Hồ luôn nghiêm nghị sẽ quát lớn mắng thằng ranh không biết trời cao đất rộng này.
Mà Giang Khương lại đã tới gần bàn cấp cứu, nhìn người bị thương mặt càng ngày càng trắng, lông mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía bác sĩ La đứng một bên, trầm giọng nói:
- Tình hình người bệnh càng lúc càng không ổn rồi, không trụ được bao lâu nữa. Bác sĩ La... Chúng ta bắt đầu đi!
- Ơ...
Bác sĩ La ngạc nhiên nhìn người thanh niên trước mắt, thấy vẻ đàng hoàng đ ĩnh đạc của hắn, lại không nhịn nổi nhìn thoáng qua bác sĩ Hồ đứng một bên.
Lúc này gã phát hiện ra mặt bác sĩ Hồ có vẻ hơi lạ, không cất tiếng quát lớn mắng thằng nhãi này giống như gã từng nghĩ.
Chuyện này khiến bác sĩ La ngây ra, cảm thấy máu chưa kịp lên não, không biết cuối cùng bác sĩ Hồ có ý định gì.
Thấy bác sĩ La do dự, lúc này Giang Khương không chần chừ nữa, nói với y tá đứng một bên:
- Chuẩn bị màn cách ly...chuẩn bị làm thủ thuật...
Thấy vẻ mặt quái lạ của bác sĩ Hồ, rốt cục bác sĩ La không nhịn nổi nữa, lại thấy Giang Khương đã đeo găng tay vô khuẩn, kinh hãi nói:
- Thằng... Thằng nhóc, cậu... Cậu cũng đừng làm loạn. Đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy. Nếu khiến vết thương mở rộng hoặc tổn thương tới mạch máu, xảy ra vấn đề, cậu không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Nghe thấy những lời này, lông mày Giang Khương hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn bác sĩ La một cái, trầm giọng nói:
- Nếu hiện giờ không làm thì y tuyệt đối không chịu nổi thêm một giờ đâu. Cho dù trưởng khoa của ông có tới kịp thì y cũng chết chắc rồi...
Những lời này của Giang Khương vừa thốt lên, sắc mặt bác sĩ La cũng tái đi, nhìn kỹ gương mặt trắng bệch của người bệnh trên giường, không nén nổi chần chờ. Bác sĩ La cũng đã đi làm cấp cứu mấy năm rồi, hiển nhiên nhận ra người bệnh giờ đã tới thời kỳ cực kỳ nguy hiểm rồi. Ông không dám ra tay đúng là bởi ông ta không thể làm được thật, thứ hai là không đảm đương nổi trách nhiệm
Cho nên ông ta hy vọng trưởng khoa có thể nhanh chóng tới kịp.
Thấy lúc này bác sĩ La vẫn còn đang do dự, lông mày Giang Khương nhíu lại, nhìn về phía vị phụ đạo viên kia, trầm giọng nói:
- Anh là giáo viên của người bị thương phải không, anh tới quyết định đi... Nếu anh đồng ý thực hiện thì tôi có thể thắt nút mạch máu cho y, đợi tới bệnh viện lại tiến hành thủ thuật nối mạch máu... Nếu không làm thì trong nửa giờ nữa, chắc chắn y sẽ chết!
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, trái tim bác sĩ La bên cạnh cũng chấn động, liếc nhìn Giang Khương một cái, đưa một mẫu thông báo ra, nói tiếp:
- Đúng vậy... Nhưng các người cũng phải biết rằng, thủ thuật thắt nút mach máu kia cũng có nguy hiểm, có thể khiến người bệnh càng xuất huyết nhiều hơn, nguy tới tính mạng. Mà nếu anh đồng ý thì ký vào đơn này. Như vậy thì tôi và vị... Vị bác sĩ dưới quyền bác sĩ Hồ này có thể dùng tới thực hiện thủ thuật!
Thấy những lời này của bác sĩ La, Giang Khương thầm thở dài trong lòng, biết rằng bác sĩ La này đúng là quá sợ nguy hiểm rồi. Nếu không phải cần một vị bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp hỗ trợ, mình mới nắm chắc mười phần thành công thì mình cũng chẳng cần lãng phí thời gian đợi vị bác sĩ La này làm gì.
Hắn cũng lập tức trầm giọng thúc giục:
- Cần ký thì ký nhanh thôi. Cứ một phút trôi qua là y lại ít đi một tia hy vọng rồi!
Vị phụ đạo viên kia giờ rõ ràng cũng hơi do dự. Chuyện này liên quan tới sinh tử của học viên, mà gã chỉ là phụ đạo viên, tất nhiên cũng do dự rồi.
Chẳng qua đúng lúc gã đang do dự, cô gái bên cạnh gã đột nhiên cất giọng nói:
- Thầy Ngô, nếu cần ký thì... Mọi người chúng ta cùng ký!
- Hả...
Vị thầy giáo họ Ngô này sửng sốt, quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh nọ, thấy gương mặt xinh xắn mà đầy vẻ kiên định, không tự chủ được mà gật đầu.
- Đúng... Đúng vậy, thầy Ngô không cần lo lắng. Chúng ta cùng nhau ký!
Mấy nam sinh bên cạnh thấy cô gái kia nói mọi người cùng ký thì cũng vội vã gật đầu.
Lúc này Giang Khương mới thật sự chú ý tới nữ sinh này. Chỉ thấy nữ sinh này có khuôn mặt xinh xắn, vóc người cao gầy, mái tóc dài đen mượt có buộc một dải lụa hồng nhạt, để xõa xuống vai, rất cuốn hút người khác. Nhưng trên khuôn mặt kia lại lộ vẻ kiên định, thoạt nhìn còn bình tĩnh hơn vị phụ đạo viên kia nhiều.
Hơn nữa nhìn đám nam sinh đứng quanh và vị phụ đạo viên kia dường như cực kỳ tin phục nữ sinh nọ, còn cả việc vào lúc này nữ sinh nọ có thể phán đoán tình thế và quyết định ngay lập tức, đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió, chịu trách nhiệm, Giang Khương cũng tương đối bội phục. Hắn từng gặp một vị nữ đội trưởng như vậy, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Nhưng thật không ngờ là hôm nay hắn lại cũng gặp được một nữ sinh có khí chất cũng loại. Vẻ cuốn hút kết hợp với kiên quyết lại càng quyến rũ tới cực hạn, thảo nào đám nam sinh lại vây quanh như vậy, có cảm giác như sao trời vây quanh trăng.
Thấy vị phụ đạo viên kia nhận tờ đơn, sau đó ký tên xuống dưới, nữ sinh nọ và mấy nam sinh cũng ký tên một bên, bác sĩ La kia mới vội vã đeo bao tay vào.
- Để tôi làm...
Có người ký tên xác nhận rồi, lúc này vị bác sĩ La kia cũng to gan hơn, nhìn Giang Khương một cái, trầm giọng nói.
Nói xong bác sĩ La cũng nhìn Giang Khương, chờ Giang Khương nói. Gã đã quyết định rồi, nếu đã có đơn ký, như vậy mình tới làm mới tốt. Làm sao có thể để một tên nhãi ranh sợ rằng chưa có cả giấy phép hành nghề ra làm thủ thuật khó khăn như vậy được.
Ai ngờ Giang Khương lại chẳng thèm ngẩng đầu, thuận tay lau vết thương, sau đó đưa tay nói với y tá bên cạnh:
- Lidocaine!*
*: Thuốc gây tê tại chỗ
Nghe thấy những lời này, vị y tá kia sửng sốt, sau đó liếc bác sĩ La giờ sắc mặt đã cực kỳ khó coi một cái, vội vã đưa ống tiêm đã chuẩn bị sẵn tới.
Nhận bơm kim tiêm, Giang Khương lưu loát tiêm vào khu vực tầng cơ xung quanh vết thương, sau đó tiến hành gây tê.
Lúc này sắc mặt bác sĩ La đỏ bừng, sững ra tại chỗ, nhìn Giang Khương dĩ nhiên không để ý tới mình, sắc mặt liền lúc đỏ lúc trắng, rất khó chịu nổi.
Bác sĩ Hồ ở một bên vẫn im lặng nhìn Giang Khương, không nói gì, chỉ đến lúc này mới cất lời, từ tốn nói với bác sĩ La:
- La Cường... Kỹ thuật của Giang Khương cũng không tồi đâu. Hay nhờ cậu chịu khó một chút, giúp hắn xử lý đi!
Nghe thấy những lời này của bác sĩ Hồ, lúc này bác sĩ La cũng thầm xấu hổ, thầm nghĩ tại sao bác sĩ Hồ lại nói như vậy đây? Chẳng lẽ ông ấy yên tâm với đồ đệ này của mình sao?
Chẳng qua trong lòng mặc dù cực kỳ bực tức nhưng cuối cùng gã vẫn hiểu rõ bản thân mình. Chẳng qua gã vẫn không lộ vẻ cao ngạo, nói với bác sĩ Hồ một bên:
- Ông Hồ... Ông xem đồ đệ này của ông đó, chuyện liên quan tới mạng người mà hắn lại cậy mạnh như vậy. Tôi nói để tôi tới thực hiện, đó là thái độ phụ trách với người bệnh của tôi. Ông xem hắn... Thế là thế nào!
Đối mặt với sự tức tối của bác sĩ La, bác sĩ Hồ cũng không tiện nói nhiều. Vừa rồi ông không cất lời ngăn cản Giang Khương bởi vì dù ông không giỏi ngoại khoa nhưng cũng nhận rõ được tình hình nguy cấp của bệnh nhân.
Mà năng lực Giang Khương đã biểu lộ ra từ đầu, còn cả vẻ tự tin, lạnh nhạt trên mặt hắn khiến bác sĩ Hồ cảm thấy tin tưởng hắn một cách khó hiểu. Nếu thật sự Giang Khương có thể thắt bút động mạch kia, gửi đến bệnh viện cứu chữa thì tất nhiên là tốt nhất.
Cho nên hiện tại bác sĩ La trách cứ, bác sĩ Hồ cũng không tiện nói nhiều. Dù sao đây cũng là lần đầu ông gặp Giang Khương, mặc dù có sự tin tưởng vô cớ với hắn, nhưng có thể không ngăn cản hắn đã là tín nhiệm cực đại rồi.
Hiện tại cũng không tiện trả lời với bác sĩ La thế nào được.