60: Chúng ta thương lượng điNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 08:53
Diệp Châu Hạ vừa nói thế, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt người nhà họ Thiệu mỗi người một khác, trong lòng ai cũng mang suy nghĩ riêng của mình.
Ba đời nhà họ Mạc đều làm bác sĩ, bây giờ có địa vị cao trong quân đội, ông nội của Mạc Khiên và ông cụ nhà họ Thiệu từng lên chiến trường chiến đấu với nhau, với tình cảm của bọn họ, vốn dĩ trai gái hai nhà cưới nhau cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ.
Mặc dù ngoài miệng Lê Chi Dung tỏ vẻ không muốn Diệp Châu Hạ nói nhiều nhưng thật chất trong lòng bà ta đã toan tính chuyện này từ lâu rồi, chỉ có điều ông cụ Thiệu vẫn luôn giả câm giả điếc, dường như không hề có ý định này.
Hôm nay lại để cho Diệp Châu Hạ nói như thế, xem như chuyện này đã được đưa lên bề mặt, ông cụ cũng không thể né tránh không nói được.
“Con nghĩ thế nào?” Ông cụ nói với con trai ở bên cạnh mình.
Thiệu Chấn Viễn hơi căng thẳng, ông ta do dự: “Chúng ta cũng hiểu rõ Mạc Hiên, theo lý mà nói mối hôn sự này cũng không tệ nhưng con thấy mấy năm gần đây, Mạc Hiên cũng chẳng có ý gì với Viên Viên nhà ta cả, dưa ép chín không ngọt, con cảm thấy mình cần cân nhắc kỹ.”
“Anh có thường ở nhà đâu, làm sao anh biết Mạc Hiên không có ý với Viên Viên nhà chúng ta?”
Lê Chi Dung chợt lên tiếng, giọng nói của bà ta rất sốt sắng: “Anh chưa nhìn thấy cậu nhóc Mạc Hiên chăm sóc cho chu đáo cho Viên Viên đâu, còn hay mang mấy món điểm tâm sang nhà mình nữa, nếu như không có ý gì thì cần gì phải làm thế?”
Thiệu Chấn Viễn cứng miệng.
Ông cụ nhìn con dâu: “Không phải Viên Viên không khỏe sao? Cháu về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Thiệu Viên Viên đang sốt ruột, vừa nghe ông cụ nói thế đã cảm thấy không muốn, sau khi nhìn thấy đủ loại ánh mắt ra hiệu của Lê Chi Dung mới miễn cưỡng đi về phòng.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa trên phòng, ông cụ mới lên tiếng: “Ba thấy con có ý tác thành mối hôn sự này, con đã nghĩ kỹ rồi à?”
Lê Chi Dung mừng rỡ.
“Viên Viên cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn rồi, đó giờ cứ dây dưa mãi, chẳng phải con cũng sốt ruột hay sao?”
Thấy hướng gió của tam đường hội thẩm thay đổi trong nháy mắt, Diệp Châu Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thiệu Vũ Khoa nhìn mình đăm đăm, cô chẳng tài nào nhìn thấu ánh mắt của anh, vẻ trào phúng trong ánh mắt ấy dường như đang hỏi cô có phải nghĩ rằng làm thế là đã thay đổi đề tài, giấu giếm mọi người được rồi hay không.
Diệp Châu Hạ không tránh không né, cô trừng mắt nhìn anh với ánh mắt trong trẻo.
‘Cây ngay không sợ chết đứng, ai mà thèm che che giấu giấu chứ.’
“Thời nay có giống như thời xưa nữa đâu, không còn chấp nhất chuyện kết hôn vào độ tuổi nào nữa, tìm người thích hợp với mình mới là chuyện quan trọng nhất, Châu Hạ, rốt cuộc thì chuyện này cũng là do cháu đề ra, thế thì cháu nói đi, cháu nghĩ như thế nào.”
Câu hỏi của ông cụ khiến cho Diệp Châu Hạ quay đầu nhìn lại, cô cân nhắc một lúc rồi mới đáp.
“Cháu chỉ thấy Viên Viên có ý với bác sĩ Mạc, còn những chuyện khác thì cháu không rõ lắm, còn ý của bác sĩ Mạc thế nào, cháu không quen thân với anh ta cho mấy, bởi thế cũng không biết nữa, nhưng nếu như hai nhà thân thiết với nhau thì hỏi thử cũng chẳng có gì không tốt, nếu như thật sự không được cũng có thể khiến cho Viên Viên sớm ngày cân nhắc đến người khác? Đừng có treo cổ trên một cái cây.”
Cô không có hứng làm bà mai, chỉ có điều sự tồn tại của Mạc Hiên lại như trái bom hẹn giờ với cô, hôm nay đã xảy ra chuyện suốt nước nóng, ai mà biết ngày nào đó còn bị người ta tính kế gì nữa chứ?
Cô phải giải quyết gọn ghẽ chuyện phiền phức này mới được.
Ông cụ không nói gì, chỉ nhìn Thiệu Chấn Viễn và Lê Chi Dung: “Viên Viên là con gái của hai con, chỉ cần các con suy nghĩ kỹ càng chuyện kết hôn của nó là được, nếu như đã nghĩ xông rồi thì ba cũng có thể hỏi ý của nhà họ Mạc thử xem sao.”
Trong khi Thiệu Chấn Viễn do dự, Lê Chi Dung mừng rỡ: “Thế thì phải làm phiền ba rồi.”
Ông cụ khẽ gật đầu, gương mặt hơi nghiêm khắc.
“Được rồi, việc này để sau rồi nói tiếp, nếu như Châu Hạ đã giải thích rõ ràng chuyện ở buổi tiệc thì chúng ta ăn cơm đi, để người hầu mang thức ăn lên cho Viên Viên.”
“Dạ dạ dạ.”
Bởi vì chuyện hôn nhân của con gái đã được sắp xếp ổn thỏa, tất nhiên Lý Chi Dung không còn truy hỏi Diệp Châu Hạ nữa, bữa cơm tối cũng xem như hòa thuận.
Vào khuya, trong phòng tắm được bao phủ bởi hơi nước.
Phòng tắm của Thiệu Vũ Khoa là suối nước nóng, ngày nào cũng phải ngâm mình ở đây một tiếng đồng hồ, nghe nói làm thế có tác dụng giúp chân anh hồi phục, từ lúc Diệp Châu Hạ về đã để cho chăm sóc cho anh.
Phòng tắm rất nóng, gần đây Yến Kinh đã bước vào ngày hè oi bức, Diệp Châu Hạ chỉ mặc áo dây và quần thể thao, dùng sức chà lưng cho Thiệu Vũ Khoa, người cô nhanh chóng ướt đẫm.
Diệp Châu Hạ lau mồ hôi trước ngực.
“Cậu chủ, chúng ta thương lượng một chút nhé, được không?”
Thiệu Vũ Khoa nhắm mắt nghỉ ngơi như thể chẳng nghe cô nói gì cả, chẳng buồn quan tâm đến cô.
Diệp Châu Hạ vắt khăn lông lên bồn nước, cô mệt đến nỗi thở hồng hộc.
“Ngày nào tôi cũng phải đi làm, mệt dữ lắm, hay là bắt đầu từ ngày mai để người hầu tắm cho anh đi.”
“Đi làm mệt lắm à?” Thiệu Vũ Khoa miễn cưỡng nhìn cô: “Thế thì không cần phải đi làm nữa.”
Nghe thấy thế, Diệp Châu Hạ hơi biến sắc.
“Hả? Tôi không có ý đó, không mệt, không mệt đâu, tôi đùa thôi đấy mà.”
Thiệu Vũ Khoa lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Diệp Châu Hạ bĩu môi, mấy tiếng chửi thề vang dội trong đầu cô, cô lẩm bẩm: “Trước kia chẳng phải anh không cần tôi chăm sóc cho anh sao?”
Cô cảm thấy kỳ quái thật, kể từ lúc mình quay về, Thiệu Vũ Khoa cứ đòi mình phải tắm cho anh ta, cũng không thấy người hầu đến hầu hạ, thế thì trước lúc mình về, ai là người chăm sóc cho anh ta kia chứ?
“Nếu như cô không muốn thì có thể dọn ra ngoài, thiện thể mang gối và mền của cô về căn phòng cũ luôn.”
“Tôi không có ý đó.” Diệp Châu Hạ cười bồi: “Chắc chắn không có ý đó, anh là chồng danh chính ngôn thuận của tôi, tôi chăm sóc anh tắm là chuyện đương nhiên.”
“Biết là tốt, huống hồ chi hai bên cùng có lợi ích là do chính cô đề ra, nếu như cô muốn ăn cháo đá bát, ít nhiều gì cũng phải cân nhắc xem mình có khả năng này không.”
Sau khi nói dứt lời, Thiệu Vũ Khoa đặt tay lên thành bồn.
“Đỡ tôi dậy.”
Sắc mặt Diệp Châu Hạ toát ra vẻ ngượng ngùng, cô không dám nói gì nữa, chủ động giơ cánh tay, khom lưng để anh mượn lực ở tay mình.
Hai chân Thiệu Vũ Khoa bị tật nguyền nhưng cánh tay của anh lại rất khỏe, anh chống một tay lên thành bồn, vịn tay cô là có thể nhích người ra khỏi bồn tắm, ngồi vào xe lăn.
Trước lúc đứng dậy, anh kéo chiếc khăn trên thành bồn thắt vào eo, che bộ phận bí mật ấy lại.
Đợi đến khi Thiệu Vũ Khoa vào ngồi xe lăn, Diệp Châu Hạ rời đi như mọi khi.
“Đợi một lát.” Cô còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thiệu Vũ Khoa: “Còn chưa lau khô.”
Nghe thấy thế, Diệp Châu Hạ ngẩn người: “Không phải anh không muốn tôi lau người cho sao?”
Bình thường sau khi cô đỡ anh ra khỏi bồn nước, Thiệu Vũ Khoa đều tự mình lau người, thay áo tắm, rồi lại kêu Diệp Châu Hạ đỡ anh lên xe lăn, bình thường cô chẳng cần phải lau người cho anh.
Lúc đang ngẩn người, Thiệu Vũ Khoa nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi dặn dò:
“Kể từ ngày hôm nay, cô phải làm rồi.”
Diệp Châu Hạ đanh mặt lại.