Chương 19: Nguyệt Hạ Âm TrạchNgười đăng: adminNgày đăng 11-11-2023 12:09
Suỵt! Bạn không biết ai giết bạn
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên trước mắt tối đen.
Suỵt! Bạn không biết ai giết bạn.
Phó bản thị trấn đã mở. Nhiệm vụ phó bản: Trước lễ Vu Lan tìm được và giết chết Quỷ Quan Nương. Mời người chơi tích cực tiến hành nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị trừ 300 điểm tích lũy. Nếu chết trong nhiệm vụ thì sẽ chết trong hiện thực.
Khi kết thúc nhiệm vụ, nếu hạch toán điểm tích lũy bằng âm thì coi như không thông qua toàn bộ nhiệm vụ.
Nếu trong đội có người chơi qua ải thì coi như tất cả người chơi còn sống lúc đó qua ải, cho điểm khen thưởng qua ải tương ứng.
Mời các người chơi cố gắng tìm kiếm manh mối và cuối cùng thành công qua ải. Chúc bạn may mắn!
Sương mù dày đặc tan đi.
Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục mặt đối mặt đứng trong một phòng trống đơn sơ. Ngoài cửa truyền đến một tiếng ca du dương như một loại kinh văn phức tạp khó hiểu. Âm thanh cao vút gõ vào màng nhĩ hai người, giống như rất nhiều tăng nhân đang xướng khúc kinh văn.
Mạnh Kiều đâu?
Hạ Tinh Thần đẩy cửa bước ra còn nhanh hơn cả Nghiêm Mục, lại nhìn thấy hai chân Mạnh Kiều cách mặt đất giống như bị một lực lượng vô hình kéo lên không trung.
Mà cô chính là ngọn nguồn của âm thanh kỳ lạ kia!
Chỉ thấy hai tay cô gái dang ra, trên người tỏa ra khí đen nhàn nhạt, trong miệng liên tục phát ra kinh văn khó hiểu. Cô không nghe thấy Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục gọi mình, giống như bị ma nhập hoàn toàn đắm chìm trong kinh văn.
Hạ Tinh Thần ôm lấy Mạnh Kiều đang bay lơ lửng, nhưng mặc cho cậu dùng sức bao nhiêu kéo xuống thì Mạnh Kiều vẫn không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mục nhíu mày, muốn cẩn thận phân biệt Mạnh Kiều đang nói gì, nhưng anh không hiểu một chữ nào. Cứ duy trì như vậy gần năm phút, hai tay Mạnh Kiều đột nhiên đưa ra trước ngực vỗ một cái.
“Bốp!”
Thân thể cô gái lập tức rơi xuống từ giữa không trung, Mạnh Kiều cũng mở choàng mắt vào lúc này. Cô nhìn mình rơi vào vòng ôm của Hạ Tinh Thần có vẻ mặt hoảng sợ thì nhanh chóng xoay người trượt xuống.
Mạnh Kiều hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết tình hình thế nào không?”
Nghiêm Mục nói: “Em đang ca hát.”
Mạnh Kiều hỏi: “Hát... Ca hát?”
Nghiêm Mục: “Không chỉ ca hát, hai chân em còn cách mặt đất, thăng thiên.”
Mạnh Kiều: “Câm miệng.” Cô chuyển sang phía Hạ Tinh Thần: “Rốt cuộc tôi làm sao vậy?”
Hạ Tinh Thần bắt chước một đoạn: “Là kinh văn phức tạp, nghe như dùng để hiến tế hoặc siêu độ.”
Mạnh Kiều chưa từng nghe kinh văn đầy nhịp điệu lại có giọng điệu kỳ lạ như thế. Nhưng từ trong miệng Hạ Tinh Thần đọc ra thật sự tăng thêm cảm giác quen thuộc: “Hình như tôi hôn mê bất tỉnh, sau đó thấy... thấy ngọn nến lập loè và một cô gái quỳ trên mặt đất. Cô gái kia đang đọc đoạn kinh văn vừa rồi. Xung quanh cô gái rất tối, trên mặt đất... trên mặt đất hình như còn có một người nằm...”
Nghiêm Mục: “Vậy xem ra em giống như bị ma nhập rồi.”
Mạnh Kiều: “Phải khoa học, đừng ẩu tả.”
Nghiêm Mục sờ trán của cô: “Vậy không phải bị nhập, chẳng lẽ em bị kinh hãi dẫn tới tổn thương đại não. Có cần đưa em đến khoa thần kinh chữa trị không?”
Mạnh Kiều: “Tránh ra!”
Hạ Tinh Thần nói chen vào: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Còn có lần đó ở trong nhà, chị thiếu chút nữa dùng tay đào trái tim của mình ra. Bây giờ chị còn khó chịu ở đâu không? Có cần nồi của tôi không?”
Mạnh Kiều cuống quýt xua tay: “Không, không, không, không cần nồi của cậu!”
Nghiêm Mục nhíu mày: “Trái tim là chuyện gì?”
Hạ Tinh Thần thuật lại một lần từ đầu đến cuối, Mạnh Kiều nghiêng đầu nghe Hạ Tinh Thần nói mình đột nhiên mất khống chế, hai mắt thất thần bắt đầu đào trái tim của mình thì cả người run lên.
Nhưng cô nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn. Nhiệm vụ ở trung học Hạnh Nhạc, trong đầu cô xuất hiện khoảng trống thời gian. Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì căn bản không nhớ rõ vừa rồi mình làm gì. Ví dụ như cô dùng di động của Trương Manh gửi tin nhắn cho lớp trưởng và Trương Siêu.
Mạnh Kiều nhăn tít mày, cô cảm thấy hình như mình đã để sót manh mối quan trọng nào đó.
Đạo cụ, đạo cụ, đạo cụ...
Không phải đạo cụ...
Thiên phú!
Mạnh Kiều lén lút nhìn về phía hai người, dùng giọng nhỏ như muỗi hỏi: “Không phải là thiên phú chứ?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy kỳ lạ: “Thiên phú?”
Dĩ nhiên Nghiêm Mục biết thiên phú là gì, tỷ lệ có thiên phú có lẽ tương đối thấp, người chơi bình thường tham dự nhiệm vụ chỉ có đạo cụ. Thiên phú càng giống như là một loại dị năng, nhưng phần lớn còn chưa tìm hiểu hết. Anh nhìn Hạ Tinh Thần một cái thật sâu, sau đó kéo Mạnh Kiều đến một góc.
Mạnh Kiều: “Anh làm gì đấy?”
Nghiêm Mục: “Thiên phú là ma nhập?”
Mạnh Kiều: “Biết rồi còn hỏi làm gì.”
Nghiêm Mục: “Tôi chỉ muốn nhìn biểu cảm của em để xác nhận thôi. Về sau đừng nói ra ngoài chuyện thiên phú.”
Mạnh Kiều hít sâu một hơi, trợn trắng mắt: “Ở trung học Hạnh Nhạc, Trương Manh chạm vào mắt tôi, sau đó hệ thống nhắc nhở tôi đạt được thiên phú ‘Nguyệt Hạ Âm Trạch’.”
Cô lại kể hết mấy tình huống mình mất ý thức: “Thiên phú này nghe đã không phải thứ gì tốt, âm trầm âm u. Tôi cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ thua trên tay thứ này.”
Nghiêm Mục ngẫm nghĩ: “Nếu tôi đoán không sai, hẳn là năng lực đồng cảm với người chết, không biết có hạn chế gì không.”
Vừa dứt lời, trong đầu Mạnh Kiều vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Leng keng!
Xin chào, người chơi Mạnh Kiều thân mến! Thiên phú ‘Nguyệt Hạ Âm Trạch’ tiến hành chính thức sử dụng. Phân tích thiên phú: Sẽ sinh ra đồng cảm với quỷ hồn, thân thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành vật chứa quỷ hồn. Mời bạn khống chế sử dụng thiên phú hợp lý, bảo vệ thân thể, quý trọng cuộc sống. Cảm ơn.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Bảo vệ thân thể... Quý trọng cuộc sống...
Sao có thể nói ra những lời này!
Thiên phú quỷ gì đây!
Cô gái hít sâu một hơi, mặt đầy oán niệm. Hạ Tinh Thần cho rằng Mạnh Kiều bị bắt nạt, vội đi sang hỏi: “Kiều Kiều, làm sao vậy?”
Nghiêm Mục nhướng mày, vẻ mặt ‘vì sao cậu ta gọi cô là Kiều Kiều’.
Mạnh Kiều đã sớm quen với xưng hô này lắc đầu: “Là đồng cảm, đơn giản mà nói là bị ma nhập. Cho nên hai người trông tôi kỹ một tí, tôi sợ hãi.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, vỗ ngực mình: “Tôi đảm bảo chị sẽ không có việc gì.”
Nghiêm Mục thì lại là vẻ mặt sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy. Anh không độc miệng khinh bỉ như mọi khi mà trấn an: “Em yên tâm, thiên phú chắc là thứ tốt, sẽ không thương tổn đến em.”
Mạnh Kiều bĩu môi không nói gì.
Ba người từ phòng trống đi ra ngoài, mới phát hiện đây là một trấn nhỏ, bốn phía là núi vây quanh.
Mây đen nối liền với nhau như con rắn dài, có lẽ sắp có trận mưa. Trước mắt là một cung miếu cao ba tầng. Đỉnh chóp cung miếu dùng ngói lưu ly ánh vàng rực rỡ điêu khắc rắn chín đầu há mồm lè lưỡi, sinh động như thật.
Bao ngoài cung miếu là một tường thấp màu rỉ sắt, hai sườn chính điện là hai quan tướng đứng cao gần năm mét. Một người mặt đen kiếm lục, một người mặt đỏ kiếm trắng, dưới chân là ngọn lửa, đầu đội kim quan, thoạt nhìn như ông Hanh ông Cáp(*), giữ cửa cung miếu.
(*) Ông Hanh ông Cáp: Hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Nơi này bảo giống Phật giáo thì lại không phải, nhưng bạn cũng không thể nói đây là Đạo giáo.
Có đỉnh cung miếu nhà ai lại điêu khắc rắn không?
Còn là loại rắn lớn chín đầu, nhe răng lè lưỡi.
Trên tấm biển cung miếu viết ba chữ to: Bạch Giác Quán.
Nhiệm vụ lần này là giết chết Nữ Quan Nương, nghe tên này đã thấy có liên quan đến cung miếu.
Cư dân của trấn nhỏ vội vã đi qua, mấy bà lão bước chân vội vàng, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Trời tối rồi, trời mưa rồi. Chớ về nhà, chớ về nhà. Nữ Quan Nương, mang về nhà.”
Bọn họ liếc nhìn ba người còn không hiểu ra sao, sau đó dừng bước chân: “Con bé ngốc từ đâu đến. Nhanh về nhà đi, sắp đổ mưa to. Mưa to sẽ có người chết đuối.”
Mạnh Kiều ngẩng đầu, đúng là mây đen xuống thấp, rõ ràng là ban ngày, nhưng trời đã tối sầm như chạng vạng.
Ba người đang muốn hỏi mấy câu, mấy bà lão đã nhanh chóng chạy mất bóng như là một đám sương mù. Hạt mưa bắt đầu đứt quãng đập xuống đất. Đây tuyệt đối không phải là một cơn mưa nhỏ, nhìn kiểu này có khi không may thì sẽ có mưa đá.
Nghiêm Mục: “Tìm chỗ trú mưa đã.”
Hạ Tinh Thần: “Hình như có người đến.”
Ba người nhìn ra xa, thấy có sáu bảy người chạy đến từ các hướng khác nhau. Mấy nhóm người vừa đối mặt đã biết hai bên làm gì - đều là người chơi.
Ánh mắt mấy người đều hiểu ý rồi gật đầu giới thiệu.
Mạnh Kiều nhớ rõ tên từng người trong đó. Tiểu loli Trương Xán Xán diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, ông chú trung niên đeo kính Lý Bách, thành phần tri thức hơn ba mươi tuổi Ngô Mai, còn có Trương Xán Xán, Trương Nghiệp(*)... Mỗi người cô đều dán nhãn để tiện ghi nhớ.
(*) Hình như tác giả viết nhầm tên.
Các người chơi đều chia thành tốp hai, ba người, đã tổ đội xong. Thoạt nhìn không có người chơi mới lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ. Như vậy không cần giải thích quy tắc, mỗi người đều có kinh nghiệm sẽ dễ hơn nhiều.
Ánh mắt cô gái dừng trên người Trương Xán Xán một lúc lâu. Cô nhóc này cười rộ lên đáng yêu như búp bê Tây Dương, cực kỳ dễ thương có sức cuốn hút.
Trương Xán Xán chú ý đến ánh mắt của cô, thẹn thùng nhếch miệng cười: “Chào chị.”
Mạnh Kiều: “Chào em. Chị là Mạnh Kiều.”
Trương Xán Xán chớp chớp đôi mắt to, gật đầu, tươi cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Cô ấy nhìn Mạnh Kiều và hai người đàn ông đứng phía sau cô, vừa định lôi kéo làm quen, kết quả một người đàn ông trung niên chen sang.
“Ui da, chú đừng chen tôi!” Trương Xán Xán đột nhiên kêu một tiếng, cau mày nhìn về phía người đàn ông trung niên - Lý Bách ở bên cạnh. Cô gái nhỏ kéo người phụ nữ đứng bên cạnh mình né sang một bên, trong miệng lẩm bẩm: “Không nhìn đường à! Người gì chứ!”
Lý Bách bụng phệ, trên mặt lộ ra một nụ cười dầu mỡ: “Ngại quá, cô gái nhỏ. Có cần anh đây bảo vệ không? Anh đây có thể bảo vệ cho em không chết đấy.”
Trương Xán Xán trừng ông ta, không quan tâm đến người đàn ông này. Cô ấy ghét nhất loại đàn ông mạnh miệng!
Vừa rồi Nghiêm Mục đã chú ý đến Lý Bách. Đầu tiên ông ta đến gần một người đẹp cao gầy ở sau lưng, kết quả thiếu chút nữa bị bạn trai người kia đánh, cho nên mới chen qua bắt đầu quảng cáo bản thân. Cũng không biết có năng lực gì mà vừa tiến vào nhiệm vụ đã nói nhăng nói cuội.
Người đàn ông không nhụt chí, hừ một tiếng, ánh mắt lại đánh giá Mạnh Kiều.
Ánh mắt dầu mỡ bùm bùm nhảy loạn trên người Mạnh Kiều, làm cho cả người cô không thoải mái.
Mạnh Kiều không biết người đàn ông dầu mỡ này từ đâu ra, đang định lui về phía sau hai bước. Nghiêm Mục dứt khoát kéo cô đến cạnh mình. Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua khuôn mặt béo ú của Lý Bách, lạnh lùng hỏi: “Có việc?”
Lý Bách thấy ánh mắt Nghiêm Mục, trong chốc lát không nói gì.
Đáng sợ!
Lý Bách nuốt nước bọt: “Không có việc gì. Tôi không bảo vệ đàn ông. Em gái à, người này không bảo vệ được em thì em có thể đến tìm anh nhé. Anh đây bảo đảm cho em sống đến ngày kết thúc nhiệm vụ.”
Mạnh Kiều cảm thấy không khí ở đây đều ô uế, quay đầu xoay người đi thẳng.
Trong ánh mắt đen kịt đầy sát khí ngủ đông, Lý Bách không muốn ngày đầu tiên đã tìm xui xẻo. Ông ta lui về phía sau hai bước, sau đó làm ra vẻ không có việc gì nói với những người khác: “Chắc chắn mưa to. Chúng ta cần tìm chỗ tránh mưa.”
“Nơi nào có thể tránh mưa bây giờ? Ở đây đã lâu mà đến một cửa hàng còn không thấy!” Trong đám người có người oán giận.
“Chỗ quỷ gì chứ, phiền chết đi!”
“Ở đây luôn đi. Trong quán này không phải không cho người ngoài tiến vào chứ nhỉ?” Trương Xán Xán vẫn luôn nắm tay Ngô Mai nhìn Bạch Giác Quán trước mắt: “Nơi này có vẻ an toàn hơn một tí. Ít nhất gần, hơn nữa đạo quán sẽ không có quỷ. Quỷ lần trước thật sự rất đáng sợ, đã chết rất nhiều người.”
“Đạo quán trong nhiệm vụ còn có thể đề phòng quỷ? Tôi không tin.”
“Nơi này an toàn? Chúng tôi không cảm thấy nơi này an toàn. Chỗ này dễ có quỷ nhất! Rất quỷ quái!” Lại có mấy người nói chen vào: “Đi, đi, đi! Chúng ta đi chỗ khác tìm xem. Tôi không muốn qua đêm ở chỗ này!”
Mười người chơi tụ tập lại lộn xộn thảo luận rồi đường ai nấy đi. Cuối cùng chỉ có sáu người quyết định tránh mưa ở Bạch Giác Quán.
Vừa hay là Lý Bách, Trương Xán Xán, Ngô Mai, và ba người Mạnh Kiều.
Lý Bách nhìn thấy trời mưa sắp mưa thì không sốt ruột, ngược lại hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm ba cô gái: “Mau đi đi. Vào đi thôi, vào đi thôi!”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục liếc nhau, hai người đi theo Lý Bách vào Bạch Giác Quán.
Trên vách tường đỏ như máu trong quán vẽ vảy rắn vàng, cho dù dưới mây đen vẫn lóe ánh sáng vàng.
Toàn bộ cung miếu cực kỳ lập thể, trừ hộ vệ trấn thủ nhe răng nhếch miệng đứng hai bên ở ngoài kia, hình vẽ hoa sen và tường vân trên mặt đất cũng là lập thể, đi trên đó cộm đến đau chân.
Trong cung miếu chỉ có một điện cửu xà là chủ điện, bên trong thờ phụng rắn lớn sóng nước lóng lánh. Trên nóc nhà là tơ lụa màu lam và màu đỏ, trên mỗi dải lụa còn viết kinh văn lung tung. Từng sợi khói thoảng bay lên từ lư hương. Nhưng mà Mạnh Kiều ngửi không giống mùi đàn hương, dường như là mùi bị ẩm mốc meo, ngửi nhiều đau đầu.
Trương Xán Xán đứng ở phía sau Mạnh Kiều, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ. Cô ấy ngẩng đầu nhìn đại điện: “Tuy rằng tôi không tin Đạo giáo, nhưng sao lại có người thờ cúng rắn? Thế này cũng quá dọa người rồi!”
Mạnh Kiều ngửa đầu nhìn một lúc lâu.
“Một, hai, ba... năm, sáu, bảy, tám, chín, mười...”