Chương 18: Vào bệnh việnNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 13:32
An Tiểu Tâm chậm rãi mở hai mắt ra, tầm mắt mang sương mù nhưng vẫn rõ ràng, trần nhà trắng như tuyết đang nhu hòa cùng ánh sáng của một ngọn đèn nhỏ. Cô cố sức quay đầu, xuyên thấu qua đầu giường gia tăng khí thấp đang phun ra hơi nước, thấy mình mặc áo bệnh nhân màu lam. Cô thắc mắc không biết mình đang ở nơi nào, vừa mới động, thân thể liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
“A!” Cô nhịn đau không được kêu ra tiếng.
“An An, em đã tỉnh?” Một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên, An Tiểu Tâm theo bản năng nhìn về phía giường mình nhìn, lúc này mới phát hiện ra Sở Úc đang nắm tay mình, ánh mắt đỏ rực, thần sắc tiều tụy, vui mừng đang nhìn mình.
“Tôi…thế nào?” An Tiểu Tâm vừa mở miệng, mới phát hiện ra cổ họng mình giống như bị lửa đốt qua, thanh âm ở trong cổ họng không phát ra tiếng được. Nghe khàn khàn.
“An An, em bị gãy hai xương sườn, chảy máu bên trong, đã làm phẫu thuật rồi”. Sở Úc đưa tay vuốt ve đầu An Tiểu Tâm, mặt của cô còn sưng, khóe miệng dán băng gạc.
Sở Úc trong mắt không chút nào che giấu lo lắng cùng đau lòng: “An An, em làm anh sợ muốn chết”.
An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, trông coi xi măng, căn phòng hoạt động, người da đen, tiếng súng, máu tươi,…. Mọi thứ ở trong đầu cô nhanh chóng lướt qua, sau đó, cô chợt bắt lấy tay Sở Úc, nửa người trên gắng gượng ngồi dậy sợ hãi kêu lên: “Anh Bồi! Anh Bồi như thế nào? Anh ấy đã chết sao?”
Sở Úc sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy áp chế thân thể cô, trấn an nói: “Không có sao, cậu ta không có sao?”
An Tiểu Tâm nghe cứng đờ, thân thể từ từ buông lỏng xuống, tay nắm tay Sở Úc cũng buông lỏng ra.
Cô hỏi: “Anh Bồi………Như thế nào?”
“Mạng cậu ta lớn, phát súng kia không có bắn vào chỗ nguy hiểm. Bất quá viên đạn đã được lấy ra, gan trái của cậu ta………có hai phần năm là bị cắt bỏ rồi”. Sở Úc chậm rãi nói.
An Tiểu Tâm yên lặng nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thụ thật khó có thể hình dung. Một mặt may mắn anh vẫn còn sống, một mặt lại vì thương thế của anh mà đau lòng. Trong lòng cô hiểu, nếu như Anh Bồi lúc ấy không có đẩy cô, người trúng thương là cô chứ không phải Anh Bồi.
“An An, em yên tâm đi. Anh Bồi tên kia thân thể rất tốt, sau khi giải phẫu xong còn tỉnh sớm hơn em”. Sở Úc an ủi cô, trong lòng suy nghĩ xem Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm đến tột cùng đã trải qua chuyện gì.
Hồi lâu, An Tiểu Tâm mới hỏi: “Đây là đâu?”
“Bệnh viện Cape Town Shure”. Sở Úc đáp,”Hai người được máy bay khẩn cấp chở tới đây, anh và mẹ của em, bác Khúc còn có, tổng giám đốc,cùng Như Y, sáng nay mới vừa vặn đi tới. Mẹ em trông em một ngày một đêm, nhìn thấy em còn không tỉnh, đi tìm bác sĩ rầy rà. Ha ha”
An Tiểu Tâm trong lòng cảm động, lần này gặp chuyện không may, khẳng định khiến mọi người trong nhà lo lắng không thôi. Đang suy nghĩ Tần Xuân Hinh cùng bác sĩ đi vào, trong miệng còn la hét: “Tôi bất kể, tại sao con gái tôi còn không tỉnh? Ngay cả Anh Bồi cũng đã tỉnh…..”
Sau đó, bà mở mắt nhìn An Tiểu Tâm. Lập tức buông bác sĩ ra, vui mừng nhào tới bên giường, vuốt mặt của An Tiểu Tâm nói: “Tiểu Tâm, con tỉnh rồi, con muốn mạng của mẹ sao? Thế nào mà cứ nằm trên giường bệnh không chịu tỉnh làm cho mẹ lo lắng….”
An Tiểu Tâm giương lên khóe miệng buồn cười, nữ sĩ Tần Xuân Hinh cũng quá khoa trương. Nhưng cô hiện tại cả người vừa mệt vừa đau, ngay cả động tác kéo khóe miệng cũng vô cùng khó khăn.
Theo sát phía sau Tần Xuân Hinh bước vào Khúc Tín Hách tựa hồ cũng có chút kích động, nhìn An Tiểu Tâm trong mắt lóe lên ánh sánh vui mừng không rõ. Chẳng qua là ông chỉ hơi hơi vỗ vỗ Tần Xuân Hinh, khuyên bà tránh ra, để cho bác sĩ làm kiểm tra cho An Tiểu Tâm.
Bác sĩ xem qua sau nói tất cả đều bình thường, dặn dò mọi người bên trong phòng mau rời khỏi, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy ngày sau, Anh Nghị Trung đem Anh Bồi gửi cho Khúc Tin Hách, lôi kéo bằng mọi cách người không muốn rời đi là Sở Úc trở về nước. Thần Sâm thật sự quá nhiều chuyện phải xử lý, ông và Sở Úc không thể nán lại ở nơi này. Anh Nghị Trung cùng Khúc Tín Hách vốn là bạn bè nhiều năm, có Khúc Tín Hách ở nơi này chăm sóc con trai độc nhất của ông, ông yên tâm.
Khúc Tín Hách trong những năm này vẫn cùng Tần Xuân Hinh ngao du khắp các nơi trên thế giới, chỉ nắm giữ cổ phần của Đại công ty, đã sớm không còn để ý đến chuyện quản lý công việc nữa, chỉ là chân chân chính chính “Phú quý an nhàn”. An Tiểu Tâm bị thương nặng như vậy, ông và Tần Xuân Hinh ở lại chăm sóc An Tiểu Tâm, thuận tiện trông nom Anh Bồi, cũng coi như một công đôi việc
Khúc Như Y thấy Khúc Tín Hách ở lại Nam Phi, cô tự nhiên cũng không trở về. Cho nên, mỗi ngày Tần Xuân Hinh ở cùng với An Tiểu Tâm, Khúc Như Y ở cùng với Anh Bồi, Khúc Tín Hách thì chăm sóc hai bên. Từ lúc hai người bị thương, bởi vì cũng không thể xuống giường đi lại được, tự nhiên cũng không thấy được nhau.
Hai tuần sau, An Tiểu Tâm rốt cuộc có thể xuống giường được.
Chiều hôm đó, Tần Xuân Hinh có chuyện không có ở đây. An Tiểu Tâm liền lặng lẽ, từ từ đi đến trước cửa căn phòng cách vách.
Cô cùng Anh Bồi đều ở phòng bệnh tốt nhất. Trong phòng bệnh dùng thủy tinh trong suốt diện tích lớn ngăn cách thành hai khu vực,phòng ngoài là phòng tiếp khách phòng trong là phòng bệnh nhân,từ phòng ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trên giường bệnh nhân.
An Tiểu Tâm khe khẽ đẩy cửa mở, lúc này trong phòng bệnh ngoài phòng khách không có ai, chẳng qua là khay trà trên bàn lại có một đóa hoa cúc châu Phi còn mang theo giọt sương. Cô lại đi vào bên trong hai bước, nghiêng người qua nửa bức tường, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn vào phía trong phòng.
Bộ dáng Anh Bồi cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt cô. Anh mặc quàn áo bệnh nhân màu lam, nửa người tựa vào trên giường. Nhìn qua gầy một chút, nhưng khí sắc cũng không tệ lắm. Trước giường bệnh Khúc Như Y đang ngồi cười khúc khích, cô mặc bộ quần áo theo phong cách Bohemian vô cùng xinh đẹp. Quần áo rộng thùng thình làm lộ ra bả vai trắn nõn cùng với bộ ngực
Tóc quăn của cô được búi lên sau gáy, dung nhan thanh lệ, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Anh Bồi há mồm ra nhận lấy trái cây Khúc Như Y đưa tới, từ từ nhai. Hình như là khúc Như Y đang nói chuyện gì đó buồn cười, nghe anh cười sảng khoái như vậy. Đột nhiên anh bị trái cây trong miệng sặc một cái, bả vai lay động, mãnh liệt ho lên. Khúc Như Y thấy thế liền vội vàng đứng lên, khẩn trương nhẹ giọng hỏi làm sao, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Anh Bồi….
Chân An Tiểu Tâm từ từ lui về sau hai bước, cảnh tượng trước mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại kia,nửa bức tường trắng như tuyết. Cô cắn chặt môi, chậm rãi chuyển bước chân, trở lại phòng bệnh của mình.
Thời gian thăm bệnh nhân của bệnh viện cho đến mười giờ tối, An Tiểu Tâm cuối cùng cũng đem Tần Xuân Hinh ở bên người mình thao thao bất tuyệt đưa đi, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Cô giơ tay lên tắt đèn giường, khoảng không gian trước mắt đen kịt. Cô chậm rãi quay đầu về phía bên phải, trợn to hai mắt muốn nhìn rõ bức tường đen ngòm. Mặt bên kia bức tường là nam nhân đã giúp cô đỡ đạn đang ngủ.
“Anh Bồi” An Tiểu Tâm yên lặng nhớ cái tên này, trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng, giống như chỉ có nhớ tới cái tên này mới có thể bù đắp khoảng trống.
Trước mắt cô hiện lên gương mặt tuấn lãng lại anh khí bức người của Anh Bồi, đột nhiên cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng. Ban đầu, bọn họ là hai đường thẳng song song, mặc dù quen biết, như lại thờ ơ lạnh nhạt đối với cuộc sống của người kia. Nhưng một chuyến đi châu Phi này, lại làm cho bọn họ đột nhiên gần gũi hơn.
Cô nhìn thấy anh trong công việc anh minh cơ trí, quả quyết, nhìn đến anh là người khoan dung trong đối nhân xử thế, thiện lương, cương nghị. Cộng sự có hơn 20 ngày, bọn họ cùng nhau khắc phục khó khăn, càng ngày càng ăn ý. Nhất là khi ở Angola kinh hoảng khiếp người mười tiếng kia, Anh Bồi chính là người để cô dựa vào tất cả. Anh vì cứu cô mà trúng thương, cô vì anh mà giống như người bệnh tâm thần khóc rống.
Nhưng là, tất cả sắp kết thúc. Anh là người kia cao cao tại thượng Phó Tổng giám đốc, cô vẫn là một tiểu thư ký bình thường không có gì lạ. An Tiểu Tâm lẳng lặng nhìn bức tường, trước mặt mặc dù hắc ám, trong lòng lại hết sức rõ ràng, bức tường kia là chân thật tồn tại.
Cô nhắm mắt lại, tự nói với mình không nên quá để ý. Anh Bồi chỉ là vì trách nhiệm cùng phong độ, thỉnh thoảng cứu cô mà thôi, Cô chỉ muốn ở trong lòng cảm tạ anh, dù sao cũng đừng vì cảm kích mà gây ra chuyện hiểu lầm.
Mông lung, cô đã ngủ, tuy nhiên không thể có giấc ngủ yên ổn. Cô mơ thấy Am Uớt, mơ thấy Anh Bồi. Bọn họ cả người đều đẫm máu, ngã ở trong ngực cô không nói gì nhìn cô, sau đó chớp mắt một cái liền không thấy.
“Ẩm Uớt! Ẩm Uớt!……” An Tiểu Tâm cả người đầy mồ hôi lạnh tỉnh giấc, từ từ tay ở trong không trung còn muốn nắm chắc cái gì, vuốt trán còn mồ hôi lạnh. Trong bóng tối, cô trừng mắt, ánh mắt lại không biết nhìn về nơi nào.
“Tạch” một tiếng truyền đến, đèn trước giường sáng lên. An Tiểu Tâm không thích ứng kịp híp híp mắt, bên tai nghe có thanh âm trầm thấp đậm đà truyền đến: “Cô ngủ không yên giấc”.
An Tiểu Tâm trong lòng chợt run lên, chăm chú nhìn về phía phép giường, chỉ thấy Anh Bồi còn mang theo chút thần sắc mệt mỏi đang tựa vào trong ghế, lẳng lặng nhìn mình. An Tiểu Tâm nuốt nước miếng một cái, từ từ nửa ngồi dây, tựa vào đầu giường, lắp bắp nói: “Trễ như thế, sao anh lại tới đây? Có thể xuống giường?”
“Không ngủ được” Anh Bồi sờ sờ mi tâm.
“Cô hình như ở trong bệnh viện là luôn ngủ không ngon”. An Tiểu Tâm nhớ tới khi ở trong bệnh viện ở Bờ Biển Ngà. Anh Bồi cũng là không ngủ được, bất giác cười nói ra tiếng.
“Đúng không”.Anh Bồi triển khai một nụ cười, nhưng lại khôi phục ngay lại thái độ quen người kia…. Vẻ mặt lạnh nhạt, trầm mặc một hồi mới nói, “……Ban ngày sao cô không đi vào?”
An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn ánh sáng mờ tối trong không gian hiện trên khuôn mặt anh tuấn, đứt quãng hỏi: “Anh…..nhìn thấy tôi?”
“Ừ”.
“Haha, tôi nhìn thấy anh cùng Khúc Như Y ở bên trong, hai người….Thật vui vẻ, cho nên….Khụ khụ, anh biết đó, Khúc Như Y thời gian qua cứ nhìn thấy tôi là tâm tình liến không vui vẻ ”. An Tiểu Tâm có chút nói năng lộn xộn.
“Thật ra thì, Như Y là cô giá tốt, cô ấy chỉ là có chút tùy hứng mà thôi. Cô…. Không cần đối với cô ấy có thành kiến. Tôi hi vọng hai người có thể ở chung hòa hợp”. Anh Bồi chậm rãi nói. Tựa hồ cân nhắc từng chữ.
“Thành kiến?” An Tiểu ngữ điệu hơi cao lên, “Không sao, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư, trời sinh có tính bốc đồng, thất thường quyền lợi, không tới phiên tôi có cái thành kiến gì. Lại nói, tôi cùng cô ấy có quan hệ gì? Không cần phải hòa hợp ở chung”.
“A, xem ra tôi nói sai rồi”. Anh Bồi dùng ngón tay thon dài vuốt ve chóp mũi.
“Không có, thôi”. An Tiểu Tâm chán nản phất tay một cái.
“Mới vừa rồi…Tôi nghe ngươi gọi Ẩm Uớt”. Anh Bồi nói.
“Phải…Sao?” Anh Tiểu Tâm ngạc nhiên, mới vừa rồi cũng mơ thấy Anh Bồi, không biết mình có kêu tên anh không? Anh có nghe thấy hay không?
“Một chút cũng không yêu Sở Úc sao?” Anh Bồi lại hỏi.
“Ha ha” An Tiểu Tâm che giấu nở nụ cười, không biết tại sao, ở trạng thái thanh tỉnh, khi Anh Bồi ở trước mặt mình, cô không có cách nào suy tư về tình cảm thật của mình, “Anh Bồi, làm sao anh đối với với chuyện này cảm thấy hứng thú như vậy? Tôi đoán đoán…”
Anh Bồi liếc xéo cô, nhìn cô lộ ra vẻ mặt quen thuộc, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tôi xem cô kế tiếp nói ra lời xằng bậy gì.
Quả nhiên, chỉ nghe An Tiểu Tâm nói: “Anh Bồi, anh muốn tôi ở bên cạnh Sở Úc, để cho Khúc Như Y ở lại bên cạnh anh?”
“Cô cho là tôi nghĩ như vậy?” Thanh âm Anh Bồi mang theo chút không hiểu gì đó.
“Chịu anh đại ân, muốn tôi lấy thân báo đáp?” An Tiểu Tâm nghiêng đầu, nhìn Anh Bồi lại hỏi.
“Ha ha” Anh bồi cười, trầm thấp tiếng cười từ trong đêm yên tĩnh truyền ra, phảng phất ở trong lòng An Tiểu Tâm nổi lên từng đợt sóng, “Anh muốn tôi lấy thân báo đáp?”
“Anh muốn tôi cùng với Sở ÚC, đối với tôi mà nói, cùng lấy thân báo cũng không khác là mấy. Cũng là vì báo ân, đem chính mình bán đi, chính là bán cho người khác mà thôi” An Tiểu Tâm nhìn chằm chằm giải thích.
“…..” Anh Bồi trầm mặc một chút rồi nói”An Tiểu Tâm, có lúc tôi thật sự muốn nhìn một chút, trong đầu quả dưa của cô giả bộ thành cái gì, rõ ràng là thông minh, hết lần này tới lần khác giả dạng ngu xuẩn”.
An Tiểu Tâm lắc lắc đầu, không biết mình đến tột cùng muốn nói xằng bậy những thứ gì. Cô thở ra một hơi, quyết định chính thức nói cảm ơn:”Anh Bồi, nếu không phải anh đẩy tôi ra, người trúng thương phải là tôi. Tôi vô cùng cảm ơn, nếu như anh về sau có chuyện gì cần tôi giúp, xin cứ việc thông báo”.
“Thật?” Anh Bồi cười như không cười hỏi.
An Tiểu Tâm nhắm lại mắt, lại nữa rồi, này cười như không biểu cảm làm người ta đoán không ra. Cô theo thói quen nặn ra nụ cười lấy lòng, lắp bắp nói: “Dĩ nhiên, Anh phó tổng ( chú ý, nơi này lại bắt đầu gọi lại Anh Phó tổng ). ……..chắc là cũng không có việc gì cần tôi giúp đâu”.
Anh Bồi thấy cô cười, chán ghét dời đi mắt, ghét nhìn thấy cô bên ngoài cười nhưng trong không cười như thế. Anh thích xem cô vui vẻ hoạt bát cười, giống như khi đó cô ở trong cửa hàng bách hóa đối với cỏ non cười, giống như là ở trên thảo nguyên Châu phi cô nhìn về Chu Minh Bác cười. Nhưng hết lần này tới lần khác, An Tiểu Tâm chống lại mình, liền nặn ra loại đề phòng này, qua loa, lấy lòng cười
Anh Bồi tình nguyện nhìn cô tức giận, cũng không muốn nhìn cô cười mộ chút thật lòng cũng không có.
Anh Bồi trầm ngâm một hồi, mang theo ý xấu nói: “Ai nói không có chuyện cần cô giúp? Cô không phải vừa mới nói, tôi nhờ cô qua lại với Sở Úc, giúp tôi giữ Khúc Như Y ở bên người sao?”
“A…” An Tiểu Tâm kinh ngạc hé mở miệng, sau đó than thở một tiếng, cảm thấy Anh Bồi lại trở về cái người không thể nào nói lý, cưỡng bức cô uống cà phê- Anh phó tổng. Cô đè ép trong lòng bàn tay phát hỏa, cười hắc hắc nói: “Anh phó tổng, anh minh thần võ, sức quyến rũ phi phàm,Sở Úc so ra còn kém anh. Không cần tôi giúp, Khúc Như Y làm sao thoát khỏi lòng bàn tay anh
Ban ngày….Tôi xem Khúc Như Y đối với anh rất hồi hộp…Cô ấy đối với anh đã sớm thầm thương trộm nhớ”.
“Được rồi! Không cần cô lấy thân báo đáp, chờ đến khi tôi cần cô giúp đỡ, cô có thể báo ân là được”. Anh Bồi tức giận cắt đứt An Tiểu Tâm đang nói nhăng nói cuội, phiền não giật giật thân thể, làm cho vết thương một hồi đau đớn.
An Tiểu Tâm thấy anh cau mày, nhìn ra anh thân thể không thoải mái, trong lòng nhất thời cảm thấy khẩn trương: “Anh phó tổng, anh chỗ nào không thoải mái? Có muốn tôi gọi bác sĩ không?”
Anh Bồi giương mắt lạnh lùng liếc cô một cái, thấy khuôn mặt cô quan tâm, bất giác ánh mắt hơi trở lại bình thường, không nhịn được nói: “Có thể hay không đừng gọi tôi là Anh phó tổng, làm tôi thấy phiền”.
“A….” An Tiểu Tâm giật giật môi, hai chữ Anh Bồi thế nào không kêu ra được. Cô kéo kéo tóc mình,bực mình nghĩ lại, thật không biết mới vừa rồi sao gọi thuận mồm như vậy.
Anh Bồi nhìn An Tiểu Tâm dáng vẻ có chút run run, trong lòng phiền não biến thành một cảm giác kì quái nói không ra lời. Môi anh mím chặt, lạnh lùng quan sát An Tiểu Tâm.
“Anh….không ngủ?” An Tiểu Tâm lấy hết can đảm hỏi. Không thấy Anh Bồi thì cô hết sức muốn gặp.Hiện tại gặp được, lại chịu không nổi ánh mắt anh lạnh buốt, hận anh không nhanh một chút rời đi.
Anh Bồi lóe đôi mắt sâu thẳm, nhìn hai mắt An Tiểu Tâm, mới chậm rãi đứng lên nói: “Cô nghỉ ngơi đi”.
Sau đó anh đi ra ngoài cửa. Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến vết thương, động tác của anh rất chậm. An Tiểu Tâm nhìn bóng lưng của anh, miệng mấp mát, nhưng mãi cho đến khi anh biến mất ở ngoài cửa ra vào, cái gì cũng không nói.
Hai người bị thương cũng đã được điều trị tốt hơn, cũng có thể xuống đất hoạt động, vì vậy người thân bệnh nhân cũng bắt đầu trở về nước làm việc. Khúc Tín Hách cùng Tần Xuân Hinh quyết định mang An Tiểu Tâm trở về nước nghỉ ngơi. Khúc Như Y thì chủ động bầu bạn cùng Anh Bồi đi nước Mỹ tiến hành hoàn toàn trị liệu.
Biết được tin tức An Tiểu Tâm trở về nước, Sở Úc đang đi châu Âu công tác, ngàn dặm xa xôi bay tới Cape Town đón cô xuất viện.
Trở về nước ngày đó, Sở Úc cùng An Tiểu Tâm đến phòng Anh Bồi tạm biệt.
Anh Bồi nhìn thấy Sở Úc liền nhạo báng: “Sở Úc, tôi cảm động quá, lớn như vậy đại lão gia anh lại tới đây thăm tôi”.
Sở Úc mỉm cười, hào phóng, thẳng thắn nói: “Tôi không phải tới thăm cậu, tôi là tới đón An An xuất viện”.
Ngồi bên giường bệnh Khúc Như Y không tiếng động hừ lạnh xuống ánh mắt lướt qua An Tiểu Tâm đang đứng sóng vai cùng Sở Úc, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
“Cậu định nghỉ ngơi bao lâu a, nhanh lên một chút trở lại đi, tôi thật bận đến chết rồi”. Sở Úc hỏi Anh Bồi.
Anh Bồi còn chưa kíp trả lời, Khúc Như Y lại đoạt nói trước: “Anh Bồi bị thương nặng như vậy, quả thật là nhặt được cái mạng trở về, như thế nào có thể nhanh như vậy đi làm”.
Anh Bồi mỉm cười vỗ vỗ tay Khúc Như Y, nhìn Sở Úc nói: “Không có biện pháp, cậu chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Tôi phải ở lại nước Mỹ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi muốn đi Trung Đông hoặc châu Âu tuần tra. Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ rất nhanh khiến Như Y trở về giúp cậu”.
Sở Úc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi biết ngay, đáp ứng vào Thần Sâm, chính là lên phải thuyền giặc không xuống nổi”.
Anh Bồi liếc Sở Úc một cái, ánh mắt rốt cuộc rơi vào An Tiểu Tâm vẫn ngồi bên giường bệnh yên lặng không nói: “An thư ký, chuyến đi châu Phi lần này cô rất vất vả. Trở về nước nghỉ ngơi thật tốt hai tháng rồi hãy trở lại làm việc”.
An Tiểu Tâm vẫn cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện, thấy Anh Bồi nói chuyện với mình, lúc này mới ngẩng đầu mắt thấy Anh Bồi, giọng nói có chút khàn khàn mở miệng: “Cảm ơn Anh phó tổng, hi vọng anh sớm ngày bình phục”.
Anh Bồi không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía An Tiểu Tâm, cùng cô ánh mắt trong suốt nhìn nhau ngắn ngủi vài giây, lại rời đi.
Anh nói thật nhỏ: “Đi đường cẩn thận”.
Một phòng người, cũng không biết anh nói những lời này đến tột cùng là nói người nào”.