Chương 7: C7: Ta để lại công pháp cơ bảnNgười đăng: adminNgày đăng 17-01-2024 12:08
Hạ Vũ nghĩ đến đây, hắn lập tức trở về phòng mình. Máu chó mực và thùng gỗ đều đã được rửa sạch, hắn lên giường ngồi xếp bằng xuống.
Nhìn như đang ngồi xếp bằng, thật ra là đang tiến vào mộng cảnh.
Đúng vậy, đây là món quà cuối cùng Mỹ Nhân sư tôn tặng hắn khi chia tay.
"Đỉnh hóa mộng cảnh."
Vô số tin tức kia ngưng tụ ở sâu trong biển ý thức của Hạ Vũ, tạo thành một cái đỉnh đồng, sau khi Hạ Vũ nhập mộng, tâm trí hắn cũng chìm vào trong đỉnh.
Trong rừng đào, có một tòa Vân Đình, có một vị tuyệt sắc giai nhân.
"Mỹ nhân sư tôn, người còn ở đây sao?" Hạ Vũ ngạc nhiên, vội vàng chạy qua đó.
Hắn còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Mỹ Nhân sư tôn nữa.
"Tiểu Vũ." Mỹ nhân sư tôn mỉm cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nàng nói: "Thật ra đây không phải ta, cũng không phải mộng cảnh thật sự, mà chỉ là một tia thần thức của ta mà thôi."
Nói xong, nàng vươn tay lướt qua cột đình trước mặt, chỉ thấy cổ tay của nàng dường như trong suốt, có thể trực tiếp nhìn xuyên thấu.
Mỹ Nhân sư tôn chỉ là hư ảnh.
Tuy vậy nhưng lễ nghĩa của Hạ Vũ đối với sư tôn cũng không vì vậy mà ít đi, lập tức tiến lên bái kiến.
"Sư tôn, dù là người hay chỉ là thần thức, người đều là Mỹ Nhân sư tôn của ta."
"Tiểu Vũ." Mỹ Nhân sư tôn lại nói: "Ngươi nhất định muốn tìm ta, ta mới giữ lại tia thần thức này."
"Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, chỉ khi ngươi học được tất cả nội dung mà ta lưu lại, tu luyện đến đỉnh, mới có thể tới tìm ta."
"Nếu không thì đối với chúng ta mà nói, đều là tai họa lớn!"
Hạ Vũ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mỹ Nhân sư tôn, nghiêm túc gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Nghe giọng điệu của Mỹ Nhân sư tôn, không ngờ nàng cũng có thể gặp nguy hiểm, điều này khiến Hạ Vũ càng thêm kiên định.
"Mỹ Nhân sư tôn, ta nhất định sẽ tu luyện tất cả công pháp đến đỉnh, sau đó đến tìm người!"
Lúc này Mỹ Nhân sư tôn mới lộ ra nụ cười động lòng người.
Nàng lại nói: "Thần thức này của ta chỉ lưu lại trong mộng nên không đầy đủ, phần lớn vấn đề đều không thể giải quyết được. Nó chỉ có thể giúp ngươi trong việc tu luyện mà thôi."
"Đa tạ sư tôn, như vậy là tốt lắm rồi."
Hạ Vũ rất biết ơn sư tôn của mình.
Họ gặp nhau trong mộng cảnh, nàng truyền công pháp cho hắn, ở chung sớm chiều tám năm, Hạ Vũ là một thiếu niên, từ lâu đã có tình cảm sâu nặng với vị sư phụ xinh đẹp động lòng người này rồi.
Mỹ Nhân sư tôn lại nói: "Thần thức này có thể tồn tại ba năm, ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện... Tư chất của ngươi rất tốt, đừng để chậm trễ..."
"Gì cơ? Thần thức này chỉ có thể tồn tại ba năm?" Hạ Vũ biến sắc, vội vàng hỏi: "Ba năm đủ để ta tu luyện đến đỉnh sao?"
Mỹ Nhân sư tôn bật cười: "Công pháp này của ta có rất nhiều người vất vả tu luyện cả đời cũng không thành công, ba năm sao có thể chứ?"
"Nhưng ngay cả tên của người ta cũng không biết, đến lúc đó làm sao tìm được người?"
"Tên của ta, khi ta biến mất sẽ nói ngươi biết." Mỹ Nhân sư tôn mỉm cười, hoa đào xung quanh cũng không đẹp bằng nàng.
Nàng lại nói: "Ta để lại công pháp cơ bản đế cấp này cho ngươi, tin rằng trong vòng ba năm nhất định sẽ đặt một nền tảng vững chắc để sau này ngươi tự mình tu luyện."
"Được!" Hạ Vũ biết con đường này rất khó đi, nhưng hắn lại nhìn thấy hy vọng.
"Sư tôn, ta nhất định sẽ tu hành thật tốt, sau này đi tìm người!"
"Được! Công pháp này tên là Hư Không Cửu Kiếm Kinh!"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc ngà lên, búng ngón tay một cái, một trang sách lớn hiện ra trước mặt Hạ Vũ.
Trên trang sách có vô số hình và chữ...
Hạ Vũ ngồi xếp bằng, cẩn thận quan sát, nhưng nội dung bên trên quá phức tạp mơ hồ.
Tách riêng ra từng chữ thì biết, nhưng khi đặt vào cùng nhau căn bản không hiểu gì, chẳng trách Mỹ Nhân sư tôn lại nói có người tu luyện vất vả cả đời cũng không thành công.
Hắn ngẩng đầu nói: "Sư tôn, nói thật với người. Hiện giờ ta và nương đang cận kề nguy hiểm, chúng ta có thể bị nhị phu nhân trả thù bất cứ lúc nào, ta chỉ sợ không kịp tu luỵen từ từ."
Hư Không Cửu Kiếm Kinh này quá phức tạp, câu đầu tiên cũng đủ để hắn mất cả ngày để lý giải, vậy thì phải tu luyện đến năm nào tháng nào chứ.
Mỹ Nhân sư tôn cười nói: "Đây là công pháp đế cấp, đương nhiên khó tu luyện rồi, nếu không có ta giúp đỡ, ngươi tưởng rằng sẽ thành công dễ dàng như vậy sao?"
Lúc này Hạ Vũ mới hiểu ra, Mỹ Nhân sư tôn biết hắn có được công pháp cũng không thể tu luyện nên mới lưu lại một tia thần thức để giúp hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vô cùng cảm động, âm thầm hạ quyết tâm phải tu luyện thật tốt để báo đáp ơn nghĩa của Mỹ Nhân sư tôn.
Lúc này Mỹ Nhân sư tôn mới nói: "Thật ra công pháp này nghe có vẻ phức tạp, nhưng về cơ bản thì rất đơn giản, cấu tạo của thế giới chúng ta bắt nguồn từ chín nguyên tố lớn, lần lượt là kim mộc thủy hỏa thổ sấm phong điện tinh, cái gọi là Hư Không Cửu Kiếm, chính là phân biệt tu luyện chín loại nguyên tố thành chín thanh kiếm tiên, đồng thời kiến tạo chín thanh kiếm thời không trong cơ thể ngươi..."
...
Hạ gia tiền viện, trong đại sảnh rộng.
Người đứng đầu Hạ gia là Hạ Vân Tiêu lúc này sắc mặt hồng hào ngồi ở ghế giữa. Các vị quan khách ngồi trước mặt đều là các lão giả có quyền lực.
Nếu người trong thành Liễu Kinh đến đây lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.
Từ Hạ Trầm Hoàng, bốn gia tộc hàng đầu, được mệnh danh là tứ đại gia tộc của thành Liêu Kinh, hiện tất cả bốn vị gia chủ đều đang có mặt ở đây.
Mà ngồi ở vị trí cao nhất của ghế khách còn là Liễu thành chủ của thành Liễu Kinh.
Gia chủ Từ gia cười nói: "Chúc mừng Vân Tiêu huynh tiến vào Linh Tuyền cảnh, đây là chuyện đáng mừng, sau này chúng ta phải càng thân thiết hơn, không thể vì chuyện của tiểu bối năm đó mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa Từ gia và Hạ gia."
Các gia chủ khác cũng cười theo.
Thật sự không ngờ hai nhà Hạ Từ tám năm trước đánh nhau ta sống ngươi chết, bây giờ lại ngồi chung một sảnh, cười nói rôm rả.
Tuy nhiên đây cũng là chuyện thường trong giới tu hành.
Hạ Vân Tiêu có đủ thực lực, Từ gia đương nhiên phải cúi đầu xưng thần, dù sao trận chiến ở núi Hồng Nhai năm đó đều là tiểu bối ra tay, thế hệ trước cũng không trở mặt.
"Lần này Vân Tiêu tiến vào Linh Tuyền Cảnh, thành Liễu Kinh chúng ta lại có thêm một cường giả tu hành, đúng thật là phúc của Liễu Kinh ta!"
"Chúc mừng chúc mừng. Mong sau này được Hạ huynh chiếu cố nhiều hơn!"
"Ha ha ha, sau này Hoàng gia ta cũng phải lấy Hạ huynh làm gương!"
Ba đại gia tộc khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ, còn các gia chủ của các gia tộc nhỏ khác ngay cả tư cách lên tiếng cũng không có, chỉ có thể cười phụ họa theo.
Giờ phút nay, tâm trạng Hạ Vân Tiêu cực kỳ tốt.
Mấy ngày trước, ông ta bế quan thành công tiến vào Linh Tuyền Cảnh. Ông ta biết nhất định sẽ thay đổi cục diện của thành Liễu Kinh, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Từ nay về sau, trong tứ đại gia tộc của thành Liễu Kinh, Hạ gia sẽ đứng.
Cho dù là Liễu thành chủ cũng phải kính nể Hạ gia mấy phần.
"Hôm nay được chư vị chúc mừng, Vân Tiêu vô cùng vinh dự!"
"Từ nay về sau, nếu thành Liễu Kinh bị người ngoài khiêu khích, hoặc là bị ngoại tộc xâm lược, Vân Tiêu sẽ ra tay, không từ bỏ trách nhiệm!"
"Các vị gia chủ, mặc dù ngày xưa có chút hiểu lầm, nhưng chỉ c ần sau này đồng tâm hiệp lực, chúng ta sẽ ngày càng thân thiết hơn!"
"Chư vị, Vân Tiêu đã chuẩn bị chút rượu ở hậu viện, mời!"
Các vị gia chủ có mặt đều đứng dậy, nhưng trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Hạ Vân Tiêu tính tình lạnh lùng, xấu tính vô ơn, ông ta đột phá Linh Tuyền Cảnh, chỉ sợ là thành Liễu Kinh sắp có một sóng gió mới.
Nhưng cũng có người đang thầm suy tư.
Trận chiến ở núi Hồng Nhai lần trước, thế hệ trẻ của Từ gia bị tổn thất nặng nề, hậu bối tài giỏi nhất là Từ Huân bị Hạ Vũ đánh chết, cắt đứt cơ hội tu luyện nhập tông môn của Từ gia.
Từ gia cực kỳ hận Hạ gia, vì sao gia chủ Từ gia lại tự mình đến chúc mừng?
E là điều mà gia chủ Từ gia xem trọng chính là đứa con trai Hạ Dương của Hạ Vân Tiêu vừa gia nhập Viêm Dương Tông.
Liễu thành chủ đầu đội mão cao ngược lại không để ý chuyện này, ông một lòng tu hành, sóng vai cùng với Hạ Vân Tiêu.
"Vân Tiêu lão đệ, không ngờ ngươi tiến vào Linh Tuyền Cảnh nhanh như vậy, không biết tiếp theo ngươi định làm thế nào?" Liễu thành chủ hỏi.