Chương 5: "Rốt cuộc cô muốn làm gì ??"Người đăng: adminNgày đăng 03-05-2021 17:31
Anh ta như vậy mà có lương thực dữ trự!! Mắt Hạ Sở cũng tái lại
Bệnh thần giao cách cảm đâu ra chứ
Người này lại không nhìn cô một cái, cầm mì gói chân dài bước đi, tự ý vào phòng giải khát
Hạ Sở chỉ có thể đứng yên một chỗ... Thật ra thì cô nên đi, cũng là người đói bụng làm thêm giờ, người ta có ăn cô phải hít thở, thật là thảm bại
Có thể tưởng tượng ra muốn đi về nhà ra cùng với bụng đói, cô không khống chế mà liếc về hướng ngăn kéo đang được mở ra kia
Bên trong loáng thoáng tựa hồ còn một bịch mì gói nữa
Hương gì cô không biết, nhưng khẳng định có thể lấp no bụng
Trước kia Hạ Sở đặc biệt sợ đói, có điều bởi vì muốn gương mặt ngày càng mượt mà, cô mạnh mã là chịu đựng ăn ít lại. Hôm nay lại không cố kỵ, cô gầy giống như cây trúc vậy, ăn một hộp mì gói thì có là gì ?? Giờ cho cô một phần gà rán cũng không sợ hãi
Đói đói đói, sau khi ngửi được mùi hương của mì gói, cô lại là đói bụng mà không thể di chuyển chân
Từ phòng giải khát đi ra, thấy Hạ Sở còn đứng nơi đó, đàn ông nhíu mày, hơi có chút kinh ngạc, anh tựa hồ cho là cô sớm phải đi rồi
Hạ Sở cũng muốn đi, nhưng chân cô đã bị bụng chi phối, không nghe đầu óc sai sử
Lại "Ực" vang lên, đến từ bụng của Hạ Sở
Hạ Sở lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào
Đàn ông khẽ giật mình, anh nhìn chằm chằm vào Hạ Sở một hồi sau mới mở miệng hỏi "Muốn ăn sao??"
Hạ Sở cảm thấy rất đói, nhưng chữ ăn đã ở bên miệng, bởi vì quá xấu hổ cho nên liền không để nó phóng ra ngoài
Mặc dù đói như điên, nhưng Hạ Sở nháy bén trong giọng nói của đàn ông này có sự chậm chọc - không chỉ như vậy, tựa hồ còn có chút khiêu khích, thật giống như nhận định cô sẽ không ăn
Thấy cô không lên tiếng, đàn ông nhíu mi, cười lạnh một tiếng sau đó lại ngồi lên ghế "Ở chỗ này tôi chỉ có cái này, có muốn ăn hay không??"
Tôi đây còn không có cái gì nữa đây
Hạ Sở trong lòng thầm than một cái, tính không chịu thua nỗi dậy, cô muốn cho đàn ông xấu tính này thất vọng - cho là cô sẽ không ăn, vậy cô càng muốn ăn cho anh ta nhìn
Hạ Sở tiến tới, lấy mì gói nói "Mượn một cái, lần sau sẽ trả"
Nói xong Hạ Sở liền vòng qua anh vọt vào phòng giải khát
Cô đi quá nhanh, đến nỗi cũng không thấy ánh mắt kinh ngạc của đàn ông
Hạ Sở xé nắp trên của mì gói, mới cảm thấy mình làm chuyện này quá xúc động
Vào đêm khuya thế này, tòa nhà trống rỗng, đàn ông xa lạ, bởi vì giân mà cô liền cướp mì gói của anh ta, ừ... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ
Sau đó cô liền nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nơi này là công ty của bọn họ, cô cùng đàn ông kia cũng coi là đồng nghiệp, "Bạn học cùng lớp" mượn một chén mì gói cũng không quá đáng chứ ?? Chỉ là mong bạn học kia của cô lòng dạ như đàn bà đến nỗi một chén mì gói cũng so đo chứ
Sau khi bỏ nước vào tô mì gói, Hạ Sở cũng không đi ra phòng giải khát. Cô ở trong này ngồi xuống, nhẫn nại đợi năm phút, liền cảm thấy đây là tô mì ngon nhất trong cả đời cô từng ăn
Cô thường ngày ăn cơm rất chậm, lần này ăn như hổ báo, hận không thể uống hết cả nước dùng vào bụng
Cực đói, nên ăn cái gì đều cảm thấy ngon miệng cả
Sau khi lấp no bụng, trận buồn ngủ dần dần dâng lên, Hạ Sở dọn dẹp một phen, định trở về đi ngủ
Lúc cô đi ra, bên ngoài đàn ông lần nữa ngồi vào trước máy tính, cả tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, tựa như đang ở một thế giới cùng với những chuỗi kí tự
Hạ Sở cảm thấy mình đã thắng, cô không chỉ có đá kích sự kiêu căng phách lối của anh ta, còn chén được một tô mì gói ngon như vậy, nghĩ như thế đều có lợi cả
Người mà, dù gì cũng đã chiếm tiện nghi của người ta, cho nên cô thuận tay giúp anh ta dọn dẹp một chút
Vốn còn muốn nói lời tạm biệt, có điều thấy anh ta tập trung như vậy, cô liền không quấy rầy nữa, xoay người rời đi
Cô vừa mới đi, đàn ông đang nhìn chằm chằm màn hình liền khẽ ngẩng đầu, con ngươi dài hep nhìn bóng lưng mảnh khảnh, như có điều để suy nghĩ
Trên đường về nhà, Hạ Sở có chút hiếu kỳ, người đó cuối cùng mấy giờ về nhà?? Mấy giờ ngủ ?? Như vậy là không ngày không đêm toàn vùi vào công việc, rốt cuộc là đang bận rộn gì chứ ?? Áp lực ở "Liên tuyến" rất lớn, cũng thường xuyên có người làm thêm tới mười giờ, có điều cũng không trễ như vậy được
Có thể là hiệu suất làm việc quá thấp đi, Hạ Sở suy nghĩ, có người hết sức là có thể viết xong một bài thi, có người lại mất một giờ đồng hồ, cũng là chuyện không có cách nào khác
Nghĩ như vậy, đàn ông kia cũng thật đáng thương : Không có thiên phú, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng mà tích góp; hơn nữa tính khí không tốt, phỏng đoán không có người giúp anh ta, có khi còn bị người khác gạt bỏ
Aizz... cũng không dễ dàng gì
Hạ Sở suy nghĩ tình huống một chút, cảm giác bệnh thần giao cách cảm lại dâng lên, nhất thời trong lòng có chút thích thích
Ngày thứ ba Hạ Sở không chỉ không thích nghi kịp tiết tấu và cường độ cao của cuộc sống, ngược lại còn đang đối mặt với nguy cơ to lớn
Cô hai mươi tám tuổi có tính trật tự cực mạnh, rất chi tiết an bài công việc giúp đỡ khá lớn cho Hạ Sở lúc mười tám tuổi. Hơn nữa trợ lý Ethan đích thân chu đáo an bài cùng những bộ phận khác là chuyện hằng ngày phải làm, cho nên Hạ Sở mới có thể miễn cưỡng duy trì chuyện ở trong công ty hai ngày nay, không có làm gì sai
Đến hôm nay, mấy cái hạng mục vô cùng khó giải quyết đều đang đặt ở trước mặt cô
Tổ đang làm trò chơi mới xuất hiện vấn đề kỹ thuật, một mực điều chỉnh thử mới, ngày ra mắt đã gần ngay trước mắt, nhảy bug, một chuỗi kí tức bị lỗi để cho da đầu bị tê dại
Trò chơi mới "Huyết Liệp" cũng đã hoàn tất kiểm tra thử, cần tuyên phát gấp, có thể để vấn đề này cho bộ phận tuyên truyền nhưng lại để cho Hạ Sở người ngoài nghề cảm thấy là đang quấy rối
Còn có video ở trang web kia, kịch bản vẫn chưa có quyết định xong, nhưng đầu tư phim lại đòi hỏi nhiều hơn, điên cuồng yêu cầu tăng số tiền lên
.......
Một đống vấn đề đặt ở trước mặt, Hạ Sở không dám động vào, sợ mình giải quyết sai lầm một cái liền có những sai lầm khác nối vào với nhau, toàn bộ đều loạn hết
Sau mấy chuyện còn có thể tạm thời đối phó, còn lại những tư liệu rất gấp không thể làm chậm trễ được. Có điều cô không còn cách khác, chỉ có thể gửi hy vọng vào bộ kỹ thuật, mong họ có thể tự đi giải quyết vấn đề, mà không cần phải gì không biết liền hỏi cô
Một ngày bể đầu sứt trán kết thúc, đêm nay Hạ Sở không ngủ, vẫn còn nghiêm túc nhìn video hội nghị, tập trung nghe ý kiến lần trước của bọn họ, cố gắng đuổi theo suy nghĩ của bọn họ
Hạ Sở xoa xoa gáy, cảm thấy vừa mệt vừa đói
Chỉ là bất quá ba ngày liên tục, cô đã chịu không nổi, thật không biết cô lúc hai mươi tám tuổi làm sao có thể sống được trong cuộc sống thế này
Mì gói hôm qua là do cô mượn, nếu đã mượn thì nên phải trả lại, cô nhìn thời gian đã thấy không còn sớm, dứt khoát không xem nữa, đứng dậy đi tìm "Chủ nợ"
Đã từng đi qua hai lần, hơn nữa buổi sáng cô đã nhìn qua bản đồ của "Liên tuyến", đã tương đối quen thuộc, đi tới coi như thuận lợi
Không nghĩ tới khi cô đến, trong phòng làm việc lại không có người
Con ma cuồng làm thêm giờ rốt cuộc cũng tan việc ??
Hạ Sở có chút kinh ngạc, bất quá còn thấy vui vẻ, cô sợ anh ta chết đột ngột, quay đầu cái liền đổ trách nhiệm lên ông chủ là cô
Hạ Sở xoay người muốn đi thì lại bị sợ hết hồn
Sau lưng cô người, vóc dáng cao như vậy, bả vai rộng như vậy, cơ hồ muốn đem cả người cô mà ôm lại
Ánh sáng mờ tối chiếu tới, khuôn mặt đàn ông cũng là nửa sáng nửa tối, chỉ thấy rõ môi mỏng, sóng mũi cao, cặp mắt yên tĩnh bởi vì chìm vào trong bóng tối cũng càng tỏ ra vẻ khó lường
Anh ở trên cao nhìn xuống, lặp lại câu nói hôm qua "Cô rốt cuộc muốn gì ??"
Hạ Sở lui về sau một bước, cảm giác áp lực chợt giảm sau khi giơ đồ vật trong tay lên "Đương nhiên là đến để trả nợ". Nói xong cũng không giải thích nữa, cũng nhìn anh ta
Đàn ông cau mày lại, Hạ Sở cũng đã lui đến phòng làm việc, cô len lén nói thầm - đêm hôm khuya khoắc, đừng có dọa người như thế được không
Hạ Sở vẫn có ý tứ, mượn mì gói, đương nhiên phải trả. Dĩ nhiên không cần cô phải làm, chẳng qua là rất phiền toái nếu để Ethan trước khi tan làm còn phải cái này giùm cô
Mì gói đương nhiên rất ngon, đã thế còn ăn nhiều như thế, cảm thấy tự mình đến trả có khi sẽ thoải mái hơn
Hạ Sở dọn dẹp xong, nhưng đàn ông cứ dựa vào cánh cửa, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm cô, cũng không biết là đang suy nghĩ gì
"Ăn đi, tôi vừa mới nấu xong" Hạ Sở gọi anh
Đàn ông không động, tầm mắt cũng không di chuyển, không nháy mắt mà nhìn cô
Hạ Sở quấn quí một chút, vẫn nói "Tối hôm qua... cảm ơn anh về tô mì gói"
Một tiếng nói cảm ơn này, Hạ Sở nói rất thành ý
Mặc dù cô cảm thấy người rất dữ còn không sống chung được, có điều đi tới mười năm sau tại một nơi xa lạ như vậy, anh coi như là người đầu tiên mà cô chủ động làm quen, không phải là Megan quen, mà là cô quen
Là cô quen, mười năm sau người đầu tiên
Hạ Sở không biết, câu cảm ơn này của cô để mang đến người đối diện khó mà tưởng tượng nổi
Anh đứng tại chỗ, mi tâm càng chặt hơn, trong mắt tràn đầy sự phức tạp. Anh nhìn cô, nhìn con người trong suốt của cô, nhìn cô không có thần thái phòng bị chút nào, đáy lòng chợt dâng lên một trận phiền não
Lúc này Hạ Sở như buông xuống thành kiến đối với anh, định làm quen thật tốt với anh một chút, Hạ Sở nói "Đúng rồi, anh tên gì ??"
Một cau nói giống như một cơn gió thổi nhẹ qua, đem tất cả sự phiền não cũng thổi tan