Chương 6: 6: Suy Nghĩ Không An PhậnNgười đăng: adminNgày đăng 01-08-2023 12:09
Edit: Hâm Còi
Đa số các show diễn thời trang trước giờ đều thu hút rất nhiều sự quan tâm, khách mời tham gia rất nhiều, các nhân vật quan trọng cũng không ít.
Chạng vạng tối, hiện trường show diễn còn có người đưa lên hot search, khiến cho cư dân mạng càng quan tâm.
Sau khi được trang điểm xong, Trì Lục nhìn vào weibo của mình đang nhận được khá nhiều tin nhắn và bình luận, có người hỏi cô trở về nước rồi phải không, có phải tối nay sẽ tham dự show thời trang lần này không.
Trì Lục cười, chọn vài bình luận để trả lời: “Về rồi, sẽ tham gia.”
Cô tránh không bình luận về tin tức show lần này, dù sao đó vẫn là tin tức độc quyền, nhưng chắc nửa tiếng sau là sẽ chính thức thông báo nên không cần lừa gạt làm gì.
Mặc dù Trì Lục không đăng weibo, cũng không thể bình luận thêm với người hâm mộ, nhưng thật ra cô rất nổi tiếng, người follow cô vẫn rất nhiều.
Trở lại trang chính, cô bấm vào tin tức trên hotsearch.
Cô lướt tin tức, thấy được bài post lộ ra hình ảnh gò má của Bác Diên, nhìn hậu cảnh là ở show thời trang, chắc là có nhân viên lén lút chụp hình rồi up lên mạng.
Trì Lục nhìn chằm chằm hồi lâu rồi phóng to hình anh lên.
Là bức ảnh vô tình chụp được, có chút mờ nhưng không ngăn được khí chất bẩm sinh có được trên người Bác Diên.
Anh đứng thẳng tắp giữa hàng tá người bận rộn tới lui, dáng người ngay ngắn, môi hơi mím, ánh mắt tập trung nhìn gì đó.
Bởi vì có #Super Topic thầy Bác, cho nên weibo đã có hơn ngàn bình luận.
Trì Lục lướt qua, toàn bộ đều là của các cô gái nhỏ khóc lóc:
[ Đây chính là biên kịch lui về ở ẩn để thừa kế gia sản nghìn tỷ sao? ]
[ Vờ lờ! Thầy Bác sao có thể đẹp trai hơn hẳn so với buổi họp báo hai hôm trước vậy? ]
[ Hu hu hu hu hu ông chồng lý tưởng Bác Ngọc ]
[ Yêu cầu thầy Bác livestream ngay và luôn! ]
[ Mấy bác để yên cho em mơ, thầy Bác bây giờ chính là chồng em.
]
Nhìn từng dòng thông qua điện thoại, đại khái Trì Lục có thể tưởng tượng được vẻ mặt của các cô nữ sinh khi ngồi gõ xuống những dòng bình luận đó.
Ánh mắt vô thức tràn ngập ý cười, khóe mắt cô cong lên, không che giấu nỗi sự vui sướng.
Mấy năm trước, cô cũng giống như thế.
Trì Lục lúc ấy cũng si mê anh một cách ngốc nghếch như thế.
Nghĩ đến quá khứ, một vài cảm xúc không tên lại tràn về trong tâm trí.
Cô theo bản năng muốn tìm kiếm con người thực sự tồn tại kia, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đó.
Trì Lục hơi ngẩn người, thấy anh chuẩn bị dời bước thì chặn trước: “Có thể lấy giúp cái bình kia không, tôi không tiện đi lấy.”
Advertisement
Trên bàn cách đó không xa có bình giữ nhiệt, cô nhảy qua vài bước cũng có thể với tay nhưng cô không muốn, nhân cơ hội này để cho Bác Diên đi lấy.
Bác Diên liếc nhìn cô rồi đứng dậy.
Anh với tay cầm bình giữ nhiệt, đột nhiên hành động theo thói quen, mở nắp bình cho cô.
Trái tim hành động nhanh hơn lý trí, anh hơi cau mày định đóng nắp trở lại nhưng đã bị tiếng cười khanh khách kia vọng vào tai: “Cảm ơn Bác tổng, sao anh biết tôi không mở được nắp bình?”
Bác Diên: “…”
Cô đã biết còn cố ý.
Trước kia cô được nuông chiều, không chỉ là nắp bình nước mà ngay cả uống cũng bắt Bác Diên đút tới tận miệng.
Nhưng cũng kỳ lạ là chỉ khi ở trước mặt anh thôi, khi có mặt những người khác thì cô như được tiêm máu gà, gì cũng có thể, gì cũng dám làm.
Uống vài ngụm thấm giọng, Trì Lục nhìn thời gian trên di động, được voi còn muốn leo lên trời: “Bác Tổng, tôi muốn đi rửa tay.”
Bác Diên: “Trợ lý đâu?”
“Bận hết rồi.” Trì Lục nói dối chẳng buồn chớp mắt: “Không nên làm phiền người ta.”
Hai người giằng co đôi chút, Bác Diên chưa chịu thỏa hiệp: “Ngồi xe lăn mà đi.”
“Không thích.”
Trì Lục từ chối chẳng buồn suy nghĩ, chỉ loạn xạ phía sau sân khấu: “Trên nền đất đều là các vật dụng sẽ dùng đến, xe lăn đi không tiện lắm.”
Mỗi lần có show thời trang là phía sau khán đài loạn cào cào chẳng khác nào ổ chó, những đồ dùng như quần áo giày dép ném lung tung, làm gì có ai để ý đến.
Bác Diên im lặng mấy giây rồi nhìn cô: “Thế em muốn thế nào?”
Trì Lục nháy mắt nói: “Anh đỡ tôi như hôm qua là được.”
Bác Diên không từ chối nữa.
Nhìn tư thế hai người mập mờ, sắc mặt Mạnh Xảo khó coi đi vài phần.
Từ Thanh Nghiên nghe thế thì cười lạnh: “Chị Mạnh, bây giờ chúng ta xem như vẫn ở trên đất người khác, nói chuyện chú ý một chút.”
Mạnh Xảo cắn m.ôi dư.ới, liếc xéo Từ Thanh Nghiên: “Ha, cô ta học được tí bản lãnh ở đây à.”
Mắt Từ Thanh Nghiên cũng không thèm dao động, đang đứng tám chuyện với thợ trang điểm, chỉ thuận miệng đáp: “Tôi coi như cô đang khen Trì Lục vậ.y”
Manh Xảo nghẹn họng: “Cô…”
Cô vừa muốn trả lời thì Văn Hạo đi từ bên kia qua đây, hắn ta nhìn chung quanh một lượt rồi nói: “Trì Lục đâu?”
Nghe vậy Mạnh Xảo hừ một tiếng: “Văn tổng, Trì Lục đi với Bác tổng rồi, còn đi đâu thì chúng tôi không rõ.”
Văn Hạo: “..”
Hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị thật tốt, chuẩn bị lên sàn diễn.”
Mạnh Xảo nhìn sắc mặt hắn ta nhợt nhạt, trông hơi tức giận.
Cô ta hít một hơi sâu, cố gắng giữ hình tượng hoàn mỹ: “Vâng, Văn tổng yên tâm.”
Văn Hạo đáp lại rồi vội vàng rời đi.
Mạnh Xảo vừa quay đầu gặp ngay ánh mắt của Từ Thanh Nghiên đang cười như có như không: “Chị Mạnh cố lên nha.”
“…”
–
Show diễn chính thức bắt đầu.
Vừa lúc tiếng nhạc cất lên, first face của show diễn mặc trang phục mùa thu từ trong bước ra.
Trì Lục là người khai màn đêm nay.
Hai năm qua ở nước ngoài đã khiến danh tiếng cô vang dội, là người mẫu tầm cỡ quốc tế.
Mỗi một show diễn, cho dù là nhỏ hay lớn cô đều hoàn thành một cách xuất sắc.
Bác Diên chỉ mang thân phận là người cho thuê địa điểm tổ chức thôi nên rất nhiều vấn đề không cần anh quản lý, hoặc trực tiếp chỉ đạo, ở Giang Thành đã có người phụ trách quản lý.
Anh ở lại đây, chỉ vì một người.
Lúc Trì Lục bước ra, anh đang ngồi ở vị trí đối diện sàn diễn nên dễ dàng thấy từng cử động của cô.
Mỗi một bước vung chân, mỗi một thần thái trên khuôn mặt dù rất nhỏ, thậm chỉ là cánh tay cô đung đưa như thế nào, anh là người chứng kiến rõ ràng nhất.
Trên sàn diễn chữ T, Trì Lục không hề có nét yếu ớt, chân mang cao gót, mặc bộ trang phục mùa thu mới nhất, từng bước đi trên sàn diễn đều có khí thế, trông không hề giống người con gái mới vừa trẹo chân khi nãy.
Từ Minh Trạch ngồi kế bên Bác Diên, lần đầu tiên xem Trì Lục trình diễn ở khoảng cách gần như vậy, thấy cô đi về phía bên này, thấp giọng nói: “Tài năng của cô Trì đúng là đỉnh, rất hoàn hảo, quá chuyên nghiệp.”
Bác Diên không đáp nhưng trong lòng anh hoàn toàn đồng ý.
Trì Lục là vậy, chỉ cần cô muốn thì dù có đường là đi lên trời cô đều hoàn thành tốt nhất.
Từ Minh Trạch trông thấy bộ dạng Bác Diên nghiêm túc thì cũng không nhiều lời nữa.
Đến khi bóng dáng Trì Lục biến mất phía sau sàn diễn, Bác Diên mới thu hồi ánh mắt tập trung trên sàn diễn nãy giờ.
Điện thoại rung lên, là em gái Bác Doanh gửi tin nhắn:
Bác Doanh: [ Anh??]
Bác Diên: [?]
Bác Doanh: [Trì Tiểu Lục về nước?? Anh còn ở show diễn xem người ta trình diễn??]
Bác Diên: [Thì sao?]
Bác Doanh: [Anh nói xem, cô ấy trở về sao anh không báo cho em? Giờ em mua vé bay về còn kịp không?]
Bác Diên: [Không kịp.]
Bác Doanh: [Hai người quay lại rồi?]
Bác Diên: [?]
Bác Doanh: [ À à em xin lỗi, mà em muốn hỏi, hai người giờ hòa thuận à?]
Bác Diên nhìn tin nhắn em gái một lúc, không phản ứng gì mà tắt luôn điện thoại.
Mà giờ khắc này bên Bác Doanh, mờ mịt khi đối diện với show diễn đang được phát trực tiếp trong nước hiện giờ.
Ơ hai con người này! Ngày xưa nói yêu đương nhau thì gạt cô, ít nhiều cô cũng là trợ thủ đắc lực của tình yêu hai người họ chớ!
–
Tấm màn show trình diễn thời trang hạ xuống.
Toàn bộ người mẫu cuối cùng đi ra một lần nữa, không khí nơi đây đạt đến đỉnh điểm.
Bác Diên vô tình đưa mắt lên sàn diễn, nét cười nhanh chóng vụt qua khóe mắt.
Nhưng rất nhanh thôi, anh lại giấu đi tất cả.
Sau khi kết thúc, tất cả người mẫu rũ bỏ những bộ trang phục trên sàn diễn, tẩy đi lớp trang điểm mĩ miều giống hệt nhau.
Trì Lục vừa lăn lộn một trận xong, Viên Viên bên kia chạy tới, đưa sữa chua cho cô: “Chị Trì Lục, uống chút đi, cẩn thận tụt huyết áp.”
Trì Lục cười, nhận lấy: “Cám ơn.”
Viên Viên ghé vào tai cô nói: “Lúc nãy Văn tổng mới tìm chị.”
Trì Lục cau mày: “Tìm chị làm gì?”
“Anh ấy nói với em là muốn dẫn chị tham gia tiệc tối nay, để chị về khách sạn thay đồ.”
Trì Lục: ”…”
Cô ngơ ngác nhìn chân mình một chút: “Anh ta còn là con người sao?”
Viên Viên: “?”
Trì Lục chỉ chỉ: “Em giúp chị từ chối đi, chân không bị thương thì còn đi với anh ta, nhưng giờ làm sao đi được.”
Viên Viên gật đầu: “Nếu không thì chị gọi điện cho anh ấy đi ạ?”
Thần sắc Trì Lục mệt mỏi đáp: “Không muốn.”
Viên Viên: “…”
Quyết định không tham gia buổi tiệc, Trì Lục để cho Viên Viên đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài.
Hôm nay truyền thông và khán giả đến tham dự show diễn đã rời đi không ít, không gian bên ngoài trở nên vắng lặng hẳn.
Mới đầu hè, gió đêm khiến con người khoan khoái.
Di động Trì Lục vang lên, là Văn Hạo gọi đến: “Em không tham gia tiệc à?”
“Ừ.” Trì Lục ngẩng đầu nhìn đường phố xa xa ngoài kia, nhẹ giọng nói: “Văn tổng, chân em bị thương mà ngài còn chèn ép nhân viên như thế thì có phải có chút quá đáng?”
Văn Hạo trầm mặc rồi lạnh giọng nói: “Em có thể ngồi xe lăn tới.”
“…” Trì Lục nghẹn lời, im lặng nói: “Em không muốn mình lên trang đầu tiêu đề ngày mai.”
Văn Hạo cười nhắc nhở cô: “Bây giờ lên trang nhất rồi.”
”Hả?”
“Thế nào, còn không có lòng tin với chính mình à?” Văn Hạo mang ngữ điệu vui vẻ: “Người mẫu quốc tế Trì Lục về nước tham gia show diễn thời trang, khi tấm màn kết thúc buông xuống, không đáng để lên hot search?”
Dĩ nhiên, trọng tâm chủ yếu đây là show thời trang đầu tiên trong nước của Trì Lục kể từ khi cô trở thành người mẫu quốc tế, nên xem như là lần đầu tiên.
Trì Lục giật mình trong phút chốc, cười cười: “Trước kia phải cám ơn Văn tổng đã cho em cơ hội như vậy.”
Vừa nói khóe mắt cô trông thấy một người đàn ông đang đi tới cách đây không xa, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện: “Văn tổng, tiệc vui vẻ, em về khách sạn nghỉ trước.”
Văn Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng Trì Lục trực tiếp cúp điện thoại.
“…”
Cô cất điện thoại, nhìn người vừa đến
“Thầy Bác.”
Bác Diên thoáng thẫn thờ, không biết cô thay đổi cách gọi là có ý gì.
Tối nay Trì Lục gọi anh là “Bác Tổng” luôn mang theo ý vị lạnh lùng xa cách, nhưng “thầy Bác” thì mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Hai từ này đối với họ mà nói, gợi lên quá nhiều sự mập mờ và cấm kỵ.
Khi mới bắt đầu gọi anh là thầy, không phải do anh làm biên kịch, cũng không phải nguyên nhân nào khác, mà vì có một khoảng thời gian Bác Diên thật sự làm thầy dạy kèm cho cô tại nhà.
Hôm gặp nhau lần đầu, Trì Lục mặc váy, cột cao tóc đuôi ngựa từ ghế salon đứng lên, tràn đầy khéo léo mà ngây thơ gọi anh: “Thầy Bác.”
Sau này anh không còn dạy cô nữa, Trì Lục vẫn như cũ không thay đổi.
Đến khi họ yêu nhau, cô thường xuyên dùng từ thầy để trêu chọc anh, muốn anh nghiêm túc đừng có mà vượt qua ranh giới, thầy thì cho ra thầy, làm sao có thể nghĩ ngợi đến học sinh mình như vậy chứ!
…
Nghĩ đến đây, tầm mắt Bác Diên nhìn cô trở nên nóng rực.
Hai người mắt đối mắt trong chốc lát, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi không có nơi nào để đi, anh thu nhận tôi chút đi?”
Bác Diên ngừng lại: “Không phải em phải về khách sạn sao?”
Trì Lục nhướng mày, cái người này, hẳn là vừa nghe cô nói chuyện điện thoại lúc nãy.
“Đúng vậy.” Cô nói: “Trở về khách sạn thu dọn hành lý, đã đặt vé máy bay đêm nay đi rồi nên chỉ ở khách sạn đến 12 giờ.” Cô cố ý nói thêm: “Nhưng mà chân tôi bị thương nên hủy vé rồi, trợ lý được nghỉ phép cao hứng quá quên không đặt phòng ở khách sạn.”
Cô nói xong, Bác Diên không lên tiếng.
Trì Lục thu ánh mắt, rầu rĩ nói: “Nhưng mà không sao, thầy Bác không muốn giúp, tôi tự… “
”Vé máy bay gì?”
Lời cô đang nói đột nhiên bị cắt ngang.
Trì Lục sửng sốt, ngước thấy ánh mắt cực kỳ u ám của anh, phản ứng hơi chậm chạp: “Không có gì.”
Nghe vậy Bác Diên bình tĩnh nhìn cô, mấy giây sau anh nói: “Đêm nay tôi về Bắc Thành.”
Trì Lục ngẩn người, có chút bất ngờ, cô mấp máy môi nhỏ giọng nói: “À, vậy thì…”
Bác Diên lạnh lùng cắt ngang lời cô nói: “Nếu như em không ngại, có thể đi cùng tôi.”.