Chương 15: Bị thươngNgười đăng: adminNgày đăng 17-02-2021 07:00
Thẩm Tinh Nhược về phòng ngủ có hơi muộn một chút, Thạch Thấm nói cô thi được nhất khối phải mời bữa ăn khuya.
Thẩm Tinh Nhược đã không ăn cơm chiều, hộp sữa còn bị cướp, quả thật là có hơi đói.
Cùng Thạch Thấm đi ăn bữa khuya xong, hai người còn đi dạo tiệm văn phòng phẩm bên cạnh trường học một lát, lúc về đến ký túc xá chỉ cách giờ tắt đèn có nửa tiếng đồng hồ.
Lý Thính đang đắp mặt nạ.
Thấy hai cô bước đến, Lý Thính liếc mắt, một câu chào hỏi cũng không có, lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ai thấy rõ bên dưới lớp mặt nạ giấy là biểu cảm như thế nào.
Địch Gia Tĩnh hôm nay không đi cùng với các cô, bảo là nhức đầu, đã về phòng ngủ từ sớm.
Hiện giờ cô nàng đã đeo bịt mắt nằm trong chăn, xem ra là đã ngủ rồi
Trong phòng nhất thời yên lặng một cách kỳ lạ.
Chủ yếu là do Thạch Thấm và Lý Thính ngồi cùng một bàn, thời gian gần đây quan hệ đã hoà hoãn không ít, nhưng hôm nay Lý Thính vào lớp hùa theo mấy bạn học nữ nhiều chuyện nói lời khó nghe, cô nàng cũng nghe được, thực sự có cảm giác rất quá đáng, nên lúc này cũng không bày ra được sắc mặt tốt đẹp gì, dứt khoát không thèm để ý tới.
Thạch Thấm và Thẩm Tinh Nhược thay phiên tắm rửa.
Lúc Thạch Thấm tắm xong, vừa đúng lúc Lý Thính bóc mặt nạ xuống, đứng ở bồn rửa mặt rửa mặt.
Thạch Thấm đợi một chút, nhịn không được, hỏi: “Cậu xong chưa?”
Lý Thính: “Cậu gấp cái gì?”
Thạch Thấm: “Cậu rửa mặt cũng phải bảy tám phút rồi, tớ còn phải giặt khăn rửa mặt.”
Lý Thính không nói chuyện, vẫn là chậm rãi hắt nước lên mặt.
Thẩm Tinh Nhược thấy Thạch Thấm tắm xong mới tiến vào phòng tắm, mới đầu chỉ nghe ai người thấp giọng nói chuyện với nhau, xem chừng là cố kỵ Địch Gia Tĩnh đang ngủ.
Đang tắm được một nửa, bên ngoài đột nhiên xảy ra tranh chấp, thanh âm cũng lớn dần lên.
Động tác của cô ngừng lại, lập tức tăng nhanh tốc độ tắm rửa.
Đợi đến khi Thẩm Tinh Nhược bước ra khỏi phòng tắ, hai người tranh chấp đã sớm biến thành cãi nhau —
“Trong lớp học hôm nay cậu nói như thế mà không cảm thấy ngại miệng sao, sao cậu lại trở thành dạng người như thế này chứ!”
“Tớ thì sao, không phải tớ chỉ thảo luận thành tích với người khác một chút thôi sao?”
Lý Thính thẳng thắn nguỵ biện, “Tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy thi điểm số sẽ rất cao, sau đó liền thi ra cái dạng điểm số như vậy, chuyện này còn không cho người ta nói hay sao? Hơn nữa còn không phải chính cậu ấy cũng đã sớm biết điểm số có vấn dễ nhưng vẫn kiềm chế không nói đấy thôi, đợi đến khi công bố điểm số thật sự ra liền muốn nói rằng mình có vẻ lợi hại đến mức nào, thật buồn cười muốn tát vào mặt đám người thảo luận điểm số như bọn tôi đây sao?”
“Thạch Thấm cậu tỉnh lại đi, cậu thế mà lại rất chịu khó đi nịnh bợ, cậu không cảm thấy gì nhưng tôi lại thấy khó coi dùm cậu đấy!”
“Tôi nịnh bợ? Tôi khó coi?! Lý Thính chính cậu đến một chút tiếng người cũng không biết nói! Rốt cuộc là ai suốt ngày đi nịnh bợ đám chị em bên ban ba kia, người ta có để cậu vào mắt sao?!”
Thạch Thấm đâm người toàn đâm trúng chỗ hiểm, lại còn tương đối chính xác.
Lý Thính trong nháy mắt liền xù lông lên, tiến đến ra tay nắm tóc Thạch Thấm, “Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Thạch Thấm cũng không cam chịu yếu thế, hai tay hướng phía trước vung vẩy loạn xạ.
Thẩm Tinh Nhược không ngờ tới hai người bọn họ sẽ động thủ, trố mắt một lúc, cô la lớn: “Các cậu đừng đánh nữa.”
Không ai để ý đến cô.
Người hoà giải chuyên nghiệp Địch Gia Tĩnh nằm trên giường bất động, hình như là đã ngủ say, cơ bản là không nghe được động tĩnh trong phòng ngủ.
Thạch Thấm cùng Lý Thính không biết đã tích tụ oán khí với nhau bao lâu rồi, vừa đánh cho ta sống ngươi chết vừa điên cuồng lôi chuyện cũ ra đấu khẩu, chiến trường cũng không ngừng được mở rộng.
Thẩm Tinh Nhược chỉ mặc một cái váy ngủ, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, đứng trước cửa phòng tắm, tiến không được, còn bị hai người dồn về phía sau không còn đường lui.
“Tớ nói hai cậu đừng đánh —-“
Thẩm Tinh Nhược còn chưa dứt lời, đột nhiên Lý Thính bị kích động, cầm lên cái ly sứ súc miệng liền hướng tấm gương trên bồn rửa mặt ném qua.
“Xoảng” một tiếng!
Tấm gương hình vuông lúc khai giảng mọi người dùng phí sinh hoạt mua về trị giá mười tám tệ vỡ ra vô số khe nứt, mảnh vỡ từ phía đường viền bay tán loạn bốn phía.
“A—–!”
“A—–!”
Thạch Thấm và Lý Thính không hẹn mà cùng hét ầm lên, chói tai không thua gì con gà bị cắt tiết từ nhà hàng bên ngoài trường học.
Đợi đến khi hai cô nàng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Thẩm Tinh Nhược mặt không đổi sắc đứng ngay cửa phòng tắm, trên cổ không biết là bị mảnh vỡ ly sứ hay là mãnh vỡ của tấm gương cắt một đường, vết thương vẫn đang rỉ máu ra ngoài.
Hai người lập tức trắng bệch cả mặt mày.
Đúng lúc này, cô giáo quản lý ký túc xá nghe tiếng động chạy tới, đập đập cửa, không kiên nhẫn hỏi: “Đã sắp tắt đèn rồi, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?!”
Sắc mặt Lý Thính cùng Thạch Thấm lại trắng thêm vài phần.
Thẩm Tinh Nhược có cảm giác cả đời này mình chưa từng chịu qua loại khổ sở như thế này.
Mắt cô nổi đom đóm, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi xé hai miếng khăn giấy. tạm thời lau sạch vết máu.
Ngay sau đó, cô đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa.
Thẩm Tinh Nhược: “Cô ơi, phòng ngủ của chúng em có chuột.”
Cô giáo quản lý ký túc nghe xong, vô thức nhíu nhíu mày, thân người cũng hơi lùi ra phía sau.
“Cô ơi, có thể tiến vào, giúp chúng em bắt ra được không cô?”
Sắc mặt cô giáo quản lý ký túc xá không tốt lắm, “Các em sợ cái gì, chỉ là con chuột thôi … Như vầy đi, các em đừng sợ, buổi họp sáng mai, tôi sẽ báo với chủ nhiệm ký túc xá, xem xem sẽ gọi đội diệt chuột tới.”
Vết thương bắt đầu rỉ máu, Thẩm Tinh Nhược không nói không rằng kéo vai váy ngủ, che khuất vết thương.
“Dạ được, phiền phức cô rồi.”
Đưa tiễn cô giáo quản lý ký túc xá xong, Thẩm Tinh Nhược đóng cửa phòng ngủ lại.
Sau lưng Thạch Thấm cùng Lý Thính đều nhẹ nhàng thở ra, có thể thấy hai người bọn họ vẫn chưa hoàn hồn trở lại, vẫn còn vẻ mặt kinh hãi, vẫn đừng y nguyên tại bồn rửa mặt kia, không chút động đậy.
Thẩm Tinh Nhược đi vào, lúc đi ngang qua giường ngủ của Địch Gia Tĩnh, ngón tay Địch Gia Tĩnh dường như vừa thả lỏng.
Cô không dừng lại, đi thẳng tới trước mặt hai người Thạch Thấm cùng Lý Thính, khoé môi dưới cong lên, vẻ mặt lãnh đạm.
Thạch Thấm và Lý Thính chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn cô.
Thạch Thấm cẩn thận từng li từng tí nói: “Tinh Nhược, thật xin lỗi, cậu có đau hay không, có cần một cái băng cá nhân dán miệng vết thương lại …”
Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược đảo qua, cô nàng lập tức im miệng.
Lý Thính đứng bên cạnh thần sắc không được tự nhiên cho lắm, nhìn sang hướng khác, cũng không nhìn thẳng Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược ngược lại là nhìn thẳng vào cô, “Tớ chưa hề nghĩ rằng ra vẻ bản thân mình lợi hại đến mức nào, bởi vì tớ vốn là giỏi hơn so với các cậu.”
“Tớ cũng không muốn tát vào mặt ai, không muốn nói rằng chuyện các cậu bàn luận là buồn cười biết bao, nếu như các cậu chịu im lặng ngậm miệng, thì cũng sẽ không có chuyện tự mình vả mặt mình như vậy.”
“Sức tưởng tượng phong phú thật ra là chuyện tốt, nhưng phiền cậu dùng nó để suy nghĩ làm bài tập toán, đừng dùng nó để nghĩ xấu về bạn cùng phòng của cậu.”
Cô đúng là trong một khắc nhận lại bài thi của mình đã biết điểm số có vấn đề, nhưng cả ngày hôm nay cô căn bản là không có suy nghĩ về chuyện điểm số.
Nếu như không phải trong trường có những người lắm mồm nói mãi không xong, cô cũng chưa từng có ý định đến văn phòng tìm Vương Hữu Phúc.
“…”
Sắc mặt Lý Thính trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù biết mình đuối lý, nhưng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận cùng Thẩm Tinh Nhược, chỉ cứng nhắc nói một câu: “Ly súc miệng kia hình như là của cậu, tớ, tớ bồi thường cho cậu.”
Thẩm Tinh Nhược: “Vậy cậu bồi thường, 1800 tệ.”
?
Biểu cảm của Lý Thính cứ như “Cậu không phải nắm lấy cơ hội để lừa tớ đấy chứ.”
Thẩm Tinh Nhược lười nói chuyện tranh cãi với cô nàng, cũng không muốn cô thật sự bồi thường, chỉ vào những mảnh vụn của tấm gương trên mặt đất nói: “Các cậu dọn sạch nơi này đi, dùng chổi, đừng có dùng tay, sáng mai đi mua một tấm gương mới thay vào.”
Lý Thính há hốc miệng, định nói gì đó.
Thẩm Tinh Nhược lại lườm cô nàng một cái —
Cô vô thức ngậm miệng lại, cùng Thạch Thấm vội vội vàng vàng cầm cây chổi vùi đầu vào quét rác, không dám lên tiếng, từ gà bị cắt tiết trong nháy mắt biến thành gà xào tiêu xanh.
Trong phòng ngủ rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại.
Thẩm Tinh Nhược tìm trong hộp y tế, dán một cái băng gạc lên vết thương trên cổ.
Thật ra vết thương này cũng nhỏ không đau đớn gì mấy, cũng không đáng lo ngại đến thế, quan trọng là lúc cái ly gốm sứ kia trước khi “Xoảng” một cái vỡ tan còn nện vào trán cô một cái.
Lúc vừa mới bị đập, ngoại trừ bị choáng đầu hoa mắt, thế mà lại không nhìn ra dấu vết gì, giờ đây mới nổi lên một cục u nhỏ, không chừng chút nữa sẽ bầm lại tím xanh.
Cô bôi chút thuốc, lại cắt một miếng băng gạc hình vuông dán gần thái dương.
Lý Thính quét dọn xong, mới phát hiện trên thái dương của Thẩm Tinh Nhược cũng bị thương.
Trong lòng áy náy một lúc lâu, muốn nói với cô một câu xin lỗi, vừa định nói thì đèn liền tắt.
Ban đêm nằm ở trên giường, Lý Thính làm sao cũng không ngủ được, nghĩ nghĩ không nói xin lỗi, ly súc miệng dù sao cũng phải đền một cái.
Ly súc miệng kia của Thẩm Tinh Nhược nhìn rất đẹp cũng rất đặc biệt, trên đó có rất nhiều hình ngôi sao hành tinh các loại, hình như là lấy ra từ trong một bộ ly tách.
Cô mở ra trang web mua sắm, gõ từ khoá tìm kiếm tìm tòi một hồi, quả thật là có thể tìm một cái cùng loại giống nhau như đúc.
Cái ly này còn có tên gọi, tên là “Tinh hà xán lạn,” miêu tả sản phẩm còn nói, đây là một sản phẩm liên doanh hạn chế giữa hoạ sĩ đương đại nổi tiếng Thẩm Quang Diệu và công ty Lãnh Phương Trai.
Giá bán là 2200 tệ, chỉ là hàng secondhand mà thôi.
Ly súc miệng, giá 2200 tệ.
Lý Thính nhằm chằm chằm màn hình một lúc lâu, cứ thế một tiếng cũng không dám thở mạnh.
Được rồi được rồi.
Mặt mũi có cái gì quan trọng chứ.
Không bằng nói xin lỗi đi vậy?
Đêm đó Thẩm Tinh Nhược liên nhận được tin nhắn xin lỗi của Lý Thính.
Cô vốn dĩ đã sắp ngủ thiếp đi rồi, kết quả lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhác thấy Lý Thính sắp xin lỗi đến nghiện, còn gửi tiếp sang một đoạn khác, tình cảm dạt dào, cô nhắn trả lời: “Cậu còn không im miệng, ngày mai sẽ phải đền cái ly mới cho tớ.”
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
–
Ngày hôm sau Thẩm Tinh Nhược dán một miếng băng gạc nhỏ đi học, rất gây chú ý với người khác.
Không ít người chạy tới hỏi thăm cô, cô đã chọn ra một lý do để đối phó, nói là đụng vào cửa phòng vệ sinh.
Tiết tự học buổi sáng trôi qua hơn một nửa, thì Lục Tinh Diên mới xuất hiện trước cửa phòng học.
Cậu để ba lô xuống, giống như nhị đại gia ngồi lên trên ghế, lùi ra sau dựa vào.
Thoáng nhìn qua miếng băng gạc trên thái dương Thẩm Tinh Nhược, cậu thuận miệng trêu chọc, “Đại tiểu thư, thi tốt quá bị người ta đánh sao?”
Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh vừa lật sách, vừa hờ hững nói: “Đúng vậy, tôi nói tôi ngồi cùng bàn với Lục Tinh Diên, cậu ta còn đánh tôi, nói Lục Tinh Diên là cái thá gì chứ.”
Lục Tinh Diên: “…”
–
Nghỉ giữa giờ tiết thứ hai phải đi tập thể dục.
Tập thể dục xong trở về, Lục Tinh Diên nhớ tới một việc, nói với Thẩm Tinh Nhược, cuối tuần này cậu sẽ cùng Bùi Nguyệt và Lục Sơn đi Hối Trạch, hỏi cô có thật là sẽ không quay về không.
Thẩm Tinh Nhược vẫn chưa trả lời, Hà Tư việt đã quay trở lại phòng học, đưa cho cô một tuýp thuốc, “Tớ vừa tiện đường đi phòng y tế lấy cho cậu cái này, nghe nói hiệu qủa rất tốt.”
“Cám ơn.”
Thẩm Tinh Nhược nhận lấy nhìn nhìn một chút.
Thấy cô nàng hơi mỉm cười, Hà Tư Việt cũng cười, “Việc nhỏ thôi, sau này đi đường cẩn thận một chút, đừng để đụng vào cửa nữa.”
“Biết rồi.”
Lục Tinh Diên ngồi một bên giả bộ chơi điện thoại, nghe đến lời này, ngẩng đầu nhìn một chút.
À.
Ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu cũng chưa từng thấy Bạch Khổng Tước này bày ra vẻ mặt vui vẻ với cậu bao giờ, người ta chỉ đưa có một tuýp thuốc liền cười thiếu điều muốn vẫy đuôi nữa thôi.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng với Lục Tinh Diên Triệu Lãng Minh đến tìm cậu mượn chìa khoá phòng ngủ.
Thấy Hà Tư Việt đưa thuốc cho Thẩm Tinh Nhược, Triệu Lãng Minh mang vẻ mặt mập mờ trêu chọc: “Lớp trưởng, mấy ngày trước bọn tớ đá bóng, tớ cũng rách đầu gối, sao lại không thấy quan văn đại nhân ngài quan tâm tại hạ đây, ngài đây là một chén nước cũng không giữ thăng bằng nha.”
Hà Tư Việt cười bảo cậu ta đừng nói lung tung.
Triệu Lãng Minh lại kẹp cổ Lục Tinh Diên, “Diên ca, cho tao mượn chìa khoá, tao đã xin nghỉ với Vương Hữu Phúc, quay về lấy ít đồ.”
Lục Tinh Diên quẳng tay cậu qua một bên, “Chìa cái đầu mày, của mình sao không mang? Heo còn biết về chuồng heo, mày là đầu óc cá vàng gì vậy?”
- Hết Chương 15-