Chương 16Người đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 13:34
Tiêu Hòa nghĩ tới Lance, trong lòng căng thẳng, nặng nề không nói.
Lance nói: Là ta gặp ngươi trước, là ta yêu thích ngươi trước, nhưng bệ hạ lại cướp ngươi đi, y luôn thích cướp đi mọi thứ của ta, vì thế ta muốn giết y.
Al nói: Ta sáng tạo bọn họ, nhưng hiện tại, họ chê ta vướng bận.
Tiêu Hòa cau mày, hắn nhận ra được giữa họ có mâu thuẫn, nhưng hắn bất lực không làm được gì.
Loại mâu thuẫn này không thể hoà giải, chỉ có thể theo thời gian tích luỹ càng cháy càng lớn.
Hắn không muốn can thiệp, nhưng hiện tại trước mặt hắn bày ra hai con đường.
Hoặc là thuận theo Al, hoặc là ngỗ nghịch Al.
Nhưng Tiêu Hòa sớm đã xác định tư tưởng, hắn không muốn ngỗ nghịch y, vậy nên chỉ có thể thuận theo.
Trong lòng có thứ gì đó dần sáng tỏ, Tiêu Hòa thả lỏng người để mình càng thêm thoải mái tựa vào ngực Al, dịu giọng hỏi: “Bệ hạ, tôi ở bên cạnh ngài, ngài sẽ hài lòng ư?”
Tinh linh ở phía trên hơi run run, nhưng tiếp đó một âm thanh trầm bổng truyền xuống, ôn nhu như cánh hoa triền miên lòng người: “Phải.”
Tiêu Hòa cười nói: “Vậy xin hãy cho tôi được ở cạnh ngài.”
“Ngươi nguyện ý?”
“Nguyện ý!”
Cơ thể Al khẽ động, rũ mắt nhìn hắn: “Vậy còn người ngươi yêu?”
Tiêu Hòa thở dài: “Dù sao ngài cũng phải cho tôi chút thời gian chứ, tôi không thể quên người đó nhanh như vậy, nhưng tôi đang thử quên.”
“Vì sao?” Đôi con ngươi Al lấp lánh như có ánh sáng lưu chuyển, “Vì sao lại chọn ta?”
Tiêu Hòa nhìn y, mắt không chớp lấy một cái, như muốn dùng ánh mắt phác hoạ dung mạo y, cuối cùng thở dài nói: “Bởi vì ngài rất đẹp, đẹp đến mức tôi nhìn bao lâu cũng không thấy đủ”
Al khẽ cười, nhưng không dời tầm mắt, rõ ràng đang chờ đáp án thực sự của hắn.
Tiêu Hòa so mắt với y một hồi, cuối cùng thỏa hiệp: “… Ngài đối xử với tôi rất tốt, cho đến giờ chưa từng có ai đối tốt với tôi như vậy.”
“Người kia cũng không bằng?”
“Phải.” Tiêu Hòa thì thầm, “Người kia cũng không bằng.”
Nghe câu nói này, Al khẽ mỉm cười, sắc màu nơi đáy mắt bị phong thái dung quang bao phủ, nụ cười nhàn nhạt như vua của muôn hoa rực nở, mỹ lệ chói mắt lấn át vạn vật, người nhìn tim đập thình thịch.
Kỳ thực Tiêu Hòa chỉ đang đọc kịch bản, nhưng giây phút này cũng bị nụ cười kia làm cho hoa mắt, gần như muốn diễn giả thành thật.
Cũng may hắn còn biết đây chỉ là giấc mộng, sau khi tỉnh mộng hết thảy quy linh(1).
Al cúi đầu hôn hắn, đôi môi nóng rực chạm vào nhau dấy lên ngọn lửa nóng cháy, nháy mắt đốt lý trí thành tro bụi.
Tiêu Hòa không cự tuyệt nữa, hắn ngửa đầu tiếp nhận, tuy cách đáp trả cực vụng về nhưng cũng đủ biến nụ hôn càng thêm nóng bỏng kịch liệt.
Nụ hôn chấm dứt Tiêu Hòa cũng thở hồng hộc như trâu.
Al ôm lấy hắn, như là che chở trân bảo quý giá nhất thế gian, lại như dâng ra trái tim chính mình, loã lồ, thẳng thắn không giữ lại chút nào.
“Tiêu Hòa, đừng lừa dối ta.” Môi y dán trên cổ hắn, cảm nhận da thịt ấm áp của một sinh mệnh đang sống.
Toàn thân Tiêu Hòa đột nhiên cứng đờ.
Ngón tay thon dài của Al lướt đến eo hắn, lưu luyến vuốt ve: “Đừng cho ta hi vọng rồi lại đẩy ta xuống vực sâu.”
“Nếu tôi lừa dối ngài…” Tiêu Hòa vốn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, dù không ngẩng đầu như vẫn nghe rất rõ âm thanh của hắn, “Ngài có thể lấy đi trái tim tôi.”
Lời nói vô cùng êm tai, vẻ mặt Al trở nên nhu hoà, ôm lấy Tiêu Hòa không nói gì nữa.
***
Sau đó Tiêu Hoà lại trải qua những ngày thiên hôn địa ám(1).
Thân thể từng hưởng qua thú vui hoan ái là không chịu nổi khiêu khích nhất, kỹ xảo của Al lại cố tình vô cùng tốt, mới gẩy nhẹ một cái là thân thể hắn bắt đầu khẽ run.
Tiêu Hoà muốn làm Al vui vẻ, làm Al hài lòng, nhưng từ sau ngày đó có chút lẫn lộn đầu đuôi.
Al đối với hắn càng ngày càng tốt, càng ngày càng tri kỷ, ban đầu Tiêu Hòa nghĩ mình sẽ ngoan ngoãn vâng lời, lựa ý hùa theo, nhưng dần dần hắn phát hiện ở bên Al hắn không cần lo lắng những điều đó, chỉ cần hắn làm theo ý mình, thả lỏng tâm tình, liền có thể làm Al hài lòng, thì có thể làm y vui vẻ…
Rất dễ dàng, rất kỳ diệu, rất khó có thể tưởng tượng, nhưng không thể không nói thật khiến con người ta hưởng thụ.
Còn có cảm giác thỏa mãn trăm phần trăm.
Hắn chỉ cần làm chính mình, chỉ cần mình vui vẻ đối phương sẽ vui vẻ. Sự ăn ý đó, Tiêu Hòa biết rõ ở hiện thực có thể cả đời hắn cũng không gặp được.
Dần dần hắn càng ngày càng thật lòng thật dạ, càng lúc càng muốn làm được chút gì đó, những phương diện khác Al không cần hắn, nhưng ở phương diện nào đó vẫn có chút khát cầu.
Mỗi đêm đều là một mình hắn thoải mái, mà Al thì nhẫn nhịn chịu đựng, hắn cảm thấy rất không công bằng, do cảm giác áy náy không biết từ đâu tới, Tiêu Hòa cũng muốn giúp y.
Nhưng hắn vừa biểu lộ ý tứ về phương diện này, Al liền hôn môi hắn nói: “Đừng nóng vội, đợi đến sau vũ hội ánh sáng đã.”
Tiêu Hòa buồn bực nói: “Tại sao?”
Ngón tay Al luồn vào trong quần áo hắn, vừa vuốt e vừa thì thầm: “Hiện tại cấp bậc ngươi quá thấp, sẽ không chịu nổi.”
Tiêu Hòa:… Má má má nó! Ông đây nếu bị hiếp chết là tại phương thức biểu đạt của ông không đúng sao???
Vái anh luôn! Tui chỉ muốn giúp anh tuốt một phát, thật không có ý cống hiến cái gì đâu a.
Nhưng mấy câu này không nói ra được, đồng thời Tiêu Hòa hơi khẩn trương… Nói như vậy sau vũ hội ánh sáng, cuộc sống sinh hoạt thiên hôn địa ám sẽ tiếp tục ‘mê man’ đến mức nào đây?
Tuy nói đã quyết định theo hướng ‘thuận theo’ và ‘động viên’, nhưng thuận theo đến nước này có phải quá mức rùi không!!!
Cơ mà… không có đường lui.
Quên đi, tới đâu hay tới đó, chuyện khi đó khi đó hãy nói!
Tháng ngày không nóng nảy không biết xấu hổ nhanh chóng trôi đi, ngay khi Tiêu Hòa cho là giấc mộng này vĩnh viễn không có lúc tỉnh, vũ hội ánh sáng đã gần kề.
Vừa nghĩ sau vũ hội ánh sáng sẽ phát sinh chuyện gì, Tiêu Hòa liền không tự chủ mà sầu lo, thậm chí nổi lên ý định chạy trốn.
Tuốt tuốt vài cái còn dễ nói, chứ chính thức ra trận hắn vẫn rất sợ có được không!
Al nhận ra tâm tư của hắn, mấy ngày nay đối với hắn càng là thuận theo tuyệt đối, hận không thể vì hắn lên trời hái sao, lội nước mò trăng.
Nhưng Tiêu Hòa… vẫn cứ căng thẳng.
Cũng may những ngày qua Al khá bận không thể ở bên hắn cả ngày, nhờ vậy Tiêu Hòa càng có thêm không gian tự khuyên giải chính mình.
Chỉ là hắn còn chưa giải được một hai ba bốn phần thì có người đến gõ cửa.
Bỗng dưng nhìn thấy Lance, cả người Tiêu Hoà thấy lạnh lẽo hẳn.
Nên đến sẽ đến, hắn không thấy ngoài ý muốn, hơn nữa cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Tinh linh tóc vàng vẫn chói mắt như mọi khi, chỉ là trong đôi con ngươi kia nhiều ra lạnh lùng cùng nham hiểm: “Còn muốn báo thù không?”
Tiêu Hòa bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Muốn hợp tác với nhau thì ít nhất phải nói cho tôi biết kế hoạch của ngài.”
“Nói cho ngươi rồi, dưới thân y ngươi lại quay đầu khai toàn bộ?” Lance ngả ngớn nói nhưng mặt mày vẫn tuấn lãng như triều dương(2).
Tiêu Hòa cau mày nói: “Một chút thành ý cũng không có, làm sao tôi tin ngài được?” Nói xong làm bộ muốn bỏ đi.
Quả nhiên Lance không chịu thả hắn đi, kéo hắn lại, thuận thế ôm hắn vào trong ngực, cúi đầu kề sát vào tai hắn nói nhỏ: “Đừng giận, ta cho ngươi biết là được…”
Hắn ta chậm rãi nói ra, Tiêu Hòa trợn to mắt, khiếp sợ không thôi.
Lance cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống cần cổ trắng nõn, thấy được mấy vệt hồng nhạt vì hôn quá kịch liệt mà lưu lại, trong lòng không khỏi chát chúa, hắn ta nhân cơ hội liếm lỗ tai người trong ngực một hồi, ôn nhu nói: “Sau khi sự việc kết thúc đến bên ta đi, ta sẽ đối tốt với ngươi hơn cả y.”
Tiêu Hòa hoàn toàn không nghe hắn ta nói gì, đại não vẫn đang bận tiêu hoá nội dung vừa nghe được kia.
Cả hai đều quá mức tập trung nên không chú ý sau khe cửa hơi hé ra kia, có một vệt sáng giống như sợi tóc màu bạc chớp qua.
-Hết chapter 16-
Chú giải:
(1) Thiên hôn địa ám: Ngủ không biết trời đất tối sáng, say như chết
(2)Triều dương: Mặt trời mới mọc