Chương 8: Âm dương linhNgười đăng: adminNgày đăng 06-09-2023 12:09
– Nam thúc, vậy làm sao bây giờ?
Lục Lâm Thiên hỏi, hắn còn chưa muốn chết.
– Muốn sống hay muốn chết, ngươi muốn có một ngày nào đó có thể đứng ngạo nghễ trên đời không?
Người lão bộc hỏi lại lần nữa.
– Muốn, dĩ nhiên muốn, đại trượng phu sống trên đời, tất nhiên là muốn, cho dù là không thể lưu danh thiên cổ thì cũng không để tiếng xấu muôn đời.
Lục Lâm Thiên kiên định mà nói.
– Nhìn ngươi cũng có vẻ chí khí. Được rồi, nhìn tiểu tử ngươi lớn lên, lại có âm dương chi thể, ta sẽ giúp ngươi.
Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên, tựa như có chút kinh ngạc, vì Lục Lâm Thiên lúc bé so với hiện tại có chút không giống.
– Đệ tử ra mắt sư phụ.
Lục Lâm Thiên đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.
– Dừng lại, ta không có nói qua muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ là thuận tay giúp ngươi một chút mà thôi.
Nam thúc nhẹ nhàng nói.
– Kể cả Nam thúc không thu nhận con, nhưng lễ này vẫn phải có.
Lục Lâm Thiên sững sờ, sau đó là dập đầu ba cái liên tiếp.
– Được rồi, tiểu tử ngươi bình thường thoạt nhìn thành thành thật, hôm nay làm thế nào lại trở nên tinh ranh như vậy, sợ ta đổi ý, không dạy ngươi có phải không?
Nam thúc hơi chút mỉm cười, trong mắt lộ ra vài phần khen ngợi.
– Hắc hắc…
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc.
– Ngồi xuống.
Nam thúc bảo Lục Lâm Thiên ngồi xuống, trong tay đồng thời đưa cho Lục Lâm Thiên một khối màu trắng trong suốt, nói:
– Nhớ kỹ, chuyện ta có thể đến giúp ngươi cũng không nhiều, hãy chăm chỉ, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ hết xuống sông xuống bể, con đường về sau, hãy tự mình quyết định.
– Nam thúc, đây là cái gì?
Nắm trong tay, Lục Lâm Thiên hỏi.
– Đây là Âm Dương Linh Vũ quyết, năm đó ta vô tình lấy được, chỉ có âm dương chi thể mới có thể tu luyện, kì diệu vô cùng, ta cũng bởi vì cưỡng ép tu luyện âm dương Linh Vũ quyết, nên tất cả công sức đã rơi xuống sông xuống bể. Cũng may mệnh ngươi lớn, bởi vì chưa từng tu luyện qua công pháp nào, cộng thêm trong cơ thể ngươi âm dương hòa hợp, cho nên hai khỏa Linh đan kia chẳng những không làm ngươi ngay lập tức bạo thể mà chết, mà còn giúp ngươi tạo ra kì tích, giúp ngươi có thể tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết.
Nam thúc nói, trong thần sắc lộ ra vẻ hụt hẫng, nếu như hắn cũng có âm dương chi thể thì hắn cũng không rơi vào tình trạng này.
– Nam thúc, vậy ngươi có biết là do ai bố trí thủ đoạn khiến con không thể tu luyện không?
Lục Lâm Thiên hỏi, đúng là có người đang đối phó sau lưng mình ngay từ khi còn nhỏ.
– Chẳng lẽ ngươi không đoán ra?
Nam thúc hỏi ngược lại.
– Nam thúc, chẳng lẽ là bà ta…
Lục Lâm Thiên dần hiểu ra, sự tình này chỉ sợ là Đại phu nhân làm, thật là một người độc ác, trong mắt Lục Lâm Thiên xuất hiện hàn ý, nhất định về sau mình không thể cho nữ nhân này sống yên ổn.
– Phải chú ý cẩn thận, ngươi hiểu như thế là tốt rồi, hiện tại không có thực lực đối phó nàng ta đâu, tốt nhất là không nên lộn xộn, chuyện của ngươi, cha của ngươi mặc dù không biết, thế nhưng ngươi tưởng gia gia của ngươi cũng không biết sao? Nhưng ông ta cũng chỉ để ý một chút thôi, chỉ cần ngươi còn một cái mạng là được nên mới để mặc cho nàng ta tác oai tác quái.
Người lão bộc cảm giác được hàn ý trên thân Lục Lâm Thiên, lập tức nói:
– Dùng máu của ngươi nhỏ lên phía trên ngọc giản ta đưa cho ngươi, trước tiên phải tu luyện luyện Âm Dương Linh Vũ quyết đã, chờ đợi ngươi luyện xong, thì Lục gia nhỏ bé này chẳng là gì với ngươi. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, cuộc đời của ngươi sau này, chính là nằm trong tay ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên nghe vậy, tĩnh tâm, nghe lời của Nam thúc có thể biết được Âm Dương Linh Vũ tuyệt có chỗ bất phàm. Lục Lâm Thiên lập tức cắn ngón trỏ, một giọt máu tươi rơi xuống trên ngọc giản màu trắng.
– Xuy…
Ngay lập tức, phía trên ngọc giản xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt chui vào mi tâm của Lục Lâm Thiên, hóa thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc hắn.
– Nhanh, dùng tâm ghi lại khẩu quyết, sau đó dựa theo pháp quyết trước hết luyện hóa hai cỗ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể ngươi, nếu không phiền toái sau này sẽ lớn hơn.
Nam thúc nói bên cạnh Lục Lâm Thiên.
– Một âm một dương tạo nên đại đạo, thiếu âm thiếu dương đạo khuyết thiếu, thuần dương là Thanh Long, thuần âm là Bạch Hổ, tinh chưa đủ giúp người bổ vị, hình chưa đủ giúp người bổ khí. Tinh từ bên trong, khí sinh từ phía ngoài. Bổ âm tất dụng dương, bổ dương tất dụng âm, Âm Dương huyền khiếu, huyễn tẫn đan điền.
– Thu khí về, chiếu theo thiên địa, chân đạp thiên không, tâm tựa năm tháng, như cỗ đại phong, thăng hợp khai mở, ra huyền nhập tẫn, thâm căn cố đế, vì thiên làm mưa mà phát sinh cơ.
– Một dương mới sinh ra chính khí, dùng hô hấp tụ ở đan điền, bổ sung ngũ tạng, tán ở Bách Hội, khí chạm ba cửa ải, vận hành một chu thiên. Âm dương bổ chi giả bất tranh, bất chấp, tam giả hữu ngộ, duy kiến vu không, phảng phất trong chốn u minh chợt có một tia dương khí sinh ra, dụng tâm thanh tĩnh, thí bỉ trung thiên bảo nguyệt đồng, quét sạch u mê, một vòng sáng lấp đầy hư không…
Từng đạo khẩu quyết không liền mạch xuất hiện trong đầu Lục Lâm Thiên, dưới sự chỉ dẫn của Nam thúc, một suy ra ba, nhanh chóng tự mình vận chuyển lại pháp quyết.
Dựa theo khẩu quyết vận chuyển, Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được hai cổ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể mình như đang sống dậy, chậm rãi di động.
Hai cỗ năng lượng này trong người hắn có chút không khống chế được, va chạm ở khắp nơi. Dựa theo chỉ dẫn của Nam thúc, Lục Lâm Thiên lập tức dùng Âm Dương Linh Vũ quyết dẫn dắt hai cỗ năng lượng này tiến vào kinh mạch của bản thân. Dòng nhiệt nóng theo kinh mạch tiến vào trong Đan Điền Khí Hải, dòng khí lạnh thì hóa thành một cỗ khí ôn hòa tiến vào trong đầu hắn, khiến đại não thư thái dị thường.
Thời gian dần trôi qua, hai cỗ năng lượng trong cơ thể Lục Lâm Thiên bắt đầu giảm đi, mỗi cỗ năng lượng theo một phương, chảy vào Đan Điền cùng Khí Hải trong đầu.
Hai cỗ năng lượng tiến vào trong kinh mạch cũng khiến kinh mạch hắn bành trướng, Lục Lâm Thiên cảm giác được kinh mạch toàn thân của mình mở rộng thêm không ít, cũng vô cùng đau đớn, nhưng chỉ chốc lát sau một cảm giác thư thái không nói nên lời lan tỏa khắp toàn thân.
– Tốt rồi, đêm nay dừng ở đây thôi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Lâm Thiên nghe được âm thanh của Nam thúc liền ngừng vận chuyển khẩu quyết.
– Hô…
Lục Lâm Thiên ngừng vận hành khẩu quyết, một ngụm trọc khí từ Đan Điền và Khí Hải theo ra ngoài, giống như khí thoát ra từ nhà cầu, lập tức khiến cả mật thất tràn ngập mùi hôi thối, điều này khiến bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.