Chương 2: Đối thủ một mất một cònNgười đăng: adminNgày đăng 16-02-2021 13:32
Dương Văn ngẩn người, có chút bất ngờ. Con nhóc Nghê Hạ này đang chào hỏi với mình sao? Thật là hiếm thấy. Hừ, tám phần là vì có Lâm Ngộ Thành ở đây nên mới làm bộ làm tịch như vậy.
Sau khi nghĩ thông, Dương Văn càng thêm khoa trương, "Tôi bảo này Nghê Hạ, dạo gần đây cô lại nhận cái kịch bản vô danh nào thế? Haiz, đều tại tôi, lúc trước tôi không nên cướp mất vai trong Mân Phi truyện của cô. Nhưng mà cô cũng biết đấy, đạo diễn nói cô không diễn được vai kẻ hai mặt. Đúng thật, hình tượng ngây thơ ngốc ngếch có vẻ thích hợp với cô hơn."
Nghê Hạ nhướng mày, tối qua đã nhìn ảnh rồi, giờ phút này, người phụ nữ đang nói chuyện chính là Dương Văn, tốt nghiệp cùng khóa với Hạ Dĩ San, nhưng sự nghiệp thì lại thuận lợi hơn Hạ Dĩ San nhiều.
Xem tình hình này thì hai người quả thật là như nước với lửa. Trong mắt Nghê Hạ thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đúng là chuyện rắc rối gì cũng có.
"Nói xong chưa quý cô hai mặt?", Nghê Hạ điềm nhiên nhìn Dương Văn, "Cô nói rất đúng, hình tượng tiện nhân tâm khẩu bất nhất đúng là vô cùng thích hợp với cô. Ừm... Chúc mừng cô nhé."
"Cô!", Dương Văn đã lường trước được là Nghê Hạ sẽ không nhịn nổi sự mỉa mai châm chọc của cô ta, thể nào cũng nhảy dựng lên mắng chửi một trận. Nhưng hiện tại thì sao?
Đôi mắt sau cặp kính râm của Lâm Ngộ Thành cũng liếc nhìn Nghê Hạ, hơi có vẻ bất ngờ.
Nghê Hạ mặc kệ, cô nhìn quanh Dương Văn rồi lắc đầu, "Cô Dương, tốt xấu gì cô cũng đã trở thành tiện nhân quốc dân rồi... À sai rồi, ý tôi là phi tử quốc dân, cô cũng đừng đứng đây mà làm mất phong độ chứ. Quán cà phê có người mà, chuyện này mà bị truyền lên mạng thì không tốt đâu."
Dương Văn hung hăng trừng mắt, cô ta thấp giọng nói: "Nghê Hạ, cô bớt kiêu căng đi, cô cứ như thế thì xứng đáng bị chà đạp dưới chân tôi mãi mãi thôi."
Nghê Hạ khẽ cười, "Hả?"
Dương Văn không nhìn nổi cái vẻ hờ hững này của cô nữa, đúng lúc đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh trầm giọng nói: "Dương Văn, em qua bên kia chờ anh đi, anh có việc cần nói với cô ta."
Lời này vừa được nói ra, cả Nghê Hạ và Dương Văn đều ngẩn người. Cuối cùng, Dương Văn tức tối lườm Nghê Hạ một cái rồi xoay người rời đi.
Còn Nghê Hạ, cô đang chẳng hiểu ra làm sao. Đây là người quen sao? Có quan hệ gì? Đeo kính râm thế này làm sao mà cô nhận ra được.
Lâm Ngộ Thành tự nhiên ngồi xuống chỗ đối diện cô, không đợi Nghê Hạ đặt câu hỏi, anh ta đã lạnh lùng nói, "Chuyện lần trước cô nói tôi đã suy nghĩ rồi, nhưng mà Nghê Hạ, cô có chắc là nếu cô công khai chuyện của chúng ta trước đây, cô không bị tổn thất lớn không?"
Nghê Hạ nhíu mày, chuyện gì, tại sao Cảnh Tố không kể, hơn nữa, người này là ai?
"Khụ khụ... Hôm nay trời nhiều mây, nắng không gắt, ừm...anh bỏ kính râm ra được không?", Nghê Hạ uyển chuyển nói.
Lâm Ngộ Thành khựng lại, nhìn cô với vẻ hơi khó hiểu, "Cô đừng đổi đề tài."
Trời ơi... Tôi không muốn đổi đề tài, tôi chỉ muốn biết anh là ai mà thôi.
Lâm Ngộ Thành hơi mất kiên nhẫn, hai tay anh ta đặt trên bàn, ngón trỏ tay phải thỉnh thoảng lại gõ xuống bàn, ngón tay thon dài, trắng nõn, rất đẹp.
Nghê Hạ liếc mắt, thầm tính xem làm thế nào để người này nói nhiều một chút.
"Cô muốn giả ngu giả ngơ thì tùy. Cô muốn nói với giới truyền thông rằng tôi và cô đã từng bên nhau cũng tùy cô. Có điều, hi vọng sau này cô đừng dây dưa nữa, nếu đã chia tay rồi thì cắt đứt gọn gàng. Được không?"
Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, nhưng để người này nói ra thì lại hết sức thẳng thừng, hờ hững.
Nhưng sự hờ hững này không phải điều quan trọng với Nghê Hạ, quan trọng là cô đang có cảm giác nghẹn bứ cổ họng, "Bên...bên nhau? Anh là?"
Lâm Ngộ Thành hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không muốn nhiều lời với cô. Anh ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, "Được, nếu cô công khai, lần sau nếu có người hỏi, tôi sẽ thừa nhận, cô không phải lo tôi sẽ phủ nhận mà làm cô mất mặt... Nhưng mà Nghê Hạ này, hi vọng sau này cô có thể nghiêm túc đóng phim, đừng làm mấy chuyện vô vị đấy để nổi tiếng. Cô so với lúc vừa vào năm nhất đại học đúng là chẳng giống nhau chút nào..."
Câu cuối cùng anh ta nói rất khẽ, Nghê Hạ gần như không nghe thấy, nhưng lúc này cô cũng đã đoán ra tám chín phần. Sau khi Nghê Hạ thầm mắng Hạ Dĩ San vô số lần, cô đứng dậy chặn Lâm Ngộ Thành lại.
"Anh này, anh yên tâm, tôi sẽ không công khai với truyền thông, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì cả. Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, như người xa lạ. Anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Lâm Ngộ Thành chợt sáng lên, anh ta nhìn về phía Nghê Hạ, đột nhiên cảm thấy người này có gì đó khác lạ, nhưng chính xác là gì thì lại không tả được.
Cặp song sinh nhà họ Hạ vốn mang nét thanh tú, cho cảm giác thoát tục, không vương khói bụi trần gian. Chỉ có điều, Hạ Dĩ San luôn hấp tấp, bộp chộp thành quen, thế nên những người bên cạnh đều vì tính cách mà quên đi gương mặt của cô. Còn lúc này, Nghê Hạ lẳng lặng nhìn Lâm Ngộ Thành, cái nét điềm nhiên ấy cực kỳ hấp dẫn con mắt người khác.
Trong nháy mắt, Lâm Ngộ Thành có chút hoảng hốt, lúc định thần lại được, anh ta dời tầm nhìn đi mà có chút nghi ngờ. Một tuần trước, cô gái này vẫn còn điên cuồng uy hiếp anh ta, nếu không tái hợp thì sẽ công khai chuyện hai người từng bên nhau trong quá khứ. Nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý ư?
Có điều, như vậy cũng tốt.
"Ừ, rất tốt."
Nghê Hạ cong môi cười, "Được, tạm biệt."
Nói xong, cô mặc kệ Lâm Ngộ Thành, cứ thế ngồi lại chỗ cũ. Lâm Ngộ Thành sửng sốt, Nghê Hạ chưa bao giờ để lộ nụ cười tươi rói như thế này. Anh ta liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhấc chân rời đi.
Lâm Ngộ Thành vừa đi thì Cảnh Tố trở lại. Chị nhìn bóng lưng kia một lúc lâu rồi mới nói, "Em vừa nói chuyện với Lâm Ngộ Thành à?"
Nghê Hạ uống một ngụm cà phê Cảnh Tố vừa mua về, "Anh ta là Lâm Ngộ Thành à? Chị em với anh ta từng yêu nhau, chuyện lớn như thế mà chị cũng không nói cho em biết?"
Cảnh Tố ngẩn người, "Chia tay lâu rồi, chuyện này không quan trọng nên chị định sau này sẽ từ từ kể cho em nghe."
"Thật không? Nhìn dáng vẻ Lâm Ngộ Thành thì hình như không đơn giản là chia tay lâu rồi đâu."
Cảnh Tố ủ rũ, "Con nhãi Nghê Hạ, à, ý chị là chị gái em, ngày trước đúng là rất thích tên Lâm Ngộ Thành, nhưng chia tay cũng được gần một năm rồi. Hiện giờ Lâm Ngộ Thành đang là diễn viên mới nổi tiếng, chị gái em chắc ghen tỵ nên muốn phang cho cậu ta một phát ấy mà."
Cảnh Tố nói Hạ Dĩ San như vậy, trong lòng Nghê Hạ cũng không thoải mái, nhưng cô biết, dựa vào tính cách của Hạ Dĩ San mà nói thì đúng là có khả năng đó.
"Thôi được rồi, cũng chẳng quan trọng."
Cảnh Tố gật đầu, "Ăn chút đi đã."
"Vâng."
Nghê Hạ cùng Cảnh Tố ở quán cà phê cả buổi chiều, sau đó ăn xong bữa tối rồi mới về khách sạn Hoành Điếm. Ngày hôm sau, Cảnh Tố gọi điện gọi cô dậy, hai người cần phải xuất phát đến trường quay của Mê Thành.
Nghê Hạ sửa soạn một chút, sau đó ăn sáng với Cảnh Tố ở khách sạn rồi mới đến trường quay.
Mê Thành là tác phẩm sau năm năm vắng bóng của Hầu Quang Trung, gần như chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết bộ phim sẽ được đón nhận nồng nhiệt đến mức nào. Chẳng trách Dĩ San lại sống chết muốn nắm chắc cơ hội lần này.
Hành trình của các thành viên tổ chế tác được giữ trong trạng thái bảo mật tuyệt đối. Ngoài tình tiết của bộ phim và những phân đoạn của mình ra, Nghê Hạ hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi đến trường quay, Nghê Hạ không lập tức tới gặp đạo diễn ngay, bởi vì đang quay phim nên chắc đạo diễn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cô.
Nghê Hạ đến gần một chút, vốn định nhìn xem kĩ thuật trường quay như thế nào, lại chẳng ngờ được nhìn thấy ngay người mà mới hôm qua mình còn tuôn lời thề son sắt "sẽ làm người dưng".
Lâm Ngộ Thành cũng là diễn viên trong đoàn làm phim Mê Thành. Haiz, đây gọi là oan gia ngõ hẹp sao? Nhìn kiểu trang điểm thư sinh nho nhã của Lâm Ngộ Thành lúc này, chắc không phải diễn vai chính Hạ Hầu Tuyết Uyên, chẳng lẽ là vị quân sư đa mưu túc trí Dương Ân?...
Đang lúc xem hăng say thì một nhân viên của đoàn đến hỏi cô và Cảnh Tố có muốn vào phòng nghỉ hay không. Cảnh Tố kéo cô, ý bảo cô về chuẩn bị trước. Nghê Hạ nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền đi theo anh chàng kia đến phòng nghỉ của diễn viên.
Quá rõ ràng, Nghê Hạ và Cảnh Tố đến sớm. Vì ngoài Lâm Ngộ Thành đang ở bên ngoài ra, thì lúc cô vào phòng nghỉ chỉ thấy một cô gái đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản mà thôi.
Hình như nhóm vai chính cũng chưa đến.
Người nhân viên đi, Cảnh Tố nhìn thấy cô gái ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên thì vội vàng kéo tay Nghê Hạ rồi nói nhỏ, "Đây là Tống Phỉ Nhi, bạn cùng phòng thời đại học."
Lúc Tống Phỉ Nhi ngẩng đầu lên thì Nghê Hạ đã biết rồi. Cảnh Tố từng nói, Tống Phỉ Nhi là người bạn chung phòng khá hòa thuận với Nghê Hạ, nói ngắn gọn là, giữa hai người không có gì khúc mắc cả. Lúc còn học đại học, Tống Phỉ Nhi có tham gia một số phim truyền hình, tuy nhiên đều không phải vai nữ chính, trước mắt thì danh tiếng cũng chỉ ở mức bình thường
Lúc Tống Phỉ Nhi còn đang kinh ngạc thì Nghê Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng biểu cảm của mình, "Phỉ Nhi, không ngờ lại gặp được cậu ở đây."
Tống Phỉ Nhi cũng rất bất ngờ, bắt đầu từ năm hai đại học đến giờ, hai người đều bận rộn, phải gần một năm nay không gặp nhau lần nào rồi.
"Nghê Hạ! Cậu cũng đến quay Mê Thành à?"
"Ừ."
"Thích thế, mình còn đang lo không có ai để nói chuyện đây, cậu đến thì tốt quá rồi.", Tống Phỉ Nhi kéo tay cô, gương mặt hiện vẻ vui sướng rất chân thành.
Nghê Hạ bị vẻ tươi cười của cô nàng làm cho vui lây, nhanh chóng ngồi xuống sô pha cùng cô ấy. Cảnh Tố dùng ánh mắt ý bảo cô nói chuyện cẩn thận, sau đó liền đi ra ngoài.
Tống Phỉ Nhi, "Nghê Hạ, cậu diễn vai gì đấy? Lần nay quá may mắn, mình được chọn diễn vai hồ ly tinh, có thể góp mặt trong phim của đạo diễn Hầu rồi."
"..."
Nghê Hạ vừa mới tiến vào giới nghệ sĩ, thế nên, khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tống Phỉ Nhi lúc nói mình là hồ ly tinh, cô vẫn có chút... buồn bực.
"Mình diễn vai Huyền Hỏa."
"Hả? Cái gì?", Tống Phi Nhi không thể tin nổi, "Cậu là Huyền Hỏa? Là mỹ nhân lạnh lùng Huyền Hỏa bên cạnh nam chính?"
"À, phải."
"Trời ơi, Nghê Hạ, cậu diễn vai nữ hai, quá tuyệt vời!"
Nghê Hạ cười cười, "Ừ, mình sẽ trân trọng."
"Đúng, đúng, mình tin nhất định cậu có thể nổi tiếng."
"Cảm ơn, mượn lời chúc của cậu nhé."
"...Nghê Hạ.", đột nhiên Tống Phỉ Nhi yên tĩnh hẳn.
"Làm sao thế?"
"Một năm không gặp, tính cách của cậu thay đổi nhiều quá.", như trước đây, Nghê Hạ không get high trước mặt cô mới là lạ.
Nghê Hạ hơi ngẩn ra, "Ừ, vào cái giới này rồi, phải học cách thích ứng chứ."
Tống Phỉ Nhi gật đầu, vỗ vỗ vai cô, "Đúng, trước kia mình cứ lo cậu sẽ trở thành đồ ngốc sống không quá hai tập trong phim cung đấu cơ, nhưng mà giờ thì xem ra là mình lo hão rồi."
Nghê Hạ, "..."