Chương 2: Phá hủyNgười đăng: adminNgày đăng 17-02-2021 20:47
Edit: voi còi
”Chu công tử, ta giúp chàng...” Lâm Thiến Khanh ngồi xổm xuống, vươn tay đi nhặt ngân phiếu trên mặt đất, chỉ tiếc ngón tay xanh miết của nàng còn chưa có đụng tới ngân phiếu trên mặt đất, liền bị Chu Bảo Trạch thoáng cái đẩy ra, lảo đảo té ngã xuống đất.
Thời gian dài như vậy, Chu Bảo Trạch vẫn luôn ôn hòa có lễ với nàng, lúc nào thô tục vô lễ như vậy?
”Chu công tử, chàng làm cái gì?” Lâm Thiến Khanh ủy khuất hỏi.
Chu Bảo Trạch ngẩng đầu, chống lại hai mắt đẫm lệ của Lâm Thiến Khanh. Trong ngày thường khuôn mặt phù dung thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, hiện tại sao nhìn lại chán ghét đến thế.
Lâm Mị vì hắn nhảy vào trong hầm băng, phát sốt đi nửa cái mạng cũng không có khóc; làm thí nghiệm thuốc cho vương gia bị nâng trở về, cơ hồ đều phải chết cũng không khóc.
Thế nhưng Lâm Thiến Khanh đâu?
Chẳng quả chỉ bị hắn nhẹ nhàng đẩy một phen sẽ khóc.
Những ngày qua với hắn cái gọi là quan tâm, chẳng lẽ thật là xuất từ bản tâm của nàng?
Lúc này Chu Bảo Trạch mới cẩn thận quan sát Lâm Thiến Khanh, trong giây lát phát hiện, nàng một thân lăng la tơ lụa, trên đầu cái trâm cài đầu kim quang lóa mắt.
Lúc này, mặc cho Chu Bảo Trạch thế nào nhớ lại, cũng nghĩ không ra Lâm Mị từng có trang sức gì.
Mà nàng mặc là y phục gì, hắn vậy mà cũng nghĩ không ra, hơn một tháng thời gian này, vậy mà cho tới bây giờ hắn cũng không có cẩn thận xem qua Lâm Mị.
Chu Bảo Trạch đau lòng như cắt, run rẩy vươn tay, đem ngân phiếu trên mặt đất nhặt hết, tỉ mỉ cẩn thận từng li từng tí vuốt lên mỗi một cái nếp.
”Ta giúp chàng...” Lâm Thiến Khanh vừa mới mở miệng, liền bị Chu Bảo Trạch rống trở lại, “Đừng đụng, đừng dùng tay bẩn thỉu của ngươi cầm những ngân phiếu này!”
Có bao giờ Lâm Thiến Khanh chịu qua ủy khuất như vậy, đừng thấy là nữ nhi thứ xuất, nàng cũng là di nương cùng phụ thân mẫu thân nuông chiều lớn lên.
Khăn tay lụa che miệng mình, nức nở liền chạy đi.
Mà Chu Bảo Trạch liền giống như không có nhìn thấy nghe thấy như nhau, hãy còn ngồi xổm ở trên mặt đất, cẩn thận nhặt ngân phiếu vô cùng trân quý trên mặt đất lên.
Hắn chủ trì công việc buôn bán trong nhà, ngân phiếu qua tay không biết bao nhiêu.
Nhưng mà từ trước đến nay sẽ không có cảm thấy ngân phiếu sẽ bỏng tay như thế, mỗi lần nhặt lên một tờ, tim của hắn liền bị nóng được đau, đau đến chảy máu.
--
”Ai ô ô, ai khi dễ tứ tiểu thư nhà ta.” Khổng di nương vừa thấy nữ nhi của mình từ bên ngoài chạy vào, vội vàng từ trên ghế xuống, nghênh đón.
Một thân yên la quần màu tím diễm lệ theo bước chân đi lại của bà ta mà dao động trên không trung, trên eo buộc dây tơ đỏ thẫm, càng đừng nhắc tới trên đầu cắm đầy trâm vàng khiến người ta lóa mắt... Nhìn tư thế này, là hận không thể đem cả núi vàng đội lên trên đầu của mình mới bỏ qua.
Tuy nói mặc ác tục một chút, thế nhưng tâm tình quan tâm Lâm Thiến Khanh so với vàng thật còn muốn thật hơn.
”Chu công tử, Chu công tử tâm duyệt tam tỷ, ghét con.” Lâm Thiến Khanh khóc được thê thảm, thế nhưng khóc đem tâm của Khổng di nương đều nát ra rồi.
Khổng di nương vừa nghe, này còn phải?
Chu Bảo Trạch đây chính là một việc hôn nhân tốt, đương nhiên phải giúp nữ nhi của mình tranh thủ đến. voi còi....
Đích nữ tiểu thư (tiểu thư con vợ cả) chướng mắt thương hộ, thế nhưng, nữ nhi thứ xuất của bà nếu như gả cho Chu Bảo Trạch, đó nhưng là ăn ngon uống cay áo cơm không lo a.
Cũng dễ chịu so với đi gả cho cái cửa nhỏ nhà nghèo hoặc là thành thiếp thất người muốn tốt hơn nhiều.
”Đi, theo di nương đi tìm phu nhân đi.” Khổng di nương lôi kéo Lâm Thiến Khanh, liền muốn đi tìm chính thất Triệu Giai Ninh Triệu thị phân xử.
”Di nương...” Lâm Thiến Khanh tâm sinh khiếp ý: “Là Chu công tử tâm duyệt tam tỷ, mẫu thân cũng không tốt làm chủ đi?”
”Sao không tốt làm chủ?” Muốn nói chuyện khác, Khổng di nương là không có mười phần nắm chắc, nhắc tới việc hôn nhân, thế nhưng bà nắm chắc mười phần.
Voicoi
Năm đó di nương dụ dỗ bại hoại kia của Lâm Mị đem lão gia mê được đầu óc choáng váng, ngay cả phòng của phu nhân cùng phòng của bà cũng không bước vào.
Cũng may phu nhân cũng có phương pháp, đem đại nữ nhi của dụ dỗ bại hoại kia đưa tới bên người nuôi dưỡng. Đợi đến thời gian dụ dỗ bại hoại kia sinh Lâm Mị, trực tiếp phá hủy thân thể, biết sau này nữ nhi của mình khả năng không có chỗ nào dựa vào, đã nghĩ dựa vào phu nhân, còn xin phu nhân ban tên.
Phu nhân coi như là không làm thất vọng nàng, nói thẳng: “Ta xem nha đầu này, quyến rũ động lòng người mị hoặc tự nhiên, liền lấy chữ Mị đi.”
Một bàn tay này đánh lên trên mặt dụ dỗ bại hoại kia, thế nhưng kêu vang giòn tan a.
Dụ dỗ bại hoại sinh ra tự nhiên cũng là dụ dỗ bại hoại, có cô nương gia nhà ai, lại lấy khuê danh xấu hổ muốn chết như thế a?
Phu nhân chính là không thích Lâm Mị, hôn sự với Chu gia tốt như vậy, kiên quyết sẽ không để cho Lâm Mị đạt được.
”Con liền nghe di nương đi, không sai.” Khổng di nương kéo Lâm Thiến Khanh khóc đến hai mắt phiếm hồng đi tìm phu nhân Triệu thị.
Lúc này Triệu Giai Ninh mặc áo ngắn màu trắng đang ngồi trên kháng, trong tay lần phật châu, trên tóc bóng loáng trơn bóng cắm ngâm trâm xếp châu bát cát văn xích. Cả người thanh lịch hiền lành, ngay cả son phấn trên mặt đều là hơi mỏng một tầng, thoạt nhìn chính là một người mặt mũi hiền lành ưu nhã như vậy.
”Phu nhân a, ngài cần phải làm chủ cho tứ tiểu thư a.” Khổng di nương vừa vào cửa, liền khóc lên.
Trong tay Triệu Giai Ninh vê một chút phật châu, không thể không nhíu mày một cái, lúc này mới xem thường chậm ngữ (nói chậm) mở miệng: “Thật dễ nói chuyện, như vậy còn thể thống gì.”
”Phu nhân a, tam tiểu thư kia bị hạ nhân của vương phủ nâng trở về, nàng còn dụ dỗ Chu công tử, Chu công tử muốn cùng nàng đính hôn a.” Khổng di nương trọng trọng cắn đôi môi dụ dỗ, bà biết phu nhân không thích nghe nhất chính là hai chữ này, ai bảo di nương của Lâm Mị liền dụ dỗ công phu còn gì nữa đâu?
”Việc đính hôn việc, tự có phụ mẫu làm chủ, nào có nữ nhi gia chính mình đính ước?” Triệu Giai Ninh chậm rãi ngồi thẳng người, giận dữ hỏi “Nàng bị người của vương phủ nâng trở về? Đây là vì sao?”
”Ai ô, phu nhân, ngài còn không biết sao? Không phải Thất vương gia trúng độc bị thương, ra số tiền lớn đang tìm người thí nghiệm thuốc, tam tiểu thư liền chạy đi. Muốn thiếp nói, cô nương gia ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, nhưng không tốt lắm a.” Khổng di nương vừa nói một bên len lén quan sát phản ứng của Triệu thị.
Quả nhiên, sắc mặt Triệu thị đột nhiên biến, bỗng nhiên vỗ bàn một cái: “Đi, đem nha đầu không hiểu quy củ kia gọi tới. Đây không phải là muốn lão gia mất hết mặt mũi sao?”
Triệu thị liếc xéo Lâm Thiến Khanh một cái, giọng nói không tốt nói: “Mấy ngày trước không phải thấy Chu công tử cùng ngươi trò chuyện với nhau thật vui sao? Hôm nay, sao lại tâm duyệt Lâm Mị?”
Bị phu nhân vừa hỏi như thế, Lâm Thiến Khanh càng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nước mắt vừa nhịn xuống lại dâng lên.
Cái này thế nhưng đem Khổng di nương đau lòng phá hủy, vội vàng nói: “Phu nhân, ngài còn không biết sao? Tính tình tứ tiểu thư mềm yếu, sao có thể so sánh cùng tam tiểu thư đâu? Còn là ngày đó phu nhân nói là, mị hoặc tự nhiên, là nam nhân liền trốn không thoát bàn tay nàng.”
”Tốt, tốt. Rốt cuộc là nữ nhi tốt của tiện nhân bại hoại kia.” Triệu thị cắn răng nổi giận nói.
Nhìn thấy Triệu thị như vậy, trong lòng Khổng di nương mừng thầm, như vậy hôn sự của nữ nhi là không có mất.
Tiểu dụ dỗ bại hoại Lâm Mị kia còn muốn cùng nữ nhi của bà đoạt phu (cướp chồng), hừ, cũng không nhìn một chút di nương tốt của nàng trải đường gì cho nàng.
Khiến phu nhân không thích, cả đời này của nàng nhất định là phá hủy.