Chương 12Người đăng: adminNgày đăng 20-01-2023 12:07
“Sao lại thế?”
Chấp sự Dương bước đến, túm lấy thân kiếm, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu ra sao, liền mắng: “Đổi một thanh khác, người của tông môn mua phải kiếm Thanh Cương hàng nhái rồi”.
Rắc! Rắc! Rắc!
Đổi ba thanh, mỗi thanh đều thình lình gãy lìa, chấp sự Dương nhìn Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ tên Kiếm Nô nhà ngươi đã làm chuyện gì đó?”
Bản lĩnh dưỡng kiếm của Lâm Nhất cũng xem như có chút danh tiếng tại Thanh Vân Môn.
Bốn chuôi kiếm Thanh Cương liên tục gãy lìa một cách khó hiểu khiến chấp sự Dương không khỏi hoài nghi.
Lâm Nhất cũng cảm thấy khó hiểu, hắn trầm giọng nói: “Ta không có bản lĩnh đó, vả lại, ta cũng sẽ không tùy tiện gây sự. Hay là chấp sự đại nhân để ta tự chọn?”
Advertisement
“Nghĩ hay thật, ngươi chờ đó cho ta!”
Chấp sự Dương trừng mắt với Lâm Nhất, sau đó ông ta loay hoay tìm kiếm trong đống phế thải ở góc Binh Khí các, một lát sau, hai mắt chấp sự Dương lóe sáng.
Ông ta lấy ra một thanh kiếm gỉ, thân kiếm loang lổ, thoạt nhìn có vẻ xưa cũ, đưa cho Lâm Nhất mà không một lời giải thích.
Lâm Nhất vừa định rút kiếm ra khỏi vỏ thì bị ông ta đẩy trở lại: “Trở về rồi hãy thử kiếm, chớ có làm gãy ở đây, nếu cứ như thế, lão phu thật sự không có kiếm cho ngươi dùng đâu!”
Bốn chuôi kiếm liên tục bị gãy khiến Lâm Nhất có hơi ngượng ngùng, đành phải chấp nhận.
Advertisement
Lúc sắp rời đi, chấp sự Dương đột nhiên nhìn về phía Lâm Nhất nói: “Ngươi chắc chắn chọn Lưu Phong kiếm pháp?”
“Không đổi ý?”
“Ha ha, có chí khí. Công pháp này yêu cầu ngộ tính cực cao, vốn không phải một tên Kiếm Nô như ngươi có thể tưởng tượng nổi. Hiện tại ngươi không đổi, ngày sau ngươi cầu xin ta, lão phu cũng sẽ không cho ngươi đổi”.
“Cáo từ!”
Đối với sự kiên quyết của Lâm Nhất, trong lòng chấp sự Dương tràn đầy mỉa mai: Rồi sẽ có một ngày, ngươi đến cầu xin ta.
Hai canh giờ sau.
Lúc này, Lâm Nhất đã đổi sang trang phục của tông môn. Bên trong mặc áo bào trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh, khiến gương mặt tuấn tú trông có tinh thần hơn rất nhiều.
Ở khu đất trống trước nhà gỗ, âm thanh trường kiếm xé gió, Lâm Nhất múa kiếm, động tác mây trôi nước chảy, thoải mái tự nhiên.
Nếu chấp sự Dương có mặt tại đây, e là ông ta sẽ kinh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, không dám tin vào những gì trước mắt.
Người thường mất nửa tháng vẫn không thể luyện thuần thục Lưu Phong kiếm pháp, vậy mà trong tay Lâm Nhất lại dễ như trở bàn tay, thuận theo tâm ý.
“Hình như cũng không quá khó!”
Sau hai canh giờ, Lâm Nhất đã bước vào nhập môn, lĩnh ngộ được toàn bộ chiêu thức cơ bản của Lưu Phong kiếm pháp.
Ngoại trừ chiêu thức cơ bản, Lưu Phong kiếm pháp còn còn ba chiêu thức giết người, Tụ Kiếm Thành Phong, Hồi Quang Lưu Ảnh và Phong Quá Vô Ngân.
Kiếm pháp của Lâm Nhất còn cách tiểu thành một đoạn, tuy nhiên, có lẽ cũng không còn lâu nữa.
Sau khi quan sát thân kiếm, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây chính là thanh kiếm cũ mà chấp sự Dương đã ném cho hắn.
Kiếm rộng bằng hai ngón tay, dài ba thước, mũi kiếm mờ đục, thân kiếm ánh lên màu xanh nâu, thoạt nhìn rất cũ kỹ, không hề sáng bóng.
Gõ nhẹ lên thân kiếm, một âm thanh nặng nề vang lên, không có âm thanh trong trẻo của kim loại.
Lâm Nhất cho rằng đây là một thanh kiếm làm từ Kim Chúc Mộc được mài bóng.
Ngoại trừ kim loại, xương thú, đá, kim chúc mộc cũng có thể được dùng để rèn kiếm, có điều khá là hiếm thấy.
Kim chúc mộc cũng không phải tên chính thức, nó dược dùng để chỉ một số loại cây cỏ có độ cứng tương đương với kim loại.
Lúc Hồng lão chỉ dạy thuật dưỡng kiếm, ông ta đã từng cho hắn một quyển Bách Khoa Kiếm Phổ, trong đó có đề cập đến rất nhiều thanh kiếm nổi danh.
Có không ít bảo kiếm quý hiếm được đúc từ cây cỏ thiên nhiên, mài giũa mà thành.
Rất nhiều loại cây có thể dùng làm kiếm, nổi danh nhất chính là Viễn Cổ Kiếm Mộc.
Chuôi kiếm trong tay hắn không thể nhìn ra nguồn gốc.
Tuy nhiên, màu sắc của nó mờ tối, không hề có linh khí, dù có thân phận bất phàm thì e rằng cũng chỉ là một thanh kiếm hỏng.
Cỏ cây đúc thành kiếm chú trọng nhất chính là ý vị cùng linh khí trọn vẹn và tự nhiên, nếu không được bảo dưỡng bằng phương pháp đặc thù, trải qua một khoảng thời gian dài, ý vị mất đi, đến lúc đó, còn không bằng một thanh kiếm bình thường.
Thế nhưng Lâm Nhất vẫn cảm thấy rất vui mừng, ít nhất thì thanh kiếm này không bị gãy.
Nếu bảo dưỡng kỹ lưỡng, miễn cưỡng vẫn dùng được.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, sau đó lấy Thuần Dương Công ra, có chút chờ mong nói: “Nên tu luyện nội kình rồi!”
Nếu không tu luyện nội kình, vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, võ đạo tầng ba mới xem như võ giả chân chính.
Khoanh chân, nhắm mắt.
Sau khi cảm ứng được nội kình trong cơ thể, Lâm Nhất dùng Thuần Dương Công cẩn thận vận chuyển nội kình trong cơ thể từng chút một.
Ban đầu cũng không mấy thuần thục.
Khí kình trong cơ thể chạy tán loạn, khó có thể khống chế, trơn trượt hệt như một con cá chạch.
Đến khi hắn có thể thuần thục khống chế thì sắc trời đã tối.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Nhất thầm chờ mong có thể đi đến đỉnh cao, cuối cùng, hắn đã vận chuyển Thuần Dương Công thành công.
Tâm trí thả lỏng, vận chuyển Thuần Dương Công, Lâm Nhất tiến vào một trạng thái huyền diệu.
Cùng với sự lưu chuyển của nội kình trong cơ thể, hắn có thể thấy được lục phủ ngũ tạng của mình, cảm giác này quả thật vô cùng kỳ diệu.
Nhìn thấu!
Sau khi tu luyện công pháp võ đạo tầng ba có thể nhìn thấu ngũ tạng trong cơ thể, như vậy mới xem là chính thức bước vào con đường võ giả.
Chỉ có điều mãi đắm chìm trong công pháp khi tu luyện nên Lâm Nhất không chú ý đến một việc.
Trong cơ thể hắn, phía trên đan điền có một khoảng không thần bí, nơi đó chỉ có duy nhất một thanh kiếm gãy cổ xưa, chuôi kiếm có chín sợi xích quấn quanh, kéo dài trong bóng tối.
Lúc hắn vận chuyển Thuần Dương Công, có một ít linh quang rơi trên thân kiếm gãy, khiến nó khẽ run lên.
Linh quang rơi xuống, kéo theo đó, xiềng xích trong bóng tối bắt đầu xao động.
Quỷ dị mà thần bí.