Chương 70Người đăng: adminNgày đăng 01-12-2021 05:06
Đến bây giờ Dư Thanh vẫn còn nhớ cảnh tượng đó.
Anh mặc chiếc áo phông đen ngồi ở dàn trống, cất một hai câu hát trầm thấp với micro rồi bắt đầu đánh trống. Lần đầu tiên cả bài hát sử dụng hình thức post rock, cả khán đài thoáng chốc lặng đi.
Ở giữa có một phần tiếng rên rỉ.
Trần Bì cúi đầu chơi guitar điện, thỉnh thoảng vỗ mạnh vào đàn. Chu Hiển ôm đàn guitar, nhịp chân, vẻ mặt thờ ơ và đôi môi mỏng mím chặt, không biết đang tìm ai mà thi thoảng nhìn xuống khán đài.
Họ như tồn tại trong cùng một linh hồn.
Với màn trình diễn đó, họ áp đảo mọi người một cách thần kỳ, trở thành ba con hắc mã vượt qua biển người, đi từ dưới mặt đất lên trên mặt đất gần như chỉ trong một đêm, thắp sáng bầu trời đầy sao của Thượng Hải. Rất nhiều hãng thu muốn ký hợp đồng với họ, nhưng tất cả đều bị Lương Tự từ chối.
Họ lặng lẽ từ Thượng Hải về lại Bắc Kinh.
Lý Vị và Chu Hiển đã về trước một ngày, Trần Bì biết Huỳnh Tử Hoa đến Quảng Châu diễn hài độc thoại thì đã đón xe đi lúc nửa đêm nửa hôm.
Sau đó chỉ còn lại hai người ở khách sạn, lúc đó Lương Tự đang dọn hành lý, Dư Thanh đang tưới nước cho chậu hoa.
“Tụi mình xin bà chủ được không ta.” Dư Thanh quay sang nhìn anh, “Cho tụi mình hoa này.”
Lương Tự nghe vậy thì mỉm cười.
“Thích tới vậy hả?” Anh dừng gấp quần áo, cà lơ phất phơ nói, “Đến hoa mà cũng không tha.”
Dư Thanh hơi trừng mắt với anh, rồi lại cúi đầu tưới hoa. Lương Tự mỉm cười nhìn góc nghiêng của cô, ánh đèn trong phòng rọi vào người cô vừa dịu dàng vừa mềm mại. Cô không nói câu nào chỉ đứng đó thôi cũng khiến anh cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Chuyến tàu của họ khởi hành lúc 9 giờ sáng hôm sau.
Dư Thanh nhất quyết không chịu ngồi máy bay, còn lý lẽ đầy chân thành rằng xe lửa có tình cảm hơn, ôm chậu hoa nhài mùa đông cười híp cả mắt. Mọi thứ dường như không hề thay đổi lúc đi lẫn lúc về, nhưng đồng thời đã thực sự thay đổi, ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, thế giới này sạch sẽ và đẹp đẽ.
Trên lối đi có người phụ nữ bế con dỗ dành.
Ánh mắt của Dư Thanh cũng đảo qua đảo lại theo cậu nhóc đó, tiếng khóc sướt mướt đó làm cả khoang xe có sức sống hơn hẳn. Một lúc sau cô không nhìn nữa, quay sang nhìn Lương Tự, anh đang cúi đầu nghiêm túc xé túi bánh cho cô.
Ngoài cửa kính xe là núi cao và đồng ruộng bạt ngàn.
Xe lửa và đường ray gắn bó keo sơn ma sát lẫn nhau, xe chạy về phía trước trong tiếng xình xịch xình xịch. Mỗi khi xe giảm tốc độ vì đến điểm dừng tiếp theo, sẽ nghe thấy tiếng ầm ầm và tiếng còi xe, âm thanh rộng mở và vang xa đó có thể khiến lòng người thanh thản.
Về đến Bắc Kinh, Dư Thanh bắt đầu bận bảo vệ đồ án tốt nghiệp.
Hai tháng qua tựa như một giấc mơ ngắn ngủi, sau khi thức dậy thì mọi thứ chưa từng thay đổi, Lương Tự vẫn về làm ở tiệm sửa xe, cả nhóm tìm một con phố tấp nập để chơi guitar khi rảnh rỗi.
Một ngày nọ, Trần Bì hỏi anh: “Có kế hoạch tiếp theo chưa?”
Mặc dù cuộc sống vẫn như trước đây, nhưng đúng là vẫn có những thay đổi, rất nhiều công ty tìm đến họ muốn họ đầu quân, thậm chí đề cập đến việc ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Bình thường Lương Tự không nói gì nhiều, vẫn chỉ từ chối và lịch sự tiễn những người đó, Trần Bì và Chu Hiển cũng vậy.
“Mày thì sao.” Lương Tự hỏi ngược lại, “Tính gì chưa?”
Trần Bì giơ tay phải vuốt tóc mái ngược ra sau một cách ngầu lòi.
“Anh đây quyết tâm làm kẻ theo đuổi hài độc thoại cả đời.” Trần Bì nói xong thì cười, “Dắt bố mẹ tao đi ăn một bữa thịnh soạn đã rồi tính tiếp, cái cảm giác có tiền này ấy——”
Lương Tự không chờ nghe hết đã ném điếu thuốc sang chặn cái mồm đó lại.
Cuối xuân đó, Bắc Kinh cơ man là hoa, bao trùm cả thành phố bên trong. Quảng trường Thiên An Môn đổi thành mấy chậu cúc giá một tệ một chậu, chỉ một hai ngày là bị người ta lấy sạch sẽ, trong Cố Cung đầy khách du lịch, cô hướng dẫn viên xinh đẹp kể về Từ Hi.
Anh gặp bố Dư Thanh ở ngoài Cố Cung.
Người đàn ông độ tuổi bốn mươi đeo mắt kính trông uyên bác và hiền lành, hỏi anh tình hình công việc gần đây, hàng ngày Dư Thanh làm gì. Dư Tằng và Lục Nhã có tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều xem con gái là vàng là ngọc, Lương Tự không biết phải nên cảm ơn họ thế nào vì đã nuôi dạy được một cô gái sạch sẽ và lương thiện đến thế.
Sau buổi nói chuyện, Dư Tằng đến trường của Dư Thanh.
Lương Tự đứng trên phố nhìn chiếc ô tô màu đen đi xa đó, nhớ ra từ khi trở lại Bắc Kinh thì không biết chút tin tức gì về Lương Binh nữa. Mấy ngày trước Đàm Gia Minh mới tạm biệt anh, lại bắt đầu bốn bể là nhà, về Lương Binh thì ông cũng không biết nhiều hơn anh.
Anh ngước mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, thời thế khôn lường, vật đổi sao dời.
Lúc đó Dư Thanh đã gặp Dư Tằng, cô chưa từng nói dối bất cứ điều gì với bố, khi nhắc đến Lương Tự thì ánh mắt sáng lên hẳn.
Dư Tằng mỉm cười nghe con gái nói, đưa cô đến ăn cơm ở hội quán của Bắc Kinh, cả một bàn ăn trong phòng riêng chỉ dành cho hai bố con.
Ăn cơm được giữa chừng, Dư Tằng nhận được một cuộc điện thoại, phải đi họp.
Dư Thanh không muốn tài xế chở mình về, khăng khăng đòi ăn hết thức ăn còn lại, cô ngồi một mình trong căn phòng gần trăm mét vuông mà lòng buồn khôn tả. Sau đó lúc ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy trợ lý tên Giang Tư của Trương Ngụy Nhiên bước ra từ phòng bên cạnh, hình như đang tiễn khách, đi cùng anh ta là một trong những giám khảo của cuộc thi ban nhạc underground trước đó.
Có thứ gì đó lập tức đánh thẳng vào thần kinh của cô.
Một lúc sau, Dư Thanh đi đến cánh cửa đó, đẩy cửa bước vào. Người đàn ông đứng bên cửa sổ đang lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, rũ mắt người nhìn dưới lầu. Có lẽ không biết người đến là cô, anh không hề đề phòng.
“Tiễn rồi hả?” Giọng đều đều.
Dư Thanh không nói gì, hồi lâu sau người đàn ông đó quay đầu lại. Ánh mắt của Trương Ngụy Nhiên vụt lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh mỉm cười với cô hỏi sao cô đến đây. Ánh mắt cô quá sắc bén và bình tĩnh, đối mặt với cô nàng thông minh này, Trương Ngụy Nhiên thầm thở dài.
“Tôi không làm gì cả.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Đó là nhờ vào thực lực của cậu ấy, chuyện này chắc em biết rõ hơn tôi.”
Tuy nhiên chính anh là người đã đè xuống chuyện Lương Tự từng ngồi tù do Tiết Giáp tiết lộ cho giới truyền thông, vì từng hợp tác với Tiết Thiên nên cũng giữ lại thể diện cho đối phương. Thế nhưng hai anh em đó không dễ đụng vào, chưa khuấy đục được vũng nước bẩn này thì sẽ không dễ gì bỏ qua.
“Người cần được cảm ơn không phải tôi.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Là Hứa Kính.”
Khi lần nữa nghe thấy cái tên này, Dư Thanh hơi sững sờ. Cũng chính vào lúc đó, cô mới biết được người phụ nữ đó đã dùng đứa con trong bụng sắp chào đời để yêu cầu Tiết Thiên dọn dẹp hết tất cả tin tức, Tiết Thiên sống gần nửa đời người mới có đời sau cảm kích rơi nước mắt cũng không kịp.
Dư Thanh nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy: “Vậy bây giờ chị ấy thế nào?”
“Mẹ hưởng phước nhờ con.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Nhưng để lại đứa con, cô ta bỏ đi.”
Phải mất một lúc lâu sau Dư Thanh mới tiêu hóa được chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi hăm hở nhưng trông có hơi phờ phạc trước mặt mình.
Có một khoảnh khắc cô như nhìn thấy bóng dáng của mẹ, cô biết người này làm tất cả mọi thứ là vì điều gì.
Dư Thanh lặng lẽ hướng mắt về cửa sổ của tòa nhà đối diện, im lặng vài phút rồi xoay người đi. Cô bước đến cửa, chợt dừng bước chân, đưa lưng về phía người đàn ông trong phòng, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngày mai là sinh nhật của mẹ tôi.” Nói xong thì bỏ đi.
Đó có lẽ là một đêm cô khó thể nào quên được, hết thảy mọi chuyện ồ ạt ập đến rồi âm thầm rút lui. Ngồi trên xe buýt về trường, cô gọi cho Lương Tự, hỏi anh ăn chưa đang làm gì.
Cửa xe ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài.
Họ vẫn nói chuyện với nhau rất lâu như trước đây, đến tận khi ánh trăng ra khỏi tầng mây lần thứ N.
Mấy ngày đó Dư Thanh ở trường để chuẩn bị bảo vệ đồ án, chỉnh đi sửa lại đồ án tốt nghiệp vô số lần, trong thư mục toàn là một mớ tập tin chỉnh lần 1 chỉnh lần 2, như thiết kế chỉnh lần 1, thiết kế chỉnh lần hai, tốt nghiệp chỉnh lần 1, tốt nghiệp chỉnh lần 2, bản chỉnh sửa cuối cùng.
Hai ngày trước cô đi thăm Phương Dương, nom cô bạn hơi tiều tụy.
Họ đều đang chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp vào tháng sáu này, Phương Dương đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần thi lại, thuê nhà trên đường đại học, hàng ngày đến thư viện bất kể nắng mưa. Lần thi trước mới cách đây không bao lâu, giờ lại phải vào đó lần nữa, Dư Thanh thực sự sợ bạn mình gục ngã vì không chịu nổi.
“Đau khổ chỉ là tạm thời thôi.” Phương Dương đáp lại lời khuyên của cô, “Bây giờ ngoài tiến lên phía trước thì tao không còn đường lui nào.”
Dư Thanh nhìn vào đôi mắt của cô bạn.
Rất lâu sau đó, cô vô tình gặp Hứa Kính đang xách giỏ đi chợ trên một con phố, lúc đó mới hiểu ra vì sao lại có cảm giác như đã từng nhìn thấy ánh mắt đó. Cô nhớ mình đã bước đến gần, hai người còn ôn hòa nói vài câu.
Khi đó Dư Thanh đã hai mươi bốn tuổi, cô hỏi Hứa Kính có từng hối hận không.
“Cuộc đời chỉ có một.” Hứa Kính cười nhạt, “Không thể làm lại mà.”
Dư Thanh nhớ trong quyển tự truyện «Shantaram» mình từng đọc, Roberts hỏi Prabaker rằng đau khổ là gì, người đàn ông thấp bé và lương thiện dõi theo ánh đom đóm nói đau khổ là thèm khát. Giống như tất cả những người bình thường trên thế giới này, họ đều đang bạt mạng sống cho tốt cuộc đời bình thường này.
Mùng 2 tháng 6 năm 2008, Dư Thanh hoàn thành bảo vệ đồ án.
Cô đi xuống từ khu lớp học, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, Lương Tự đội mũ đen mặc áo phông và quần jean đứng đợi dưới tàng cây. Anh đã nhấc chân bước về phía cô, sau đó lấy balo của cô, nắm tay cô.
“Suôn sẻ không?” Lương Tự trêu cô, “Có câu nào không trả lời được không?”
Dư Thanh cau mày, nhân lúc anh không để ý thì véo anh một cái, Lương Tự hít sâu vào kêu ra tiếng.
Dư Thanh cười tủm tỉm ngẩng đầu sải bước lớn đi về phía trước, Lương Tự xoay mặt sang bên, mỉm cười đi theo sau.
Lúc đó sân trường không còn bóng người.
Mới tối hôm qua thôi, cô và Trần Thiên Dương còn ngồi trên giường xem phim với nhau, cô bạn lúc thì khóc lúc thì cười nói: “Cuối cùng người này cũng diễn một vai người tốt, cảm động vờ lờ.”
Chiều nay cô bạn đã bắt xe về quê, có lẽ sau này muốn gặp lại chỉ càng thêm khó hơn.
Đây có lẽ là cảnh tượng trước khi chia tay.
Gió thổi đến từ phía trước cuốn theo bụi bặm dưới đất bay lên, trên dốc tình nhân có mấy tốp nam nữ tạo dáng chụp ảnh. Dư Thanh như nghe thấy Lương Tự nói gì đó nhưng không nghe rõ, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh nói gì vậy?”
“Đó giờ em muốn đi du lịch mà.” Lương Tự cúi đầu nhìn chăm chú, “Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn?”
Dư Thanh vẫn đang tưởng mình bị ảo giác, chuyện này cô cũng chỉ từng nói cho Phương Dương biết thôi[1]. Bên tai là tiếng cười nói ồn ào, nhưng cô không nghe thấy gì cả. Cứ như đã quay về con đường rộng mở từ thôn Tiểu Lương đến Dương Thành, anh lái chiếc ba gác rẻ tiền chở cô đi hóng gió, cô tì vào cửa sổ nhìn đồng ruộng bên ngoài, sau đó gọi tên anh, nói: “Sau này tụi mình đi du lịch nhé.”
Trước giờ anh nói năng làm việc không hề loa qua, một tháng đó chạy ngược chạy xui xử lý các loại thủ tục.
Mỗi ngày Dư Thanh tưới hoa chăm mèo sống những ngày lười biếng, trong hẻm có thêm một đôi lớn tuổi làm đám cưới.
Một tối cuối tháng sáu, trên trời bỗng xuất hiện rất nhiều đèn lồng.
Khi đó Dư Thanh đang phơi quần áo ngoài ban công, mèo béo nằm dưới chân cô ngủ say sưa. Một lát sau, anh xách thức ăn về nhà, nói mình đi rửa tay nấu súp, cô ôm mèo đứng cạnh nhìn, suýt nữa làm cháy đuôi mèo.
Đó là một buổi tối bình thường yên ả.
Họ tự nấu ăn, ăn xong bữa tối, sau đó cùng nhau xem phim, cô nằm trong lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ, lúc thức dậy chỉ mới chừng bốn năm giờ sáng, trời mưa lâm râm tạt vào cửa sổ.
Dư Thanh ngồi dậy, ra ban công lấy quần áo vào.
Cô ôm đống quần áo của mình và anh đứng dưới mưa, hít một hơi thật sâu.
Bắc Kinh vào lúc đó vô cùng yên tĩnh, trong hẻm không có chút âm thanh nào. Đứng trên cao nhìn ra khoảng trời yên bình phía xa, chỉ nghe thấy được tiếng kêu của chó mèo đi lạc kêu, giống với thôn Tiểu Lương.
“Đang mưa mà.” Không biết Lương Tự đã đứng phía sau từ khi nào, “Sao không vào trong?”
Một giọt mưa rơi trên mắt cô, Dư Thanh nhẹ nhàng chớp mắt, trời sáng trở lại.
Lương Tự bước tới chỗ cô, cũng nhìn theo hướng của cô, ở đường chân trời nửa sáng nửa tối có ánh sáng rẽ mây ló ra.
“Lương Tự ơi.” Dư Thanh gọi anh, “Hồi nhỏ cô giáo hỏi lớp em sau này lớn lên muốn làm gì.” Cô nhìn phía xa, “Mấy bạn ai cũng nói làm nhà khoa học làm phi công.”
Anh quay đầu sang nhìn cô: “Em trả lời thế nào?”
“Em à.” Dư Thanh cũng ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười toe toét, “Em nói sau này lớn lên làm chuyện gì vui vẻ nhất.”
Trong giọng nói của cô đầy vẻ nghịch ngợm, Lương Tự cười ra tiếng.
Không biết mưa tạnh từ khi nào, tháng sáu ở Bắc Kinh, không khí trong lành, thoang thoảng mùi đất ẩm.
Lương Tự ôm cô lẫn quần áo trong lòng cô vào nhà.
Họ đi chuyến xe lửa lúc 9 giờ về Dương Thành trước, Lương Tự đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi đi.
Họ thu dọn hành lý và lên đường ngay, trong hẻm có “thuận buồm xuôi gió” và mèo béo đang trông nhà.
Taxi chạy nhanh như tên bắn đưa họ đến ga xe lửa.
Lúc đó Lương Tự không biết rằng một lá thư mời từ H&B vừa được gửi đến hộp thư của anh, có lẽ khi họ quay về thì sẽ nhìn thấy.
Trên đường đi, Lương Tự nói muốn kể cho cô nghe một câu chuyện, đây là ngày trời trong lành thuộc về hai người. Dòng người nối đuôi nhau đi vào cổng soát vé, cô muốn nghe anh kể hết câu chuyện đó.
(HOÀN)
[1] Thực ra ở chương 67 Dư Thanh đã nói Lương Tự nghe Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn rồi, nhưng phần đó là sau này (2018) tác giả mới thêm vào chứ lúc mới viết (2017) không có, tác giả không sửa lại ở chương này trên Tấn Giang, nhưng đã chỉnh lại trong sách xuất bản thành Lương Tự nói “Tụi mình đi du lịch thôi” rồi đến “trước giờ anh nói năng…..”
_________________
Tác giả: Chân thành cảm ơn sự ủng hộ to lớn của mọi người trong mấy tháng qua.
_________________