Chương 15: Tra namNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 11:34
Edit: Timy
" Cái, cái gì trả giá lớn?" Kiều Trăn bị lời nói của cậu hù dọa đến mức nói cũng lắp bắp.
" Cái giá lớn chính là chị lúc nào cũng phải ở cạnh bên em nhắc nhở em. Nếu chị mặc kệ em, em không biết bản thân mình sẽ gây ra chuyện gì nữa đâu." Thanh âm Hàn Tư Hành càng ngày càng nhỏ, gần như thì thầm.
Nếu có chị bên cạnh, em nguyện ý vì chị mà đối với cái thế giới này lương thiện một chút. Nhưng nếu chị không cần em......
Hàn Tư Hành chớp đôi mắt, nỗ lực đè nén loại suy nghĩ này.
Không, không có khả năng xảy ra. Cô chỉ có thể thuộc về mỗi mình cậu mà thôi. Cậu sẽ không cho phép cô có cơ hội từ bỏ mình.
Kiều Trăn cắn môi, đối với lời nói này của cậu có chút không hiểu rõ.
" Hiện giờ chị đang nhắc nhở em mà." Kiều Trăn nhíu mày, oán giận nói: " Nhưng em lại không nghe lời chị."
" Em nghe mà." Cậu giơ tay vuốt nhẹ chân mày cô, nhưng cô lại tránh né, cánh tay cậu dừng giữa không trung.
" Vậy em xoá lịch sử trò chuyện ấy đi."
" Không thể xoá."
"......."
" Hả?" Kiều Trăn ngẩng đầu nhìn cậu, không phải nói sẽ nghe lời cô sao.
" Được rồi."
Kiều Trăn vừa lòng.
" Chị nói xong chưa?" Hàn Tư Hành nhìn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, liền hỏi.
" Rồi." Bọn hỏi đã đi vài vòng bên trong sân thể dục, cũng phải về thôi, " Chúng ta trở về đi."
" Nhưng em còn chưa nói xong."
" Em nói đi."
" Anh ta một chân đạp hai thuyền, chị vẫn muốn đi dùng bữa với anh ta sao?" Chuyện Hàn Tư Hành chú ý nhất vẫn là cái tên Chương Du kia.
Bước chân Kiều Trăn chợt dừng lại, " Chị sẽ suy nghĩ lại."
*
Buổi tối hôm sau, Chương Du hẹn Kiều Trăn dùng bữa ở một cửa hàng chuyên về món Tây bên ngoài trường học.
Kiều Trăn đã suy xét vài lần, vẫn quyết định chọn địa điểm trong trường học.
Trong lúc dùng cơm, Chương Du vẫn thể hiện dáng vẻ nho nhã lễ độ, anh ta dẫn dắt đề tài rất tốt, không quá nhàm chán cũng không quá mức nhiệt tình, cho nên Kiều Trăn không cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi dùng bữa xong, Chương Du hỏi Kiều Trăn có phải sắp đến sinh nhật của cô rồi không.
Kiều Trăn gật đầu, " Làm sao anh biết được vậy?"
" Anh nhìn thấy ngày sinh của em trong tư liệu của hội học sinh." Chương Du mỉm cười, " Không sao chứ."
Kiều Trăn lắc đầu.
" Vào ngày sinh nhật của em, chúng ta có thể cùng nhau dùng một bữa cơm không?" Chương Dù lập tức lên tiếng mời.
Hôm nay Kiều Trăn mặc một bộ váy dài liền thân màu vàng nhạt, khoác bên ngoài là chiếc áo len màu nâu, tóc đen buông xoã sau lưng, thoạt nhìn dáng vẻ dịu dàng lại hiền thục, rất thích hợp trở thành bạn gái.
Trải qua một ngày âm thầm quan sát, Chương Du cảm thấy Kiều Trăn khá xinh đẹp. Hai người ở cùng nhau cũng khá hoà hợp. Anh ta nghĩ đã đến lúc hành động.
Nào ngờ Kiều Trăn lại lên tiếng xin lỗi và lắc đầu, " Thật ngại quá, ngày đó em bận rồi. Không thể đi ăn với anh."
Chương Du có chút thất vọng gật đầu, tiếc nuối không thôi, " Không sao đâu."
Kiều Trăn cũng không muốn hỏi anh ta về chuyện tin nhắn, thứ nhất là không tiện mở miệng, thứ hai cô cảm thấy chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
Hôm nay là lần đầu tiên cô và Chương Du hẹn riêng với nhau, đột nhiên cô phát hiện ra một việc, bản thân mình đối với anh ta không hề có loại cảm xúc trái tim loạn nhịp.
Suốt cả bữa ăn, tâm cô tĩnh lặng như nước, chỉ giống như bạn bè cũ trò chuyện với nhau.
Có lẽ, ngày hôm qua cô vô tình nhìn thấy cái lịch sử tin nhắn kia, cô đã tin vào lời nói của Hàn Tư Hành.
*
Dùng bữa xong, Chương Du đưa Kiều Trăn trở về ký túc xá. Sau đó nói lời tạm biệt, thời điểm Kiều Trăn xoay người muốn đi lên lầu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người nọ mặc một cái áo hoodie xanh dương đậm, còn trùm mũ lên đầu, đứng gần khu để xe đạp của ký túc xá, bắt chéo chân ngồi trên yên xe, thực giống dáng vẻ của một vận động viên trẻ tuổi.
Thấy Kiều Trăn dừng bước, Hàn Tư Hành cũng không có hành động gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
Kiều Trăn nhìn thấy Chương Du đã đi khá xa, cô liền quay đầu nhìn về phía Hàn Tư Hành.
" Em ngồi lên xe đạp của người khác làm gì?" Bộ dạng thật lười biếng.
" Chờ chị." Cậu nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
" Có chuyện gì sao?" Kiều Trăn tốt tính hỏi lại.
" Không có chuyện gì." Hàn Tư Hành lắc đầu, " Chỉ là muốn chờ xem bao giờ chị mới chịu trở về."
Cậu nhận được tin nhắn Wechat của Kiều Trăn bảo rằng buổi tối hôm nay không tập chạy bộ, cho rằng cô sẽ rời khỏi trường đi hẹn hò đến khuya mới trở về. Vì thế cậu quyết định chạy đến đây chờ cô, đợi tầm khoảng hai tiếng mới thấy cô trở về.
" Vậy....." Kiều Trăn thầm quan sát vẻ mặt của cậu, thăm dò hỏi: " Chị lên trước nhé?"
" Ừ." Hàn Tư Hành gật đầu.
" Chị có đồng ý vào ngày sinh nhật đi cùng anh ta không đấy?" Cậu không yên tâm hỏi.
Kiều Trăn lắc đầu, " Chị đã hẹn với em, làm sao có thể...."
Đột nhiên cô dừng lại, " Tại sao em lại biết anh ta hẹn chị?"
" Trong lịch sử tin nhắn đấy." Hàn Tư Hành đứng thẳng người lên, nháy mắt đã cao hơn Kiều Trăn một cái đầu, " Anh ta nói, muốn vào ngày đó sẽ tỏ tình với chị, còn nói tán tỉnh loại người như chị đối với anh ta không có gì khó khăn......"
" Đừng nói nữa." Sắc mặt Kiều Trăn càng ngày càng trở nên khó coi, " Chuyện chị đồng ý với em chị sẽ làm được, em cũng nên nhớ rõ em đã đồng ý với chị chuyện gì. Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, để tránh người khác nghe thấy. Biết không?"
Hàn Tư Hành gật đầu đáp ứng.
*
Buổi tối trước ngày sinh nhật, thời điểm Kiều Trăn vừa quay về phòng, đã bị Ninh Ngữ Mông gọi lại.
" Trăn Trăn, mau xem này! Có tin chấn động!"
" Lại phát sinh chuyện gì nữa?" Kiều Trăn không quan tâm mà bước qua, căn bản cho rằng chỉ là một tin tức bát quái nào đó, thời điểm nhìn thấy bức ảnh trên màn hình máy tính cô mở to đôi mắt.
" Đây là ai? Là minh tinh nào sao?" Cô nhíu mày.
Trên màn hình chính là một bức ảnh giường chiếu. Trong ảnh mặt của cô gái đã bị làm mờ, nhưng nửa bên mặt của người đàn ông kia lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ trong ảnh chụp chắc hẳn do cô gái kia chụp lén. Kiêu Trăn cho rằng đây chỉ là hình ảnh giường chiếu bị lộ ra ngoài của một nam minh tinh nào đó.
" Không phải là nam minh tinh đâu!" Trong mắt Ninh Ngữ Mông loé sáng còn mang theo vài phần hóng hớt.
" Là nam sinh trong trường chúng ta." Lục Đan Ngưng ngồi bên cạnh nói một câu.
" À." Kiều Trăn kinh ngạc thở mạnh, lúc này mới phát hiện bức ảnh được một tài khoản nặc danh đăng lên trên diễn đàn.
" Có người trong diễn đàn đăng tin hot, nói có một nam sinh trong trường chúng ta lừa tình lừa tiền!" Ninh Ngữ Mông nâng giọng lên nói thao thao bất tuyệt, " Người nam sinh này quen với cô gái kia một năm, đã bòn rút cô ta vài vạn. Hiện giờ bên nam muốn chia tay, bên nữ vì quá bức xúc liền đăng bài viết này. Nói rằng bạn trai cũ vì tiền mới ở bên cạnh mình, bây giờ lại xem trọng một bạn học nữ khác, cho nên muốn cắt đứt quan hệ với mình không còn tình nghĩa gì nữa."
" Người nam sinh này...." Kiều Trăn nhíu mày.
" Cậu cũng cảm thấy quen mắt phải không?" Ninh Ngữ Mông nhìn thấu điều này, nhỏ giọng nói, " Có người trên diễn đàn nói anh ta được gọi là học trưởng Du."
Kiều Trăn cau mày, không nói lời nào nhìn nội dung của bài viết trên diễn đàn.
Căn cứ theo như miêu tả của chủ bài đăng, bạn trai cũ của cô là sinh viên năm ba, lại là cán bộ trong hội học sinh, diện mạo cũng khá đẹp trai. Mỗi lần hẹn hò, đa phần đều do chủ bài đăng chi tiền. Bạn trai cũ có tính ham hư vinh, thích mua quần áo cùng giày đều phải là đồ hiệu, đa phần đều do chủ bài đăng bỏ tiền ra mua.
Bạn trai cũ của cô chi tiêu cũng khá sòng phẳng, anh ta thường xuyên bảo chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đi kiếm việc làm. Với năng lực và bằng cấp của mình, tìm công việc với mức lương cao là không thành vấn đề. Chủ bài đăng cũng tin tưởng vào bạn trai mình, cho nên mới chi tiền hào phóng như vậy.
Nhưng khoảng thời gian trước, đột nhiên anh ta đề nghị chia tay. Tất nhiên chủ bài đăng không muốn, níu kéo cũng không có kết quả gì, vì thế chủ bài đăng yêu cầu anh ta bồi thường tổn thất kinh tế của mình. Nhưng anh ta không chấp nhận. Hai người đã tranh cãi với nhau một trận.
Sau khi chia tay, chủ bài đăng nhiều lần tìm anh ta thảo luận vấn đề này, đều bị anh ta từ chối, vì thế đành phải đem mọi chuyện ra trước ánh sáng, đăng bài lên diễn đàn của trường.
Chủ bài đăng còn đăng lên một vài tấm ảnh về lịch sử trò chuyện của bọn họ. Chủ bài đăng còn uy hiếp, nếu không trả tiền, cô sẽ tung lên nhiều bức ảnh khác nữa.
Chỉ trong vài giờ, bài viết này đã thành tin hot, có người bình luận cảm thấy căm phẫn thay cho chủ bài đăng, cũng có người nghi ngờ chuyện này là giả, còn có người cảm khái thói đời ngày nay.....
Bởi vì chủ bài đăng chỉ để lộ ảnh chụp một bên mặt của bạn trai cũ, rất nhiều người bắt đầu điều tra xem người trong ảnh có phải là sinh viên đại học S hay không.
Về phương diện này, theo như lời Ninh Ngữ Mông nói, mọi người đều chỉ mũi dùi về Chương Du.
Bức ảnh kia xét về góc độ chụp, cũng không thể nhìn rõ mặt người đó. Bất quá chỉ là một bên mặt của một người con trai trẻ tuổi mà thôi, nhưng nếu nhìn kỹ cũng có vài phần giống Chương Du.
Trong trường học Chương Du cũng không mấy nổi tiếng, nhưng sinh viên trong trường có khá nhiều người quen biết với anh ta.
Những bình luận đầu tiên có người ám chỉ là anh ta, sau đó một vài cá nhân trả lời quả thực nhìn rất giống.
Kiều Trăn trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn về phía bạn cùng phòng: " Tớ cảm thấy chắc không phải là anh ta đâu."
" Tớ cũng nghĩ học trưởng Chương Du không phải là loại người như vậy." Ninh Ngữ Mông tán đồng, " Nhưng người trong ảnh khá giống anh ta."
" Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Dù sao tớ cũng vẫn giữ nguyên ý kiến của mình." Lục Đan Ngưng cảm thấy hai người bọn họ quá đơn thuần.
" Không thì Trăn Trăn cậu thử hỏi anh ta một chút xem?" Thu Yến lên tiếng đề nghị.
" Không được. Nếu quả thực là anh ta, thì anh ta khẳng định sẽ không thừa nhận đâu. Hỏi anh ta cũng không có ý nghĩa gì." Lục Đan Ngưng lắc đầu.
Thời điểm bọn họ miệng năm miệng mười thảo luận với nhau, điện thoại của Kiều Trăn lại vang lên.
" Điện thoại của cậu reo kìa! Mau nghe đi Trăn Trăn!" Ninh Ngữ Mông tinh mắt, đã nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại.
Kiều Trăn bắt máy, " Alo" một tiếng. Ba người trong phòng đều tò mò nhìn chằm chằm Kiều Trăn.
Chỉ là Kiều Trăn " Vâng, vâng" hai tiếng, theo sau sắc mặt lộ vẻ khó xử, " Chỉ là....."
Đầu dây bên kia nói gì đó, Kiều Trăn lại nhíu mày, " Vậy em sẽ thử xem sao, chỉ là em cảm thấy không mấy khả quan...."
Cuối cùng cô còn nói: " Vâng ạ, gặp lại sau học trưởng."
Kiều Trăn cúp máy, nhìn thấy những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ba người bạn cùng phòng, cũng không có chút kiêng dè nào kể rõ mục đích Chương Du gọi cho mình.
Nguyên nhân, Chương Du muốn thông qua Kiều Trăn để gặp mặt Hàn Tư Hành, nhờ khoa công nghệ thông tin tìm người đăng bài viết nặc danh đó, muốn chủ bài đăng nói rõ người bạn trai cũ kia không phải là mình.
Trước khi tìm Kiều Trăn, anh ta cũng đã tìm vài người trong khoa công nghệ thông tin giúp đỡ, nhưng bọn họ đều nói không làm được. Diễn đàn đã được mã hoá dữ liệu, hơn nữa quản trị viên cũng không có quyền tra được IP người đăng, chỉ có quyền xoá bài viết đó đi mà thôi.
Nhưng Chương Du hiễu rõ, cho dù bài viết có bị xoá đi, mọi người vẫn không ngừng suy đoán anh ta chính là cái gã " Bạn trai cũ" kia. Biện pháp tốt nhất chính là tìm ra được người đăng bài bảo họ ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện.
Kiều Trăn nhíu mày, không nói gì nữa.
" Chỉ là hỏi thăm một chút, chắc không sao đâu hả?" Ninh Ngữ Mông khó hiểu nói, " Không tra được thì thôi."
Kiều Trăn ậm ừ cho qua, trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành.
[ Tư Hành: Đừng quên ngay mai có hẹn đi ăn với em đấy nhé.]
Nhìn tin nhắn Wechat, Kiều Trăn lại thở dài. Trực giác nói cho cô biết, nếu mình mở miệng nhờ Hàn Tư Hành giúp đỡ, sợ rằng lại sẽ có chuyện phát sinh.....
———————-//—-//——————
* Editor: Vậy các bạn có nghĩ người đó là Chương Du không!?!