Chương 13: Bôi thuốcNgười đăng: adminNgày đăng 13-08-2021 08:22
Thiệu Hàn Việt vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn.
Phía xa xa trên sân thượng có một cô gái đang nhìn cậu cười.
Ánh sáng trên sân thượng mờ ảo mờ ảo nhưng cậu vẫn nhận ra trên tay chân trắng muốt của cô gái đó là những vết trầy xướt ửng đỏ.
“Cậu…”
Lần đầu tiên, Thiệu Hàn Việt không biết phải nói gì, hỏi gì. Cậu nhìn gương mặt hoảng sợ của Phó Kim Hủ, cổ họng trở nên khô khốc không nói lên lời.
“Thiệu Hàn Việt, cậu tìm tớ à?” Người đứng trên sân thượng giơ tay lên, tờ giấy bài thi trong áo nhờ gió mà phát ra những âm thanh rào rào.
Cô nói: “Tớ mới làm được đến trang thứ hai thì cậu đã tìm được tớ rồi.”
Là kẻ ngốc đúng không?
Giờ phút này mà vẫn còn cười được?
Thiệu Hàn Việt nhìn cô chằm chặp như không thể tin vào mắt mình, mấy giây sau cậu liền ra khỏi nhà vệ sinh.
“Vừa nãy là giọng của Hủ Hủ à? Cậu ấy ở đâu vậy… Trời ơi, em gái! Cậu làm sao ra được ngoài đó vậy!”
Tiếng Lệ Dương Vinh oang oang sợ hãi đằng sau càng khiến Thiệu Hàn Việt sải bước nhanh hơn, đi thẳng một mạch đến cửa sân thượng.
Lối đi chật hẹp, đến cửa cậu mới phát hiện ra cửa cũng bị khóa ngoài, thảo nào cậu ấy không thể ra ngoài được.
“Hàn Việt!” Quý Nguyên Châu cũng đã chạy tới kịp. “Ê… Cửa này cũng bị khóa sao? Làm sao bây giờ? Hay là tìm bác Lưu?”
“Tìm được bác ấy thì trời đã sáng rồi, phá.”
“Hự… Cũng được, ổ khóa này trông có vẻ dễ phá.” Quý Nguyên Châu quan sát xung quanh rồi bê cái ghế dựa: “Đợi một lát, có rồi.”
Thiệu Hàn Việt lùi lại một bước, Quý Nguyên Châu dùng chân ghế ra sức đập khóa.
Một phát, hai phát… Tay Quý Nguyên Châu bắt đầu tê dại, khóa cửa cuối cùng đã phá được.
Thiệu Hàn Việt nhanh chóng đi vào, cửa sân thượng mở toang, gió lập tức lùa vào.
Cậu sải bước lên phía trước thấy Phó Kim Hủ đứng ở chỗ lan can, đồng phục học sinh bị gió thổi dính sát lên người cô, cả người nhìn mong manh đến mức giống như chỉ cần một cơn gió là đã có thể thổi bay.
Dáng vẻ vô cùng nhếch nhác nhưng cô lại như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu xuống tám chuyện với Lệ Dương Vinh đang ở trong nhà vệ sinh.
“Phó Kim Hủ.” Thiệu Hàn Việt tức giận, đi tới kéo cồ áo cô chất vấn: “Có phải là cậu điên rồi hay không?”
Cô gái bị kéo cổ áo mất thăng bằng, cố gắng đứng vững sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao vậy…”
“Tôi hỏi cậu, sao cậu leo được lên trên này.”
“Tớ, tớ nghĩ là… À, tớ nghĩ là có thể đi ra từ sân thượng, ai ngờ cửa sân thượng cũng bị khóa ngoài nên tớ chỉ có thể ở đây đợi…”
“Cậu biết tôi không phải muốn hỏi chuyện này!” Thiệu Hàn Việt nâng mặt cô, sau đó đẩy sang hướng nhà vệ sinh: “Có phải cậu trèo từ cửa sổ đằng kia lên đây?”
Phó Kim Hủ bị ép nhìn về phía cửa sổ đành thật thà trả lời: “Ừm… Phải.”
“Có phải cậu học nhiều quá nên bị ngốc phải không?” Thiệu Hàn Việt buông tay, ánh mắt từ trước đến nay luôn lãnh đạm giờ như có một ngọn lửa đang bùng cháy: “Lan can cao thế này ngã xuống chỉ có chết. Thế nào, cậu muốn bổ sung một cậu chuyện ma quỷ cho trường mình à?”
“…”
“Tớ sợ bóng tối.”
“Cậu… Cái gì?”
Phó Kim Hủ ngượng ngùng ngẩng đầu: “Tớ sợ bóng tối, trong nhà vệ sinh không có bóng đèn.”
Thiệu Hàn Việt tức giận đến ná thở: “Thế cậu không sợ chết?”
Phó Kim Hủ sầm mặt: “Sợ tối hơn.”
“…”
Thiệu Hàn Việt đột nhiên không biết nên nói gì nữa, hiếm khi cậu á khẩu không nói nên lời, tất cả đều vì Phó Kim Hủ.
“Đi thôi.” Phó Kim Hủ nói: “Cám ơn các cậu đã tìm tớ, nếu không thật sự không biết tớ phải đợi đến khi nào?”
“Cậu không kêu cứu à?”
“Tớ…”
Chưa nghĩ đến.
Phó Kim Hủ ngập ngừng, cuối cùng không nói ra ba từ đó.
Thật ra cô muốn chờ đến khi hết giờ tự học buổi tới, thậm chí chờ đến khi mẹ cô tìm tới đây. Cô không muốn muốn gọi người tới, chỉ vì không muốn để cho mọi người biết cô bị người khác cố tình nhốt trong nhà vệ sinh.
Cô leo ra ngoài từ bệ cửa sổ, men theo lớp kính thủy tinh đi tới sân thượng. Không phải trong lòng cô không thấy sợ mà là nhất định phải thoát khỏi đó, thoát khỏi nơi chật hẹp, tối tăm đó.
Phó Kim Hủ cực kỳ ghét, cực kỳ sợ hãi, dù đã cố gắng giữ bình bĩnh cũng như cố gắng an ủi bản thân. Cho đến khi… Cô nghe thấy tiếng động ở phía cầu thang bên kia.
Cô thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Thiệu Hàn Việt, càng không bao giờ nghĩ người đầu tiên tìm mình lại là cậu.
Cô vẫn cứ nghĩ cậu luôn lạnh lùng như thế.
“Thầy vẫn chưa biết phải không?” Phó Kim Hủ lảng sang chuyện khác.
Quý Nguyên Châu đáp: “Hôm nay thầy vẫn chưa lên lớp.”
“Thế thì may quá, may quá.”
Quý Nguyên Châu bất ngờ khi thấy dáng vẻ hào hứng của cô: “Tớ còn tưởng cậu sẽ đi tìm thầy để mách mấy đứa lớp 11/8 chứ?”
“Để làm gì?” Phó Kim Hủ đi ra: “Sau cùng Nhà trường cũng đều bao che cho những người có quyền có thế mà thôi.” Thoáng dừng lại, cô ngoái đầu lại: “Không phải à?”
Quý Nguyên Châu sững sờ, nhìn về phía Thiệu Hàn Việt nói nhỏ: “Mấy lời này sao nghe là lạ, không phải là đang chửi chúng ta chứ?”
Thiệu Hàn Việt không trả lời, chỉ nhìn người trước mắt nói: “Cậu bây giờ muốn quay trở lại lớp?”
Phó Kim Hủ gật đầu.
“Cậu tới đây trước đã.” Thiệu Hàn Việt bước tới nắm lấy cánh tay cô.
Phó Kim Hủ bị cậu kéo tay đành phải đi theo: “Ê? Cậu làm gì vậy? Đi đâu?”
Hai người vừa ra tới cửa thì gặp Lệ Dương Vinh.
Lệ Dương Vinh ngạc nhiên hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”
Thiệu Hàn Việt không hề dừng lại, dặn trước: “Mày với Nguyên Châu về lớp trước đi.”
“Vậy còn mày?”
“Tao về sau.”
Lệ Dương Vinh: “Ê, mày dẫn em gái nuôi đi đâu đấy? Thầy Lưu sẽ không tha cho mày đâu!”
Thiệu Hàn Việt trả lời cho có lệ: “Mày cứ bảo bọn tao đi vệ sinh là được.”
Phó Kim Hủ: “???”
Lệ Dương Vinh cười mắng: “Đi con mẹ mày, bọn mày làm sao đi vệ sinh cùng nhau được hả!”
***
Bây giờ vẫn là thời gian tự học, các tầng đều rất yên tĩnh. Phó Kim Hủ bị Thiệu Hàn Việt kéo đi, không dám ồn ào, chỉ đành lặng lẽ đi theo.
Ban đầu khó hiểu, sau đó tức giận, cuối cùng khi đứng trước phòng y tế, một bụng lửa giận của Phó Kim Hủ bị dập tắt ngay tức thì.
“Đi vào bôi thuốc trước đi, cậu cũng thật là, mặt mũi chẳng khác nào bị người khác cào.” Thiệu Hàn Việt nói với tông giọng lạnh lùng như thái độ đang nói chuyện với “tùy tùng” vậy.
Phó Kim Hủ: “… Bọn họ người cao người to, tớ cũng không còn cách nào.”
Thiệu Hàn Việt bó tay: “Không còn cách nào thì không biết chạy à? Cậu không biết là nếu cậu không trở lại thì sẽ không có ai làm bài tập cho cậu à?”
Phó Kim Hủ ngước lên nhìn cậu: “Tôi biết sai rồi.”
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng: “Biết vậy thì tốt.”
Nói xong liền đi vào phòng y tế, cả phòng sáng trưng nhưng không có nhân viên y tế ở đây. Thiệu Hàn Việt bèn cầm lấy hộp thuốc lục lọi rồi lấy ra lọ cồn i-ốt và nhíp kẹp đặt xuống bàn.
“Cầm cái này, khử trùng.”
“Ặc…”
Phó Kim Hủ ngồi xuống ghế, mở nắp chai, dùng nhíp kẹp một ít bông y tế sau đó đổ cồn lên bông.
Ban đầu trên mặt cô còn cảm giác đau, sau đó ngồi trên sân thượng gió rất to, ngồi một lúc liền không còn cảm giác gì nữa, cho nên bây giờ cô chỉ có thể đưa tay lên mặt sờ sờ ở những chỗ bị sưng sau đó phán đoán vị trí.
“Á…” Cồn vừa chạm vào vết thương, đau đớn liền ập tới.
Phó Kim Hủ nhíu mày, bàn tay cầm nhíp chậm chạp.
Thiệu Hàn Việt tùy ý quan sát phòng y tế, trong chớp mắt cậu chợt cảm thấy mông lung, tại sao mình cứ thích xen vào việc của người khác như vậy…
Quay đầu, đang tính giễu cợt “tên đầu sỏ” mấy câu cho bõ ghét, không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy gò má người kia đã đỏ hết cả lên rồi. Cô bôi dựa vào cảm giác, chỗ không bị đau cũng bị thoa cồn lên.
Thiệu Hàn Việt: “… Ngốc nghếch.”
“Này này, cậu có cầm theo điện thoại phải không, có thể cho tớ mượn được không?” Phó Kim Hủ buông tay xuống nhìn cậu: “Tớ không nhìn thấy.”
Cậu nhét điện thoại trong ngăn bàn, lúc nãy đi vội nên không cầm.
Thiệu Hàn Việt nhìn cô, suy nghĩ, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh: “Quay lại.”
Cậu cầm lấy tay cô.
Phó Kim Hủ: “Hử?”
“Lại đây.”
“…”
Thiệu Hàn Việt không nhìn thấy gương mặt đờ dẫn của Phó Kim Hủ tự nhiên cầm nhíp kẹp bông y tế, nhưng kẹp xong cậu mới phát hiện ra người Phó Kim Hủ đang ngửa ra sau như muốn né tránh.
Cậu lạnh mặt, giọng nói khó chịu: “Sao vậy, tôi sẽ ăn cậu sao?”
Phó Kim Hủ bĩu môi: “Tớ, hay là để tớ tự làm đi.”
Thiệu Hàn Việt đen mặt: “Lại đây.”
“…”
“Phó Kim Hủ.”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của đại ca, Phó Kim Hủ liền ngồi thẳng: “A… Thật phiền.”
Gạc chạm vào vết thương đau nhói, Phó Kim Hủ rụt người lại: “Nhẹ, nhẹ một chút.”
“Á…”
Một phút yên lặng.
“Cám ơn…”
Thiệu Hàn Việt: “Cậu đúng là xui xẻo.”
“… Hừ.”
“Mọi chuyện cũng là tại tên Lệ Dương Vinh nhiều chuyện, hôm nay liên lụy cậu rồi, tôi sẽ xử lý Hứa Thiến Thiến sau.”
Phó Kim Hủ bất ngờ nhìn cậu, đập vào mắt là hình ảnh, cậu đang chăm chú bôi thuốc cho cô, lông mi cong dài rũ xuống, khá đẹp mắt…
Lỗ tai Phó Kim Hủ nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Vậy, vậy thì quá tốt.”
“Nói mới nhớ cậu cũng thật mạnh tay.” Thiệu Hàn Việt hỏi: “Cổ của cậu ta là cậu bóp?”
Phó Kim Hủ ngớ người, hàm hồ đáp ừ.
“Đứa bị cậu bóp cổ, cao to như vậy.” Thiệu Hàn Việt rũ tay, như cười như không nhìn Phó Kim Hủ: “Tôi nhìn ra được cậu cũng không phải là người ngoan hiền lắm.”
“…”
“Không phải à?”
Phó Kim Hủ nhìn chăm chăm vào Thiệu Hàn Việt, trong khoảnh khắc cô có giảm giác mình bị cậu ấy nhìn thấu.
“Thật không hiểu tại sao mẹ tôi lại thích cậu như vậy nữa, chắc là vì thành tích cậu tốt nên mọi người bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu lừa gạt chăng?” Thiệu Hàn Việt đánh giá cô: “Hay là thế này, cậu đừng nghe lời mẹ tôi giám sát tôi nữa mà hãy thay tôi giám sát mẹ tôi, mẹ tôi cho cậu cái gì, tôi cho cậu gấp đôi.”
“Tôi không phải là gián điệp.” Phó Kim Hủ cạn lời: “Dù gì cô Đường cũng không bắt tôi phải giám sát gì cậu, chỉ muốn trông chừng việc học của cậu thôi! Đây là muốn tốt cho cậu, cậu đừng có mà chống đối nữa.”
“Chống đối?” Thiệu Hàn Việt nhếch mép: “OK OK, cậu thì trung thành rồi.”
Phó Kim Hủ cười: “Tóm lại hôm nay cám ơn nhiều.”
“Chỉ nói cám ơn suông thôi à?”
“Thế cậu muốn thế nào?” Phó Kim Hủ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là tớ mời cậu ăn gì đó?”
Thiệu Hàn Việt ngáp, có hứng thú hỏi lại: “Ăn cái gì?”
“Tùy cậu chọn.”
Mấy phút sau, trong căn-tin trường học.
Thiệu Hàn Việt xách giỏ đựng đồ đi phía trước, Phó Kim Hủ lấy khẩu trang từ phòng y tế che kín mặt mũi đi phía sau.
Lúc nãy cô nói tùy chỉ là tùy tiện mà thôi, song không ngờ Thiệu Hàn Việt chọn bừa thạt, từng món từng món liên tục ném vào trong giỏ, cô nhìn thấy mà đau lòng!
“Này… Đủ chưa?” Rốt cuộc Phó Kim Hủ không chịu nổi nữa đành lên tiếng.
“Ăn ngon.”
“Sao, sao bình thường tớ không thấy cậu ăn vặt?”
“Bình thường tôi không có tiền.”
Phó Kim Hủ: “…”
Thật thà thế cơ à!
“Sao cậu keo kiệt vậy? Lúc nãy ai mới nói tùy tôi chọn?” Thiệu Hàn Việt quay đầu lại, nhìn dáng người nhỏ nhắn đang đeo khẩu trang trước mặt.
“Tôi không muốn lãng phí.”
“Nếu không xé vỏ có thể để rất lâu.”
Sau khi nói xong, Thiệu Hàn Việt nhìn ánh mắt tức giận của người đang đeo khẩu trang kia mà thấy buồn cười. Cậu nghĩ, may mà có cái khẩu trang che đi nếu không nhất định cô gái này đang tức giận đến mức sắp biến thành cá nóc rồi.
Vừa nghĩ như vậy, tay cũng không tự chủ được đưa tới, cậu đưa tay ra sau kéo dây đeo khẩu trang sang một bên…
Khẩu trang còn chưa kịp rơi xuống, một bàn tay mềm mại giữ mu bàn tay cậu lại.
“Làm gì vậy?”
Thiệu Hàn Việt sững sốt, sau đó như bình tỉnh, “… Tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt giận giữ của cậu thôi, không được?”
Phó Kim Hủ tức chết rồi: “Cậu bị hâm à!”
Hết chương 13