Chương 19: GameNgười đăng: adminNgày đăng 13-08-2021 08:22
Kỳ thi giữa kì đang đến rất gần, chỉ còn hai ngày nữa thôi.
Mấy ngày này Phó Kim Hủ chăm chỉ giải đề, tuy đây chỉ là kì thi giữa kì mà thôi, nhưng với cô nói cũng là cuộc thi lớn đầu tiên ở trường này, vì vậy cô muốn làm bài tốt nhất.
Dĩ nhiên, cho dù có bận rộn ôn thi giữa kì, cô vẫn không quên ôn lại kiến thức trọng tâm cho Thiệu Hàn Việt, dù cậu ta có vẻ như không để tâm lắm.
Hết giờ học, Phó Kim Hủ đeo ba-lô chuẩn bị về nhà. Vừa mới tới cổng trường, ba lô đã bị người phía sau kéo một cái.
“Phó Kim Hủ.”
Phó Kim Hủ ngoảnh lại: “… Tại sao lại là cậu?”
Bành Thiên Hòa không mặc đồng phục mà mặc áo khoác đen ngồi trên xe máy trông vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng.
“Tớ có việc đi ngang qua đây, vừa hay thấy cậu.”
“À… Nếu không có gì thì tớ đi trước đây.”
“Ấy, cậu chờ một lát.” Bành Thiên Hòa dừng xe trước mặt cô: “Đi nhanh như thế làm gì, đừng nói là cậu vẫn giận tớ chuyện lúc trước đấy?”
“Không.”
“Lần trước tớ chỉ vì muốn vượt qua Thiệu Hàn Việt thôi, chứ không cố ý va vào cậu mà, đúng không? Tớ không làm cậu bị thương.”
“Tớ biết.” Phó Kim Hủ cười: “Cho nên tớ không tức giận.”
“Tốt rồi! Tớ vừa tan học vẫn chưa ăn cơm, tớ mời cậu đi ăn nha?”
Phó Kim Hủ kéo ba-lô lùi về sau một bước.
Bành Thiên Hòa khoát khoát tay: “Không phải, tớ không có ý gì đâu, chỉ muốn chuộc tội, được không?”
“Thế thì không cần đâu, mẹ tớ còn đang chờ tớ về.”
“Vậy… Nếu không được thì để tớ đưa cậu về nhà!”
Thiệu Hàn Việt vừa ra tới cửa lớp thì bị Hứa Thiến Thiến lôi kéo, cậu ta cứ đi theo bên cạnh cậu nói năng vô cùng khó hiểu. Tới cổng sau, cậu nhìn thấy xe nhà mình đang đợi ở phía đối diện đường bèn cất điện thoại di động chuẩn bị bước sang.
“Thiệu Hàn Việt!” Hứa Thiến Thiến gọi với theo.
Thiệu Hàn Việt đi thẳng về phía trước không hề ngoái đầu lại.
Hứa Thiến Thiến tức giận nhìn bóng lưng cậu, cô vô cùng thích cậu, thậm chí không quan tâm cậu vì người khác mà cảnh cáo cô vẫn không hề để bụng, nhưng tại sao cậu vẫn không coi mình ra gì.
Không gọi được người, Hứa Thiến Thiến đành tiến lên mấy bước kéo người lại.
“Cậu làm gì đấy?” Thiệu Hàn Việt không kiên nhẫn hỏi.
“Tớ, tớ nhìn thấy bạn cùng bàn của cậu, cậu nhìn đi.” Hứa Thiến Thiến vừa tới cổng trường thì thấy Bành Thiên Hòa, giữa một đám học sinh mặc đồng phục Bành Thiên Hòa trông rất nổi bật nên cô nhanh chóng nhận ra. Thú vị hơn nữa là bên cạnh Bành Thiên Hòa lại chính là Phó Kim Hủ.
Ấy thế mà Phó Kim Hủ tiếp xúc với Bành Thiên Hòa, Thiệu Hàn Việt biết không giận mới lạ.
Quả nhiên, cô thấy Thiệu Hàn Việt nhìn về phía bên kia đường, ánh mắt trở nên tối hơn.
“Lần trước tớ thấy bọn họ nói chuyện ở trước cổng trường, hôm nay lại gặp, Phó Kim Hủ rất thân thiết với cậu ta?” Hứa Thiến Thiến hừ lạnh: “Lần trước cậu còn giúp cậu ấy, bây giờ cậu nhìn cậu ấy đi, thân với Bành Thiên Hòa như vậy. Tớ nói, cậu ấy cũng không coi trọng cậu… Ê!”
Còn chưa nói xong, Thiệu Hàn Việt đã đi về phía bên kia, Hứa Thiến Thiến sững sốt, sau đó liền vội vàng đuổi theo.
Phó Kim Hủ và Bành Thiên Hòa đang tranh cãi về việc về nhà, Bành Thiên Hòa không biết là uống nhầm thuốc gì rồi nhất định đòi đưa cô về nhà cho bằng được, còn nói nếu không bồi thường cậu ta sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Phó Kim Hủ khóc dở mếu dở, nếu nói tới bồi thường thì cậu ta phải bồi thường cho Thiệu Hàn Việt, bởi lẽ người bị đánh hôm đó không phải là cô.
“Mẹ tớ không thích tớ thân thiết với con trai.” Phó Kim Hủ bắt đầu chống chế: “Nếu cậu đưa tớ về nhà bị mẹ tớ nhìn thấy thì làm thế nào, mẹ nhất định sẽ mắng tớ.”
“Vậy tớ sẽ không đưa cậu về tận nhà là được chứ gì, gần nhà cậu được không?”
“Không được.”
“Không được.”
Hai người cùng đồng thanh nói, một âm thanh rõ ràng không phải từ miệng người nữ. Bành Thiên Hòa khó hiểu quay đầu, nhìn được người tới là ai, liền bực bội: “Liên quan gì tới mày!”
Thiệu Hàn Việt nhìn Bành Thiên Hòa cơn tức lại xộc lên: “Từ đâu tới thì cút về lại đi, ở trường bọn tao mà muốn làm càn cái gì!”
“Sao, muốn đánh nhau à, tới đây, tao cũng không sợ gây chuyện ở đây.”
Thiệu Hàn Việt nheo mắt, hai tay nắm chặt lại.
“Khoan đã! Bình tĩnh!” Phó Kim Hủ vội vã bước vòng qua xe Bành Thiên Hòa, kéo Thiệu Hàn Việt ra đằng sau: “Không có đánh nhau gì hết, Bành Thiên Hòa, cậu, cậu về đi!”
Bành Thiên Hòa: “Tớ đưa cậu về.”
Phó Kim Hủ: “Không cần!”
“Cậu không cần khách sáo với tớ, tớ sẽ không đánh cậu.”
Phó Kim Hủ : “…”
“Vậy tao cũng phải cám ơn mày.” Thiệu Hàn Việt chẳng thèm khách sáo, châm chọc Bành Thiên Hòa: “Cậu ấy không cần xe của mày, đến mũ bảo hiểm còn không có, ngã không chết mới là lạ.”
Bành Thiên Hòa trợn mắt, không thể chịu đựng được việc người khác sỉ nhục khả năng lái xe của mình!!!
“Mày nói gì!”
“Tao nói mày đi xe thật ngầu!”
“Mày có giỏi thì lặp lại lần nữa!”
Thiệu Hàn Việt cười lạnh nói: “Lặp lại lần nữa? Nói mày chạy xe đâm xuống cống nhiều lần sao?”
“Con bà nó! Mẹ nó ai nói với mày như vậy?” Bành Thiên Hòa sững sờ nói: “Không phải, con mẹ nó đó là lúc trước! Là lúc tao mới học lái xe!”
“Có gì khác sao?”
Bành Thiên Hòa không thể đáp lại, mặt thoắt trắng thoắt xanh.
Thiệu Hàn Việt lười nói nhiều với cậu ta, xoay người bỏ đi. Đi được hai bước thì ngoảnh lại nói: “Phó Kim Hủ, còn không đi.”
“A?”
“Đi thôi, mẹ tôi bảo cậu về nhà với tôi.”
Phó Kim Hủ ngơ ngác: “Sao tôi không nghe cô nói gì…”
“Bây giờ tôi nói có được không?”Thiệu Hàn Việt thấy cô vẫn không động đậy bèn quay lại kéo ba lô của cô đi về phía trước: “Cậu có thể nhanh chân lên không?”
Một cao một thấp cứ như vậy đi về phía xe đối diện.
Bành Thiên Hòa vẫn ngồi trên xe nên không kịp đuổi theo: “Fuck! Thiệu Hàn Việt!”
Sau khi mắng xong cậu ta mới cảm thấy không ổn: “Không đúng… Về nhà? Không phải lúc nãy nói làm mẹ cậu không thích tiếp xúc với con trai sao…”
Hứa Thiến Thiến đứng ngoài cũng ngây người.
Cô nàng chỉ cho Thiệu Hàn Việt thấy hai người đứng chung với nhau là muốn cậu tức giận với Phó Kim Hủ chứ không phải là vì muốn cậu đưa Phó Kim Hủ về nhà!
***
Phó Kim Hủ bị Thiệu Hàn Việt kéo lên xe, xe chầm chậm đi xa khỏi trường học, cô mới có phản ứng: “Nếu cô nói tớ về nhà cậu ăn cơm sẽ nói trước với mẹ tớ, nhưng mà lúc nãy tan học mẹ tớ còn hỏi tớ về tới đâu rồi…”
Thiệu Hàn Việt nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nghe vậy ồ lên.
“Ồ cái gì…”
“Nếu không nói vậy cậu sẽ đi à?” Thiệu Hàn Việt mở choàng mắt: “Lần trước tôi đã nói với cậu gặp cậu ta thì phải đi đường vòng à?”
“Cậu ta thấy tớ trước làm sao tránh được?” Phó Kim Hủ không biết nói sao: “Nói gì cũng không chịu đi… Tớ biết phải làm thế nào.”
Còn cãi nữa.
Thiệu Hàn Việt quay đầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt không vui.
Phó Kim Hủ vẫn sợ ánh mắt này, cho nên cô nhẹ nhàng nhích sang một bên hướng bác tài nói: “Chú ơi, cho con xuống phía trước ạ.”
Tài xế nhìn hai người phía sau từ gương chiếu hậu: “Muốn dừng lại sao?”
“Tiếp tục đi.” Thiệu Hàn Việt lạnh lùng nói: “Phó Kim Hủ, đọc địa chỉ nhà cậu.”
“Tớ muốn xuống phía trước.”
“Vẫn không nói? Muốn về nhà với tôi sao?”
Phó Kim Hủ nghẹn lời, dừng xe sẽ chết à.
Thấy cô không trả lời, Thiệu Hàn Việt bèn nói: “Chú cứ lái xe về nhà đi, không cần để ý đến cậu ấy.”
“À… Được.”
“Chung cư Dục Tú!”
Mẹ cô còn đợi cô về nhà ăn cơm, cô không cần tới nhà cậu ta!
Phó Kim Hủ nhìn cậu rồi nói với bác tài: “Chú ơi, nhà cháu ở chung cư Dục Tú, phiền chú đưa cháu về với ạ.”
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, không thấy Thiệu Hàn Việt nói gì, lúc này mới đánh tay lái.
Xe dừng lại bên lề đường trước chung cư, Phó Kim Hủ cầm ba lô, mở cửa đi xuống.
“Chào chú ạ.” Phó Kim Hủ mở cửa nhìn về phía cửa sổ của tài xế lên tiếng chào, nhìn sang Thiệu Hàn Việt đang lạnh mặt đành nuốt lại chữ “chào”: “Tớ về trước đây.”
Cậu không đáp, làm như không nghe thấy.
Phó Kim Hủ không quan tâm, đeo ba-lô đi về phía cổng chung cư.
Người đi rồi Thiệu Hàn Việt mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, như lơ đãng, thực ra trong mắt chỉ nhìn về phía người đang mặt đồng phục học sinh trước mặt.
Người đó bước đi vội vàng, tóc đuôi ngựa đung đưa khiến người ta có cảm giác muốn kéo lại. Nhìn thêm mấy lần, trong đầu cậu lại xuất hiện ánh mắt tha thiết của Bành Thiên Hòa nhìn cô…
Câu ta thích cô ấy?
Thiệu Hàn Việt híp mắt, tóc đầu đinh? Cậu ta dám thích người hầu của mình.
***
Ngày mai là kì thi giữa kì, đối với tầng lớp học sinh giỏi mà nói đây là cơ hội thăng hạng cũng như giành học bổng. Nhưng đối với Lệ Dương Vinh học hành không tới nơi tới chốn thì… Thi giữa kì là cái gì, có ăn được không?
“Chủ quán, cho năm máy!”
Trong quán Internet gần trường, Lệ Dương Vinh lôi năm chiếc chứng minh nhân dân không biết mượn được ở đâu trong túi ra, vỗ vỗ vào quầy.
Sau khi nhận máy xong quay lại phía sau ngoắc ngoắc tay: “Anh Kiều, trả tiền.”
Hoắc Kiều mắt nhìn lên trần nhà nói: “Đại gia như mày mà cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế này tao cũng bó tay.”
“Giang hồ khẩn cấp, sau này em sẽ đền đáp.”
Hoắc Kiều: “Cút đi, gà chưa có lông mà đòi đền đáp cái gì.”
“Mẹ nó, em có thể cho phép anh sỉ nhục em không có tiền, nhưng không cho phép anh sỉ nhục thằng em của em.”
“Không vui à? Không vui thì lấy ra so đi.”
“So thì so, em chấp anh năm phút.”
“Ông đây sẽ cho chú biết thế nào là lượng sức mình!”
“Con mẹ nó chấp anh nửa tiếng!”
“Fuck! Một giờ, không thể nhiều hơn nữa!”
…
Thiệu Hàn Việt dựa vào cạnh bàn máy vi tính chờ hai người kia tới, đúng như dự đoán, nơi nào có Lệ Dương Vinh thì nơi đó có chuyện chẳng lành.
Cậu nhìn hai người đấu đá chẳng chút thú vị, chả buồn nói, cúi đầu nghịch di động.
Lúc đầu cậu không có ý định tới, nhưng Lệ Dương Vinh cứ lải nhải năm thiếu một, nhất định phải lôi cậu tới cho bằng được. Ngoài cậu, Lệ Dương Vinh, Quý Nguyên Châu, còn có Hoắc Kiều và bạn anh chàng.
Lệ Dương Vinh mất mấy phút cãi vã với Hoắc Kiều, chủ quán phải nói vài câu hai người mới thôi cãi nhau, nhanh chóng ngồi vào máy tính trước mặt.
“Anh không cần học tự học buổi tối à?” Lệ Dương Vinh hỏi Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều không giống bọn họ, anh ta mặc dù cũng ham chơi nhưng lại là học sinh giỏi, hơn nữa lớn hơn bọn họ một lớp, lớp mười hai áp lực lớn hơn.
“Trường chúng ta chả để ý tới giờ tự học của lớp mười hai, toàn đề cao tính tự giác thôi.” Hoắc Kiều mở trò chơi: “Nói sau đi, tao có đi học hay không cũng không ảnh hưởng gì, dù sao chỉ số thông minh cũng không tự dưng mà giảm xuống được.”
“Chu choa, dù không giảm xuống nhưng nghe nói anh cũng không lên được. Anh không phải là người ngàn năm xếp thứ hai à, trên anh là anh gì đó nhỉ… Thích Cảnh Ngọc?”
Hoắc Kiều đang tươi cười nghe xong bỗng sầm mặt: “Con mẹ nó chớ nhắc đến thằng đấy, nhắc tới là bực bội… Nhanh lên nhanh lên một chút, ban anh hùng.”
***
Trò chơi bắt đầu, cả đám đeo tai nghe lên dùng YY để nhắn tin.
Lúc nghe bọn họ nhắc tới giờ tự học buổi tối Thiệu Hàn Việt chợt nghĩ tới bạn cùng bàn, cậu đột nhiên suy nghĩ, nếu hôm nay cậu không ở lớp phải chăng cậu ấy sẽ đi mách lẻo hay là sẽ đi tìm cậu khắp nơi.
Vì vậy trước khi chơi, cậu đặt điện thoại bên cạnh bàn phím, lỡ có chuyện gì có thể nhanh chóng thấy.
Nhưng mà chơi xong một ván, điện thoại vẫn im lìm, một tin nhắn cũng không có.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, giờ tự học trong trường đã trôi qua được hai mươi phút…
Cậu ấy không phát hiện cậu không có trong lớp?
Không đúng, sao có thể không phát hiện được.
Chỉ có thể là cậu ấy không quan tâm cậu có ở đó hay không?
Nghĩ tới đây, Thiệu Hàn Việt bỗng cảm thấy khó chịu, bình thường nhỏ người hầu luôn nghiêm túc kèm cặp cậu học tập là giả vờ ư? Cậu không có ở đó thì cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ?
Ván thứ hai bắt đầu, ban đầu tiết tấu rất tốt, mọi người chơi rất trôi chảy. Tuy nhiên, nửa trận sau đám người Lê Dương Vinh chợt phát hiện Thiệu Hàn Việt càng đánh càng hăng, đánh đến mức bọn họ theo không kịp.
Lệ Dương Vinh: “Trời đất ơi! Hàn Việt mày dữ dằn như thế thật đáng sợ.”
Quý Nguyên Châu: “Đừng nóng đừng nóng đừng nóng… A Hàn Việt lên Hàn Việt lên, mau đuổi theo đuổi theo đuổi theo!”
Hoắc Kiều: “Hôm nay sao vậy, đại ca của mấy đứa ăn trúng thuốc nổ hả?”
***
Mấy người đang chơi trò chơi không kìm được quay sang nhìn cậu, song Thiệu Hàn Việt chỉ đen mặt, không nói lời nào.
Sau khi kết thúc, Lệ Dương Vinh tháo tai nghe, nhìn Quý Nguyên Châu hỏi: “Chuyện gì?”
Quý Nguyên Châu cũng không hiểu mô tê gì.
Lệ Dương Vinh nhướng nhướng mày, thận trọng nói: “Đến tháng chăng?”
Hết chương 19