Chương 16: 16: Chia TayNgười đăng: adminNgày đăng 02-06-2022 19:05
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Nguyên Khê lại đến trang trại Khánh Hòa từ sớm, bạch tinh thạch đã được thu hoạch ổn thỏa, bước tiếp đến chính là xuất hàng đi.
Giai đoạn này đối với mỗi người chủ trang trại mà nói thì là thời điểm kích động nhất.
Bận rộn lâu như vậy chính là vì thời khắc này.
Nhất là đối với người được mùa lớn như Vương Khánh Niên, trong lòng lại càng vững vàng thận trọng.
Vào thời gian quan trọng như vậy, Nguyên Khê đương nhiên cũng không thể rời đi nửa bước.
Mọi khi chỉ có hai cách vận chuyển bạch tinh thạch, một cách trong số đó là thu mua bên trong Lam đảo.
Cách này tương đối nhanh chóng, trong vòng một năm muốn xuất hàng lúc nào thì xuất hàng lúc đó, giá cả bạch tinh thạch cũng tương đối ổn định, điểm tín dụng đổi được là khoảng sáu điểm một cân.
Một trăm mẫu này thu được 40 000 cân, có thể bán được khoảng 120 000 điểm tín dụng.
Hạt giống của tất cả các loại cây trồng đều rất rẻ không đáng kể, khó khăn nhất chỉ là một tháng chăm sóc này, cộng với phí nhân công, phí thu hoạch vân vân...!Sau khi trừ di các khoản phí này, lãi ròng* cũng khoảng 80 000 điểm tín dụng.
*Lãi ròng: Là phần lợi nhuận còn lại sau khi lấy tổng doanh thu trừ hết tất cả chi phí dùng cho sản phẩm, bao gồm thuế thu nhập doanh nghiệp.
Phần lãi này thật sự không thấp chút nào, chu kỳ sinh trưởng của bạch tinh thạch là một tháng, hơi chín một chút sẽ cần được chăm sóc, một năm có thể trồng nhiều nhất là mười vụ, vụ này được 80 000 điểm tín dụng, vậy sẽ thu được khoảng 800 000 điểm tín dụng.
Chưa kể đến lúa mì, lúa gạo và khu chăn nuôi, chỉ cần trồng bạch tinh thạch, chỉ tốn hai ba năm là có đủ tiền mua thêm một cái trang trại Khánh Hòa nữa.
Mà đây mới chỉ là xuất hàng trong nội bộ Lam đảo, nếu gặp được tàu chở hàng của liên bang tới thu hoạch, phần lãi còn có thể tăng đến ba bốn lần! Một cân có thể bán được 18 điểm, tổng lãi tháng này có thể lên đến 240 000 điểm.
Tiếc là tàu chở hàng của liên bang nổi tiếng với kích thước khủng và tốc độ cực kỳ chậm, lại là tàu tuần hành quanh ngân hà, vì vậy một năm chỉ có thể đến Lam đảo một lần, với cả cuối cùng phải tháng nào mới đến cũng không chắc.
Bạch tinh thạch cất trữ lâu ngày sẽ sinh ra hàng loạt vấn đề như hao tổn năng lượng, bị ố vàng, kích thước bị thu nhỏ cho nên về cơ bản rất khó có thể tích lũy để xuất hàng một năm một lần.
Vì vậy tuy lãi thấp hơn nhiều nhưng phần đông mọi người chọn xuất hàng trong Lam đảo.
Nhưng khi nói đến việc cất trữ bạch tinh thạch, trong lòng Nguyên Khê hơi động, cậu nghĩ đến cái bao chứa đồ kia, không biết nó có chức năng giữ tươi không nhỉ? Nghĩ vậy, cậu liền quyết định tối về sẽ thử một lần.
Lần thu hoạch này của Vương Khánh Niên không gặp được tàu chở hàng của liên bang, nhưng từ trước giờ ông luôn là người nghĩ thoáng, một năm mười hai tháng, nếu lần nào cũng luẩn quẩn với một lần lãi gấp rưỡi kia thì phiền muộn biết bao.
Còn không bằng đặt nó nằm ngoài kế hoạch, trong lòng nghĩ một tháng thu được 80 000 cố định, mà lần duy nhất thu được 160 000 là phần tiền kiếm thêm, nghĩ vậy chẳng phải tâm tình sẽ tốt hơn nhiều sao?
Quá trình xuất hàng không phức tạp, chỉ cần phí chút tâm tư, để ý thêm, bám sát chút là được.
Nhóm hàng này của Vương Khánh Niên đều là chất lượng tốt nên không cần phân loại, đều cùng một giá, chỉ cần xem xét khối lượng là được.
Xuất hàng xong, lần này Nguyên Khê và Vương Khánh Niên cũng không có tranh chấp gì về vấn đề lợi nhuận, Nguyên Khê đề nghị Vương Khánh Niên nhận, Vương Khánh Niên vui vẻ hài lòng với sự kỹ tính này của Nguyên Khê, cũng đã nhận lấy.
Trong đợt bận rộn này, ngày tháng trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Chưa đến nửa tháng nữa Vương Tuyết Tình phải đến trường nhập học, Vương Khánh Niên tính ngày, mấy ngày nữa là họ phải đi, ông cũng đã giao hết những gì có thể cho Nguyên Khê, vì vậy liền đặt vé tàu ba ngày sau lên đường.
Chỉ trong một tháng, người hai gia đình sống với nhau cực kỳ vui vẻ, nhất là hai người Vương Khánh Niên và Nguyên Khê, quan hệ vốn đã tốt thì không cần phải nói.
Vương Khánh Niên tốt tính, có chủ kiến, hành xử cũng khéo léo chu toàn, nhưng thực ra ông soi xét người ta rất kỹ, hay nổi nóng, đôi khi thấy người lóng ngóng chậm chạp liền sẽ dễ dàng nổi nóng.
Nhưng một tháng này ở chung với Nguyên Khê, ông chưa từng phải nổi nóng lần nào.
Việc dạy dỗ người khác khó tránh khỏi sẽ gặp chút khó khăn, mà dạy Nguyên Khê, ông chỉ cảm thấy hai chữ: thoải mái.
Thằng nhóc này lúc nào cũng tươi cười, khiến cho người ta nhìn cũng dễ chịu, học tập cũng rất cần cù siêng năng, cuối cùng còn biết từ một suy ra ba, tự đúc rút kinh nghiệm cho bản thân, luôn khiến Vương Khánh Niên cảm thấy được lợi không ít.
Mọi người ở cùng nhau vui vẻ, đến khi sắp chia tay, trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm.
Nguyên Khê nói với Vương Khánh Niên: "Chú, chú đến nhà cháu đi, cháu xuống bếp, chúng ta cùng làm một bữa ra trò!"
Vương Khánh Niên đương nhiên không có ý kiến, lớn tiếng nói: "Được, được!"
Lâm Tố Vân cũng nói: "Anh phải nhớ gọi cả chị dâu theo đấy, người một nhà chúng ta ngồi một chỗ, không cần khách sáo nhiều làm gì, em với chị ấy cũng hợp nhau, lần trước nói chuyện còn chưa đủ đâu."
Vợ Vương Khánh Niên là người trầm tính, thường ngày cũng ít khi xuất hiện, trước kia Vương Khánh Niên cũng muốn dẫn bà ra ngoài, chỉ là thấy bà thực sự không quen, sau cũng ngừng dần.
Dù sao thì để bản thân thoải mái là được, ông cũng không muốn miễn cưỡng bà nữa.
Nhưng lần trước tới nhà Nguyên Khê tâm trạng bà lại rất tốt, trên phương diện đối nhân xử thế Lâm Tố Vân có nhiều kinh nghiệm, nói năng hành xử cũng khiến người khác dễ chịu, nên khi nghe nói việc đến nhà họ Nguyên, vợ Vương Khánh Niên cũng hiếm thấy mà đồng ý.
Mấy ngày qua Nguyên Khê bận chuyện ở trang trại, mãi không có thời gian vào bếp nấu nướng, bây giờ rảnh rỗi nên cậu không khỏi dồn nhiều tâm sức hơn.
Bởi vì lần trước cậu phát hiện phải làm nhiều món ăn khác nhau thì độ thành thạo mới tăng, nên bây giờ cậu nấu mấy món khác nhau.
Vì đã chuẩn bị trước, hơn nữa vì cũng đã hiểu rõ hơn về nguyên liệu nấu ăn nơi này, những món mà cậu nấu sắc hương vị đều cực kỳ hấp dẫn.
Món chính là cá tươi sốt chua cay bí truyền, cánh gà kho hạt dẻ, gan gà trộn măng xào, tôm bọc khoai tây chiên xù, cuối cùng là món rau củ xào ngũ sắc sặc sỡ.
Lại làm thêm ba món ăn kèm khác, cà rốt xào giá đỗ, chân gà sả tắc, và lạc rang cay để Vương Khánh Niên và Nguyên Ngọc Thành nhắm rượu.
Nghĩ đến ba vị nữ giới trong nhà, Nguyên Khê lại cẩn thận làm thêm món bí ngô hấp với táo đỏ và hoa bách hợp, canh sữa đậu đỏ và salad trái cây làm từ trái cây tươi trong vườn nhà cậu trồng được.
Cuối cùng là món canh nấm vừa đủ sắc vừa đủ vị.
Nguyên Khê đã bỏ rất nhiều tâm tư và công sức vào bữa ăn này, dĩ nhiên cậu cũng nhận được sự ủng hộ của mọi người, từng người ai cũng mong đợi háo hức chờ ngồi vào bàn ăn.
Trong khoảng thời gian bận rộn trong bếp, độ thành thạo của thuật nấu ăn cũng không hề bất ngờ mà tăng thêm 12 điểm, tính tổng cộng đã là 70 điểm, cũng khá là nhanh.
Cậu hài lòng nhìn, có thứ này, làm việc đúng là có tinh thần hẳn, cậu vẫn luôn mong chờ xem sau khi thăng cấp sẽ được thưởng cái gì.
Khỏi phải nói, bữa cơm này cả chủ và khách đều rất hài lòng, Lâm Tố Vân đã dặn Nguyên Khê suốt là năm nay không được uống rượu, lúc này cậu nhìn cũng hơi thèm, nhưng Lâm Tố Vân vẫn luôn để ý cậu, cậu cũng chỉ đành lè lưỡi, đương nhiên không dám làm trái ý bà.
Vương Khánh Niên và Nguyên Ngọc Thành uống rất nhiều, càng uống càng vui, hai người ngồi chung một chỗ không tránh khỏi vui vẻ bàn luận hăng say, Nguyên Khê vẫn luôn cười tủm tỉm ngồi hầu rượu bên cạnh, bận rộn bưng trà rót nước, cũng khiến hai vị trưởng bối vui vẻ không thôi.
Ba vị nữ giới đã ăn xong từ sớm, dọn dẹp dần bát đĩa xong cũng tụ tập ngồi một chỗ, vừa trò chuyện vừa trêu chọc Tiểu Nguyên Triết, ai cũng đều thoải mái, không cảm thấy câu nệ chút nào.
Chỉ là trên đời không có bữa tiệc nào không tàn cả, dù có hợp nhau đến mấy thì cuối cùng vẫn phải tách ra.
Vương Khánh Niên không khỏi có hơi bùi ngùi, Nguyên Khê an ủi ông: "Chú Vương, chú đừng buồn, chúng ta có lòng thì luôn có thể tụ họp lần nữa, ngày sau sẽ có cơ hội." Cuối cùng, cậu dừng lại một chút, rồi lại nói một cách trịnh trọng, "Cháu còn trẻ, nhất định sẽ còn đi đây đi đó, ngân hà rộng lớn như vậy, sao có thể bị trói chân trên Lam Tinh này cả đời được."
Nghe vậy, Vương Khánh Niên trước hết là ngẩn người, nhưng sau đó nghe ra được hùng tâm tráng chí trong câu nói bình thản này.
Ông nhìn Nguyên Khê, mặc dù trong lòng ông dã sớm biết thằng nhóc này không phải kẻ tầm thường, nhưng chỉ trong giây phút này ông mới chân thực cảm nhận được.
Trong lòng ông vui sướng, uống một hơi cạn sạch, nói lớn: "Được, được lắm! Thằng nhóc, nhớ lời mình đấy."
Nguyên Khê nheo mắt cười, nói: "Chú Vương, cháu sẽ không quên đâu."
Khi người nhà họ Vương ra về, Nguyên Khê mới nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Lâm Tố Vân: "Mẹ, trường đại học nông nghiệp đứng đầu liên bang này là ở đâu cơ?"
Lâm Tố Vân trợn mắt liếc cậu một cái: "Thằng nhóc ngốc, cái này mà cũng không biết, ở sao Bắc Kinh chứ sao."
"Ờm...!ở sao Bắc Kinh..." Nguyên Khê ngẩn người.
Tâm tư Lâm Tố Vân cẩn thận, thấy Nguyên Khê như vậy, lại nhìn tướng mạo cực kỳ giống người nhà họ Diệp của Tiểu Nguyên Triết, trong lòng sáng tỏ đôi chút, nhưng Nguyên Khê không nói nên bà cũng không hỏi thêm.
Nhưng ngay sau đó Nguyên Khê lại hỏi: "Không đúng, họ đến sao Bắc Kinh phải đi 8 tháng, vậy sao mà đến báo danh kịp được?"
Nguyên Ngọc Thành uống hơi nhiều, lúc này này mơ màng buồn ngủ, nghe được câu này của Nguyên Khê liền bật cười: "Thằng nhóc ngốc này, khoảng cách giữa sao Bắc Kinh với Lam Tinh, đi tàu chở khách tốc độ cao nhiều nhất cũng chỉ 10 ngày."
Nguyên Khê ngẩn người: "Sao thế được? Chúng ta...!Lúc đó chúng ta đi 8 tháng mà."
Nguyên Ngọc Thành nói: "Vụ đó khác, lúc đó chúng ta không đặt tàu, lại còn đi vào trong không gian biến dạng, vượt qua không biết bao nhiêu rào cản rồi mới nhảy ra từ trong đó, rơi vào vùng không gian ngoài sao Lam*."
(Trước kia tớ thấy Lam Tinh nghe hay hay nên để vậy, nhưng không ngờ còn BK, BK Tinh nghe hơi kỳ nên để là sao BK, mà để 1 cái Hán Việt thì không hợp lý nên đổi hết luôn)
Bây giờ Nguyên Khê mới hiểu, cậu vẫn cho là đi từ sao Lam đến Bắc Kinh phải mất 6 tháng, bởi vì nhận định này nghĩa là cho đến khi chết già cũng không cần lui tới với người cha khác của Tiểu Nguyên Triết, đương nhiên cũng không có người cướp con trai với cậu.
Nhưng vào lúc này cậu mới biết, hóa ra khoảng cách này không xa như mình nghĩ, từng hồi chuông cảnh báo đột ngột vang lên.
Nhưng một lúc sau, cậu mới bình tĩnh lại, hành trình 10 ngày cũng không tính là gần, liên bang có vô số hành tinh có thể sinh sống được, chỉ cần mình trốn xa một chút thì hắn ta sẽ không lường trước mà tìm thấy cậu được.
Tiếc là Nguyên Khê không biết rằng, tốc độ cao nhất của tàu chờ khách chỉ có thể đạt cấp dịch chuyển cấp bốn.
mà chiến hạm từ cấp tàu tuần tra trở lên, tốc độ cao nhất có thể lên đến cấp dịch chuyển cấp 9, hoàn toàn toàn không cùng một cấp độ...
Đương nhiên, cậu còn chưa biết là tung tích của mình đã bị lộ từ lâu rồi.
Sau khi cả nhà Vương Khánh Niên rời đi, Nguyên Khê cũng phải tự mình gánh vác toàn bộ trang trại, may mà tháng trước học tập chăm chỉ, khiến cậu hiểu rõ được tổ chức của trang trại, cũng đã quen thân với các công nhân, việc kinh doanh bớt đi không ít khó khăn.
Nhưng dù là vậy, ban đầu cậu cũng phải bận đến mức không ngơi được giây nào, cả nhà chuyển đến ngôi biệt thự nhỏ trong trang trại, việc trông coi cũng tiện hơn nhiều.
Bận qua bận lại đã hai tháng trôi qua, cây lúa mỳ và lúa gạo đều sắp phải thu hoạch, mà đàn linh dương lửa con lúc trước cũng đã trưởng thành.
Còn gia đình nhà Vương Khánh Niên ở sao Bắc Kinh xa xôi cũng đã ổn định cuộc sống từ lâu.
Vương Tuyết Tình cũng đã nhập học được một tháng, tuy cô là người vùng khác nhưng dáng vẻ thanh tú, được Vương Khánh Niên dạy dỗ, đối nhân xử thế cũng rất chu toàn, vì vậy đã có một hai người bạn tốt, bình thường đều đi học tan học cùng nhau.
Hôm nay Vương Tuyết Tình đến trường cùng cô bạn thân cùng khoa Tô Niệm Nhi, vì tối hôm trước phải thức đêm làm thí nghiệm nên Vương Tuyết Tình đã ngủ trên xe buýt của trường.
May mà Tô niệm Nhi gọi cô dậy, cô mới cuống cuồng xuống xe.
Ai ngờ vừa xuống xe lại bị mặt trời soi chói cả mắt, đầu óc càng choáng váng.
Tô Niệm Nhi để quên điện thoại trên xe nên vội quay lại lấy, cũng không để ý đến cô.
Vương Tuyết Tình mơ màng đi lên mấy bước, lỡ đụng phải một người đến váng cả đầu.
Cô vội càng xin lỗi, ngẩng đầu lên, sau khi thấy bộ dạng của người kia liền đơ ra.
Lúc này Tô Niệm nhi cũng chạy đến, cô cũng thấy gương mặt của người đàn ông đối diện, nhất thời ngạc nhiên kêu thành tiếng: "Tuyết Tình, đây, đây...!Đây chắc là cha của đứa bé xinh xắn kia rồi!".