Chương 2: Thoát khỏi siêu thịNgười đăng: adminNgày đăng 01-05-2024 02:06
Đám người sống sót bên kia được mấy người quân nhân sắp xếp ổn định lại, sau đó một người quân nhân trong số bọ họ đi về phía bên này của bọn cô
" Xin chào! Tôi là đội trưởng Hách, Hách Quản của căn cứ Y, nhận lệnh của căn cứ đi tìm người sống sót " Hách Quản nở một nụ cười tiêu chuẩn lịch sự
Nhóm người này tổng cộng 11 người đều là nam thân hình lực lưỡng, không đúng! Chỉ có 10 người còn một người không biết là nam hay nữ mặc một cái áo chùm kín người không thể nào phân biệt được
" Chào! Tôi là Tôn Đào " Tôn Đào vui vẻ chào lại
Đây là quân nhân, đi theo họ thì có thể an toàn đến căn cứ
Doanh Uyên nhìn hai người nói chuyện, Hách Quản có lẽ muốn mời nhóm người gia nhập đoàn
Tôn Đào có chút kích động muốn đồng ý nhưng hắn không giám, người làm chủ vẫn còn ngồi bên cạnh hắn kia kìa
Tôn Đào liếc mắt nhìn Doanh Uyên muốn hỏi ý kiến của cô
Nh.... Nhìn ta làm gì?
Ngươi còn nhìn?
Tôn Đào không thấy Doanh Uyên hé răng bất đắc dĩ hỏi " Doanh Uyên tiểu thư ngài muốn gia nhập với bọn họ không? "
" Đi! " Dù sao đi cùng với quân đội hay không thì vẫn thế
Hách Quản không nghĩ người chùm kín người này là con gái, dù sao đi cùng với một đám đại hán thì cũng phải là nam
Không chỉ thế người này lại là người làm chủ
" Tôi đến đây mời mọi người và mong muốn mọi người có thể giúp sức giết tang thi bên ngoài để rời khỏi siêu thị " Hách Quản liền nói gia mục đích của mình, hắn đến mời nhóm người này là muốn bọn họ giúp sức, nhìn nhóm người này hẳn là có thể giết tang thi
" Chuyện này... " Tôn Đào lại đưa mắt nhìn Doanh Uyên
Lại nhìn ta!
" Tự anh quyết định "
" Chuyện này... đội trưởng Hách anh cũng thấy đấy, mấy người chúng tôi cũng chỉ là mấy người sống sót đi kiếm ít vật tư vũ khí cũng chỉ là mấy cái thô sơ, đánh mấy con tang thi thì được nhưng mà bên ngoài siêu thị nhiều tang thi như vậy chúng tôi cũng đánh không lại "
Đây cũng là sự thật, từ khi mạt thế nhóm người này cũng chỉ đánh đánh giết giết mấy nơi ít tang thi để kiếm vật tư
Nhiều tang thi như thế thì bọn họ cũng không giám mạo hiểm xông ra
" Chuyện này thì mọi người yên tâm, chúng tôi chỉ cần mọi người bảo vệ nhóm người già phụ nữ và trẻ em, giết những con tang thi lạc đàn, sẽ không để mọi người đi trước mạo hiểm" lúc tìm người sống sót cũng không mang nhiều vũ khí nóng nên cũng không thể phát cho nhóm người này
" Vậy thì được " Tôn Đào liền gật đầu đồng ý
Hách Quản nói một chút kế hoạch cho nhóm Tôn Đào, Doanh Uyên không hứng thú liền ngồi một bên im lặng
Hách Quản bàn xong kế hoạch rồi bảo bọ họ nghỉ ngơi một lúc liền trở về đội ngũ thu xếp
Nghỉ ngơi hơn một tiếng thì hai bên tập hợp, người già, trẻ nhỏ và phụ nữ được sắp xếp ở giữa tiếp theo là những thanh thiếu niên thiếu nữ, cùng những đại hán được trọn và 10 đại hán bên cô được xếp vòng tiếp theo và vòng ngoài cùng là nhóm quân đội
Doanh Uyên đang quan sát đội ngũ được sắp xếp thì bên cạnh có người dịch về phía cô
Doanh Uyên nhìn sang, cô được xếp ở vòng thứ hai đứng cạnh cô là một nữ sinh tóc ngắn trên mặt toàn lo lắng sợ hãi
Đứng bên cạnh nữ sinh là một tên còi mặt hèn mọn, ánh mắt luôn luôn liếc nhìn nữ sinh tóc ngắn
Nữ sinh tóc ngắn phát giác được ánh mắt của hắn sợ hãi liền gián về phía cô
L.... Làm gì!
Doanh Uyên nhìn nữ sinh tóc ngắn đang gián vào người mình thì đưa tay xách người ra
Có thấy nóng không hả!
Được thôi, cô cũng không cảm giác được nhiệt độ nhưng mà mẹ nó cô bẩn nha
Mạt thế đã xảy ra được một tháng nên ai cũng nhem nhuốc bẩn thỉu, rất nhiều người cả tháng không tắm, đến nước sạch để uống còn không có thì ai mà giám mang nước đi tắm
Thế nên người ai cũng bẩn thỉu, nhem nhuốc bốc mùi chua lòm
Nữ sinh tóc ngắn phát giác được cổ áo mình bị túm liền đưa mắt nhìn chủ nhân cánh tay
" Thành thật một chút!"
Doanh Uyên xách nữ sinh xa người mình một chút, câu nói là nói với tên còi
Tên còi cùng nữ sinh sửng sốt, bọn họ cứ nghĩ người chùm áo kín mít này là nam nhưng không ngờ lại là nữ
Tên còi khi biết Doanh Uyên là nữ liền không kiêng nể nhìn nữ sinh tóc ngắn một cách trắng trợn, hắn có ý định muốn dật chiếc mũ áo choàng của Doanh Uyên xuống
Nhưng tay tên còi còn chưa kịp đưa lên thì liên cứng đờ, hai chân run rẩy
Nòng súng đen ngòm đang đặt ở mi tâm của hắt chỉ cần người chước mặt bóp cò thì đầu của hắn sẽ nở hoa
Má nó!
Cứ thích để bà ra tay!
" Aaaa! "
" Giết người rồi!...... Giết người rồi! "
Ngay khi Doanh Uyên móc súng ra những người đứng gần cô Sợ hãi liền nhanh chóng lui lại
Tên còi kịp phản ứng lại hiện tại bên cạnh họ còn quân đội liền lớn giọng gào to
Mấy người quân nhân phía trước nghe thấy có người kêu thất thanh thì đi tới
" Có chuyện gì? " Hách Quản đưa mắt nhìn một vòng rồi cố định trên khẩu súng vẫn đang đặt trên đầu tên còi
Hách Quản: "..." Cô có súng!!!
" Quản người của anh cho tốt! " Doanh Uyên thu súng lại
Hách Quản nhìn tên còi " các người thành thật cho tôi! Đây không phải lúc các người chơi đùa! "
" Không đúng! Đội trưởng cô ta dùng súng uy hiếp tôi! Sao anh không làm gì? " mẹ nó hắn không phục, hắn bị một con đàn bà uy hiếp thì thôi còn bị mắng thẳng mặt
" Cậu không làm gì người ta sẽ đi uy hiếp cậu! " Hách Quản trừng mắt
Hách Quản: "..." Mẹ nó! Hắn có thể nói được gì?, Bây giờ hắn còn đang nhờ người ta giúp bảo vệ các người đấy
Tên còi bị Hách Quản trừng mắt liền ngoan ngoãn lại
....
Hách Quản sắp xếp lại đội hình liên ra hiệu mọi người sẵn sàng
Nhóm quân nhân tổng cộng là 20 người 10 người đi trước mở đường, 10 người đi sau yểm trợ, còn nhóm người Doanh Uyên và những người được trọn khi thì bọc hậu
Hai trăm người cứ thế giết ra ngoài, cuối cùng cũng chạy thoát được, tổn thất mất 3 quân nhân, và hơn 20 người thường