Chương 15: Cuộc sống quân độiNgười đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 11:10
Trương Tâm Quân đưa con gái nhập cung xong thì lui về phòng, định mai diện kiến thánh thượng sau đó lại quay trở về Quang Châu.
Uyển Nhi đứa con gái đáng thương của ông, tính tình bướng bỉnh như vậy chỉ sợ đắt tội với người ta, đắt tội với hoàng thượng thôi.
Uyển Nhi được tuyển vào cung Trương Tâm Quân vừa mừng vừa lo, chỉ sợ hậu cung hiểm ác khó lòng giữ mạng.
-Trương đại nhân!! Trương đại nhân!!
Trương Tâm Quân đặt chén trà xuống bàn nhanh bước ra giang ngoài phòng.
-An công công, không biết có chuyện gì lại gọi ta khẩn trương như vậy.
An Tử mặt cắt không còn giọt máu, hoàng thượng ít khi nổi giận như vậy, lần này long nhan lại giận dữ như vậy, nghĩ lại mà chân muốn nhũng ra.
-Trương đại nhân, người mau theo ta đi gặp hoàng thượng, người nhất định phải cẩn trọng hoàng thượng đang rất tức giận.
Đúng là miệng quạ rồi, vừa nghĩ là trở thành thật!!! Trương Tâm Quân cảm tháng.
Lập tức đi đến Uyển Tú Cung, vừa vào đã thấy Uyển Nhi quỳ gối dưới sàn.
Trương Tâm Quân quỳ xuống.
-Vi thần Trương Tâm Quân tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.
Không bảo bình thân như mọi khi Du Thiên Minh lớn tiếng hỏi.
-Trương Tâm Quân ngươi biết tội của mình chưa?!
Nghi ngờ là Uyển Nhi lại làm càng chọc giận hoàng thượng, Trương Tâm Quân liếc nhìn con mình quỳ bên cạnh, mặt nó rất bình tĩnh không có dáng vẻ gây ra lỗi lớn.
Nên ông không gấp gáp, chấp tay phía trước rồi cuối đầu xuống.
-Thứa lỗi cho vi thần ngu muội.
Du Thiên Minh đập tay xuống bàn, tách trà trên bàng như nhảy lên có thể thấy độ tức giận của hắn mạnh như thế nào.
-Ngươi thân là mệnh quan triều đình, nay lại tìm cách che giấu, muốn qua mặt trẫm ta! Hỏi, tội ngươi lớn thế nào?.
Đầu óc Trương Tâm Quân vẫn lơ mơ chưa được khai sáng nên không hiểu được.
Uyển Nhi lén nhìn Du Thiên Minh, rồi lại nhìn sang cha mình, thầm than vài câu: Khi nào mới xong vậy? Quỳ đến nổi tê cả chân!.
-Vi thần ngu muội, vẫn chưa hiểu lời hoàng thượng nói, thần xưa nay một lòng trung thành với hoàng thượng, một lòng vì bá tánh Thiên Long Quốc, trước mặt hoàng thượng không có nửa câu gian dối.
Cứ tưởng Du Thiên Minh dẽ dịu xuống nhưng, tách trà bị hắn gạt xuống sàn nhà, mém tí là ngay vào người Trương Tâm Quân.
-Ngươi nói không có nửa câu lừa dối trẫm thì ngươi giải thích thế nào về chuyện ngươi đưa một người khác thế con gái ngươi vào cung, để làm phi tần của trẫm, ngươi xem trẫm là trẻ con lên ba mặt ngươi đùa giỡn sao?.
-Xin hoàng thượng bớt giận mà nghe thần giải bài, thần nào dám xúc phậm bậc thiên tử, người vào cung, người quỳ kế thần là con gái duy nhất của thần Trương Uyển Nhi.
Chuyện gì vậy? Uyển Nhi của thể tự giả làm bản thân sao? Nực cười, hoàng đế kia ngươi có bệnh sao?
-An Tử.
An Tử đứng kế bên người rung bần bật, Du Thiên Minh gọi hắn mới giật mình phản ứng chậm hết vài giây.
An Tử đưa tay vào vạt áo, lấy ra một bức vẽ, đưa đến tay Trương Tâm Quân.
-Ngươi nhìn cho kỹ, ngươi nói người kế bên là con gái duy nhất của ngươi vậy người trong bức vẽ này là ai?! Ngươi hôm nay phải nói cho rõ.
Nhìn bức vẽ là Trương Tâm Quân đoán ra hoàng thượng hiểu lầm, nhưng không thể nói hoàng thượng sai được, phải lựa lời, gần vua như gần hổ là ám chỉ việc lúc ý này.
-Khởi bẩm hoàng thượng con gái ruột thì có một nhưng nghĩa nữ thì có một người, còn nhớ cách đây mấy tháng Uyển Nhi vì bất cẩn bị ngã xuống sông cũng may nhờ Ngô Thanh Tâm tức người trong bức vẽ này cứu giúp, cứu tiểu nử của vi thần một mạng, vì mang ơn không biết báo đáp thế nào, nghe Thanh Tâm bảo nàng ta một thân một mình đi tìm phụ thân phụ mẫu thất lạc nhiều năm, vi thần liền nhận Thanh Tâm làm nghĩa nữ bầu bạn với Uyển Nhi, nhưng trước khi Uyển Nhi lên kinh thành, đột nhiên Thanh Tâm bỏ khỏi phủ, thần mới bảo gia nhân phát họa chân dung để thông báo với người trong thành tìm giúp, nhưng đến nay bạc vô âm tính, có lẽ cuộc sống trong phủ quá gò bó, Thanh Tâm cho rằng không thích hợp nên mới rời đi, cũng là do lỗi của vi thần không dặn gia nhân viết rõ ràng, vi thần xin nhận tội! Trương Tâm Nhân quỳ gộp đầu sát đất tỏ lòng thành kính.
Kế bênh, Uyển Nhi không ngừng khinh bỉ: cái gì để bầu bạn không phải vì thấy ta thân với Thanh Tâm nên bắt nàng ấy uy hiếp ta, bây giờ lại nói thận miệng như vậy, thật giống với năm xưa, nói dối không chớp mắt.
Du Thiên Minh nhìn Trương Tâm Quân, đắn đo suy nghĩ, lỗi cũng phải mình ông ta, chính hắn cũng có một chút ít, vì chưa tìm hiểu kỹ đã triệu nàng vào cung giờ lại xảy ra chuyện như thế này.
-Hai ngươi đứng lên đi, nay chuyện đã rõ một phần lỗi cũng do trẫm.
-Là lỗi của vi thần, vi thần không dám.
Du Thiên Minh chau mày.
An Tử lanh mồm.
-Hoàng thượng bảo ngươi đứng thì ngươi cứ đứng, nói nhiều như vậy làm gì!
An Tử phất tay, đám tiểu thái giám lại đỡ Trương Tâm Quân, còn tỳ nữ dìu Uyển Nhi đứng dậy, chân tê Uyển Nhi lão đảo muốn ngã, cũng may có ghế gần đó cuối cùng cũng được ngồi.
Giờ Uyển Nhi mới nhìn rõ mặt của Du Thiên Minh, đôi chân mày kiếm, mắt phượng, khuôn mặt rất anh tuấn, bất chợt Du Thiên Minh quay lại nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau Uyển Nhi né tránh.
Không phải vì ngượng ngùng gì, chẳng qua khi nãy còn muốn hạ độc người ta giờ thấy hơi chột dạ.
Du Thiên Minh nói, giọng vẫn uy nghiêm không khác lúc nãy.
-Tuy là hiểu lầm mới đưa nàng vào cung, nhưng giờ nàng cũng là phi tần của trẫm nàng trẫm nhất định không để nàng chịu thiệt, còn về Trương Tâm Quân, ta cho ngươi thời hạn hai tháng nhất định phải tìm ra Ngô Thanh Tâm, nếu đến thời hạn vẫn không tìm được nàng lúc đó thưởng phạt phân minh!.
Du Thiên Minh dời bước hướng thẳng ra khỏi Uyển Tú Cung, hổ đi rồi Uyển Nhi và cha điều vô thức thở dài.
Trương Tâm Quân định nói với con gái vài lời nhưng Uyển Nhi thờ ơ lạnh nhạt đi về phòng, ông buồn bã nhìn con gái sau đó cũng rời đi.
Uyển Nhi như thế này cũng tại ông cả, điều ông có thể giúp nó là để cho nó được hưởng một cuộc sống bình an ấm no, vô lo vô nghĩ..
.............
Màng đêm đã bao trùm cả không gian, sương đã tí tách rơi trên những phiến lá, không khí có chút se lạnh.
Đối với một binh sĩ chinh chiến nơi sa trường thì lạnh một chút có thá gì, so với cái kia còn nhẹt nhàng quá.
Lửa được đốt thành một đống lớn, các binh sĩ người thì trò truyện cười đùa, người cùng nhau uống rượu, còn người thì tranh thủ ngủ cho đủ giấc.
Một nam nhân mặt giáp phục, đặt bình rượu xuống, giọng ồm ồm nói:
-Cái tên Nam Cung Việt này đi nhà xí gần nữa canh giờ rồi chưa về, chẳng lẽ mất sức rồi ngất luôn sao?
Người bên cạnh giọng thờ ơ.
-Cũng đáng, coi như hắn chịu phạt đi, tướng quân đã nói phải tức tốc về kinh thành để còn kịp yến tiệc của hoàng thượng, tên Nam Cung Việt này lại trốn ở thành Quang Châu ăn uống no say hại chúng ta chậm trễ hết một ngày, lại buồn cười hơn là ăn phải đồ khônh sạch sẽ bị đau bụng từ sáng đến giờ haha.
=Haha.
Mọi người ở đó điều chế cười cái người tên là Nam Cung Việt.
-Đồ khốn kiếp...các người còn là người không vậy hả, dám trêu chọc ta...hừ hừ....
Phía xa đã nghe thấy tiếng chửi, cả đám lại nhìn nhau mà cười.
-Các ngươi nhìn xem vừa nhắc là đến rồi.
-Haha.
Giọng Nam Cung Việt đã đến gần.
-Phù...hừ..hừ, các ngươi còn không mau đến giúp ta..hừ..là người hay là trư tinh mà nặng vậy không biết...hừ.. số ta thật...hừ...khổ.
nhờ ánh sáng của đống lửa lớn, giờ đám người bọn họ mới nhìn rõ, thấy Nam Cung Việt đang cõng trên lưng cái gì đó.
Và cái gì đó không ai khác chính là nàng, một người ra giúp Nam Cung Việt bế nàng, Nam Cung Việt hắn ta nằm lăng ra đất thở dốc.
-Các ngươi...hừ..ta bảo các ngươi đợi ta đi giải quyết một lát, các ngươi nỡ lòng nào...bỏ đi xa như vậy...hại ta phải cõng nha đầu này mệt..mệt chết ta rồi...hừ hừ...còn định bảo các ngươi bắc bọn lâm tặc lập công nào ngờ ta chẳng nhìn thấy một bóng người.
-Tướng quân đâu có dư thời gian để đợi ngươi hay bắt lâm tặc, việc đó để sau nếu không kịp về kinh thành có khi phải chịu tội, ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi!
Một người lại chen vào.
-phải đó, ngươi nhìn ngươi xem không bị tướng quân phạt là may mắn lắm rồi.
Cái người bế nàng, hắn đặt nàng xuống tấm da thú trãi dưới nền đất, bên cạnh đống lữa, hắn còn đắp cho nàng thêm một tấm da khác lên người, rồi hắn đến chỗ của Nam Cung Việt giọng tràn ngập ý trêu chọc.
-Nam Cung Việt, ta đây thật lòng bội phục ngươi, ngươi chỉ cần đi nhà xí nữa canh giờ thôi mà sẵng tiện đem cô nương nhà người ta bắt về, lại phải nói khẩu vị của ngươi cũng rất lạ haha.
-Tô Cảnh ta nói ngươi bớt điên lại đi, khẩu vị gì mà khẩu vị, nha đầu đó trong lúc ta đi nhà xí vừa kịp thấy bị một đám lâm tặc đuổi bắt, không nhờ khinh công lợi hại của ta xem ra nha đầu này không toàn mạng mà chết ở trong rừng rồi.
-Ngươi đã lợi hại như vậy sao không tiện tay bắt hết bọn chúng để lập công, tìm bọn ta làm gì?
Nam Cung Việt bật dậy, chỉ vào người vừa nói.
-Ý ngươi chê ta kém coi sao hả? Ngươi lại đây chúng ta đấu một trận.
-Được rồi là bọn ta sai, võ công ngươi là lợi hại nhất, chuyện bây giờ là cô nương kia tính làm sao đây?
Nam Cung Việt nhìn về phía nàng rồi nói.
-Cứ đợi nha đầu đó tĩnh lại rồi bảo đi thôi.
Tô Cảnh vỗ vai Nam Cung Việt, lại nói: -Ta nghĩ ngươi nên nói với tướng quân một tiếng.
Nam Cung Việt gật đầu đồng tình.
........
Trãi qua một đêm thật là dài, ánh nắng mai buổi sáng cũng trở nên thật ấm áp.
chả biết làm sao mà hôm nay nàng ngủ thật ngon, cảm giác mệt mỏi cũng tan biết.
nàng lục lội lại ký ức, nàng cười thầm, chắc do ám ảnh mấy cuốn tiểu thuyết của nhóc Thanh Thủy mà nàng lại mơ thấy mình xuyên về thời xưa của Trung Quốc, thật là..., nàng vẫn chưa mở mắt nổi, đưa tay vung vai một cái.
Ơ, nàng nhớ là tối qua nàng đâu có mở máy lạnh sao lạnh thế này?
Chiếc giường hôm nay cũng lạ quá, mẹ nàng đổi thành giường mát xa khi nào thế, nó cứ giật giật lên xuống ấy.
Nàng mở mắt ra nhìn, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt là bầu trời trong xanh buổi sáng.
Nàng bật dậy thì bị dọa cho hết hồn, nàng đang ngồi trên...gạo? Là ngồi trên mấy bao gạo được chất trên chiếc xe ngựa, nàng vỗ trán, bảo sao không giật lên xuống được.
Trí nhớ nàng một lần nữa lại được hồi phục, lần này là nhớ lại chính xác mọi thứ.
Tâm trạng nàng cũng bị kéo trùng xuống, thở dài mấy tiếng.
Nàng nhìn tới nhìn lui sao toàn là người mặt giáp, nếu không thì toàn mặt đồ giống nhau, nàng nhớ khi cứu nàng chỉ có một người rất giống với Đại Nam.
-Nam Cung Việt, nữ nhân của ngươi tĩnh rồi này!! Giọng nói rất vui vẻ vang lên gọi Nam Cung Việt.
Nam Cung Việt đi hàng đầu tiên cùng với tướng quân nghe thấy liền quay đầu ngựa chạy ra sau.
Nàng nhìn hắn chăm chăm, đừng nói với nàng đây là tổ tiên của tổ tiên của Đại Nam nha, trừ khuôn mặt ra thì không giống với Đại Nam lắm, làn đen bóng loáng, thân hình thì hơi gầy.
Nam Cung Việt cũng đang dò xét nàng, nàng nghĩ dù gì hắn cũng cứu nàng cũng phải cám ơn môht tiếng trước đã.
Nàng cuối đầu đầy thành kính.
-Đa tạ...đại hiệp ra tay giúp đỡ.
Nghe vậy Nam Cung Việt, đầu cũng ngẩn cao hơn lúc nãy, đắc ý nói: - Gặp người cần giúp, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên không cần đa lễ như vậy.
-Đại hiệp đúng là một người tốt, nhất định sẽ được trời phù hộ! Nàng lại thêm vào vài câu.
Nghe có vẻ mắt tai, hắn đánh ngựa lên phía trước.
Nàng nhìn lại phía sau, chắc là đã đi rất xa rồi, định về nhà Lâm Xuyến rồi tìm cách quay về, bây giờ lại lưu lạc theo bọn người này, nhìn họ cũng không giống người xấu họ giống với.....quan binh, đúng rồi quan binh của triều đình gì đó, thoát chết trong gan tất số nàng xem như có chuyển biến rồi.
Haizz, nhưng mà nàng giờ một mình trên người cũng không có tiền sau này làm sao mà sống đây? Quan binh bọn họ cứu nàng nhưng bọn họ cũng không thể cưu mang nàng mãi.
-Lần này về kinh thành chúng ta nhất định phải ăn uống no say một bửa.
-Vậy lần này ta mời các ngươi, vợ ta tháng trước có gửi thư, nói là sinh một tiểu hài tử haha.
-được,được, chúc mừng huynh.
-chúc mừng, chúc mừng.
Là kinh thành sao? Trên phim nàng thấy kinh thành là nơi phồn thịnh nhất một nước, nàng mừng thầm, đến đó lo gì không có việc để làm, nàng việc nhà nấu nướng cũng không đến nổi tệ, lúc đó tìm một quán ăn nào đó để xin vào.
Đoàn người, ngựa và xe ngựa liên tiếp kéo nhau đi không ngừng nghĩ đến tận trưa, nàng đoán gần mười hai giờ, bọn họ mới bắt đầu dừng lại nấu cơm để ăn.
Tay chân họ rất thành thục, cho thấy công việc này rất quen thuộc.
Cơm chính bọn họ cùng nhau ăn, nàng cũng có phần, một bát cơm và một con cá khô đặt bên trên, nàng nhìn người khác, bát của bọn họ cũng vậy, có điều cá khô của họ nhỏ hơn nàng một chút, chắc do là nữ nên được ưu ái một phần.
Cơm hơi khô cộng với cá khô nên khó nuốt, nhưng nàng nhìn bọn họ ăn rất ngon lành, không ngờ nàng còn có thể trải nghiệm hoàng cảnh giống như quân đội này, cũng có chút thú vị.
Khi bọn họ dọn dẹp chuẩn bị lên đường, Nam Cung Việt bảo nàng đi gặp tướng quân gì đó.
Nàng chột dạ, không phải muốn đuổi nàng đi chứ??
Vị tướng quân đó khác hẵn tưởng tượng của nàng lúc nãy, không có râu ria đầy mặt, cũng không già không béo, còn rất trẻ, rất đẹp trai.
-Ta nghe cô nương bị lâm tặc truy đuổi may là có Cung Việt cứu giúp, cô nương đã bình tĩnh lại rồi chứ?
Nàng gật đầu.
-Ta...
Nàng không biết xưng hô như thế nào để không đắc tội, dù gì tên này cũng là tướng quân, lại phải vận động não bộ nhớ lại bộ phim kiếm hiệp nàng xem gần đây nhất.
-Tiểu nữ không sao thưa tướng quân.
Việc vận động não tốn calo, nàng còn phải làm dài dài ở thế giới này, nghĩ là thấy nản.
Vị tướng quân gật đầu, sau đó lại nói.
-Nếu cô nương không có việt gì nữa...chẳng qua chúng ta là quan binh, lại toàn là nam nhân chỉ sợ cô nương sẽ thiệt thòi, chẳng hay nhà cô nương ở nơi nào, ta sẽ bảo Cung Việt hộ tống cô nương về đến nơi.
Đấy, biết ngay là đuổi nàng đi mà, cái này còn là đuổi khéo nữa, không được nếu bỏ nàng giữ đường như thế này là chết chắt hay sao.
Lại động não, nghĩ đến nghĩ lui, nàng thầm xin lỗi hai bậc tiền bối ở nhà, vì cuộc sống ở đây đành đắc tội với hai người, nàng hứa với lòng khi nào trở về nhất định nàng sẽ đối xử tốt hơn nữa, hiếu thảo hơn nữa với hai vị ấy.
-Tiểu nữ xin nói thật với tướng quân, tiểu nữ phận mồ coi một mình sinh sống ở nơi rất xa, dạo trước nghe được tin cha mẹ mình còn sống và hiện đang ở Thiên Long Quốc, nên một mình không ngại khó khăn tìm lại cha mẹ,nào ngờ đến nơi song thân điều đã qua đời...trên đường trở về thì gặp bọn lâm tặc, chúng cướp hết số bạc còn lại trên người, cũng may là có đại hiệp đây cứu giúp...cho nên bây giờ tiểu nữ không còn chốn để nương thân.
Mô phật, nàng ở hiện đại chưa một lần nói dối ai, bây giờ đã nói dối một cánh lưu loát như thế này, tự mình bội phục mình luôn.
Nàng khuyến mãi thêm cho bọn họ ánh mắt tuyệt vọng, nhìn như sắp khóc.
Khônh sai bọn họ cảm động rồi,nhưng nhìn tướng quân này hơi khó xử.
Tô Cảnh đứng kế bên Nam Cung Việt nhìn nàng rồi lên tiếng hỏi.
-Vậy ý cô nương địng lấy tấm thân báo đáp cho Nam Cung Việt sao?
Gì??? Lời nàng vừa nói có cái gì dính dáng đến lấy thân báo đáp?? Bớt xàm đi!!!
-Tô Cảnh ngươi lại nổi điên cái gì!! Nam Cung Việt trợn mắt nhìn Tô Cảnh.
Tô Cảnh cười cười nói.
-Nam Cung Việt ngươi tuổi cũng không còn nhỏ đến lúc yên bề gia thất rồi, hay ngươi chê diện mạo cô nương nhà người ta, không ngờ ngươi là người trọng vẻ bề ngoài như vậy.
Nam Cung Việt bối rối, hết nhìn nàng rồi lại lườm Tô Cảnh, xong quay sang cầu cứu tướng quân.
-Cô nương ý cô nương là thế nào?
Cho xin đi, nàng đường đường là một người hiện đại, nàng không suy nghĩ thiển cận như vậy đâu, chỉ vì cứu giúp một chuyện liền lấy bản thân ra đem cho người ta, với cái tên giống Đại Nam này...chê nàng xấu sao? Tuy nàng không phải xinh như hoa hậu nhưng được hưởng gen từ mẹ cũng xinh chẳng kém ai đâu.
-Tiểu nữ không có ý đó, tiểu nữ chỉ muốn được đi nhờ đến kinh thành, sau đó tiểu nữ sẽ tìm việc gì đó kiếm sống, sẽ không làm phiền tướng quân và đại hiệp, còn việc cứu giúp tiểu nữ, tiểu nữ xin nghi nhớ, đại hiệp chỉ cần nói tiểu nữ sẽ cố gắng trả cho đại hiệp.
-Ngươi xem ta là loại người gì!! Hừ.Nàm Cung Việt tức giận bỏ đi.
Vị tướng quân xem xét, cuối cùng cũng đồng ý cho nàng đi theo bọn họ.