Chương 10: Con ruộtNgười đăng: adminNgày đăng 29-05-2021 14:44
Theo lí thuyết, con ruột trong miệng tác giả thì chỉ có thể là nhân vật chính.
Nhưng Sở Mộ Vân lại không giống những tác giả khác. Vì vậy con ruột của hắn không phải nam chính mà là nam phụ.
Một nam chính đầy nhiệt huyết không thể thiếu một người bạn luôn trung thành với cậu ta.
((Ma giới)) cũng không phải ngoại lệ.
Càng không cần nói đến Sở Mộ Vân vốn là gay. Mà thân là gay lại đi viết nam nữ chính ở cùng một chỗ thì không khác gì thẳng nam viết truyện đam mỹ vậy.
Vì không muốn ủy khuất bản thân nên Sở tổng vung bút, để nữ chính đi vạn dặm mua nước tương. Mà sứ mệnh 'nữ chính ' lại rơi xuống đầu vị cơ hữu* này
*cơ hữu: bạn gay=))
Đương nhiên, các độc giả chính trực sẽ nhìn không ra, còn độc giả nhạy bén thì hiểu chuyện, chỉ lén lút 'tự sướng' với nhau.
Hiện giờ đang có phong trào giả gay bán hủ. Tuy Sở Mộ Vân miêu tả vị cơ hữu này có phần hơi quá nhưng chỉ cần không thoát tuyến nhân vật thì mọi người sẽ nghĩ đó là 'tình huynh đệ' thuần khiết!
Còn vì sao Sở Mộ Vân nói cậu ta mới chính là con ruột của hắn là vì sự thiên vị của hắn với cậu ta là vô hạn.
Từ nhỏ đã cửa nát nhà tan, không sao, ngay lập tức được đế tôn Ma giới thu dưỡng.
Thể chất đặc thù, không sợ, giải phong ấn sẽ có bàn tay vàng.
Thường xuyên gặp nguy hiểm, vì nam chính mà chắn đao mấy chục lần, vì nam chính mà đổ máu mấy trăm lần, vì nam chính mà gãy tay gãy chân không đếm xuể... Nhưng đều hóa nguy thành an, thoát khỏi hiểm cảnh tiếp tục sống sót.
Có thể nói thẳng cậu ta là bất tử. À nhầm,...đây là do cậu ta may mắn a!
Linh :"Ta thấy cậu ta thật đáng thương. "
Sở Mộ Vân vẻ mặt hiền lành :"Nhưng ta rất thích cậu ta nha."
Linh :"..."
Sở Mộ Vân :"Yên tâm, ta cũng rất thích ngươi. "
Linh :"QAQ"
Sở Mộ Vân :"^_^"
Những điều Sở Mộ Vân nói đều là thật. Nếu xét về mọi phương diện, Yến Quân Khanh chính là khuôn mẫu người yêu của hắn.
Xinh đẹp nhưng không nhu nhược, ôn nhu lại không nhút nhát, có chủ kiến chịu lắng nghe. Lên được chiến trường xuống được nhà bếp , hoàn toàn là một hình mẫu lý tưởng.
Quan trọng nhất là rất chung thủy, đã nhận định một người thì chắc chắn sẽ không buông tay.
Đáng tiếc... Cậu ta không phải gay, mà là một thẳng nam không thể thẳng hơn.
Về điều này là do Sở Mộ Vân không phải là nhân vật chính vì vậy hắn không thể nhìn 'người yêu 'của mình bị tên nhóc nhiệt huyết kia cướp đi mất. Nên viết cho cậu ta thẳng tắp, thẳng như cây cờ ở quảng trường Thiên An Môn vậy.
Nhưng giờ ngẫm lại, thật đau trứng mà.
Hồi tưởng lại, thiếu niên Yến Quân Khanh không biểu tình nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy.
Mạc Cửu Thiều giới thiệu :"Khanh nhi, đây chính là Sở Mộ Vân, con gọi một tiếng ca ca đi.
Yến Quân Khanh đã mười bốn tuổi, so với Sở Mộ Vân năm đó lớn hơn nhiều. Vì vậy càng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi cửa nát nhà tan, bóng ma càng lớn.
Nhưng cậu cũng không muốn trái lời Mạc Cửu Thiều. Dù sao cũng là người này kéo cậu ra từ vực sâu giết chóc, vì vậy cậu đối với Sở Mộ Vân gọi một tiếng :"Vân ca ca."
Sở Mộ Vân giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cửu Thiều.
Trong mắt Mạc Cửu Thiều lại chỉ có thiếu niên thon gầy đơn bạc bên cạnh.
Sở Mộ Vân không nhịn được nhẹ giọng kêu:"Phụ thân... "
Lúc này Mạc Cửu Thiều mới quay lại nhìn hắn.
Sở Mộ Vân khẽ nhăn mày.
Mạc Cửu Thiều lại như không phát hiện ra, y tiếp tục nói :"Đây là hài tử của Yến gia, tên là Yến Quân Khanh. Sau này cậu ấy sẽ ở lại đây. Vân nhi, con lớn hơn cậu ấy bốn tuổi, ngày thường hãy chiếu cố cậu ấy.
Ánh mắt Sở Mộ Vân hơi lóe lên. Hắn nhìn Yến Quân Khanh, nhẹ nhàng nói :"Tiểu Khanh, đệ không cần phải lo lắng. Ở Thiên Loan Phong rất tốt, phụ thân cũng tốt. Sau này đệ ở đây, chúng ta chính là người một nhà. "
Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Yến Quân Khanh giống như bị dọa sợ, trốn phía sau Mạc Cửu Thiều.
Sở Mộ Vân hơi cứng người.
Mạc Cửu Thiều cầm tay Yến Quân Khanh, ôn nhu trấn an :"Đừng sợ, Vân nhi không phải là người ngoài. "
Nhưng Yến Quân Khanh vẫn sợ hãi trốn sau lưng y, không chịu bước ra.
Môi Sở Mộ Vân hơi mấp máy, cứng đờ nhẹ giọng nói :"Đệ ấy mới đến đây, sợ hãi cũng là bình thường. Đợi một thời gian nữa sẽ quen thôi ạ."
Mạc Cửu Thiều :"Có lẽ. " Giọng nói hơi lạc, đôi mắt y rũ xuống, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng rơi xuống thiếu niên đứng sau mình.
Ngón tay Sở Mộ Vân hơi nắm lại thành quyền. Giọng nói cứng đờ không che giấu được :"Phụ thân, người chăm sóc cho đệ ấy đi. Ta đi luyện kiếm. "
Mạc Cửu Thiều vẫn chưa ngẩng đầu :"Ừ"
Sở Mộ Vân cắn môi dưới, tựa như còn muốn nói gì, nhưng lại đè xuống không nói. Hắn xoay mạnh người đi, ống tay áo bay lên bại lộ cảm xúc của chủ nhân.
Vừa mới xoay người, Sở Mộ Vân liền nói :"Linh, mau nhìn phản ứng của Mạc Cửu Thiều. "
Linh :"..."
Sở Mộ Vân :"Bảo bối, phối hợp đi. Ta muốn xem hiệu quả như thế nào. "
Linh nhịn nửa ngày mới nói :"Y vẫn luôn nhìn ngươi. "
Sở Mộ Vân :"Vẻ mặt thì sao? Có vui không? "
Linh nhìn chằm chằm 'Ngạo mạn ' nửa ngày mới nói:"....Nhìn không hiểu lắm. "
Sở Mộ Vân:"Nhìn mắt y, khi y hưng phấn mắt sẽ trầm xuống. Giống như lúc ta tuốt cho y vậy. "
Linh :"..."
Sở Mộ Vân :"Được rồi, dù sao lúc ấy ngươi cũng không nhìn thấy. "
Khẽ thở dài, tuy không có được đáp án làm hắn hơi tiếc nuối, nhưng không sao, nếu Mạc Cửu Thiều muốn hắn ghen thì biểu hiện như vậy là đủ rồi.
Sở Mộ Vân luyện kiếm suốt hai tiếng, cả người đổ mồ hôi đầm đìa pha lẫn cảm giác sảng khoái.
Hắn xem thời gian, ước chừng đã đến lúc dùng bữa tối. Nhưng giờ Mạc Cửu Thiều đã có 'tân hoan' mới, có lẽ sẽ không thèm để ý đến hắn.
Hắn vui vẻ nhàn nhã mà đi tắm linh tuyền. Tắm xong liền tùy ý khoác trường bào lam nhạt, buộc lỏng lẻo ở hông, lồng ngực mật sắc cùng đôi chân thon dài lộ ra ngoài. Nửa kín nửa lộ đặc biệt gợi cảm. Hắn không quay lại tẩm điện mà ngồi ở ghế dài gần linh tuyền ăn hoa quả được người hầu mang lên.
Linh :"Thị đồng kia hình như có vấn đề, nãy giờ cứ nhìn trộm ngươi. "
Sở Mộ Vân không buồn nhìn:"Không sao, người ta chỉ đang xuân tâm nhộn nhạo thôi."
Linh :"..."
Sở Mộ Vân :"Đừng lo, ta sẽ không làm bậy."
Linh :"..."
Sở Mộ Vân khẽ thở dài :"Đáng cho một tiểu Quân Khanh, đứa nhỏ đó rất đáng yêu. "
Linh :"...Cậu ta cũng không thích ngươi, vẫn luôn trốn tránh ngươi đấy thôi. "
Sở Mộ Vân:"Không phải trốn tránh, mà là sợ ta bị thương. "
Ở linh tuyền nhàn nhã một lát, Sở Mộ Vân cảm thấy có lẽ đêm nay Mạc Cửu Thiều sẽ không tìm đến mình. Hắn đứng dậy, chậm rì rì trở về tẩm điện.
Theo suy đoán, hắn chắc chắn Mạc Cửu Thiều sẽ không gặp hắn mấy ngày, để gia tăng 'vị dấm'. Vì vậy đêm nay không cần giả vờ thương tâm làm gì, cứ thành thật ngủ là được.
Luyện kiếm nửa ngày lại tắm linh tuyền làm cho thể xác lẫn tinh thần của hắn đều thoải mái, nằm một lát đã ngủ say.
Khoảng chừng nửa giờ sau, giọng Linh bỗng vang lên :"Ngạo mạn đến!"
Sở Mộ Vân đột nhiên mở mắt ra, hắn có hơi bất ngờ.
Đến thật? Sở Mộ Vân nhướng mày.
Dựa theo kịch bản, Mạc Cửu Thiều không phải nên ở bên Yến Quân Khanh sao? Đến chỗ hắn làm gì?
Theo tính cách nhạy cảm của tiểu bạch hoa 'Sở Mộ Vân ', sáng nay nhìn thấy một màn như vậy, buổi tối làm sao ngủ được? Theo kế hoạch, hắn định giả vờ ngồi thức trong cô đơn bắt đầu từ tối mai. Nhưng không ngờ đêm nay Mạc Cửu Thiều lại đến.
Linh hơi khẩn trương :"Hay là y đã phát hiện ra cái gì? "
Sở Mộ Vân bình tĩnh :"Yên tâm, cứ xem thế nào đã. "
Mạc Cửu Thiều đạp ánh trăng đi đến, nhìn thiếu niên đang nghiêng người ngủ, y hơi nhướng mày. Nhưng sau đó phát hiện thiếu niên đang hơi run rẩy.
Bả vai hắn run lên, tóc đen đối lập với chăn mỏng trắng tinh càng gợi lên sự cô tịch thê lương.
Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài :"Vân nhi?"
Dường như lúc này mới phát hiện y đến, cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ. Vội vàng giơ tay lau mặt, thế nhưng đôi mắt sưng đỏ cùng giọng nói khàn khàn đã làm bại lộ tâm trạng hắn :"Phụ thân, sao người... đến đây? "
Mạc Cửu Thiều :"Ta không nên đến sao?"
"Không, không phải. " Sở Mộ Vân hoảng loạn, trong mắt lại không che giấu được sự cô đơn :"Con cho rằng đêm nay người sẽ..."
Mạc Cửu Thiều :"Ta chỉ đưa Yến Quân Khanh trở về, con đừng hiểu nhầm. "
Ánh mắt Sở Mộ Vân trốn tránh, ngón tay vì nắm chặt chăn mà nổi gân lên :"Phụ thân trước đây...cũng coi ta là con."
Mạc Cửu Thiều hơi giật mình, y đưa tay ôm Sở Mộ Vân vào ngực. Ôn nhu hôn lên trán hắn, giọng nói như rượu ngon làm say lòng người :"Con không giống những người khác. "
Cơ thể Sở Mộ Vân đang căng cứng vì lời này mà hơi thả lỏng. Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ỷ lại mê luyến :"Phụ thân... "
"Ừ". Mạc Cửu Thiều hôn xuống môi hắn, ngón tay xuyên qua áo ngủ đơn bạc, xoa lên tấm lưng mềm nhẵn của thiếu niên...
Sở Mộ Vân :"Y nửa đêm đến đây chỉ để tuốt một phát? "
Linh := =
Sau nửa canh giờ, Sở Mộ Vân thở dốc dựa vào ngực y. Mạc Cửu Thiều đợi hắn bình tĩnh rồi mới nói :"Yến Quân Khanh là đứa trẻ đáng thương, y không phải muốn trốn tránh con. Nhưng vì thể chất đặc thù , sợ lại gần sẽ làm con bị thương. "
Sở Mộ Vân ngẩn người, sao Mạc Cửu Thiều lại giải thích với hắn? Y không lợi dụng chuyện này châm ngòi mối quan hệ giữa hắn với Yến Quân Khanh sao? Nói vậy là có ý gì?
Điều làm Sở Mộ Vân kinh ngạc còn ở phía sau.
Mạc Cửu Thiều ôn nhu, trong lời nói tràn đầy tình ý:"Nếu con không thích, ngày mai ta sẽ đưa hắn đi. Sau này ở đây chỉ có ta và con.
*****************
Hôm nay đăng hơi muộn :-((