Chương 65: Hoàn chính vănNgười đăng: adminNgày đăng 01-08-2023 12:09
Vào lúc này, bãi đậu xe dường như có một thứ hào quang khác.
Trình Trạm nhìn xuống người đang nằm trong vòng tay của mình, một ý cười hiện lên trong mắt anh.
Hôm nay Hướng Nguyệt Minh mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, trông cô rất xinh đẹp.
Mặc dù không phải váy rộng nhưng nhìn rất có khí chất, một bên vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt nhỏ xinh điểm xuyến thêm vài vầng trăng nhỏ sáng lấp lánh, nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm dường như đã suy nghĩ rất nhiều về cách tạo mẫu này.
Trình Trạm nhìn ngây ngốc trong giây lát, đôi mắt anh tối sầm lại: “Lên xe.”
Hướng Nguyệt Minh đang sửng sốt, còn chưa kịp định thần lại đã bị anh kéo lên xe.
Hai người lần lượt lên xe, Trình Trạm tự mình lái xe đến đây.
Khi Hướng Nguyệt Minh bước vào xe, cô nhìn thấy có bó bông hoa ở ghế sau.
Cô cong môi, nghiêng người định cầm lên: “Anh mua hoa cho em à?”
Trình Trạm: “Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Anh sợ em khóc nên mua hoa dỗ dành em đúng không?”
Trình Trạm nắm lấy tay cô, ngăn không cho cô chạm vào bó hoa.
“Không phải.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không cho em lấy hoa?”
Trình Trạm dừng xe lại, thấp giọng nói: “Trước hết nói chuyện này đã.”
“Hả?”
Trình Trạm giơ tay, kéo Hướng Nguyệt Minh ghế ngồi của anh, để cô ngồi trên người mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Chuyện phỏng vấn lúc nãy.”
Hướng Nguyệt Minh trố mắt vài giây, đang nghĩ nên giải thích như thế nào thì Trình Trạm đột nhiên nhéo cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Cô chớp mắt, hé môi để mặc anh tùy ý thâm nhập.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hướng Nguyệt Minh chủ động ôm lấy cổ anh, nỗ lực đáp lại.
Trình Trạm mút lấy môi cô, cạy hàm răng trắng của cô ra rồi lái thẳng vào. Anh hôn mạnh đến nỗi Hướng Nguyệt Minh nức nở kêu đau, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại không nỡ.
Hai người hôn nhau không biết đã qua bao lâu, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy hô hấp của mình không thông, đang muốn giãy dụa đẩy anh ra thì đôi môi đột nhiên nhói đau.
Cô cau mày và nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trình Trạm.
“Em nói ai thú vị hơn?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô đang tự hỏi tại sao Trình Trạm lại đích thân đến đón cô, thì ra là bởi vì chuyện này.
Cô không biết cười hay khóc, mở to mắt nhìn anh.
Hai người chăm chú nhìn nhau, Hướng Nguyệt Minh nhìn anh một hồi, sau đó nở nụ cười, đưa tay sờ sờ cái mũi cao anh, dịu dàng nói: “Anh.”
Trình Trạm không hé răng.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Cho dù anh Hạ có thú vị đến đâu thì cũng chỉ là người khác, không giống với anh.”
Hướng Nguyệt Minh hôn lên khóe môi anh, dụ dỗ nói: “Anh là bạn trai của em, mặc kệ có thú vị hay không, em thích anh nhất.”
Trình Trạm hơi giật mình, dừng lại hôn cô một cái: “Em tưởng là anh không dám làm gì em đúng không?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt: “Em đâu có ý đó.”
Cô đưa tay đẩy vai Trình Trạm, cười nói: “Thôi được rồi, chúng ta đi về nhà thôi.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặc dù ở đây không có người chụp ảnh, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng.”
Trình Trạm: “…”
Anh đáp ứng, đúng là anh không thể làm gì được với cô.
“Được, chúng ta đi về nhà.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, trở lại ghế phụ và ôm bó hoa vào lòng.
Những bông hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh, trông giống như vừa được mua vội trong cửa hàng, mùi thơm rất nồng nàn, trông vừa kiều diễm lại ướt át, rất quyến rũ.
“Cảm ơn anh.”
Trình Trạm nhìn cô: “Em không buồn sao?”
“Có chứ.” Hướng Nguyệt Minh nói đùa: “Em buồn, Trình tổng có mua giải cho em không?”
Trình Trạm: “…Cũng không phải là không thể.”
Hướng Nguyệt Minh bật cười: “Quên đi.”
Cô dở khóc dở cười: “Em tự làm được.” Cô nói đùa: “Năm sau em nhất định sẽ đoạt được giải.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng: “Anh tin em.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Trong khoang xe tràn ngập mùi vị tình yêu nồng nàn, không ai muốn phá hỏng bầu không khí này.
Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm trò chuyện câu được câu không, cô tận dụng thời gian để vào Weibo.
Vì lễ trao giải vừa diễn ra nên trên mạng sẽ có nhiều chủ đề thảo luận khác nhau, có người chúc mừng diễn viên đoạt giải, có người cảm thấy tiếc cho diễn viên không đoạt giải.
Ban đầu Hướng Nguyệt Minh nằm trong top hot search vì kiểu váy và vóc dáng, nhưng mức độ phổ biến đã giảm xuống, thay vào đo là những tiêu đề tìm kiếm mới.
Về việc cô không giành được giải thưởng.
Nhiều fans nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Hướng Nguyệt Minh không tệ, đặc biệt là trong bộ phim truyền hình vừa rồi của đạo diễn Du, nhưng tại vì sao cô không thể giành được giải thưởng.
Tất nhiên, một số người cho rằng cô không thể giành được giải thưởng, kỹ năng diễn xuất ngốc nghếch và ngọt ngào đó không thể so sánh được với người khác.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Weibo chia thành nhiều bang phái, mổ xẻ và mắng mỏ lẫn nhau.
Sơ Hạ đã nói chuyện với Hướng Nguyệt Minh và bảo cô cứ việc đăng Weibo nếu cô thích.
Hướng Nguyệt Minh nghĩ đến chuyện này, cô yêu cầu Trình Trạm bật đèn trong xe, chụp một bức ảnh với bó hoa trên tay rồi đăng lên Weibo.
@Hướng Nguyệt Minh V: Cảm ơn lời mời của ban tổ chức, đêm nay tôi đã có một buổi tối rất vui vẻ, lại còn được tặng hoa nữa [Photo.jpg]
Weibo này vừa xuất hiện, sự chú ý của fans lập tức chuyển hướng.
Không có quá nhiều người quan tâm đ ến việc cô giành được giải thưởng, mọi sự tập trung đều đổ dồn vào người và bó hoa trong ảnh.
【 A, chị đẹp!! 】
【Vậy là chị mình không được giải nhưng được hoa phải không? Cẩu độc thân thực sự đã khóc vì ghen tị. 】
【Trình tổng tặng đúng khôm?? 】
【Tôi nghe được từ một người bạn rằng hôm nay Trình tổng đang đi công tác, nhưng anh ấy đã vội vã trở về khi biết Hướng Nguyệt Minh không giành được giải thưởng, thậm chí còn mua hoa để an ủi cô ấy. Đây chính là câu chuyện tình yêu trong cổ tích sao? 】
【Trình tổng thật quá tâm lý mà! 】
【Hoa đẹp, nhưng người còn đẹp hơn! 】
【Chị ơi, chúc chị vui vẻ! Và hãy nỗ lực hơn trong thời gian tới. 】
…
Hướng Nguyệt Minh ngồi đọc bình luận mà trong lòng vui phơi phới.
Nhưng khi thấy fan nói Trình Trạm càng ngày càng tâm lý, cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như là đúng thế thật.
Cô không biết Trình Trạm đã tiến bộ từ lúc nào, dù là dỗ dành hay trêu chọc cô đều rất thủ đoạn, thỉnh thoảng còn khiến cô đỏ mặt.
Hướng Nguyệt Minh ngẫm nghĩ vài giây rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Làm sao vậy?”
Trình Trạm quay đầu nhìn cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hướng Nguyệt Minh chống cằm nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh học từ ai vậy?”
“Hửm? “Trình Trạm không hiểu ý của cô: “Em nói nhảm gì vậy?”
Hướng Nguyệt Minh nghịch hoa hồng trong lòng, khẽ lẩm bẩm: “Em phát hiện anh càng ngày càng tốt.”
“Thì em định làm gì?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Trình Trạm khẽ cười một tiếng, lông mày hơi nhướng lên: “Em không nói, làm sao mà anh biết?”
Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Anh toàn trêu em.”
“Ừm.” Trình Trạm bình tĩnh tiếp thu: “Anh trêu em lúc nào?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Trình Trạm, cô đang cảm thấy Trình Trạm đang cố tình giễu cợt mình.
Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn anh: “Anh phiền thật đấy, em không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Trình Trạm mỉm cười, dừng lại rồi nói: “Đợi về đến nhà đi.”
“Biết rồi.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào gương, “Sau đó thì sao?”
Trình Trạm cười: “Làm gì có sau nào nữa.”
Hướng Nguyệt Minh nghi ngờ nhìn anh, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Chẳng lẽ ở nhà anh còn chuẩn bị chút bất ngờ cho em sao?”
Trình Trạm nhìn cô: “Em nghĩ anh có thời gian chuẩn bị sao?”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Đúng là không có.”
Trình Trạm nhìn bộ dáng bất cần đời của cô, cũng không nói thêm nữa.
–
Vừa đến cửa, Trình Trạm nhìn cô: “Anh ôm hoa hộ em nhé?”
“Không cần đâu.”
Hướng Nguyệt Minh lẩm bẩm: “Nhưng mà trong nhà không có bình rỗng, em cắm hoa kiểu gì đây?”
Trình Trạm: “…”
Anh không ngờ Hướng Nguyệt Minh lại quan tâm đ ến vấn đề này.
“Anh sẽ tìm một cái cho em sau.”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh đi nhanh như vậy làm gì?”
Trình Trạm: “… Mở cửa cho em.”
Hai người từ bãi đậu xe trong sân đi đến cửa nhà, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đang mở cửa, cười khanh khách nói: “Trình Trạm hôm nay có chút hiếu động, có phải là anh lo lắng —— “
Còn chưa kịp nói xong, Hướng Nguyệt Minh đã nhìn thấy khung cảnh trong nhà.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu sáng sàn nhà trong phòng khách, đột nhiên trước mắt hai người xuất hiện rất nhiều cánh hoa hồng nằm rải đầy hai bên, tạo thành một con đường hoa.
Cô đi về phía trước, có một trái tim làm bằng hoa được đặt ở giữa phòng khách, trông rất lãng mạn.
Đèn trong phòng không sáng cho lắm, thậm chí có chút giống ánh nến đang cháy leo lắt, vừa ấm áp vừa ái muội.
Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn đứng giữa phòng khách, cô ngây người ra.
“Anh—” Cô mím môi, có chút căng thẳng: “Anh định làm gì vậy?”
Trình Trạm nhìn cô, trầm giọng nói: “Em đi tiếp đi.”
Hướng Nguyệt Minh đờ đẫn di chuyển đến đứng trước mặt anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Trình Trạm đột nhiên quỳ một chân xuống.
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên, cô kinh ngạc nhìn anh.
Lúc vừa nhìn thấy cánh hoa, trong đầu cô đã có suy đoán, nhưng cô cảm thấy điều đó là không có khả năng. Cho đến bây giờ, Hướng Nguyệt Minh tin chắc chắn rằng, đây là sự thật.
Trình Trạm ngẩng đầu nhìn cô, cười: “Phản ứng lại rồi à?”
“Ừm, sao đột nhiên anh lại-“
“Không phải là đột nhiên.”
Trình Trạm nói tiếp: “Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
Anh nói: “Anh vẫn luôn nghĩ xem làm thế nào để cầu hôn em một cách tốt nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh thấy em có vẻ thích tận hưởng cuộc sống riêng tư dành cho hai người hơn.”
Hướng Nguyệt Minh không thích quá nhiều người biết về cuộc sống riêng tư của họ, cô chỉ thích làm tất cả những việc dù nhỏ nhặt nhất với Trình Trạm mà thôi.
Cô hơi ngại về khoản này, cô cũng có một chút suy nghĩ nhỏ của riêng mình. Cô không thích kiểu cầu hôn khoa trương, cô chỉ muốn được ở bên người mình thích, ở trong một không gian là đủ.
Trình Trạm đã suy nghĩ tới rất nhiều cách cầu hôn, nhưng tất cả đều đổ bể.
Cầu hôn ở Minh Uyển chắc sẽ khiến Hướng Nguyệt Minh thích nhất.
Hướng Nguyệt Minh mím môi, khẽ chớp mắt để khống chế không cho nước mắt rơi xuống: “Ừm, anh đoán không sai.”
Cô đúng là thích cầu hơn theo cách này.
Cô cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng Trình Trạm cầu hôn cô, càng không muốn người khác nhìn thấy sự xấu hổ của cô lúc này.
Trình Trạm mỉm cười, ngước đôi mắt nghiêm túc lên, tập trung nhìn cô: “Vậy em có nguyện ý gả cho anh không?”
Anh nói: “Hôm nay em không nhận được giải thưởng, vậy hãy cho anh làm giải thưởng cả đời của em, được không?”
Hướng Nguyệt Minh bật cười: “Anh đang khoe khoang đấy à, làm gì có ai đi cầu hôn mà còn tự khoe khoang bản thân vậy?”
Trình Trạm nhướng mày: “Từ nay về sau anh sẽ trở thành vật dụng cá nhân của riêng em, như vậy còn không thích à?”
Lồ ng ngực của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên, cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Ai mà chẳng muốn biến Trình Trạm thành vật bất ly thân của mình. Người đàn ông như vậy nguyện ý trở thành vật bất ly thân của cô, nói sẽ tặng cho cô cả đời, ai mà không động lòng cho nổi.
Hơn nữa, Hướng Nguyệt Minh vốn đã yêu anh một cách vô thức.
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh còn gì khác muốn nói không?”
Trình Trạm mỉm cười: “Có.”
Anh nói: “Anh yêu em, anh muốn chăm sóc em và cùng em đi hết quãng đời còn lại, em sẽ lấy anh chứ?”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh thốt từ này ra không chút do dự.
Trình Trạm mỉm cười, đeo nhẫn cho cô.
Nhìn chiếc nhẫn đính hôn anh đeo lên tay mình, Hướng Nguyệt Minh nói: “Chiếc nhẫn này không phải hơi đắt sao?”
Trình Trạm không muốn trả lời câu hỏi của cô, anh đứng thẳng dậy, cúi đầu chặn miệng của cô.
Cầu hôn vừa vui cũng vừa mệt.
Màn tỏ tình qua đi, Hướng Nguyệt Minh bắt đầu dồn sự chú ý tới những bông hoa trên mặt đất.
Cô nhìn Trình Trạm: “Anh nhờ ai chuẩn bị vậy?”
Trình Trạm: “…Dì Hứa và Đinh Thuyên!”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vậy chúng ta có phải dọn dẹp không?”
Trình Trạm mỉm cười: “Ngày mai anh sẽ gọi người dọn dẹp, em không buồn ngủ sao?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị người bế lên tầng, đi thẳng vào phòng tắm.
Thanh âm của Trình Trạm vang lên trong phòng tắm, anh dụ dỗ cô: “Em không muốn hưởng thụ vật dụng cá nhân một chút sao?”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không còn gì để nói cả, cuối cùng đành miễn cưỡng hưởng thụ món vật dụng cá nhân độc đáo này.
–
Sau khi hưởng thụ xong, Hướng nguyệt Minh cuộn tròn trong lòng Trình Trạm, giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn của mình: “Trình Trạm.”
“Hửm?”
Trình Trạm hôn lên má cô: “Sao vậy?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, cười: “Em có cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Trình Trạm: “…”
Anh nhéo nhéo má của Hướng Nguyệt Minh: “Có đau không?”
“Đau.”
Hướng Nguyệt Minh ấm ức nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Thần Trình Trạm già nói: “Bị đau chứng tỏ đó không phải là một giấc mơ.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô im lặng, chui vào trong lòng anh, dịu dàng nói: “Anh có thể nhắc lại ba từ mà lúc nãy anh cầu hôn được không?”
Nghe vậy, Trình Trạm bắt đầu giả ngu: “Ba chữ nào?”
Hướng Nguyệt Minh: “Anh biết mà.”
Trình Trạm: “Anh không biết, anh đã nói rất nhiều, em nhắc lại cho anh nhớ chút đi.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh mà không nói lời nào.
Trình Trạm dở khóc dở cười, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Anh hôn lên khóe môi cô, khàn giọng nói: “Anh chỉ yêu mình em thôi.”
Cả đời này, anh chỉ yêu mình em.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.
Cô “ừm” một tiếng, hôn lên cằm anh: “Em cũng vậy.”
“Cũng gì?”
Hướng Nguyệt Minh không nói gì, nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Nhưng em muốn nói với anh một điều.”
Trình Trạm liếc cô một cái: “Em nói đi.”
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Em cũng biết anh không còn ít tuổi nữa.”
“Nhưng mà em vẫn chưa muốn kết hôn.” cô nói.
Hôn nhân đồng nghĩa với việc phải gánh chịu rất trọng trách, thậm chí có thể phải đối mặt với việc sinh đẻ.
Hướng Nguyệt Minh thích Trình Trạm và muốn dành cả cuộc đời cho anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã chuẩn bị đủ tâm lý để cùng anh xây dựng một tổ ấm, sau đó phải đối mặt với người lớn hai bên gia đình, thậm chí gặp mặt với người lớn tuổi rất dễ gây áp lực.
Nói cho cùng, cô muốn đợi kết hôn muộn một chút.
Cô có thể đồng ý lời cầu hôn trước, sau đó tiếp tục sống như thế này. Nhưng để kết hôn, cô muốn chờ một chút.
Trình Trạm hiểu: “Tùy em.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh một hồi: “Anh có tức giận không?”
Trình Trạm cười: “Em vẫn còn trẻ, anh biết.” Anh nói: “Hôm nay anh cầu hôn vì anh nóng lòng muốn thuộc quyền sở hữu của riêng em, nhưng em cũng không nhất thiết phải đồng ý với lời cầu hôn của anh.”
Anh dừng một chút, giải thích: “Nhưng kết hôn là chuyện hai người phải cân nhắc, anh cũng nghĩ như vậy, em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện tương lai cứ tạm thời gác lại, chúng ta cứ tiếp tục sống như bây giờ cũng không tệ. “
Mục đích của việc cầu hôn là để mang lại cho Hướng Nguyệt Minh cảm giác an toàn.
Mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại, Hướng Nguyệt Minh có thể không thiếu cảm giác an toàn này. Nhưng Trình Trạm vẫn muốn tặng cho cô, ít nhất là để trấn an cô và chính bản thân mình cũng vậy.
Hôn nhân là chuyện của hai người, hai gia đình, sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều thứ phải đối mặt, Hướng Nguyệt Minh muốn phát triển sự nghiệp của mình trước chứ không phải kết hôn, Trình Trạm hoàn toàn có thể hiểu cho cô, anh sẽ không muốn việc kết hôn ngáng chân cô phát triển sự nghiệp của mình.
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, vòng tay qua cổ anh và dụi vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cứ như vậy đi.”
Trình Trạm nhướng mày: “Cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nếu như năm sau em có thể đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, chúng ta đi đăng kí kết hôn, có được không anh?”
Trình Trạm bật cười, cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Anh nói: “Anh sẽ làm việc chăm chỉ và mua chuộc tất cả các giám khảo năm sau.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn vào mắt anh: “Em nói thật đấy.”
“Được thôi.”
Trình Trạm kéo cô vào lòng, nghiêm túc trả lời: “Đều nghe em.”
Khóe môi của Hướng Nguyệt Minh giương cao, cô tựa vào lồ ng ngực anh, “Cảm ơn anh.”
Trình Trạm vỗ đầu cô: “Ngủ đi.”
“Ừm, chúc anh ngủ ngon.”
“Chúc em ngủ ngon.”
–
Cuộc sống sau khi cầu hôn không khác nhiều so với trước đây.
Hướng Nguyệt Minh không đăng lên Weibo để thông báo cô đã đồng ý lời cầu hôn của Trình Trạm mà chỉ nói với bố mẹ và bạn bè.
Khi cô đi thông báo cho mọi người, cô mới phát hiện, trước khi cầu hôn Trình Trạm đã đi tìm bọn họ, thậm chí còn lên kế hoạch mời họ đến tham dự màn cầu hôn.
Nhưng cuối cùng, sau nhiều cân nhắc, họ vẫn muốn để lại một khoảng không gian riêng tư cho hai người.
Việc Hướng Nguyệt Minh được cầu hôn đã được fans đón nhận hai tháng sau đó.
Do là một lần khi tụ tập với đám người Nhan Thu Chỉ, cô đã quên tháo chiếc nhẫn đính hôn của mình và bị fans tinh mắt phát hiện, bọn họ bắt đầu đi tung tin đồn.
Cuối cùng, người ta kết luận rằng chiếc nhẫn đã được chính Trình Trạm mua trong một cuộc đấu giá.
Một chiếc nhẫn trị giá hàng chục triệu đô la tất nhiên không thể tặng cho cô chỉ để mua vui, hơn nữa chiếc nhẫn đó còn mang một ý nghĩa rất cao đẹp, đó là lời chúc phúc. Do đó, fans suy đoán, có khả năng Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm đã kết hôn.
Trên mạng ầm ĩ một thời gian, Hướng Nguyệt Minh đành phải lên tiếng giải thích là cô chưa kết hôn, nhưng cô đã được cầu hôn, và cô đã đồng ý. Còn chuyện kết hôn thì vẫn chưa quyết định.
Lần này, fans có người vừa vui mừng, có người vừa buồn bực.
Tiểu tiên nữ nhà họ đã bị bắt cóc. Nhưng họ cũng rất vui khi thấy cô được Trình Trạm nâng niu, nuông chiều, vẫn giữ nguyên khí chất vốn có.
…
Sau khi công khai, khi tham gia các hoạt động, Hướng Nguyệt Minh được hỏi rất nhiều về việc kết hôn, cô cười nói vẫn còn sớm và cô không vội.
Sau đó, Hướng Nguyệt Minh hoàn toàn không có ý định trả lời kĩ vấn đề này.
Sau khi đóng phim cổ trang, Hướng Nguyệt Minh lại đi đóng phim điện ảnh, trở thành người bận rộn hơn cả Trình Trạm.
Cô chỉ muốn nắm bắt cơ hội khi còn trẻ và làm việc thật chăm chỉ.
Chớp mắt, lại một năm nữa trôi qua.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Năm nay Trình Trạm đón năm mới tại nhà họ Hướng. Tuy hai người thật sự chưa có đăng ký kết hôn, nhưng trong mắt mẹ Hướng và bố Hướng, anh đã là con rể của họ rồi.
Điều ước Trình Trạm đã đề ra năm ngoái cũng thành hiện thực.
Năm nay, anh đã đón giao thừa với Hướng Nguyệt Minh. Mỗi năm trong tương lai hai người đều sẽ cùng nhau vượt qua.
Khi chúc Tết, Trình Trạm nhìn Hướng Nguyệt Minh và cười nói: “Anh hy vọng sang năm, chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới ở nhà họ Trình.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt cười: “Phải chờ đến tháng năm mới biết điều ước của anh có thành hay không.”
Trình Trạm: “Được thôi.”
–
Những ngày đầu năm qua đi, Hướng Nguyệt Minh nhận được thư mời, có một chương trình muốn mời cô và Trình Trạm cùng tham gia, đó là một chương trình tạp kỹ dành cho các cặp đôi.
Hướng Nguyệt Minh nhìn vài lần, sau khi xem thời gian phát sóng, cô từ chối.
Sơ Hạ: “…Sao em lại từ chối?”
Hướng Nguyệt Minh chỉ chỉ nói: “Cuối tháng ba bắt đầu ghi hình, cuối tháng tư phát sóng, khi đó chỉ có hai tập, em sợ bị mắng.”
Sơ Hạ sửng sốt vài giây, không theo kịp suy nghĩ của cô: “Sao lại bị mắng?”
Hướng Nguyệt Minh “à” một tiếng, trả lại hợp đồng cho cô ấy: “Bởi vì em đã quyết định, đầu tháng năm sẽ cùng Trình Trạm đi lãnh chứng.”
Sơ Hạ: “…”
Cô ấy sững người một lúc, nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Em chắc chứ?”
“Vâng.”
Sơ Hạ nhíu mày: “Nhưng không phải trước đó em đã nói với chị là chỉ khi lấy được giải thưởng mới kết hôn với Trình tổng sao?”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Nhưng bây giờ em không đợi giải thưởng nổi nữa, em cũng không muốn chờ đợi nữa.”
Cô muốn sớm trở thành bà Trình.
Sơ Hạ không nói nên lời, im lặng nói: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Sau khi kết hôn, mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu.” cô nói.
“Em biết.”
Hướng Nguyệt Minh nói: “Một năm đủ để em suy nghĩ về tất cả những điều mà em chưa từng cân nhắc tới.”
Cô cười nói: “Em nghĩ đến thông suốt rồi, cho dù sau này có chuyện ngoài ý muốn, em cũng không hối hận vỡi lựa chọn gả cho anh ấy.”
Một đời người dài mà cũng ngắn.
Không ai có cách để dự đoán điều gì sẽ xảy ra trong vài thập kỷ tới, nhưng hiện tại, Hướng Nguyệt Minh không hối hận, không hối hận một chút nào khi lựa chọn kết hôn với Trình Trạm vào giây phút này.
Ngay cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng sẽ không hối tiếc. Hơn nữa, cô tin tưởng Trình Trạm, anh sẽ không để cô phải hối hận.
Nghe cô nói xong, Sơ Hạ cũng chỉ đành đồng ý.
“Vẫn có thể sẽ có một chương trình tạp kỹ tân hôn tìm đến em đấy.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Bỏ qua chuyện đó có phải là sự thật hay không, sau khi Hướng Nguyệt Minh từ chối, cô cũng để chuyện này trong lòng nữa.
Cô đóng phim một cách nghiêm túc, trong thời gian có hạn, cô phát huy tối đa khả năng của mình.
Lễ trao giải tháng năm sắp đến, lần này Trình Trạm không đi công tác mà xuất hiện cùng cô tại sự kiện.
Hai người kim đồng ngọc nữ, ngay khi vừa xuất hiện đã gấy không ít sự chú ý, thậm chí nhiều người xem đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm ngồi cùng nhau, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
“Anh sợ em không đoạt giải sao?”
Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Trình Trạm “ừm” một tiếng: “Anh sợ.”
Hướng Nguyệt Minh bật cười: “Em còn tưởng … anh không biết sợ là gì.”
Trình Trạm nhìn cô: “Ừ.”
Anh siết chặt lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Anh muốn sớm làm chồng của em.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, cô không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.
Cô im lặng cong môi, cười nói: “Vậy chúng ta cùng nhau chờ đợi kết quả đi.”
“Được.”
Hai người yên lặng chờ đợi, khi giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được đề cử, Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm cùng nhau nhìn vào màn hình lớn.
Là bộ phim truyền hình cô đóng với Hạ Thừa.
Phim phát sóng vào cuối năm, rating cao hơn mọi người tưởng tượng, thậm chí còn trở thành phim truyền hình có rating cao nhất năm ngoái, danh tiếng bùng nổ.
Người trao giải là một tiền bối trong giới, khi cô ấy đang đứng trên sân khấu cầm tấm thẻ, cô liếc nhìn xuống khán đài.
Khi Hướng Nguyệt Minh được xướng tên, cô ấy đột nhiên mỉm cười.
Cô quay đầu lại nhìn Trình Trạm.
Hướng Nguyệt Minh đứng dậy, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cô ôm trầm lấy Trình Trạm.
“Trình Trạm.”
“Chúc mừng em.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, thấp giọng nói: “Lát nữa em sẽ sử dụng chút quyền lợi của mình, em đi đây.”
Trình Trạm chưa kịp phản ứng thì cô đã đứng trên sân khấu.
Ai lên nhận giải thưởng cũng nghiêm túc cảm ơn mọi người. Hướng Nguyệt Minh cũng vậy, sau khi nói lời cảm ơn, cô cầm cúp nhìn Trình Trạm, cười nói: “Tôi muốn xin thêm một phút của quý vị ở đây để thông báo một sự kiện lớn.”
Mọi người trố mắt nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Trước đây khi bạn trai của tôi cầu hôn, tôi đã nói nếu tôi giành được giải thưởng trong năm nay, tôi sẽ quang minh chính đại cùng anh ấy đi lãnh chứng kết hôn.”
Cô cười nói: “Cảm ơn mọi người đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này.”
Cô chớp mắt trước ống kính và cười nói: “Ngày mai, tôi chính thức là người có chồng, cảm ơn mọi người.”
Tiếng vỗ tay nổ ra như sấm.
Hướng Nguyệt Minh không che giấu nụ cười trên khuôn mặt, cô nhìn Trình Trạm: “Vẫn có một lời mà em chưa bao giờ nới với anh, em cũng rất yêu anh.”
Không biết từ khi nào, em không thể thoát ra khỏi tình yêu của anh. Em gấp không chờ đợi nổi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với anh.
May mắn thay, em đã gặp anh trong cuộc đời này và có quyền sử dụng anh như chiến lợi phẩm.
Em cũng muốn dành mỗi năm mới với anh.
Em yêu anh, mãi mãi và chỉ mình anh.
HOÀN CHÍNH VĂN