Chương 7: ÔmNgười đăng: adminNgày đăng 17-02-2021 17:20
Đôi mắt không nhìn thấy gì sẽ khiến thính giác cùng xúc cảm dần dần gia tăng.
Ví dụ như hiện tại.
Trì Bối rõ ràng nghe được có tiếng thở dốc cách đó không xa, nam nữ hòa quyện vào nhau, nhưng càng rõ ràng hơn chính là tiếng nói khàn khàn quen thuộc ở bên tai kia…… Rất quen thuộc. Trừ bỏ thanh âm quen thuộc, cả người anh cũng dán sát vào sau lưng mình. Lại tại lúc ở phòng bao, Trì Bối đã cởi áo khoác, lúc này hai người sẽ chỉ cách quần áo đơn bạc mà chạm vào nhau
Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ phía sau lưng truyền đến.
Mặt trong chốc lát liền đỏ lên.
Vừa rồi mới ở bồn rửa tay dùng nước lạnh giảm nhiệt độ xuống, bây giờ lại lần nữa tăng lên, thậm chí còn càng ngày càng cảm thấy nóng.
Cô khẩn trương chớp chớp mắt, lông mi vừa lúc ở trong lòng bàn tay Tần Việt xoát xoát xẹt qua, hơi hơi có điểm ngứa, hô hấp Tần Việt nặng thêm vài phần, lôi kéo cô vào một góc.
Hai người vừa mới phát ra động tĩnh không nhỏ, cặp đôi ở cửa toilet thân mật tình lữ cũng đã rời đi, bên này liền an tĩnh trở lại.
Tần Việt hơi rũ mí mắt, nhìn chăm chú vào người đứng trước mặt, tai cô đỏ ửng, thân mình căng chặt, có thể nhìn ra là khẩn trương.
Tay ở trước mặt còn chưa lấy ra, Trì Bối trầm mặc giây lát, lúng ta lúng túng nói: "Tần…… Tần tổng, anh có thể buông ra rồi."
Tần Việt mỉm cười, lúc này mới dời tay đi, để ở trong túi. Nhiệt độ mắt cô vẫn còn đó, làm cho lòng bàn tay anh nóng lên.
"Nhìn cái gì?"
Trì Bối đỏ mặt, vô ngữ trừng mắt mà nhìn Tần Việt, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cũng không phải cố ý đi xem."
Cô nào biết có người…… ở cửa toilet…… Không khống chế được như thế.
Ánh mắt Tần Việt nặng nề mà nhìn cô, nâng cằm: "Trở về đi."
"Ừm." Trì Bối đi trước hai bước lại quay lại nhìn về phía nam nhân theo sau, có chút khó xử: "Tần tổng…… Nếu không anh đi vào trước đi?"
Cô không nghĩ sẽ cùng Tần Việt đi vào, tuy rằng nói hai người đều không có cái gì, nhưng chị cô nói rất đúng, có lúc vẫn phải cùng lãnh đạo giữ khoảng cách nhất định, tránh cho một ít hiểu lầm không cần thiết.
Tần Việt dừng bước chân, ghé mắt nhìn cô: "Không muốn cùng nhau đi vào như vậy?"
Trì Bối nhấp môi: "Chính là…… Sợ có hiểu lầm không cần thiết."
Tần Việt a một tiếng, không nói chuyện. Nhưng lại đi về hướng khác, Trì Bối một mình đi vào phòng bao.
Thời điểm cô đi vào, một số người muốn đi tiếp, cũng có một số người phải về nhà. Tất cả mọi người vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.
Trì Bối nghe thấy có người kêu tên của mình, "Trì Bối, muốn cùng đi quán bar chơi không?"
Cô trả lời: "Mọi người cứ đi chơi đi, em không đi đâu."
"Thật không đi? Lúc này vẫn còn sớm mà."
Tôn Hân Nhiên ở một bên cũng nói: "Trì Bối đi cùng đi, em không đi thì chỉ có mình chị là người mới, cùng đi đi."
Trì Bối suy tư một lát, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Trì Bảo, ở công ty tận lực khiêm tốn một chút, hòa hợp với tập thể một chút. Giống như chuyện liên hoan nhân viên mới này, có thể tham dự, ít nhất lần đầu tiên phải cho mọi người cơ hội.
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu cười cười: "Vậy đi thì đi."
"Đi đi đi."
Đoàn người tiếp tục đi chơi, Tần Việt sau khi rời khỏi đây thì không trở lại, Tống trợ lý ngược lại trở về nói hai câu, nói là Tần Việt có việc đi trước, kêu mọi người đi quán bar chơi chú ý an toàn linh tinh, về nhà sớm một chút.
Bọn họ chọn quán bar cách chỗ thịt nướng kỳ thật có chút xa, xem như là một địa phương tương đối hẻo lánh. Bên đường có rất nhiều quán bar. Thời điểm đêm tối là lúc con phố vô cùng náo nhiệt.
Mới vừa lên xe, Trì Bối liền nhận được một tin nhắn, phía trên chỉ có ba chữ: [Đừng uống rượu, về nhà sớm một chút.]
Cô hoảng hốt nhìn dãy số kia, có chút kinh ngạc, rối rắm hai phút, Trì Bối cũng không biết nên trả lời thế nào. Lúc còn đang chần chờ, Tôn Hân Nhiên từ một bên nhìn lại, nhìn điện thoại của cô: "Nhìn cái gì thế?"
Trì Bối theo bản năng tắt điện thoại, quay đầu nhìn cô cười nói: "Em nói với một trưởng bối rằng mình muốn đi quán bar, người ta nói em đừng uống rượu."
Tôn Hân Nhiên hồ nghi mà nhìn cô, gật gật đầu: "Uống ít, trưởng bối nói không phải không có lý."
"Ừm."
Cô nghĩ, Tần Việt còn lớn hơn một tuổi so với chị cô…… Nói trưởng bối, hẳn là không sai đi.
Tần Việt ở bên ngoài rút một điếu thuốc, ngón tay thon dài cởi một cái cúc áo sơmi, tùy ý để gió lạnh tiến vào, làm đầu óc thanh tỉnh vài phần.
Xúc động quá rồi.
Anh vừa mới hút xong điếu thuốc, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Sau khi nghe xong cảm xúc cả người Tần Việt đều không đúng, lệ khí trên người càng lúc càng rõ ràng.
"Tôi lập tức tới ngay."
"Tần tổng?" Tống Văn Hạo nhìn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Việt ghé mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Bệnh viện bên kia có chuyện, tôi qua đó một chuyến."
Tống Văn Hạo ngẩn ra, vội nói: "Ngài uống rượu, tôi đưa ngài đi."
"Ừ. Đi vào bên trong nói một tiếng." Anh không muốn đi vào, lo lắng cảm xúc hiện tại dọa đến người kia.
"Được."
Không lâu sau, Tống Văn Hạo ra ngoài, hắn lo lắng Tần Việt sẽ uống rượu, cho nên vừa rồi một giọt rượu cũng không uống.
Ban đêm gió đã thổi có chút lạnh, thổi làm suy nghĩ của người ta rõ ràng lên không ít, Tần Việt ngồi ở trên ghế sau mở cửa sổ ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ, khóe miệng nhấp thành một đường thẳng tắp.
Tống Văn Hạo ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn một cái, hơi có chút lo lắng.
Đến một bệnh viện tư nhân, Tần Việt với Tống Văn Hạo cùng đi vào, ở cửa đã có người đang chờ họ.
"Tình huống hiện tại như thế nào?"
Người nọ đè nặng thanh âm trả lời: "Tần tổng yên tâm, tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đang kiểm tra."
Thần sắc Tần Việt cũng không thả lỏng xuống, hơi hơi gật đầu đáp ứng, đi lại trước phòng phẫu thuật, nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật lóe lên.
Thẳng đến nửa giờ sau, bên trong mới có người ra, bác sĩ nhìn về phía Tần Việt, nhàn nhạt cười: "Đừng khẩn trương như vậy, tin tức tốt." Hắn đem khẩu trang cởi xuống, thấp giọng nói: "Muộn nhất là nửa tháng, có thể sẽ tỉnh lại."
Tần Việt nghe, nhẹ nhàng trả lời: "Cảm ơn."
"Khách khí." Người nọ nâng cằm: "Đi xem một chút đi, đợi lát nữa tới văn phòng của tôi một chuyến."
Tần Việt xoay người, hướng bên kia đi vào.
Nhân viên đến quán bar liên hoan cũng không đơn giản, có thể làm ở bộ phận nghiên cứu của Thần Việt tiền lương tất nhiên không thấp. Bọn họ trừ bỏ tiền lương cao mà còn có tiền thưởng của các hạng mục cũng không tồi, càng đừng nói ở Thần Việt lại có thể dễ dàng lấy được nhiều hạng mục.
Cho nên tổng thể mà nói, nhân viên không thiếu tiền.
Trì Bối tới cửa quán bar mới phát hiện ra, cái quán bar này chính là quán bar nơi cô gặp gỡ Tần Việt lần đầu tiên kia....… Có thể tới nơi này tiêu phí đều là kẻ có tiền.
Có người oa một tiếng: "Như thế nào lại tới nơi này?"
"Chi phí chỗ này cũng cao quá đi."
Một nam đồng nghiệp đi đầu cười cười bổ sung nói: "Trợ lý Tần tổng bảo chúng ta tới nơi này, hóa đơn ghi cho Tần tổng."
"Thật hay giả?"
"Giả thì sao tôi dám mang mọi người đến đây?"
Trì Bối nghe, yên lặng tính…… Đêm nay từ trên xuống dưới, Tần Việt hẳn là đã mất nhiều máu mới đúng, bất quá đối với một ông chủ lớn mà nói, này đây thật đúng là không tính là gì.
Giờ này, không khí quán bar đang rất nóng. Không ít người ở chính giữa sân khấu nhảy múa. Lúc bước vào Trì Bối đã bị tiếng ca chói tai làm cho kích thích, nhíu mày. Cô không phải thực thích tới loại quán bar náo nhiệt này, tới nơi này còn không bằng ở nhà viết nhiều thêm mấy cái chương trình, hủy đi mấy người máy.
Ánh đèn bên trong quán bar nhiều màu sắc, lóe lên làm người ta hoa mắt.
Trì Bối cùng bọn Tôn Hân Nhiên ngồi trong một góc, không lâu sau thì có người đưa lên không ít rượu, mấy đồng nghiệp lớn mật đã cùng với người khác ra ngoài nhảy.
Tôn Hân Nhiên liếc nhìn rồi nói với Trì Bối: "Trì Bối, có muốn qua bên kia nhảy không?"
"Không đi." Trì Bối liếc nhìn, bật cười nói: "Chị đi đi."
Tôn Hân Nhiên có chút tiếc nuối: "Vậy em ngồi ở chỗ này, chị theo bọn họ đi qua bên kia."
"Được."
Trì Bối nhìn chung quanh một vòng, quán bar trang hoàng thiết kế không tồi, cho dù là mở nhiều năm như vậy, thiết kế vẫn mới mẻ độc đáo như cũ. Lúc trước hình như cô đã nghe Trì Bảo nói qua, ông chủ quán bar này rất có bối cảnh, nhiều ông lớn đều nguyện ý đến đây. Cô là một người nhàm chán, ngồi ở vị trí nhìn, cúi đầu vừa định muốn cùng đám bạn nói chuyện phiếm, bên cạnh lại có người đi tới cạnh cô, là một người đàn ông trẻ tuổi, cầm chén rượu nhìn về phía cô: "Tiểu thư, có hứng thú uống một chén không?"
Trì Bối lớn lên đẹp mắt, ngũ quan tú lệ, diện mạo dễ nhìn, không có lực công kích, nhưng khó nén lòng mà nhìn. Ngồi ở giữa một đám người trang điểm đậm, cô thật độc đáo, dáng người cũng thực tốt, không cao không thấp, nên có cũng đều có.
Lúc cô vừa mới vào, liền có không ít người chú ý tới. Chẳng qua người bên cạnh cô nhiều, cũng không ai dám lại đây. Nhưng bây giờ lại không giống, Trì Bối lẻ loi ngồi một mình một chỗ, có người sẽ không kiềm chế được.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Cảm ơn, không cần."
Người đàn ông kia nhướng mày, có chút khó tin: "Xác định?"
"Xác định." Trì Bối kiên định cự tuyệt: "Xin lỗi."
Người nọ hậm hực, có chút tiếc nuối, nhưng chưa từng miễn cưỡng cô.
Chỉ là không lâu sau, tình huống lại có chút không đúng, lúc Trì Bối cự tuyệt người đàn ông thứ ba, còn có người đi tới bên này. Cô suy nghĩ trong giây lát, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi toilet trốn.
……
Bên ngoài tiếng ca đinh tai nhức óc có chút nhiễu người, Trì Bối ở toilet an tĩnh một hồi lâu mới lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thời gian cũng là lúc phải về nhà.
Cô mới từ bên trong đi ra, đối diện liền có một người quen đi đến bên này, Trì Bối sửng sốt kinh ngạc nhìn nam nhân uống say trước mặt, hô một câu: "Tần tổng?"
Tần Việt hơi giật mình, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, ngẩng đầu nhìn qua, trong ánh mắt mang theo chút cảm xúc nói không nên lời.
Giống như…… Có điểm khổ sở?
Trì Bối không biết như thế nào để hình dung, tóm lại cô nhìn thấy chính là như vậy.
Cô theo bản năng tới gần Tần Việt, càng tới gần càng phát hiện mùi rượu trên người Tần Việt thật sự rất nặng. Có khả năng người này đã uống say. Cô mím môi, giơ tay ở trước mặt anh quơ quơ: "Tần tổng, anh có thể nhận ra tôi là ai không?"
Tần Việt yên lặng nhìn cô vài giây. Trong nháy mắt, tay Trì Bối bị người trước mặt bắt lấy, giữ chặt.
"Em……"
Tần Việt duỗi tay, khi cô còn chưa kịp phòng ngừa đột nhiên kéo cô vào trong ngực, ấn xuống, không thể nhúc nhích nửa phần.
Trì Bối ngốc luôn rồi, vừa định đẩy anh ra, anh đã nghiêng nghiêng đầu, đem đầu dựa vào cổ cô, có độ ấm của nhàn nhạt của hơi thở ở đó, có chút hơi hơi ngứa. Làm tay cô mới vừa chuẩn bị đẩy anh ra lơ lửng giữa không trung rồi lại rơi xuống.