Chương 3: Cùng chung hoàn cảnhNgười đăng: adminNgày đăng 15-02-2021 17:37
Gió đêm rất lạnh, tuyết ở dưới chân cô đã bắt đầu tan chảy, mọi nơi xung quanh đều lạnh giá, nhưng điều đó cũng không lạnh bằng lòng của cô.
Quyên Tử ôm chặt bình giữ ấm vào trong ngực, bàn tay của cô nắm chặt bình giữ ấm, góc cạnh của bình giữ ấm làm cho tay cô chảy máu, nhưng cô vẫn tiếp tục cầm chặt bình giữ ấm trong tay.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể quên đi cảm giác đau đớn ở trong ngực.
Cô ngồi đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường cái không một bóng người, nước mắt của cô liên tục rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất lạnh băng.
Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong đầu cô hiện giờ là những kí ức đang quay chậm lại, trong đó là hình ảnh của cô và hắn_Thịnh Nhạc Dục.
Trong năm năm qua, Thịnh Nhạc Dục không cự tuyệt cũng không chịu thừa nhận là anh có tình cảm với cô.
Cho đến ngày hôm nay, Thịnh Nhạc Dục đã dùng hành động chứng minh cô biết.
Hắn và cô chỉ là người xa lạ mà thôi.
"Quyên Tử, tại sao cô lại ngu như vậy? Người như thế căn bản là không đáng để cô yêu, hắn không đáng!" Quyên Tử tự thôi miên chính mình, cô vừa nói xong thì nước mắt cô không ngừng rơi xuống, đều đó làm cho cô càng đau lòng hơn.
Bên tai vang lên tiếng nói trầm đục, ngẩng đầu lên cô phát hiện có người đang ngã sắp trước mặt mình.
Không đợi cô kịp phản ứng, người kia liền đứng lên: "Anh không thể đối xử với tôi như vậy." Người nọ lập tức vọt tới trước mặt người đàn ông, nắm cánh tay người đó.
"Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa." Người đàn ông mặc áo màu đen không nhịn được cau mày, ánh mắt lạnh lẻo ấy làm cho cô thấy cực kì quen thuộc, ánh mắt này rất giống với ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục?
Ha ha!
Lại một đôi nữa có cảnh ngộ rất giống với cô.
"Tôi dây dưa với cậu? Lúc đầu là ai dây dưa với ai? Bây giờ lại thành tôi quấn lấy anh?" Người vừa rồi ngã xuống lên tiếng chất vấn.
Người đàn ông mặt áo màu đen biến sắc: "Được, tôi xin lỗi cậu, bây giờ tôi muốn kết hôn , cậu đừng quấy rầy tôi nữa được không? Xem như tôi cầu xin cậu, chuyện của chúng ta đã qua rồi!"
"Anh muốn kết hôn? Ta không đồng ý, không đồng ý!" Cánh tay của người đàn ông mặt áo màu đen bị giữ chặt, anh làm như thế nào cũng không thoát ra được, anh liền động thù đánh người.
Người bị đánh ngây ngẩn cả người, anh không ý thức được rằng người đàn ông đó sẽ ra tay đánh anh.
"Anh đánh tôi?" Tiếng nói vang lên làm cho người nghe càng thêm bối rối.
"Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa!" Người đàn ông đẩy mạnh tay ra, người kia liền ngã kế bên chân Hà Quyên, sắc mặt của anh trắng bệch.
Anh ta?
Hai mắt Hà Quyên Trừng lớn tràn đầy kinh ngạc, là một người đàn ông?
Lúc này cô mới ý thức được, họ là một đôi đồng tính.
Cô lại liên tưởng đến sự kiện vừa rồi, cô đã hiểu được đại khái câu chuyện, hai người này quen nhau nhiều năm rồi, bây giờ người đàn ông mặt áo đen muốn kết hôn, người này không chịu, sự việc mới thành ra như thế này.
Đây là một câu chuyện cẩu huyết?
"Không được, ngày hôm nay anh phải nói rõ ràng với tôi, anh không thể đi." Người đàn ông la lớn tiếng, làm cho Hà Quyên nhíu mày.
Chờ, chờ một chút!
Ô tô?
Ô tô!
Vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông ngã xấp xuống lúc nãy muốn đuổi theo xe ô tô.
Cô không hề nghĩ ngợi gì, đứng dậy kéo anh lại, sức mạnh quá lớn, hai người cùng ngã xấp xuống đường.
Chiếc ô tô không có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy như bay, biến mất ngay chổ khúc cua.
Té xuống làm cho cô cảm thấy đau đau, tay của cô đụng vào nơi nào đó.
Đột nhiên mu bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẻo, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô nhìn lên thấy một khuôn mặt rất đẹp trai, đôi mắt anh hơi hồng hồng.
Quyên Tử bị dọa sợ, cô chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Trước kia cô đọc sách trong sách miêu tả người đàn ông cực kì đẹp trai, cô vẫn cảm thấy đó là nói xạo, nhưng khi cô gặp được người đàn ông này, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ –đầu độc người đây mà.
Trên đời này làm gì có người đàn ông nào đẹp như vậy, đây còn là người sao?
"Anh không sao chứ?" Quyên Tử hỏi.
"Không, không có việc gì..." Người đàn ông cố làm ra vẻ tươi cười, đáng tiếc không có thành công, hai mắt ngơ ngác nhìn phương xa, có si ngốc có quyến luyến.
"Tôi đưa anh về." Cô vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận.
Người đàn ông trước mặt này là một người xa lạ, lỡ như là người xấu thì làm sao bây giờ?
"Không cần." Người đàn ông nắm chặt quần áo của chính mình, "Tôi là người như vậy... Tôi sợ cô chê tôi dơ bẩn ..."
Nghe được lời anh nói, lòng cô liền cảm thấy chua xót, nước mắt cũng lăn dài.
Có phải ở trong mắt Thịnh Nhạc Dục, cô cũng giống như vậy hay không?
"Uhm..." Cô nghe anh hô lên, cô liền dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn anh đang ôm cánh tay chính mình, răng năng cắn chặt vào nhau.
"Đau sao? Tôi dẫn anh đi bệnh viện." Cô nhìn anh đồng tình, vội vàng đở cánh tay anh.
"Cô không chê tôi bẩn sao?" Người đàn ông lùi cánh tay về không cho cô đụng vào.
"Bẩn cái rắm, người đùa bởn tình cảm của người khác mới là bẩn." Cô nhìn thấy phản ứng của người đàn ông, liền nêu cao tinh thần chính nghĩa.
"Nhà anh ở chổ nào? Tôi đưa anh về!" Cô đã quên bản thân chính mình cũng bị thương, cô không cho người đàn ông cự tuyệt, lớn tiếng hỏi.
Trong mắt của người đàn ông hiện lên sự vui mừng, nói ra địa chỉ nhà mình.
Quyên Tử nghe xong, thấy nhà anh cũng không xa lắm, ban đêm không có người lái xe, cũng may nhà anh không có xa lắm.
Hai người giúp đở lẫn nhau chậm rãi đi trên đường.