logo
Chương 10 : Cô cô?Người đăng: adminNgày đăng 08-06-2021 02:24
Thiên Đấu đế quốc là một trong hai đại đế quốc trên đại lục Đấu La, bởi vậy không lí do gì mà Thiên Đấu thành – thủ đô của Thiên Đấu đế quốc lại không phồn hoa, náo nhiệt. Nơi đây mặc dù không dám nói chỉ toàn quý tộc, thượng lưu cư trú, nhưng có một căn nhà ở tuyệt đối là kẻ có tiền.
Lúc này, hai cha con Đường Hạo Đường Thanh Phong chính chậm rãi hướng về phía trung tâm hành tẩu. Chỉ thấy hai cha con tạo thành tổ hợp có chút kỳ quái. Mặc dù Đường Thanh Phong cũng là mặc áo vải, nhưng sau khi thức tỉnh huyết mạch bề ngoài thay đổi trở nên tuấn mỹ phi phàm, khí chất lại như thần tiên hạ phàm khiến người không chú ý cũng khó. Đặc biệt là hoàng thành đế đô, quý tộc khắp nơi cũng khó bì nổi khí chất của hắn.
Mà Đường Hạo vẫn như trước, bộ dáng nghèo đói, mất hồn như trước kia, đối với bề ngoài chính mình thuỷ chung chưa bao giờ tu sửa một chút nào. Nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện cặp mắt vàng mờ là tử tịch. Từ lúc vợ hắn qua đời, tâm Đường Hạo kỳ thật đã chết. Càng tiến gần trung tâm người qua lại càng đông đúc chỉ thấy lúc này Đường Hạo dừng bước lại trước một kiến trúc cao lớn nhất.
Đường Thanh Phong, hạ ý thức đi theo cha ánh mắt hướng kiến trúc trước mặt nhìn lại, đây là một toà tiểu lâu cao gần năm tầng. Cho dù là tại trong Thiên Đấu Thành, nơi này cũng được coi là kiến trúc rất cao. Chỗ ngồi tiểu lâu này làm cho người có cảm giác đầu tiên là thanh nhã.
Cả chỉnh thể kiến trúc hơi có vẻ cổ phác, trên biển chỉ có đơn giản hai chữ Nguyệt Hiên.
Tiến vào bên trong lui tới trong đó người đi đường cũng không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, người ra vào nơi này, đều là người quần áo đẹp đẽ quý giá hoặc là hạng người khí chất thật tốt. Nam nữ đều có.
"Ba ba? Đây là?" Đường Thanh Phong hỏi cha :
Đường Hạo lạnh nhạt nói "Đây sẽ là địa phương nơi tiến hành học tập lễ nghi, đọc sách. Đi, đi thôi, vào đi thôi."
Vừa nói, Đường Hạo dẫn bước hướng Nguyệt Hiên đi vào.
Hai người đi tới trước cửa lại bị ngăn cản lại. Hai hai gã thanh niên mặc áo xanh cản đường đi của họ. Hai gã thanh niên nhìn qua có chút anh tuấn, một thân sạch sẽ. Đều tự giơ một tay lên, ngăn cản đường đi hai người.
Thanh niên bên trái vẻ mặt bình tĩnh nói :"Xin lỗi, xin hai vị dừng bước, Nguyệt Hiên không tiếp đãi người quần áo không chỉnh tề. "
Đường Thanh Phong chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội, hắn dù gì không có quần áo mới nhưng cũng coi như gọn gàng sạch sẽ, đối phương đúng là đang nói Đường Hạo hắn cha đi. Rất tự nhiên từng bước tiến lên, Đường Thanh Phong nhìn về phía hắn cha. Đường Hạo dù gì cũng là Hạo Thiên Đấu La uy dũng hung mãnh sao có thể để kẻ tép riu khinh thường trước mặt con mình.
Một cỗ sát khí vô hình trong nháy mắt phun ra nuốt vào. Hai gã thanh niên giống như tiếp xúc với điện, ngã xuống. Lại nhìn Đường Hạo giống như là đang nhìn quái vật vậy, nhìn nhau hoảng sợ.
Đường Hạo liếc mắt Đường Thanh Phong một cái, người sau thè lưỡi cười cười, nhưng không có nói thêm cái gì, bước dài hướng bên trong đi tới.
....
Đi vào tầng một Nguyệt Hiên, đập vào mặt là một mùi nhàn nhạt thơm ngát.
Giống y hệt nguyên tác miêu tả Nguyệt Hiên tiểu cư.
Trên vách tường chỉ dùng gỗ hoàng dương hảo hạng để điêu khắc thành, tản ra nhàn nhạn mộc hương, trước hai tấm vách cao đạt ba thước là nhiều loại lan dị chủng phát tán hương thơm nhàn nhạt, chẳng qua chỉ là một bước vào Nguyệt Hiên nhưng cũng tựa hồ có thể hoàn toàn ngăn cách phiền nhiễu của bên ngoài. Tựa như đóa hoa sen gần bùn lại chẳng hôi tanh mùi bùn, Nguyệt Hiên như thế ngoại đào nguyên giữa chốn thị thành náo nhiệt, hối hả.
Vòng qua vách tường là thính đường rộng rãi. Trên mặt sàn gỗ, từng hàng gạch màu xám được xếp ngay ngắn dài một thước, toàn bộ chu vi xung quanh là do các bó củi chế luyện từ các chủng loại loại gỗ quý mà bài biện thành, chính diện mặt chính hé mở ra một trác án rộng rãi, phía sau là một thiếu nữ thanh tú mặc quần áo mộc mạc đứng, hai bên trác án đều có cầu thang gỗ lên lầu.
Chứng kiến cha con Đường Hạo, thiếu nữ này rõ ràng có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không rõ tại sao quần áo trông như Đường Hạo như vậy có thể đi vào.
Đuờng Hạo chậm rãi tiến lên, đi tới trước trác án, hướng tới thiếu nữ vóc người lớn nói: "Nói cho Nguyệt Hoa có cố nhân tới thăm. "
Thiếu nữ sửng sốt một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại :"Ngài là..."
Đường Hạo hai tay để ở phía sau, "Ngươi cứ nói với Nguyệt Hoa, khi trăng tròn không trọn vẹn, người chết mập mờ đến, nàng sẽ biết ta là ai. "Nhìn Đường Hạo một chút, lại nhìn bên cạnh Đường Hạo là Đường Thanh Phong, kinh vì thiên nhân, thiếu nữ sững sờ một lúc, nữ tự cảm giác thất lễ, thẹn gật đầu nói :"Xin ngài chờ." Nói xong, nàng rất nhanh theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu.
Thời gian không lâu, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống hơi có vẻ ồn ào. Nghe được âm thanh Đường Hạo không khỏi nhịn được nhíu mày.
Tổng cộng có bốn người từ trên lầu đi xuống. Trong đó có một người chính là một trong hai gã thanh niên đứng ở cửa trước. Trong ba gã còn lại, có một gã trung niên mặc trường sam màu tím, hai tên còn lại vóc người dài, gầy ốm, mặc áo lam, nhìn qua tuổi thì cùng với tử y nhân cầm đầu tương đương không sai biệt lắm.
Tử y trung niên ánh mắt rơi vào trên người Đường Hạo, rất tự nhiên toát ra một tia hiểm ác, đi xuống lầu lại nhìn xem người bên cạnh Đường Hạo là Đường Thanh Phong.
Thiếu nữ cao lớn lúc trước cũng theo sau xuống lầu, chỉ Đường Hạo, thấp giọng hướng tử y nhân nói: "Tổng quản, chính là hắn muốn tìm phu nhân. "
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Tử y nhân gật đầu, trên mặt không tự giác toát lên một vẻ ngạo nghễ, cũng không hoàn toàn xuống lầu, mà là đứng ở cầu thang vọng lại phía sau hai gã áo lam nói :" Nguyệt Hiên không tiếp khách, mời họ đi ra ngoài. "
Hai gã trung niên áo lam đi lên trước, bước xuống lầu tốc độ rất nhanh, nhưng không có làm cho người ta có cảm giác dồn dập, ngược lại lại rất có tiết tấu, mỗi một bước đi ra trên người họ hồn lực phát ra tăng cường vài phần, áp lực vô hình đập vào mặt mà đến.
Đường Hạo mắt hùm chợt nhíu, hơi vận dụng khí áp chặn lại. Đường Thanh Phong bên cạnh cũng không kém cạnh, lẳng lặng vận chuyển linh lực. Mặc dù nói hắn vừa tấn chức hồn sư nhưng linh lực thuộc tính há là hồn lực so sánh được. Linh lực so với đồng cấp có thể nói là toàn diện uy áp, lại thêm huyết mạch cao quý vững vàng chặn lại được.
Hai tên áo lam rất nhanh đi đến trước mặt cha con Đường Hạo, trước mặt người bên trái nói :"Mời rời khỏi nơi này. "
Đường Hạo lạnh nhạt nói :"Ta nếu không rời đi thì sao? "
Người áo lam mặt hướng lên trên thượng cấp, người được xưng là tổng quản kia, tử y nhân phất tay, "Còn phải ta dạy cho các ngươi nữa sao? Mời bọn họ rời đi. "
Hai gã áo lam nhất thời động thủ, phân biệt hai tay chụp vào cha con Đường Hạo.
Lần này Đường Hạo tức giận, hai lần bị người đánh mặt khinh thường trước mặt hài tử, hình tượng của hắn chẳng lẽ toàn quét rác sạch. Uy áp của Phong Hào Đấu La mặc dù không toàn diện xuất ra nhưng chỉ là vài tên hồn tông làm sao chống đỡ. Đồng thời khí tức mạnh mẽ lan tràn khắp Nguyệt Hiên, chấn động những nữ viên phục vụ không có hồn lực thất sắc, thân thể tại giữa cuộc chiến lui vào sau
Đứng mũi chịu sào chính là tử y trung niên nhân bị Đường Hạo cố ý nhắm vào ai kêu hắn mắt chó nhìn người.
Vầng sáng thản nhiên ba động. Trên người tử y nhân hồn lực chợt phóng thích sáu cái hồn hoàn lặng yên hiện ra. Quả nhiên hiển lộ ra thân phận hồn đế.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, sáu cái hồn hoàn luật động. Hắn cắn răng đỉnh lại uy áp của Đường Hạo, đồng thời trong lòng không khỏi đổ mồ hôi, hắn đây là đá trúng thiết bản rồi. Đối phương ít nhất là Hồn Thánh, thậm chí là Hồn Đấu La.
Cơ hồ cấp tốc không phải đợi, Tử y nhân giơ tay phải lên, một cây Đằng Mạn màu tím từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt tại xung quanh thân hắn bày ra một bình trướng màu tím.
Chính lúc này, âm thanh một người trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dừng tay."
Tử y nhân cùng Đường Thanh Phong hướng phía trên cầu thang đồng thời nhìn lại. Chỉ thấy một mỹ phụ ung dung xa hoa từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, phía sau nàng là hai cô gái xinh đẹp đi theo.
Chứng kiến mỹ phụ này, Đường Thanh Phong không khỏi có chút kinh ngạc, bởi hắn không nhìn ra tuổi thực tế của bà ta. Hắn biết đây là cô cô hắn Đường Nguyệt Hoa, theo lý mà nói cha hắn năm nay 30, cô cô sẽ không quá 30, thực tế mỹ phụ chỉ vừa 27 28 nhưng đôi mắt của nàng. Lại mang theo sáng suốt, cho thấy rành đời thế sự không quá hợp tuổi tác. Lại nhìn nhìn hắn cha, này đôi huynh muội quá trái ngược đi...
Trên người nàng, quần áo cung trang màu bạc hợp với thân thể, nếu như cho Đường Tam chính mình tự nhận thức về người so sánh cùng nàng, luận về khí chất, sợ rằng chỉ có Giáo Hoàng Vũ Hồn điện có khả năng so sánh với nhau.
Bất đồng chính là, trên người nàng cũng không có tạo ra áp lực, nhưng cao quý lại không chút thua kém. Hơn nữa, trên người phụ nữ này không có nửa phần hồn lực ba động, hiển nhiên cũng không phải hồn sư.
Đường Hạo cũng ngẩng đầu đồng dạng hướng mỹ phụ nhìn lại. Mỹ phụ chậm rãi xuống lầu, mỗi động tác của nàng đều ưu nhã tự nhiên, cũng không có nửa phần thất thố.
"Áo Đức tổng quản, chuyện gì xảy ra? "Mỹ phụ nhẹ giọng hỏi.
Tử y trung niên vội bước lên phía trước vài bước, một bên cẩn thận cảnh giác nhìn Đường Hạo bên này, một bên hướng mỹ phụ nói:"Ngài như thế nào lại xuống đây? "
Mỹ phụ ánh mắt xẹt qua trên người Đường Thanh Phong, thiếu niên này khiến nàng không khỏi bật lời khen, quá hoàn mỹ tựa khối mỹ ngọc không tì hết.
"Như thế nào mãnh liệt uy áp xuất hiện, làm ta như thế nào cảm giác không được tới? Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? Là vị nào cường giả giá lâm bản hiên "Câu nói cuối cùng của nàng hướng các thiếu nữ trong run sợ phía sau trác án mà hỏi.
Tại đây thì một màn kỳ dị xuất hiện, Đường Thanh Phong rõ ràng cảm giác được một tầng nhu hòa ba động từ trên trang cung mỹ phụ phóng thích đi ra, trên người nàng thả ra ba động ưu nhã tự nhiên, nhu hòa tựa như có thể vuốt ve hết thảy bi thương thế gian.
Nguyệt Hiên lâu một lần nữa tự nhiên trở nên thanh tịnh hơn.
Hảo kích động đây là hắn cô cô lĩnh vực đi. Kêu cái gì, à đúng rồi Quý Tộc Viên Hoàn. Đường Tam lúc trước chính là học xong một năm lễ thì học được cái này lĩnh vực.
Uy áp tan biến, vài thiếu nữ nhẹ thở phào, thiếu nữ cao gầy trước kia vội chạy đến bên người cung trang mỹ phụ nói nhỏ vài câu kể rõ đầu đuôi.
Khi mỹ phụ như vậy nghe đến năm chữ cố nhân chết mập mờ đến, thì nàng vốn trên người tản mát ra ba động cơ hồ trong nháy mắt bể tan tành, thân thể nàng kịch liệt run rẩy. Bước nhanh từ trên lầu đi xuống, động tác thậm chí có vẻ bối rối.
Vốn ưu nhã tự nhiên khí chất tại giờ khắc này hoàn toàn bị phá hư.
Tất cả Nguyệt Hiên mọi người đều sợ ngây người, bọn họ chưa bao giờ thấy phu nhân xuất hiện biểu hiện như vậy.
Mỹ phụ bước nhanh đi tới trước mặt Đường Hạo, cũng mặc kệ Đường Thanh Phong bên cạnh, hai tay rất nhanh nắm được bả vai Đường Hạo, trong hai mắt nàng, đã che kín bởi nước mắt :"Hạo, thật là huynh sao, huynh như thế nào ..."
Nhìn mỹ phụ, Đường Hạo than nhẹ một tiếng, "Nguyệt Hoa là ta. Nhận không ra sao? "Trên mặt Đường Hạo, Đường Thanh Phong thấy được một tia tự giễu.
Mỹ phụ môi run rẩy, nhanh chóng nhào vào trong lòng Đương Hạo, phóng thanh khóc lớn. Hai tay gắt gao ôm lấy Đường Hạo, tựa hồ phải đem chính thân thể mình dung nhập vào trong cơ thể Đường Hạo. Ưu nhã như nàng lúc này cư nhiên lại không để ý hình tượng chính mình.
Cái loại này ...hoàn toàn là tình cảm thổ lộ khóc rống lên, kẻ khác không khỏi hơi bị nghi ngờ.
Mọi người Nguyệt Hiên đều ngốc trệ, Đường Thanh Phong tỏ vẻ cảm thông, gia nhân cách nhật gặp nên là như vậy, hảo hâm mộ nhìn xem lão cha, trên mặt thần sắc ôn nhu lộ ra. Khó có thể tưởng tượng loại thần sắc lại cư nhiên gặp phải trên gương mặt cha.
Một lúc lâu, tiếng khóc mỹ phụ rốt cục thu lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thật sâu Đường Hạo một cái, lại quay đầu một bên nhìn về phía Đường Thanh Phong, "Hắn là? Con của ngươi và nàng?"
Đường Hạo yên lặng gật đầu, Nguyệt Hoa đứng dậy, lệ nhan mông lung, chuyển hướng Đường Thanh Phong, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Đường Thanh Phong.
Đường Thanh Phong hơi có chút không quen, cho dù là kiếp trước lẫn kiếp này ngoài ca ca (và anh hai) chưa từng có người khác chạm vào hắn, nâng niu hắn như vậy. Hơi hơi đỏ mặt trốn tránh.
Nguyệt Hoa môi mềm khẽ nhếch tựa không cốc u lan cười mắng, "Trốn cái gì, ta là cô cô của ngươi."
"A" Đường Thanh Phong giả vờ ngạc nhiên, ân tất nhiên phải giả vờ, đâu thể nào nói với cha hắn hắn sớm biết hắn có một vị cô cô đâu.
Đường Hạo quả nhiên hướng Đường Thanh Phong xác minh nói "Nàng thật là thân cô cô ngươi. "
Nguyệt Hoa tay lại vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Thanh Phong, Đường Nguyệt Hao mắt lại hồng lên "Ngươi lớn lên nhìn giống cha ngươi lúc tuổi còn trẻ, cũng như mụ mụ nguơi. "
Nghe một câu này, phòng tuyến nội tâm Đường Thanh Phong cũng hoàn toàn tan rã, đây là lần thứ hai hắn nghe người khác nói hắn giống mẫu thân, lần thứ nhất đương nhiên là từ cha nơi đó.
Mọi người Nguyệt Hiên lúc này ngây người, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, lão nhân trước mắt này nhìn qua dơ bẩn nghèo túng cư nhiên là huynh trưởng của phu nhân.
Xoay người, có chút oán trách nhìn về phía Đường Hạo, Nguyệt Hoa âm thanh tức giận nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi mới biết tới tìm ta sao? Đi theo ta lên lầu. "
Nói xong, Đường Nguyệt Hoa tay kéo bả vai Đường Thanh Phong, che chở như hệt vịt mẹ che chở vịt con, xoay người hướng trên lầu đi đến.
Đường Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn muội muội này nhưng hắn thần sắc lúc này nhiều năm nay khó gặp lúc buông lỏng.
Đi tới cửa thang lầu. Đường Nguyệt Hoa hướng tổng quản Áo Đức nói :"Vừa rồi các ngươi chứng kiến thảy chưa bao giờ phát sinh qua, chuyện này ngươi phụ trách. Hiểu được không? "
Áo Đức vội nói "Vâng phu nhân. "
Bàn tay Đường Nguyệt Hoa ấm áp, cũng rất mềm mại. Bị nàng nắm tay, Đường Thanh Phong tựa hồ biến thành đứa nhỏ, hắn ấm áp nghĩ đây chính là thân tình đi. Nàng mang theo cha con Đường Thanh Phong Đường Hạo đi lên tầng trên cùng của Nguyệt Hiên.
Vừa đi, Đường Nguyệt Hoa vừa lau khô nước mắt của mình, hướng Đường Thanh Phong hỏi "Hài tử, ngươi tên là gì? "
"Ta gọi Đường Thanh Phong."
Nguyệt Hiên đỉnh tầng là một cái thính đường thật lớn, bố trí so với tầng một càng thêm ưu nhã, cả tầng lầu đều tản ra hương thơm trầm mộc hương nhàn nhạt.
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói :"Đây là tầng không gian riêng tư của ta, không có ta cho phép. Bất kỳ người nào đo cũng không đi lên. Ngồi đi." Nàng đem Đường Thanh Phong ấn vào một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đường Hạo.
Lúc này nàng cùng Đường Hạo trò chuyện, một màn này tựa nguyên tác diễn ra, lại tựa hồ càng thêm sống động chân thật. Đường Thanh Phong có thể thấy rõ trong mắt cô cô có bao nhiêu bi thương, bao nhiêu lo lắng cho người ca ca vô tâm của nàng. Càng thấy sâu rõ sự bất đắc dĩ và mặc cảm tội lỗi của hắn cha. Hắn thầm phát thể sẽ trọng trấn Hạo Thiên Tông, thay Đường Hạo chuộc lỗi giúp hắn cha nhận tổ quy tông.
Đường Hạo lẳng lặng đứng nơi đó, bóng lưng nhìn qua như vậy cô tịch.
Đường Thanh Phong cũng đứng lên, nhìn về phía Nguyệt Hoa, "Cô cô, không nên bức ba ba nữa. Ba ba nợ tông môn, phận làm con đạo nên thay cha trả, ta cùng ca ca sẽ cố gắng báo thù."
"Ngươi ca ca?" Đường Nguyệt Hoa hỏi.
"Ân ta ca ca Đường Tam." Nghe đến "Tam" tự, Đường Nguyệt Hoa sững sờ nhìn lại Đường Hạo bất đắc dĩ thở dài.
"Đúng vậy, ta và A Ngân có được hai đứa con trai một đứa là Đường Tam, đứa còn lại là tiểu Phong. Đường Tam hắn đang ở Nặc Đinh thành đi học, hiện tại ta giao tiểu Phong lại nhờ muội chăm sóc dạy dỗ, hắn nói hắn muốn học lễ nghi, đọc sách. Ta phải trở về bảo hộ Tiểu Tam, mọi sự trong nhờ muội."
Nói xong, hắn trực tiếp hướng phía mặt ngoài đi đến.
Đường Nguyệt Hoa không kịp ngăn đón, chỉ thấy hắn đột nhiên biến mất.
Đường Nguyệt Hoa đứng ở nơi này, nước mắt không tiếng động chảy xuôi, hơn sáu năm gặp lại huynh trưởng, gặp mặt nhưng lại ngắn ngủi như vậy, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình tâm tính thiện lương rất thống khổ. Không phải bởi vì Đường Hạo rời đi, mà bởi vì thống khổ mà nhị ca phải thừa nhận.
Đường Thanh Phong không tiếng động đứng tại chỗ, cha để hắn lưu lại, hắn cũng chỉ lưu lại hảo hảo học tập mưu đồ sớm ngày báo thù để gia nhân có thể cùng ở cạnh nhau. Lẳng lặng đứng ở sau lưng Đường Nguyệt Hoa, cùng đợi.
Một lúc lâu sau.
Lau nước mắt trên mặt, Đường Nguyệt Hoa hai mắt cũng không có vì khóc mà sưng đỏ, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Đường Thanh Phong. "Cha ngươi có hay không nói chuyện của mẹ cho ngươi? "
Đường Thanh Phong yên lặng lắc đầu. "Người có khả năng nói cho ta biết không?"
Đường Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng, "Nếu hắn không nói cho ngươi, ta cũng không thể lắm miệng. Có lẽ, một năm sau, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả hết thảy. Ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi rất có tin tưởng. Nếu không, hắn sẽ không nói ngươi là hắn cấp cho tông môn một cái công đạo. Ngươi năm nay hẳn là sáu tuổi. "
Đường Thanh Phong dạ vâng.
Đường Nguyệt Hoa ánh mắt chước chước nhìn kỹ Đường Thanh Phong, "Tương lai trong một năm, ta sẽ dạy ngươi các loại lễ nghi quý tộc, âm nhạc, 5 năm còn lại ngươi có thể tự do tu luyện."
Đường Thanh Phong nghĩ lễ nghi quý tộc là thứ hắn muốn học, có câu nói như thế này Hoàng Quyền và Thần Quyền không thể cùng tồn tại. Võ Hồn Điện tự xem mình cao quý là sứ giả của thần, thực lực lại mạnh mẽ, hiệu triệu lực có thể khiến bất kỳ quốc gia nào sợ hãi, đồng thời chú ý hạn chế phát triển.
Đợi hắn học xong, tiếp xúc các dạng quý tộc, gia tăng quan hệ lặng lẽ lại nói thêm vài câu xích mích, nhìn bọn họ đấu đá nhau chẳng phải diệu thay.
Âm nhạc, đặc biệt là nhạc cụ cùng vũ đạo luôn luôn là đam mê, nguồn sống của hắn. Nhưng kiếp trước hắn mặt dù biết khiêu vài điệu gà mờ ra không nguyên tắc không hệ thống ra, còn lại đều chẳng có điều kiện học, khi đó anh trai mất cũng làm hắn suy sụp từ bỏ. Hiện tại có cơ hội đương nhiên sẽ học, hơn nữa còn là học cho tinh thông.
Đường Nguyệt Hoa thấy hắn vẻ mặt quyết tâm, háo hức cũng bất giác mỉm cười gật đầu.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
"Hiện tại cho ta thấy võ hồn của ngươi đi." Nàng mong chờ nhìn Đường Thanh Phong, nàng nhị ca cùng nhị tẩu đều thiên phú xuất sắc võ hồn mạnh mẽ, hy vọng tiểu Phong truyền thừa võ hồn từ họ, không nên biến thành phế võ hồn như nàng.
Lúc này trên tay trái tiểu Phong, võ hồn Bạch Nhài Vương Hoa phóng thích, khí chất của hắn càng thêm cao quý, hương hoa bao phủ khắp căn phòng, hơi có xu hướng trội hơn cả trầm mộc hương.
"Hảo, hảo hảo." Đường Nguyệt Hoa kích động hô liên tục ba thanh hảo, sau đó nhìn chầm chầm hắn tỏ vẻ hài lòng. Quả không hổ danh là con trai của Phong Hào đấu la trẻ nhất lịch sử và nàng ấy.
"Võ hồn của ngươi rất tốt, ngươi là một vị..." – "Ta là phụ trợ hệ trị liệu hồn sư."
"Trị liệu sao? Ân khá thích hợp với võ hồn của ngươi, yên tâm dù là một vị trị liệu hồn sư không có vũ lực ta cũng có cách giúp ngươi hảo hảo sinh tồn. Ngươi có biết ta hiện tại bao nhiêu cấp không?" Nàng hơi nghiền ngẫm sau đó mắt nhìn hắn, ý cười thần bí hỏi.
"Ta hiện tại chỉ có 9 cấp, ngay cả một vị hồn sư đến không phải. Ta võ hồn là biến dị, tất nhiên là biến dị theo chiều hướng không tốt thức tỉnh hồn lực chỉ có 2 cấp." Nàng có hơi chua xót nói.
"Nhưng cô cô người rõ ràng có khí tràng rất mạnh mà?" Đường Thanh Phong mượn lời Đường Tam trong nguyên tác nói.
"Ngươi nói lĩnh vực sao? Đó chính là năng lực ta muốn truyền dạy ngươi. Nói nôm na nó càng giống một loại khí chất thần thái, ta gọi nó là Quý Tộc Viên Hoàn. Tương lai một năm, ta sẽ dốc sức dạy ngươi cầm kỳ thư họa, các loại lễ nghĩa, để hun đúc khí chất cho ngươi." Nàng tự hào nói, nhìn tiểu Phong hết sức nuông chiều.
"Hảo, cô cô ta nghe ngươi là được!."
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.