logo
Chương 12-13: 12: Tỉnh Mộng2 - 13: Nhậm Chức(1)Người đăng: adminNgày đăng 20-04-2023 12:09
12: Tỉnh Mộng2
Mộng cảnh này thật sự là chân thực, dù bày biện thật là quái dị, nhưng người lại giống như trong trí nhớ.
Khổng Nhan nháy nháy mắt, Phùng ma ma vẫn ngồi ở chổ kia, nàng dứt khoát lại quay đầu nhìn qua đỉnh giường.
Từ vách núi cao như vậy ngã xuống như thế nào lại còn sống? Khả năng đây là nhân gian hồi ức của con người sau khi chết đi! Xuất hiện trong hồi ức cùng với Phùng ma ma là bởi vì Phùng ma ma là người làm bạn với nàng lâu nhất? Hay ông trời dùng những hồi ức Phùng ma ma đối xử tốt với nàng đến nói cho nàng biết sự việc Tưởng Mặc Chi không nên trách móc Phùng ma ma? Khổng Nhan không xác định nghĩ, lại có chút cảm giác mê man do bệnh, nàng mệt mỏi lười biếng nhắm mắt.
Thấy Khổng Nhan vẫn nhìn xem bà sững sờ, tiếp đó lại không nói tiếng nào nhìn lên đỉnh giường, bây giờ lại không ngờ giống như đã muốn hôn mê, khuôn mặt tĩnh mịch bình thản, không giống tiểu thư thường ngày có chút bướng bỉnh? Phùng ma ma trong lòng xiết chặt, chẳng lẽ bị sốt đến hồ đồ rồi? "Là chưa hết sốt?" Phùng ma ma sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chụp tay lên trán Khổng Nhan, mặt mày sốt ruột, "Đúng thật là đại phu nơi sơn dã làm sao có thể chữa bệnh!? Nhưng nơi hoang vu này tìm được một khách đi3m đã may mắn lắm rồi tìm đâu ra đại phu khác!?" Phùng ma ma gấp đến độ lập tức đứng lên.
Khổng Nhan lại bỗng nhiên mở mắt ra, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ bàn tay Phùng ma ma truyền đến, chân thực đến làm cho nàng không cách nào xem nhẹ...! "Đúng rồi, *Quán dịch sứ*của Giao Hà quán này là người dân địa phương, chắc cũng nên có chút nhân mạch!" Phùng ma ma ánh mắt sáng lên, nói liền đi ra ngoài.
(*: 馆驿使 một chức quan, công việc tuần tra giám sát dịch trạm) Khổng Nhan cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người, Giao Hà quán...!Giao Hà quán...!! Đây chẳng phải là trạm công quán duy nhất nàng từng ở trên đường theo cha nhậm chức sao? Ký ức xa xưa từng mảnh hiện về trong đầu óc, Khổng Nhan lên dây cót tinh thần ngồi dậy, trong thanh âm tràn đầy không thể tin được run rẩy:"Ma ma, hiện tại là lúc nào?" Khổng Nhan sinh đủ tháng, lại từ nhỏ tỉ mỉ nuôi dưỡng, quanh năm suốt tháng hiếm khi hắt hơi chứ nói tới ngã bệnh.
Nhưng lần này vừa vào khu vực phương bắc, đầu tiên là không quen khí hậu, chưa kịp lấy lại sức thì bị khí lạnh bức người nhiễm vào, dường như muốn bù vào quá khứ chưa bao giờ sinh bệnh, một lần nhiễm phong hàn này vừa phát sốt lại vừa hôn mê mà vẫn còn đang trên đường đi làm cả đám người lo lắng.
Phùng ma ma đứng mũi chịu sào, bình thường là người tám gió thổi tới cũng không ngã mà bây giờ thần hồn nát thần tính.
Lúc này, nhìn thấy Khổng Nhan có tinh thần hỏi chuyện, tuy toàn hỏi những chuyện không đâu nhưng cũng khiến người ta yên tâm không ít, Phùng ma ma liên thanh trả lời: “Sắp đến buổi trưa! Từ chiều hôm qua đến bây giờ, đã hôn mê một ngày một đêm rồi!” Buổi trưa...!Một ngày một đêm...!Thời gian hôn mê đều giống nhau như đúc...! Khổng Nhan nuốt xuống một ngụm nước bọt, có chút không lưu loát mà hỏi: "Ma ma, hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?" Thái độ hỏi ra câu này quá mức khác thường, Phùng ma ma trở lại bên giường ngồi xuống, xoa lên cái trán đầy mồ hôi của Khổng Nhan, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói cho ma ma biết." Khổng Nhan lắc đầu, bắt lấy tay Phùng ma ma, từng chữ nói ra trịnh trọng hỏi: "Hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?" Không biết Khổng Nhan vì sao khi không lại hỏi cái này, Phùng ma ma biết không thể hỏi vặn lại nàng, nàng ta chần chờ một chút nói: "Năm Nguyên Đức thứ mười bốn." Được câu trả lời xác định, suy nghĩ không dám tin trong lòng cũng được xác thực, Khổng Nhan giống như mất đi toàn bộ sức lực trực tiếp lăng lăng ngã xuống giường.
Phùng ma ma giật mình, thất thanh kêu lên: "Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy!?" Khổng Nhan không nói, chỉ vô thần nhìn qua nóc giường, trong lòng trong miệng đầy cay đắng.
Ông trời ơi, đây là mở ra trò đùa cho nàng a? Đã để nàng trùng sinh, nhưng vì cái gì khiến nàng trở lại mùa đông năm Nguyên Đức mười bốn.....
13: Nhậm Chức(1)
Nguyên Đức năm thứ mười bốn tháng chạp, là một mùa đông giá rét.
Đang trong lúc Trường An nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mười năm, biên giới phía Bắc đã đóng băng hàng nghìn dặm, cái lạnh tê tái.
Sắp tới cuối năm, từng nhóm từng nhóm nạn dân như trận tuyết đột ngột phủ xuống bắt đầu dọc theo đường ăn xin. Những người này tập trung đông đúc trước cửa các dịch trạm, công quán, những ngôi đền đổ nát ở ngoại thành bảy châu Lương, Cam, Túc, Qua, Sa, Y, Tây thuộc quản lý của Hà Tây
Từ khi vào mùa đông bọn họ liền bắt đầu ăn xin, bên trong châu thành có trọng binh trấn giữ không thể vào được, chỉ có thể cầm bát hướng người đi đường xin ăn. Biên giới phía Bắc nhiều con đường đều là đất đai cằn cỗi, sau một tháng thì không còn gì để tìm, rau dại, vỏ cây, rễ cỏ cũng đều bị ăn tận. Đúng lúc hết lương thực không viện trợ, không biết lại từ chỗ nào truyền đến tin tức, Hà Tây bảy châu đem cống phẩm hàng năm áp tải vào kinh thành, nạn dân như cào cào quét ngang đem cống phẩm cướp đến không còn một mảnh.
Hà Tây Tiết độ sứ Ngụy Quang Hùng không có hành động, đối với Hà Tây giám quân cả giận nói: "Ta thủ Hà Tây chỉ đánh Nhung Di, há có thể chĩa thương về phía dân!?"
Cơn mưa suốt đêm làm cho căn phòng dột nát, hai mươi tám phụ nữ trẻ em là gia quyến của quân binh Hà Tây bao vây phủ giám quân, yêu cầu triều đình gia tăng quân lương, áo bông qua mùa đông.
Ngôn ngữ bất hòa, tràng diện hỗn loạn, một bà lão sáu mươi cùng một đứa bé năm tuổi chết thảm ngoài cửa lớn phủ giám quân, máu tươi ba thước!
Con thứ ba của Ngụy Quang Hùng là Ngụy Trạm nghe được giận dữ, một mình xông vào phủ giám quân chém chết giám quân, phó sứ, phán quan một đám quan lại bảy người.
Chỉ là con trai của một Tiết độ sứ thế mà tư trảm mệnh quan triều đình, cỡ nào đại nghịch bất đạo!?Ngụy Quang Hùng không những không trị tội con trai hành hung, còn to tiếng dõng dạc thượng tấu triều đình, yêu cầu trừ thuế má và không trừ quân hưởng của Hà Tây! Nên biết Đại Chu đệ nhất phiên trấn Sông Sóc đều chỉ là trừ thuế má, quân hưởng, chính là tự cấp tự túc!
Tin tức truyền vào kinh thành, mãn triều văn võ tức giận.
Nhưng phiên trấn Hà Tây chính là Đại Chu một trong tứ đại phiên trấn, thuộc biên cương trọng trấn, bên ngoài kiềm hãm Nhung Di Thổ Phiên, bên trong lân cận phiên trấn Sông Sóc. Bây giờ, Sông Sóc chúng tướng an ổn mấy năm đang ngo ngoe muốn động, há có thể khiến Hà Tây trở thành dây dẫn nổ? Thêm nữa Hà Tây kỵ binh dũng mãnh, dân phong cường hãn, Ngụy gia tại Hà Tây căn cơ đã sâu, nếu như trừ đi Ngụy Quang Hùng*thế tập võng thế*vị trí tiết độ sứ, lại để cho Tiết độ sứ những phiên trấn còn lại của Đại Chu suy nghĩ thế nào?
(*: tước vị được truyền cho đời sau không hạn chế số lần, không bị giáng cấp)
Vậy cho nên, tốt hơn là trấn an.
Như thế, Hà Tây tân nhiệm giám quân là thế tất yếu trách nhiệm quan trọng. Mà Đại Chu giám quân từ trước tới nay là quan văn đảm nhiệm, thiên hạ văn sĩ lấy Khổng gia cầm đầu, như vậy vừa tới, cũng không quản sắp đến cuối năm, liền lệnh phụ thân lập tức đi nhậm chức!
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Nghĩ đến triều đình hành động vô năng, Khổng Nhan nhịn không được một trận thầm hận.
Nàng kiếp trước sở dĩ u cư am ni cô, rơi vào cảnh bị Tưởng Mặc Chi khinh bạc uổng mạng, cũng là bởi vì lần này theo cha nhậm chức.
Nhưng mà cũng may mắn như thế mới không gả cho Tưởng Mặc Chi cái mặt người dạ thú ngụy quân tử kia!
Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới nàng cùng Tưởng Mặc Chi có liên hệ với nhau, nàng liền nhịn không được buồn nôn! Thế nhưng là nàng cùng Tưởng Mặc Chi từ thuở nhỏ định hôn, muốn thoát khỏi chuyện hôn ước này đúng là không dễ.
Nhưng chuyện gấp trước mắt, là tránh bị Ngụy Quang Hùng nhi tử cứu, về phần cái khác chỉ có thể để về sau lại tính.
Khổng Nhan quyết định chủ ý, trong lòng bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phùng ma ma đang mặt đầy lo lắng.
Lọ lắng trên gương mặt không phải giả bộ, trong mắt trong lòng đều là sự quan tâm lo lắng cho nàng.
Vô luận như thế nào, Phùng ma ma hiện tại đối nàng là toàn tâm toàn ý, tại Mao Bình am việc kia...
Không muốn nghĩ tiếp nữa, Khổng Nhan hít một hơi thật sâu, hướng Phùng ma ma cười cười nói: "Ma ma, ta không sao, chỉ là có chút đói bụng." Một ngày không ăn gì, lại đổ một thân mồ hôi, dáng tươi cười không khỏi có chút suy yếu.
Phùng ma ma tâm tư tinh tế, nhìn ra được Khổng Nhan khác thường, một lúc thấy Khổng Nhan nhìn bà, đang muốn xem kỹ, nhưng nghe Khổng Nhan nói như vậy, đến cùng mọi sự vẫn lấy Khổng Nhan thân thể làm trọng, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, đau lòng nhìn thấy Khổng Nhan ốm yếu tươi cười nói: "Phòng bếp đã hầm cháo, đã gọi Bảo Châu đi lấy."
Lời này vừa nói, chỉ thấy một cái nha hoàn mặt tròn mắt to mang theo hàn khí tiến đến, có lẽ là bên ngoài hàn khí bức người, đi ra ngoài một chuyến chính là vừa dậm chân vừa xoa tay. Sau lưng còn dẫn theo một cái tiểu nha đầu cầm hộp cơm.
Không có tiểu thư u cư tại am ni cô, đại nha hoàn bên người không gả chồng, kiếp trước Bảo Châu cùng Anh tử đều một mực theo hầu ở bên người nàng.
Trải qua sinh tử, người cũng yên tĩnh xuống, nhìn những người quen thuộc bên cạnh, Khổng Nhan bất giác cười một tiếng.
Hết thảy còn không có phát sinh, nàng còn có cơ hội thay đổi càn khôn.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.