Chương 209: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(11)Người đăng: adminNgày đăng 29-01-2022 19:08
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Quân Hành Ý xoay người, đi xuống mặc quần áo lên, sau đó đạp một cước vào ghế.
"Trẫm bảo ngươi gác đêm là để ngươi đi ngủ sao?"
Người trên ghế ngẩng đầu, mơ mơ màng màng liếc hắn một cái, nhỏ giọng thì thào "Thế nhưng ta rất buồn ngủ."
Giọng nói tiểu cô nương mềm mại, mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ.
Trong lòng Quân Hành Ý hơi động một chút, sinh ra mấy phần không đành lòng.
Nhưng một giây sau, Quân Hành Ý lại đạp một cước vào ghế: "Mau đứng dậy."
Linh Quỳnh bước xuống ghế, chân có chút tê, vừa đứng lên là trực tiếp mềm nhũn, nàng theo bản năng túm lấy người bên cạnh.
Nhưng Quân Hành Ý tránh nhanh, Linh Quỳnh lắc lư một chút, lại ngã vào ghế.
Quân Hành Ý đột nhiên cúi người nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy của cô gái "Ngươi không sợ rơi đầu à?"
Bảo nàng gác đêm, nàng lại có thể đi ngủ rồi coi như xong.
Bây giờ lại còn làm loại động tác nhỏ này.
Lông mi Linh Quỳnh run rẩy, thần sắc toát ra mấy phần sợ hãi "Sợ nha."
Quân Hành Ý "Sợ mà lá gan ngươi còn lớn như thế!"
"Nếu ta nhát gan thì không rơi đầu sao?"
". . ."
. . .
Có lẽ tâm trạng Quân Hành Ý không tệ, vậy mà cho Linh Quỳnh ăn cơm cùng hắn.
Nhưng rất nhanh Linh Quỳnh liền biết chuyện không đơn giản như vậy.
Hai cô nương ở lại cung ngày hôm qua bị mang tới.
Hai người đều đang run rẩy, vừa nhìn thấy Quân Hành Ý liền trực tiếp quỳ bịch xuống, run rẩy hô vạn tuế.
Dường như cả đêm qua hai người đều không ngủ, sắc mặt trắng bệch, quầng thâm dưới mắt lộ rõ.
Linh Quỳnh bị giật mình, mờ mịt nhìn về phía Quân Hành Ý.
Mới sáng sớm mà con yêu đã muốn chơi loại trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ bốn người như thế này sao?
Gan lớn thế sao?
Quân Hành Ý tựa vào một bên "Không phải tối hôm qua ngươi nói muốn giải quyết các nàng sao? Trẫm cho ngươi cơ hội này."
Linh Quỳnh chỉ chỉ vào mình.
Quân Hành Ý: "Nơi này còn có người khác à?"
Linh Quỳnh chỉ vào vòng người "Bệ Hạ, đây không phải người sao?"
Quân Hành Ý: "Bọn họ không tính."
Tiểu Kim: ". . ." Cũng không phải lần đầu tiên không làm người.
Nội tâm hai cô nương quỳ trên mặt đất kinh ngạc, buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ta ngồi dùng bữa cùng Bệ Hạ?
Mấu chốt là Bệ Hạ còn cho nàng ta giải quyết các nàng. . .
Cái giải quyết này là có ý gì?
Linh Quỳnh: "Ngài muốn giải quyết như thế nào a?"
Quân Hành Ý: "Ngươi hỏi trẫm?"
Linh Quỳnh: "Bệ Hạ muốn kết quả nào?"
Quân Hành Ý: "Trẫm chỉ để ý đến kết quả cuối cùng có hài lòng hay không, những thứ khác tùy người."
Linh Quỳnh: ". . ."
Chuyện này khác gì cố tình gây sự đòi thuốc giải bách bệnh đâu!!
Mi nói yêu cầu cụ thể coi!
"Nếu bệ hạ không hài lòng thì sao?"
"Kết cục của bọn họ chính là của ngươi."
"Vậy nếu Bệ Hạ hài lòng, ta có được thưởng gì không?" Ba ba cũng không thể làm không công chứ?
"Không có."
Hai chữ tàn nhẫn đập nát nội tâm Linh Quỳnh một cách lạnh lùng.
Quân Hành Ý: "Đây là cơ hội bảo mệnh cho ngươi còn gì, ngươi còn dám nói điều kiện với trẫm? Ngươi có còn muốn cứu cái đầu ngươi hay không?"
Linh Quỳnh: ". . ." Ta có thể khắc kim bảo vệ đầu, sao không nghĩ tới chứ!!
. . .
Cả đêm Tần Thắng ngủ không được ngon, vừa đến thời gian tảo triều, lập tức liền tiến vào cung.
Còn có hai đại thần bị cướp con gái khác cũng lo lắng như Tần Thắng.
Thế nhưng mà đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Quân Hành Ý lên tảo triều.
Hắn bỏ các đại thần như vậy cũng không phải lần một lần hai, Lữ thái phó sai người đi hỏi Tiểu Kim, sau đó làm chủ nói mọi người giải tán.
Tần Thắng không còn cách nào, đành phải hồi phủ chờ tin tức.
Tần Dương thị và Tần Tĩnh Nghi cũng nghe thấy tin tức này.
"Nương, nàng sẽ không thật sự được Bệ Hạ sủng ái đúng không?" Nếu người này vào cung còn không phải biến thành nương nương sao
Tần Dương thị: " Lấy tính tình Bệ Hạ kia, nàng có thể sống hay không cũng khó nói."
Tần Tĩnh Nghi suy nghĩ kỹ một chút cũng thấy thế "May mắn lần này không phải con đi."
Nàng đã gặp qua vị Bệ Hạ kia.
Xét tướng mạo, Tần Tĩnh Nghi cảm thấy không ai có thể so sánh với Bệ Hạ.
Thế nhưng tính tình kia. . .
Nghe nói trước đó có một vị tiểu thư bị hắn đánh đến phế cả hai tay chỉ vì một chuyện nhỏ.
Bệ Hạ hung bạo với nữ nhân như vậy, ai dám thích?
Nói đến đây, Tần Dương thị cũng có chút nghĩ mà sợ.
May mắn lần này người tiến cung chính là nha đầu chết tiệt kia.
"Chúng ta cũng coi như trong cái rủi có cái may." Tần Dương thị nhìn nữ nhi của mình, vui mừng không thôi.
Tần Tĩnh Nghi: "Nếu nàng đắc tội bệ hạ có thể liên lụy đến chúng ta hay không?"
Tần Dương thị: ". . ."
Đạo lý có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, bọn họ vẫn hiểu.
Tâm trạng của hai mẹ con lại trở nên phức tạp.
Vừa muốn nàng đắc tội Bệ Hạ, lại không muốn nàng đắc tội Bệ Hạ.
"Đại tiểu thư đã về!"
Tần Dương thị và Tần Tĩnh Nghi liếc nhìn nhau, vậy mà còn có thể trở về?
Linh Quỳnh được rước về bằng liễn kiệu trong cung, không có trừng phạt, cũng không có ban thưởng, giống như chỉ ở trong cung một đêm và bình an ra ngoài.
Tần Thắng nhận được tin tức, lập tức chạy tới cửa.
"Con có phải chịu ấm ức hay không?"
Linh Quỳnh lắc đầu "Không có, Bệ Hạ đối xử với con rất tốt, còn đưa y phục mới cho con." Sản phẩm trong cung chính là khác biệt, cái cảm giác này cái chất liệu này. . .
Tần Thắng: ". . ."
Tần Thắng nghe thấy lời kia, tự động bổ não, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bệ Hạ đây là có ý gì?
Tần Thắng đương nhiên hi vọng người trở về, nhưng vấn đề bây giờ là vì sao bệ hạ lại trả lại người mình đã từng ăn.
Một cô nương chưa có gia đình bị như vậy thì sau này còn mặt mũi nào gặp người khác.
Tần Thắng thăm dò hỏi: "Bệ Hạ có nói cái gì không?"
"Không có." Linh Quỳnh có chút mệt mỏi, "Cha, con mệt mỏi quá, con có thể về phòng ngủ trước được không?"
Tần Thắng: ". . ."
Tần Thắng gọi người tới "Nhanh, đưa tiểu thư về phòng."
"Lão gia." Lúc Tần Dương thị tới, vừa khéo nhìn thấy Linh Quỳnh biến mất ở ngã rẽ, bày ra vẻ mặt lo lắng: "Tuyết Ca vẫn tốt chứ?"
Sắc mặt Tần Thắng tái xanh.
Tốt cái gì mà tốt.
Bệ Hạ thật quá đáng! !
Tần Thắng tự mình tưởng tượng ra một vở kịch lớn, khí thế hung hăng ra khỏi phủ, bỏ mặc Tần Dương thị ở đó.
Tần Dương thị: "? ? ?"
. . .
Hai canh giờ sau.
Tần Thắng về phủ với sắc mặt kỳ quái.
Hắn không thể đi vào cung, nhưng gặp được hai vị đại nhân đồng bệnh tương liên ở ngoài cửa cung .
Hai vị kia đại nhân kia đang dẫn người đem theo mấy cái rương, chuẩn bị đưa vào cung.
Còn hỏi hắn có phải cũng đi chuộc nữ nhi hay không.
Tần Thắng xém chút còn cho là mình nghe lầm.
Chỉ có nữ nhi của hắn được đưa ra khỏi cung, hai người khác còn bị giữ lại trong cung, chờ bọn họ đi chuộc.
"Tần tướng quân!"
"Tiểu Kim công công?"
Tiểu Kim dẫn một đám người xuất hiện bên ngoài phủ, phía sau hắn có không ít người, còn bưng theo mấy cái rương.
Tần Thắng nhìn mấy cái rương này khá quen. . .
"Tần tướng quân, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?" Tiểu Kim tiến lên hàn huyên cùng Tần Thắng.
"Vừa mới chuẩn bị hồi phủ." Tần Thắng bất động thanh sắc hỏi: "Tiểu Kim công công đây là?"
"Ôi, đây là đồ vật Bệ Hạ thưởng cho Tần tiểu thư." Tiểu Kim công công đưa tay "Nhanh, mang vào hết đi."
Tần Thắng: "? ? ?"
Tần Thắng kéo Tiểu Kim công công đến bên cạnh "Tiểu Kim công công có thể nói cho ta một chút, có chuyện gì xảy ra không?"
Tiểu Kim cũng không biết tại sao bệ hạ muốn giữ người lại.
Nhưng mà Bệ Hạ thường có những hành động kinh người, giống với những thích khách hư hư thực thực Bệ Hạ tìm đến trước kia. . . Cho nên Tiểu Kim cũng không thấy kỳ quái lắm.
Trải qua nhiều lần quá rồi thì không còn kỳ quái nha.
"Trong số ba vị tiểu thư được giữ lại, chỉ có mình Tần tiểu thư ngủ cùng phòng với bệ hạ."
Tần Thắng: ". . ." Xong.
"Nhưng mà Tần tướng quân yên tâm, Bệ Hạ chỉ cho Tần tiểu thư gác đêm, chưa xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bệ hạ đã hạ lệnh, chuyện này sẽ không có ai lan truyền lung tung."
Tần Thắng: "? ? ?"
Gác đêm?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~