Chương 213: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(15)Người đăng: adminNgày đăng 29-01-2022 19:08
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Sợ cái gì chứ?"
Người ta đã đồn rằng nàng là nữ nhân của Quân Hành Ý rồi.
Bây giờ chỉ gặp mặt mà thôi, còn sợ nói gì?
"......"
.....
Lần này đi chùa Bình An, Tần Dương thị không đến mà là Tần Tĩnh Nghi đến.
Tần Thắng bảo nàng ta đi theo lão phu nhân để sám hối, lão phu nhân cũng không hỏi vì sao, gọi những người kia dẫn Tần Tĩnh Nghi đến nơi thường lễ Phật.
Tần Thắng đợi ba ngày ở chùa Bình An, Linh Quỳnh lại đi gặp mặt lão phu nhân.
Tính tình lão phu nhân rất tốt, người cũng dễ ở chung, đối xử với ba đứa con của Tần Thắng đều không tồi, chuẩn bị sẵn lễ vật cho từng người.
Thế nhưng trước đây nguyên chủ chưa từng nhận được, chắc là bị Tần Dương thị lấy đi.
Lại nói Linh Quỳnh vẫn chưa gặp được đứa con trai của Tần Thắng.
"Không phải phụ thân ta còn có một người con trai sao, sao ta còn chưa từng gặp hắn?" Linh Quỳnh nghĩ một chút rồi hỏi.
"Tam công tử đang đi du học, nghe nói đầu xuân mới trở về." Thu Lan vẫn biết những chuyện này.
Du học?
Đó không phải là đi chơi sao?
"Thật tốt."
"Tiểu thư, cái gì tốt chứ?"
"Không có gì." Linh Quỳnh khoát khoát tay, thở dài rồi đi vào phòng.
Thu Lan: "...."
Không có gì thì tại sao tiểu thư lại thở dài?
Chẳng lẽ phải chịu ủy khuất ở chỗ lão phu nhân?
Thu Lan không dám đoán nhiều, cẩn thận đi vào hầu hạ.
Vì lý do tâm linh nên ở chùa Bình An thường xuyên có các vị quan to hiển quý từ kinh đô đến ở lại một thời gian, nên chùa Bình An đã nhiều lần được xây thêm.
Tổng thể hoàn cảnh ở đây cũng không tính là kém.
Thế nhưng Quân Hành Ý lại là người bước ra từ hoàng cung đến gạch trên mặt đất cũng được nạm vàng, chắc chắn nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt.
Linh Quỳnh thì dễ tính hơn, không soi mói như vậy.
.....
Hôm sau, Nhị phu nhân đến rủ Linh Quỳnh tới Tiểu Phật Đường.
Dù sao cũng là nữ quyến, có một một tiểu phật đường cách chùa Bình An không xa chuyên giành cho nữ quyến.
Lúc Linh Quỳnh đi đến thì Tần Tĩnh Nghi đã ở đó.
Vẻ mặt Tần Tĩnh Nghi rất khó coi, rõ ràng đang không vui.
Linh Quỳnh ngồi xuống xếp bằng bên cạnh, nhận lấy tiểu mõ do tiểu hòa thượng đưa cho, lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn"
Tuổi của tiểu hòa thượng cũng không lớn, có chút xấu hổ: "Thí chủ không cần khách khí."
Tiểu hòa thượng nhanh chóng chạy đi.
"Ngươi thật đúng là không kén chọn a." Tần Tĩnh Nghi ở bên cạnh âm dương quái khí: "Ngay cả tiểu hòa thượng cũng không buông tha."
Linh Quỳnh liếc nàng ta một cái, giọng nói ngọt ngào nhưng có chút lạnh: "Phật tổ ở trước mặt, nói chuyện cẩn thận."
Tần Tĩnh Nghi: "....."
Tần Tĩnh Nghi nhìn xung quanh, thấy Nhị phu nhân đã đi xa, nàng ta ném tiểu mõ trong tay đi: "Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi đã làm gì ta?"
"Ta có thể làm gì ngươi?"
"......"
Ngày đó nàng ta không hiểu sao lại tới nhận sai với Tần Thắng.
Chờ lúc nàng ta tỉnh táo lại, đã bị phạt quỳ gối ở bên ngoài.
Điều kỳ quái nhất là nàng mơ hồ không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó... không biết tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy.
Ngày đó lúc nàng ta trở về, cũng chỉ có gặp mỗi Linh Quỳnh.
Chắc chắn nàng không có khả năng nhận sai.
Cho nên chỉ có thể là nữ nhân này...
"Ngươi biết ta đang nói gì mà." Tần Tĩnh Nghi cắn răng: "Có phải ngươi sử dụng vu thuật gì hay không."
Đây là điều duy nhất nàng ta có thể nghĩ tới.
"Muội muội, Phật tổ ở trên cao, ngươi không nên nói bậy." Linh Quỳnh cầm mõ lên, chắp tay và cúi đầu hướng về phía Phật tổ: "Ta vô cùng trong sáng vô tội, cũng sẽ không sử dụng vu thuật gì."
Giọng nói Tần Tĩnh Nghi cao lên: "Ngươi bớt ở đây...."
"Thí chủ, xin đừng gây ồn ào." Có người tới nhắc nhở Tần Tĩnh Nghi.
Tần Tĩnh Nghi: "....."
Cũng không phải chỉ có một mình nàng ta nói chuyện, dựa vào cái gì mà chỉ nhắc nhở nàng ta.
Tần Tĩnh Nghi vừa định chỉ Linh Quỳnh, nhưng khi quay đầu lại Linh Quỳnh đã từ từ nhắm hai mắt lại, đang gõ mõ.
"....."
Đáy lòng Tần Tĩnh Nghi giống như có một vạn con ngựa cỏ chạy qua.
....
Từ trong phật đường đi ra, Tần Tĩnh Nghi ngăn Linh Quỳnh lại ở một nơi hẻo lánh.
"Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngày đó rốt cuộc ngươi đã làm gì ta." Nàng ta mà không biết rõ được chuyện này thì trong lòng không thoải mái.
"....."
Có làm gì đâu!
Biết cũng không có lợi gì cho ngươi.
Tần Tĩnh Nghi: "Không phải ngươi biết yêu thuật chứ?"
Linh Quỳnh vô cùng thản nhiên nói: "Đa tạ muội muội coi trọng ta như vậy, chờ ta học được, ngươi sẽ là người đầu tiên được thử."
Tần Tĩnh Nghi: "....."
Dư quang Linh Quỳnh đảo ra phía sau, ánh mắt sáng ngời, Tần Tĩnh Nghi bị sư thay đổi sắc mặt của nàng dọa cho nhảy dựng, còn tưởng nàng muốn làm gì mình.
Kết quả phát hiện nàng ta đang nhìn phía sau.
Linh Quỳnh giơ tay vẫy vẫy: "Bệ hạ!"
Quân Hành Ý đi theo một hòa thượng, nghe thấy giọng nói, dừng chân một chút, nhìn về hướng Linh Quỳnh.
Tần Tĩnh Nghi: "...."
Sao bệ hạ lại ở chỗ này!!
Tần Tĩnh Nghi vô cùng sợ Quân Hành Ý.
....Tuy rằng nàng ta cũng chỉ mới gặp người có vài lần
Tần Tĩnh Nghi nhanh chóng hành lễ: "Thần nữ bái kiến bệ hạ."
Quân Hành Ý phất tay, ý để hòa thượng kia đi trước, hắn đứng ở chỗ cao hơn một chút, dựa vào lan can, liếc nhìn người phía dưới.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn hỏi.
Tần Tĩnh Nghi vẫn còn giữ nguyên tư thế hành lễ, Quân Hành Ý không cho nàng ta đứng lên, cũng không nói chuyện với nàng ta.
Tần Tĩnh Nghi nhìn thấy trong tầm mắt có làn váy thoảng bay qua.
Bởi vì kinh ngạc, nàng ta ngẩng đầu thật nhanh lên nhìn thứ vừa lướt qua.
Linh Quỳnh xách theo váy, giẫm bậc thang đi lên, áo choàng phía sau tung lên, giống như muốn giương cánh bay cao.
Tần Tĩnh Nghi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Sao nàng ta lại vô lễ như vậy!
Đã không hành lễ, còn dám chạy tới chỗ bệ hạ!
Linh Quỳnh chạy lên, buông váy ra, quy củ đứng lại: "Cầu phúc để thần linh ban phước cho bệ hạ nha!"
Quân Hành Ý hừ một tiếng từ trong mũi: "Phù hộ cho trẫm chết sớm một chút sao?"
Linh Quỳnh đứng sát lại một chút: "Phù hộ cho bệ hạ nhanh đến cưới ta."
"...." Đầu ngón tay Quân Hành Ý đẩy vào trán nàng: "Ngươi nằm mơ à? Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi trẫm đến cưới?"
"Khuôn mặt này của ta không xinh đẹp sao?" Dựa vào sắc đẹp để thượng vị, không được à?!
"....."
Đối diện với khuôn mặt này, Quân Hành Ý không nói được chữ không xinh đẹp.
Quân Hành Ý gập ngón tay gõ vào đầu nàng, nghiêm mặt nói: " Chú ý nói chuyện chừng mực đi, nếu có lần sau, cẩn thận đầu của ngươi."
....
Hai chân Tần Tĩnh Nghi cũng đã run lên, nhưng mà người ở bên kia không để nàng ta đứng dậy.
Hai người đứng rất gần nhau, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, nàng ta căn bản không thể nghe thấy.
Nhìn theo hướng của Tần Tĩnh Nghi, hai người có vẻ rất mập mờ.
Trên thực tế vẻ mặt của Quân Hành Ý có chút lạnh nhạt, thậm chí có chút dọa người, thế nhưng bị Linh Quỳnh chặn mất, cho nên Tần Tĩnh Nghi không nhìn thấy.
Tư thế Quân Hành Ý dựa vào lan can thay đổi, hình như hắn chuẩn bị đi.
Đi được hai bước mới nhớ còn có người, hắn nâng ngón tay chỉ Tần Tĩnh Nghi: "Ngươi quỳ ở đây đi."
Tần Tĩnh Nghi: "???"
Linh Quỳnh đồng cảm cho muội muội mình một giây, sau đó vô cùng vui vẻ đi theo Quân Hành Ý.
Nhị phu nhân nhìn thấy Tần Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, quan tâm hỏi: "Nhị tiểu thư, ngươi quỳ ở đây làm gì?"
"Tránh ra!"
Tần Tĩnh Nghi hét lớn một tiếng.
"Không cần hồ ly tinh như bà giả vờ thương hại ta."
Biểu tỉnh trên mặt Nhị phu nhân hơi thay đổi, trên gương mặt trang điểm tinh xảo lộ ra nụ cười gượng gạo.
Hai nha hoàn đỡ bà ta đứng dậy: "Nhị tiểu thư, tốt xấu gì ta cũng là Nhị phu nhân trong phủ, ngươi nói như vậy có phải có chút quá đáng không?"
"Ta nói gì sai sao? Bà vốn là dùng thủ đoạn quyến rũ phụ thân để vào phủ, bà không phải hồ ly tinh thì là gì?"
"Thôi." Nhị phu nhân cũng không muốn so đo với Tần Tĩnh Nghi, thở dài, dẫn theo nha hoàn rời đi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~