Chương 7: 7: Dọn Sạch Kho Kẻ Địch 2Người đăng: adminNgày đăng 26-12-2023 12:10
Gian phòng ngầm cuối cùng, toàn bộ đều là long bào, long mão, phượng bào, phượng quan, lần nữa chứng thực suy đoán của Tử Ngọc.
Tử Ngọc vung tay lên, toàn bộ những thứ này đều tiến vào hầu bao của nàng, vốn còn định lẻn vào sân của Nhị phu nhân gì đó, dùng một đao giải quyết.
Nhưng sau khi nhìn thấu bí mật của Hầu phủ, Tử Ngọc thay đổi chủ ý, mục tiêu thứ hai của nàng là thư phòng An Quốc Hầu.
Cả Hầu phủ bị mê dược mạnh khống chế, phủ đầy tiếng ngáy, Tử Ngọc một đường không trở ngại xông lên.
Quét ngang chủ viện và thư phòng, một mảnh giấy cũng không để lại, tìm được mật thất đằng sau vách tường.
Sổ sách, thư từ, danh mục quà tặng qua lại với quan viên các phủ.
Trên tường có một bản đồ lớn của Bạch Vân quốc, các quốc gia và địa hình xung quanh đều được miêu tả chi tiết.
"Rốt cục cũng gặp được một thứ hữu dụng, cám ơn lão tặc!"
Tử Ngọc dọn sạch thư phòng, cũng không tiếp tục đi thu thập vật phẩm ở các chủ viện, mà đi thẳng đến dược phòng, phòng bếp của Hầu phủ.
Sau khi ngửi mùi tìm được dược phòng, càn quét không còn miếng giáp nào, ngay cả hoa nở trong hoa viên cũng bị thuận tay nhổ vài cây.
Phòng bếp lớn với gần ba trăm bao tải gạo mì dầu, một nửa gian phòng chứa đừng trà đường tương dấm cùng với các loại gia vị hoa quả khô.
Nửa gian phòng kia là nồi niêu chum vại, tất cả đều được thu gom, ngay cả củi và xẻng cũng không buông tha.
Mắt thấy đã không còn sớm, Tử Ngọc liền tung người biến mất khỏi phủ An Quốc Hầu, lúc đi còn c ắm vào một cây thương sắt trên bảng hiệu đại môn.
Cán thương treo long bào, phượng phục, trên mặt đất bày mấy cái rương lớn chứa sổ sách, thư tín.
Tử Ngọc nhảy lên nóc nhà, dẫn binh mã tuần thành tới phủ An Quốc Hầu, mắt thấy bọn họ phát hiện vật bẩn liền vội vàng bẩm báo mới rời đi.
…
Cổng phía bắc, căn nhà quỷ âm trầm vang lên tiếng kêu cọt kẹt!
Thiếu nữ mặc đồ tang có chút bẩn lưng đeo sọt, khe sọt lộ ra một đôi mắt ngây thơ.
Tử Ngọc kéo cái giá xe kêu kẽo kẹt rời khỏi căn nhà, là người đầu tiên xếp hàng ở cổng phía Bắc.
"Hắc, tiểu nha đầu ngươi kéo theo người nào, sao lại thối như vậy!" Binh lính trực đêm cửa thành che mũi lại, né tránh hỏi.
"Binh gia, đây là cha nương ta -- Mai Thương của dược đường Tế Dân cùng phu nhân, dân nữ mang bọn họ về quê an táng.
Bất đắc dĩ mới phải làm bẩn mũi binh gia, kính xin ngài châm chước mở cửa thành, làm phiền binh gia ngài!" Tử Ngọc cúi đầu cung kính nói.
Người đi đường phía sau lục tục chạy tới cách Tử Ngọc hai mét, nghe thấy được đều đồng tình lắc đầu.
"Binh gia châm chước một chút đi, Mai đại phu cả đời giúp người làm chuyện tốt, y thuật rất tốt lại thích làm việc thiện.
"
Chỉ là người tốt không sống lâu, chết không minh bạch, lại không có ai có thể giải oan cho hắn.
Một lão phu tử từ trên xe ngựa thò đầu ra nói.
"Binh gia, giúp người cũng là giúp mình, mọi người đều là người có phụ mẫu trong nhà.
" Một thanh niên thư sinh cả gan khuyên bảo.
Trong lòng mọi người xúc động, cũng biết rõ phủ An Quốc Hầu ở Vân Đô là cái dạng gì.
Binh sĩ canh giữ cửa thành tin tức linh thông, sớm đã nghe thấy được việc này, ngẩng đầu nhìn lại thấy cũng đã gần đến giờ, cũng không để bụng mà mở cửa thành sớm một chút.
"Ầm… ầm!" Cửa thành nặng nề dưới sự hợp lực của bốn binh sĩ được đẩy ra, Tử Ngọc kéo xe đi qua.
"Mai cô nương, sau này đừng quay về Vân Đô nữa!" Binh sĩ hỏi nhỏ giọng nói.
"Tạ binh gia nhắc nhở!"
Người xếp hàng vào thành ngửi thấy mùi hôi thối, nhao nhao né tránh, chiếc xe rách nát ở trong ánh mắt mọi người dần dần ẩn vào bóng tối trước bình minh.
"Đóng cửa, đóng cửa, phía trên có lệnh tất cả không được ra vào, nếu không xử trí như nghịch tặc!"
Một mình một ngựa chạy như bay đến, binh sĩ phất cờ đỏ cao giọng quát to, cửa thành chậm rãi đóng lại ngăn cách tầm mắt kinh hoàng ở trong và ngoài.