Chương 1Người đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 11:39
“Để tớ chụp hình Thương Tấn??? Nằm mơ!” Diệp Chu vỗ bàn, lộ vẻ kiên quyết thà chết chứ không chịu khuất phục, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội thương lượng.
“Cậu chắc chắn!” Tô Ngâm mở album ảnh trong điện thoại lên quơ quơ, trên ảnh là một nam sinh thanh tú đang nhìn về phía ống kính cười xấu hổ. “Hình giống vậy, tớ có không ít đâu.”
Diệp Chu kiềm chế không để bản thân nhìn về phía di động của Tô Ngâm, nói: “Vẫn không được!”
“Một tấm của Thương Tấn đổi một tấm của Đường Đông Đông.” Tô Ngâm tiếp tục dụ dỗ. “Bên cạnh đó tớ có thể cung cấp sở thích của Đường Đông Đông cho cậu, cậu cũng biết, tớ là bạn thân của Đường Đông Đông, cái khác không dám nói, đối với con người Đường Đông Đông, tớ lại rõ như lòng bàn tay.”
Cán cân trong lòng Diệp Chu không ngừng nghiêng ngả. Cám dỗ của Tô Ngâm rất lớn, cậu thầm mến Đường Đông Đông mấy tháng, nhưng vì đối phương ở ngoài trường nên cậu vẫn luôn không tìm được cơ hội đi tìm hiểu. Nhưng Thương Tấn… cậu thật sự vô cùng ghét Thương Tấn! Cái chuyện Thương Tấn vượt qua cậu đó! Đáng giận nhất là cậu và Thương Tấn lại là bạn cùng lớp, điều này khiến Diệp Chu luôn có một loại cảm giác bức bối trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng.
“Rốt cuộc Thương Tấn này có gì tốt?” Diệp Chu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tô Ngâm kinh ngạc nhìn cậu như là cậu vừa hỏi một vấn đề tầm thường cỡ nào: “Thương Tấn có điểm nào không tốt sao? Hạng nhất khóa chúng ta, các cuộc tranh tài đều đạt hạng nhất, một điểm vô cùng quan trọng nữa là bộ dạng cậu ấy vô cùng đẹp trai! Chỉ cái mặt đã là chính nghĩa của thế giới, cậu ấy là một người đáng quý lại khó tồn tại cỡ nào. Cậu biết không, mỗi lần tớ đi bên cạnh cậu ấy, chỉ dám híp mắt để đi, chỉ sợ bị đôi mắt sâu thẳm ấy hút vào
Không được! Không thể nói nữa, nói về cậu ấy thêm chút nữa, trái tim tớ lại đập thình thịch, nam thần ơi, cậu nhanh quen bạn gái đi! Nếu không đứng trước bản mẫu này, tớ thật sự không thể tìm được bạn trai.” Như là nghĩ đến cảnh tượng Thương Tấn quen bạn gái, Tô Ngâm lập tức lắc đầu một cái, nói. “Không được, nam thần vẫn nên độc thân đi, tớ thật sự không thể nào tưởng tượng được kiểu nữ sinh nào có thể xứng với cậu ấy, a a a a, thật ghen tị với bạn gái tương lai của cậu ấy!”
Diệp Chu chà xát da gà nổi đầy tay, liếc cô một cái, nói: “Thành tích tốt, dáng người tốt cũng không chỉ có một mình Thương Tấn.”
Tô Ngâm còn đang đắm chìm trong tâm tình kích động, nghe thấy lời này thì không hài lòng. “Còn có ai?”
Diệp Chu hất cằm, đầy kiêu ngạo nói: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
“Ở phía xa…” Tô Ngâm xoay tầm mắt một vòng, cuối cùng như chán ghét nhìn Diệp Chu, hoài nghi nói: “Cậu??”
Diệp Chu bất mãn: “Cái giọng của cậu là sao chứ?”
“Cậu hả…” Tô Ngâm quan sát cậu từ trên xuống một phen, châm chước từ ngữ nói: “Bộ dạng cũng đủ đẹp trai, thành tích cũng được, nhưng có cảm giác kém một chút, như là khi tớ đi bên cạnh cậu có thể không thèm để ý làm ra mấy hành động buồn cười, nhưng lại hoàn toàn không dám làm thế trước mặt Thương Tấn! Cái từ đó gọi là gì nhỉ… đúng! Cảm giác gần mặt đất! Cậu quá gần với mặt đất, mà Thương Tấn không giống vậy, cậu ấy như là mặt trời, hoàn toàn khiến người ngước nhìn!”
Một điểm này không cần Tô Ngâm nói, Diệp Chu cũng cảm giác được đãi ngộ khác biệt người khác dành cho bọn họ. Đều là trai đẹp như nhau, mọi người có thể tức giận cười đùa ầm ĩ với cậu, hoàn toàn không nể mặt. Còn đối với Thương Tấn, đối phương như vị thần trang nghiêm cao không thể chạm, bình thường đứng nói chuyện trước mặt cậu ta cũng không dám này nọ.
Mà hiện tại, để cậu đi chụp hình Thương Tấn, cái người cậu luôn cho rằng là tử địch, cái này là hành động kém người một bậc, đơn giản là sự sỉ nhục trần trụi!
Diệp Chu cậu đây đường đường là một nam tử hán có thể đồng ý không?
Diệp Chu vỗ bàn, hùng hồn nói: “Được! Chụp thì chụp, đại trường phu biết co biết dãn! Cậu chuẩn bị hình của Đường Đông Đông cho tớ! Có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu!”
Diệp Chu cao ngạo ngẩng cao đầu, ôm sách, mang vẻ mặt thấy chết không sờn đi vào phòng học.
Vừa mở cửa bước vào đã thấy nhân vật chính trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Thương Tấn, anh tựa lưng vào ghế ngồi thờ ơ xem di động, sách vở sạch sẽ đặt trên bàn, mới tinh không có một nếp nhăn. Diệp Chu lướt qua người anh thì đối phương còn không thèm bố thí cho cả một ánh mắt.
Diệp Chu hừ một tiếng, thầm nghĩ: Giả cho ai nhìn? Bình thường thì tỏ vẻ ta đây không thèm học, mỗi lần thi lại đứng đầu, bản thân còn bị hình ảnh không nghiêm túc này của cậu ta gạt mấy lần, mỗi khi cảm thấy có thể vượt qua đối phương, cuối cùng lại bị cậu ta cho một kích nặng nề.
Vừa nghĩ phải chụp loại người dối trá này, Diệp Chu vô cùng tức giận, thật là một sự sỉ nhục điển hình!
“Diệp Chu, nhanh qua đây!” Đứng thứ năm, bạn cùng phòng của Diệp Chu, Từ Dương Quân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Cậu đi làm gì thế, về muộn như vậy?”
“Gặp một người bạn, trò chuyện mấy câu.” Diệp Chu đi qua sau lưng Từ Dương Quân đến chỗ trống bên trong, bình thường bọn họ đi học đều là bốn người một hàng, sau khi Diệp Chu đi vào, bạn cùng bàn bên trái kiêm bạn cùng phòng Chu Văn Đạo cũng ngẩng đầu lên, cười nói. “Trong trường này có ai không phải bạn cậu?”
“Nói nhảm, toàn trường nhiều người như vậy, tớ cũng không biết hết được.” Diệp Chu cầm điện thoại di động, liếc nhìn vị trí của Thương Tấn, vừa vặn có thể chụp được hình Thương Tấn từ khe hở giữa hai chỗ ngồi, cho dù trong lòng cậu không muốn, nhưng nếu là chuyện đã đồng ý với người khác, sẽ phải nói được làm được.
Nhân lúc hai người bên cạnh không chú ý, Diệp Chu lặng lẽ chụp mấy tấm, sau khi chụp xong, cậu nhìn hình Thương Tấn trong di động, vẻ mặt chán ghét, thật sự không nhịn được dùng ngón tay đâm lên người trong hình mấy cái, như là làm như vậy thì có thể thật sự chọc lên mặt Thương Tấn.
Chuông tan học vang lên, Diệp Chu thấy Thương Tấn không di chuyển, lập tức tìm cớ đuổi bạn cùng phòng của mình về trước, bản thân lặng lẽ chuyển lên bị trí hàng trước, làm bộ như chơi điện thoại nằm úp sấp trên bàn, thật ra thì đã mở ứng dụng chụp hình của điện thoại, quay về phía Thương Tấn chụp mấy tấm.
Mấy ngày liên tiếp, Diệp Chu thông qua khe hở chụp một loạt ảnh của Thương Tấn, thậm chí còn có mấy lần theo đuôi Thương Tấn, hoàn toàn là kiểu cuồng theo dõi.
Cuối cùng cũng tới thứ năm, album ảnh của Diệp Chu đã bị mặt của Thương Tấn chiếm hết, đối với hình của Thương Tấn, cậu cũng có thể từ dùng mọi cách cũng không thuận mắt cho đến bình tĩnh chống đỡ.
Ngày mai là thời gian hẹn gặp mặt với Tô Ngâm, Diệp Chu dùng ngón tay tùy ý gõ màn hình di động, chờ đến lúc lấy được hình của Đường Đông Đông, cậu nhất định phải xử lý đống hình này! Chỉ xóa sạch hình như quá tiện nghi cho Thương Tấn, nếu không thì dùng ứng dụng chỉnh sửa một chút cũng không tệ. Diệp Chu không ngừng tưởng tượng một vài chuyện không giới hạn, đột nhiên trong phòng học truyền tới tiếng hét kinh hãi
Diệp Chi ngẩng đầu, trước mắt như có tia sáng lướt qua.
Dù Diệp Chu không thích Thương Tấn nhưng cậu không thể không thừa nhận, Thương Tấn tối nay, là người bắt mắt nhất.
Có lẽ là vì có khuôn mặt phóng khoáng, lối ăn mặc của Thương Tấn vô cùng tùy ý. Nhưng tùy ý này hoàn toàn không phải tùy tiện! Từ khi Diệp Chu biết Thương Tấn tới nay, cậu chưa từng thấy anh mặc mấy loại quần áo có thể biểu diễn bắp thịt, về điểm này, Diệp Chu u ám nghĩ, nhất định Thương Tấn là tên chỉ có mặt cho nên chưa bao giờ dám thể hiện dáng người của mình trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay Thương Tấn không giống trước, cổ áo sơ mi hoàn toàn rộng mở, có thể thấy bắp thịt loáng thoáng dưới lớp quần áo, sợi tóc nhỏ vụn bao phủ khuôn mặt sáng bóng của anh, ngược với hình tượng lười biếng thường ngày, mang theo một chút bướng bỉnh?
Nếu như chụp được tấm hình này, ít nhất cũng có thể đổi được một tấm Đường Đông Đông mặc áo ba lỗ.
Trái tim Diệp Chu như bị mèo cào nhưng chướng ngại trước mặt quá nhiều, hoàn toàn không tìm được thời cơ tốt để chụp lại!
Chuông vào học vang lên, Diệp Chu từ bỏ việc nghĩ bậy nghiêm túc nghe giảng, chuyên ngành đại học, mỗi một chuyên ngành đều vô cùng ít tiết, tốc độ giảng bài của giảng viên rất nhanh, cho nên mỗi một tiết đều phải chăm chỉ nghe mới có thể theo kịp tiến độ của giảng viên. Hiếm khi Diệp Chu hứng thú nghe, một cú điện thoại lại gọi giảng viên ra ngoài, để sinh viên lại trong phòng bắt đầu tự học.
Sau khi giảng viên rời đi, hai tên ngồi cùng bàn chăm chú nhìn điện thoại di động, Diệp Chu cũng theo bản năng sờ điện thoại di động một cái, nhớ tới hôm nay còn một nhiệm vụ nặng nề.
Cậu lặng lẽ lấy di động ra, đưa mắt liếc nhìn hai tên cùng bàn, thấy không ai nhìn về phía này lập tức giơ điện thoại lên.
‘Tách’ một tiếng, phòng học yên tĩnh khiến âm thanh vô cùng rõ ràng.
Xuyên qua màn hình di động, ánh mắt Thương Tấn sắc bén đâm tới, xuyên qua ống kính camera nhắm thẳng vào tim cậu.
Tim Diệp Chu lập tức co rút, chẳng lẽ bị phát hiện?
Cậu vội dấu điện thoại vào trong ngực, đột nhiên nhận ra gần như tầm mắt cả lớp đều tập trung trên người mình, Diệp Chu vội vàng giải thích: “Tớ chụp cậu ta không phải vì thích cậu ta!”
Khoảnh khắc yên lặng qua đi, cả lớp lập tức xôn xao.
Sau này mỗi lần nghĩ đến kinh nghiệm ngày đó, Diệp Chu đều hận không thể lôi chính mình trong quá khứ ra đánh cho mấy bạt tai!!