Chương 15Người đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 11:39
Đối với việc đột nhiên đổi sang hoàn cảnh mới, trong lòng Diệp Chu vẫn còn chút không kịp thích ứng, nhất là khi còn mang một chân bệnh tật.
Quan hệ của cậu và thành viên trong lớp không tệ, mà không tệ cũng không rảnh đi quan tâm một kẻ thân sơ xa gần này, chứ đừng nhắc tới bạn cùng phòng mới hoàn toàn không có nghĩa vụ đi chăm sóc cậu.
Chủ nhật kết thúc, ngày mai sẽ phải đi học, Diệp Chu còn đang nghĩ để bạn cùng phòng cũ qua đỡ cậu đến phòng học. Trước khi đi ngủ, Diệp Chu gửi tin nhắn cho Chu Văn Đạo.
Rất lâu sau, Chu Văn Đạo mới trả lời.
Chu Văn Đạo: Yên tâm, bọn tớ đã sắp xếp ổn thỏa!
Tại sao nghe cậu ta nói như vậy, Diệp Chu lại cảm thấy càng không yên tâm…
Giác quan thứ sáu của Diệp Chu luôn khá chuẩn, sáng hôm sau tỉnh lại, thấy phòng trọ không một bóng người, trái tim cậu lộp bộp một tiếng.
Liếc nhìn điện thoại di động, là tin nhắn của Chu Văn Đạo.
Chu Văn Đạo: Bọn này tới phòng học trước… chiếm chỗ cho cậu!
Cái này là cmn muốn để cậu nhảy lò cò đến phòng học sao??
Giường cọt kẹt một tiếng, Diệp Chu lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, Thương Tấn đang vuốt mặt, nhìn bộ dạng có vẻ cũng vừa mới dậy.
Diệp Chu bỗng dưng yên tâm, còn một người là tốt rồi… cho dù người này là Thương Tấn, nhưng nhìn biểu hiện hai ngày trước, chắc anh cũng không phải người ‘thấy chết mà không cứu’.
Thương Tấn mở mắt, liếc nhìn Diệp Chu phía đối diện, sửng sốt một chút, có vẻ như đang suy nghĩ tại sao Diệp Chu lại xuất hiện ở 405.
Khóe miệng Diệp Chu giật giật: “Hôm qua đổi, cậu sẽ không quên chứ.”
Thương Tấn nhớ ra, anh ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, khàn giọng nói: “Những người khác đâu?”
“Không biết, tôi cũng vừa tỉnh.”
Thương Tấn nhìn một vòng rồi bất động, đột nhiên nghĩ đến hình như Diệp Chu hành động không tiện, lịch sự hỏi một câu: “Cậu muốn xuống giường không?”
Trước khi Thương Tấn kịp hành động, Diệp Chu đã vội la lên: “Tự tôi làm được rồi!” Cậu không biết đối phương sẽ nhất thời đứt gân não làm ra cái hành động mập mờ nào nữa.
Thương Tấn cũng từ chối cho ý kiến, anh chống giường nhảy xuống, đi vào phòng vệ sinh. Lấy kem đánh răng xong lại quay đầu, đẩy cái ghế của Diệp Chu đến cạnh thang vịn. Làm xong những việc này lại yên lặng quay về phòng vệ sinh.
Diệp Chu ngồi ở mép giường, chân lơ lửng giữa không trung, cậu nhìn xuống dưới, ghế và mũi chân cậu chỉ cách nhau một khoảng tầm 10cm. Lặng lẽ đón nhận ý tốt của Thương Tấn, Diệp Chu cẩn thận xuống giường. Chân cậu còn chưa tiêu sưng, đầu gối thì khá hơn một chút, nếu như không động vào sẽ không quá đau đớn. Cậu đỡ giường, từ từ đi về phòng vệ sinh.
So với việc được bạn cùng phòng bảo vệ như đồ dễ vỡ, Diệp Chu thích hành động thỉnh thoảng không để ý giúp một tay này của Thương Tấn hơn một chút.
Dĩ nhiên, loại thái độ này chỉ giới hạn trong phòng ngủ.
Khó khăn rửa mặt xong, Diệp Chu một chân đi giày thể thao, một chân đi dép, ngồi trên ghế cầm sách vở cần dùng. Lát nữa phải đến phòng học, Diệp Chu có chút sợ hãi, loại cảm giác mọi chuyện đều chỉ có thể phụ thuộc vào người khác này quá kém, hơn nữa còn là ỷ lại vào người cậu cực kỳ không muốn, thậm chí, có lẽ đối phương cũng không muốn để cậu phụ thuộc nhiều.
Tiếp đó, đối với Diệp Chu bây giờ mà nói, đây mới là một nhiệm vụ vô cùng vô cùng nặng nề.
Đại học A là trường nổi tiếng, sân trường cũng không phụ tiếng tốt của nó. Chỉ từ ký túc xá đến phòng học của bọn họ, đi xe đạp cũng mất 20 phút chứ đừng nhắc tới hai tiết sau lại phải cưỡi xe đạp đến một nhà học khác hoàn thành hai tiết còn lại.
Đi xe 20 phút… vứt chuyện cậu bị thương qua một bên, dù cậu khỏe mạnh, đến nơi cũng mất gần nửa tiếng, hơn nữa ở giữa còn phải đi trên một con đường khác đến phòng ăn.
Diệp Chu nhịn được được lại lôi mấy tên bạn cùng phòng không đáng tin của mình ra thầm mắng một trăm lần!
Hôm qua còn nói cậu yên tâm gì đó chứ!
Thương Tấn lôi sách vở dùng cho buổi sáng từ bàn sách hỗn loạn không chịu nổi ra, mắt thấy anh đã đi xong giày chuẩn bị rời đi, Diệp Chu không nhịn được mở miệng: “Xe của cậu có yên sau không?”
“Không có.”
Thật là trời muốn diệt mình!!
“Nếu không tôi xin…” Chữ ‘nghỉ’ còn chưa ra khỏi miệng, điện thoại di động trên bàn lại lóe lên.
Chu Văn Đạo: Đã chuẩn bị xong chỗ ngồi, dưới tầng ký túc xá, hạc trong bầy gà, bảo đảm cậu liếc mắt là thấy.
Hiện tại Diệp Chu rất không tin tưởng Chu Văn Đạo, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu nhìn Thương Tấn, xoắn xuýt nói: “Thương Tấn… cái đó…”
Thương Tấn quét mắt qua màn hình di động của Diệp Chu, mặt không biểu cảm ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Chu, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Dù sao lời đồn về cậu và Thương Tấn cũng tạm thời rửa không sạch, dứt khoát bình nứt không sợ bể, Diệp Chu cũng không do dự nữa, vì đại nghĩa diệt thân nằm lên lưng Thương Tấn.
Để mấy lời đồn nhảm kia mãnh liệt hơn chút đi!!!
Diệp Chu một tay ôm sách của hai người, một tay khoác lên vai Thương Tấn, cố gắng chống người lên, không muốn áp quá sát đối phương. Lúc xuống dưới, cậu vẫn luôn tưởng tượng lát nữa vào phòng học, đám bạn học nhiều chuyện nhìn thấy sẽ hưng phấn đến mức nào.
Đến nơi, Diệp Chu nhìn bãi để xe một vòng, thật sự không biết vật để cưỡi trong miệng Chu Văn Đạo là cái nào?
Mấy chiếc xe đạp có yên sau, nào có chiếc nào là hạc giữa bầy gà, liếc mắt là thấy?
“Rốt cuộc là bọn họ có đáng tin không vậy, còn không có chìa khóa, chẳng lẽ muốn để chúng ta cậy khóa?” Diệp Chu vỗ bả vai Thương Tấn, tỏ ý để anh thả mình xuống.
Thương Tấn đặt Diệp Chu ngồi lên ghế, đứng trên bậc thang suy nghĩ hai giây, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, thứ bọn họ chỉ chắc là chiếc này.”
Diệp Chu nhìn theo hướng Thương Tấn chỉ, lập tức như bị sét đánh, cậu giật giật khóe miệng, nói: “Đừng làm tôi sợ.”
Trong đám xe đạp, có một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đặc biệt chen vào, còn là loại xe ba bánh chở hàng chạy bằng điện. Ghế da đằng trước cũng rớt xuống, phía sau buồng xe trống rỗng có để một ghế ngồi nhỏ.
Thương Tấn bước xuống, đi đến trước mặt chiếc xe này, gõ tay lái một cái: “Cậu xem, bên trong có cắm chìa khóa.”
“Nếu nhìn không lầm, đây là xe ba bánh cụ ông ở cửa hàng phía trước dùng sau khi được cải tiến.” Diệp Chu vô cùng khó tin. “Chỉ cái này mà còn không biết xấu hổ nói với tôi là đã chuẩn bị xong chỗ ngồi!”
Thương Tấn cầm băng ghế phía sau lên nhìn một chút, nói: “Ghế ngồi sạch sẽ, có thể ngồi.”
“Đây là xe người lớn tuổi dùng thay cho việc đi bộ! Tôi không ngồi!” Diệp Chu bực bội, nói gì thì Thương Tấn cũng là nhân vật lớn trong trường, hiện tại lại dễ dàng tiếp thu việc chở Diệp Chu trên cái xe ba bánh chạy bằng điện này, đây hoàn toàn là hai phong cách khác nhau mà!
Thương Tấn cũng không khuyên cậu, chỉ trần thuật một sự thật. “Xe đạp của tôi không có yên sau, hay xe cậu có?”
Diệp Chu cứng họng, nhưng ngồi xe điện chạy một vòng quanh trường, thật sự phải cần dũng khí rất lớn. “Dù sao cũng không ngồi.”
Thương Tấn nhìn đồng hồ, nói: “Hiện tại cậu có hai lựa chọn. Một, tôi ngồi xe đạp đến lớp, tự cậu nhảy đến. Hai, tôi dùng cái này chở cậu đi.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Năm phút sau, Diệp Chu co rúc ngồi trong buồng xe ‘mui trần’, bốn chân của cái ghế dưới mông cũng không cao, Diệp Chu cẩn thận nắm tay vịn hai bên, ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng.
Thương Tấn nhìn chằm chằm một vài thiết bị ở đầu xe, nói: “Bây giờ còn một vấn đề.”
Diệp Chu ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”
“Xe này khởi động thế nào?”
Diệp Chu: “…Hiện tại tôi xuống xe còn kịp không?”