Chương 13: Nỗi oan của chưởng quỹNgười đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 11:59
Ngoại giới tám giờ đồng hồ, trong Thiền Phòng đã là hơn bốn tháng trôi qua.
Cảm thụ đoàn chân khí ít ỏi trong Đan Điền, Phạm Hiên cho rằng bản thân đã có thể đi ra ngang dọc giang hồ. Tất nhiên, đó cũng chỉ là ảo tưởng thoáng qua của hắn, một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí Nhị Trọng.
Không thể tin được, hắn vậy mà đột phá liên tục hai tầng cảnh giới.
Dù cho ở tại hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo như Thiền Phòng thì tốc độ tu luyện của hắn cũng chẳng thể nào nhanh như thế được, bởi vì linh căn của hắn là Tứ Hành Tạp Linh Căn rác rưởi a. Vậy thì nguyên nhân do đâu?
Đáp án chỉ có một, chính là nhờ Tài Khí.
Tài Khí ẩn núp trong cơ thể hắn, len lỏi trong các kinh mạch, huyết quản, lưu thông đi khắp toàn thân Phạm Hiên. Nó có tác dụng như một loại môi giới với linh khí bên ngoài, gia tăng độ hòa hợp linh khí, là chất xúc tác để dẫn linh khí vào trong người hắn nhanh hơn, có thể xem nó như một loại Ngụy Linh Căn.
Ngoài trừ cải thiện thể chất, gia cố kinh mạch, rèn dũa linh khí, đây là một loại tác dụng khác của Tài Khí mà hắn phát hiện ra được trong lúc tu luyện, từ đó hắn có thể giảm bớt sự ảnh hưởng của việc linh căn của bản thân quá kém cỏi.
Được hưởng lợi ích từ Tài Khí một lần, hắn quyết tâm muốn tìm thêm nhiều khách hàng có đánh giá trên 60 nữa để được quán đỉnh thêm nhiều lần. Mặc dù chưa biết Tài Khí còn có công dụng gì khác hay không, nhưng chỉ như thế này thôi là quá đủ để hắn phải dốc sức tích trữ loại tài nguyên có thể xem là quý hiếm này.
Phạm Hiên một lần nữa cảm thụ tu vi của mình, sau đó chuẩn bị nhắm mắt nhập định. Có điều…
‘Sáng rồi, ra mở cửa đi đồ lười.’ – Âm thanh của con mèo béo vang lên trong đầu hắn.
Hắn sửng sốt, trong đầu xảy ra một cuộc chiến của hai tư tưởng. Được trải nghiệm sự sung sướng của việc tu luyện, hắn lúc này cực kì do dự giữa việc mở cửa làm ăn hay tiếp tục tu hành, mặc kệ chuyện đời.
Nhưng rồi thì ý nghĩ mở cửa làm ăn đã chiến thắng, bởi lẽ Phạm Hiên vừa nhớ đến bản thân còn có ba cái nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Một cái không biết phần thưởng là gì, một cái thì có phần thưởng là pháp bảo chuyên dụng của hắn: Tụ Bảo Bồn, mặc dù chưa biết công dụng ra sao, nhưng đã là pháp bảo chuyên dụng thì ắt phải đặc biệt lợi hại.
Còn có một nhiệm vụ nữa cho phần thưởng là mười năm trong Hoàng Tự Thiền Phòng, cũng là phần thưởng mà hắn khao khát nhất bây giờ. Đã trải nghiệm qua việc tu luyện trong đây một lần thì dù là ai cũng sẽ bị nghiện, hắn cũng không ngoại lệ. Phạm Hiên không muốn mình phải trở lại tình trạng tu hành như rùa bò khi ở bên ngoài, cũng không muốn khởi động Ngũ Hành Tụ Linh Trận để phụ trợ, hắn còn đang mắc nợ a.
Vì thế, hắn hiện giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là tìm được hai mươi vị khách hàng là sẽ có thêm ba năm tu luyện trong Thiền Phòng. Nghĩ là làm, Phạm Hiên tập trung tinh thần, thầm mặc niệm ‘rời khỏi’.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai, đứng ngay trước cửa Hoàng Tự Thiền Phòng.
Cảm nhận từng tia linh khí mỏng manh ở ngoài đây, hắn khẽ lắc đầu thở dài, sau đó đi xuống tầng một.
Vô Địch đang nằm ngủ trên quầy.
Hắn khoan thai bước ra đằng trước, chuẩn bị mở cửa thì nghe Vô Địch gọi. – “Chậm đã.”
Tay hắn khựng lại, chẳng hiểu ra sao, hắn quay đầu lại hỏi nó. – “Có chuyện gì?” – Kêu mở cửa cho đã rồi lại cản là sao? Tới tháng à.
“Khởi động trận pháp phòng ngự trước đi.” – Con mèo béo nói mà không thèm ngẩng đầu.
Phạm Hiên trợn mắt. – “Nằm mơ!” – Hắn còn nghèo lắm, không đủ tiền để đốt a.
“Ngươi tốt nhất nên xem qua hoàn cảnh bên ngoài rồi suy nghĩ xem có khởi động trận pháp hay không.” – Giọng nói của con mèo béo có chút mỉa mai.
‘Có ý gì đây?’ – Phạm Hiên thầm nghi hoặc, nhưng cũng nghe theo thử xem.
Thế là hắn chạy lên tầng hai, thông qua khe cửa sổ nhỏ mà nhìn ra bên ngoài.
Đập vào mắt hắn là khung cảnh đổ nát, lộn xộn không chịu nổi. Vô số xác người nằm la liệt trên mặt đất, thân thể teo tóp như bị thiêu cháy, xung quanh rải rác mấy trăm người đang cúi đầu khom lưng nhặt nhạnh gì đó.
“Đ* má!” – Hắn không kìm được chửi to. – “Ta đang ở đâu đây? Hiroshima hay Nagasaki?”
Phạm Hiên hấp tấp chạy xuống tầng dưới hỏi con mèo béo. – “Chuyện gì xảy ra thế này?”
Vô Địch ngáp dài một cái, chậm rãi trả lời. – “Há, hôm qua có thằng meo nào đó bày xuống một cái tà trận rác rưởi a, xong chỗ này thành ra vầy.”
“Thế sao chúng ta vẫn còn ở đây?” – Tim Phạm Hiên đập mạnh, hắn cảm thấy mình suýt chết mà không hề hay biết a.
“Thì chúng không công phá được cửa hàng chứ sao.” – Con mèo béo gãi mông.
“Không công phá được? Ta nhớ là hôm qua đã quan bế trận pháp rồi mà?” – Hắn nghi hoặc.
“Ngu con meo nó ngốc! Ta chấp ngươi một món Đạo Khí Cực Phẩm ấy, thách ngươi đập phá được cửa chỗ này.” – Vô Địch đột nhiên khiêu khích hắn.
Phạm Hiên không tính quá đần, ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của nó. – “Ý ngươi là cửa hàng của ta cũng tự có khả năng phòng ngự siêu cường?”
Vô Địch im lặng không nói, xem như đồng ý lời của hắn. Phạm Hiên lập tức mừng như điên, có cái xác rùa này che chở ở bên ngoài, gặp ai đánh tới chỉ cần đóng cửa, không cần thả chó cũng có thể làm kẻ địch tức điên.
Vô Địch vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì. Nó dùng giọng khinh bỉ bảo rằng. – “Đừng có mà đứng đó ảo tưởng tự sướng nữa, mau mở cửa làm việc đi, nhớ khởi động trận pháp phòng ngự.”
Vẻ mặt Phạm Hiên xoắn xuýt. – “Tại sao a?” – Hắn không hiểu sao con mèo béo này cứ kêu hắn đốt tiền.
“Có người muốn giết ngươi, ngươi còn hỏi tại sao.” – Vô Địch thản nhiên nói ra.
“Cái gì?! Ai muốn giết ta?” – Phạm Hiên ngay lập tức kinh sợ nhảy cẫng lên.
“Một đám đang ở ngoài cửa, đầu óc bị người ta làm trò, càng lúc càng đông, không đếm hết được a.” – Con mèo béo cảm khái. – “Nghe đâu là để đoạt lấy đan dược rác rưởi gì đó. Hắc, hôm qua thằng nào đó bày trận luyện đám tép riu ở chỗ này thành đan dược xong liền bỏ chạy. Cuối cùng chỉ có tiệm này của ngươi còn nguyên vẹn, ngươi nghĩ xem… khặc khặc.” – Nó nói đến câu cuối cùng nghe có vẻ hết sức bỉ ổi, sau đó lại còn cười trơ trẽn.
Phạm Hiên nghe vào liền hiểu được, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, không nhịn được chửi ầm lên. – “Thằng chó kia là muốn giá họa cho ta mà. Đừng để ta biết được hắn là ai, đừng để ta biết được!” – Hắn tức điên lên được, không sao kìm lại nổi.
Nhất nếu biết được lời hắn, chắc chắn sẽ đau khổ kêu oan: “Ta chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Tiền bối a, ngài chí ít cũng là đại năng Hóa Thần Kỳ, ta sao dám giá họa cho ngài?”
Đáng tiếc hắn không có ở đây để kêu oan. Phạm Hiên cũng chỉ là kẻ phàm tục đến từ Trái Đất, tính khí vẫn còn chưa biến chuyển nhiều lắm, nhỏ mọn thù dai là phải có. Cho nên nếu tương lai Nhất gặp phải hắn a… Ặc, không nên tưởng tượng thì hơn.
Đó là chuyện tương lai, còn hiện tại thì Phạm Hiên một lần nữa lâm vào một trận chiến của hai lựa chọn khác nhau. Rốt cuộc là nên đóng cửa tu luyện, hay là nên rỉ máu để khai trận pháp, sau đó mở cửa kinh doanh, tìm cách hoàn thành nhiệm vụ?
Phạm Hiên đổ mồ hôi như suối, cuộc chiến nội tâm đang xảy ra trong đầu hắn hết sức căng thẳng. Sau một hồi, cuối cùng hắn cũng quyết định là lựa chọn sau.
Muốn có trái ngọt thì phải vất vả gieo trồng, muốn có lợi nhuận thì trước phải bỏ tiền làm vốn, lỗ trước lãi sau. Cho nên a, Ngũ Hành Tụ Linh Trận đã mở, Phạm Hiên cũng mở toang cánh cửa tiệm, đứng ở giữa kêu to.
“Vạn Năng Thương Hội kính chào quý khách. Hoan nghênh quang lâm!”
Ngay lập tức có mấy trăm đôi mắt nhìn về phía hắn, có sợ hãi, có hiếu kỳ, có kinh tởm, có căm ghét, có thèm thuồng (biến thái vãi), có giận dữ, v.v… thậm chí còn có sùng bái, hâm mộ, đủ loại ánh mắt có thể xuất hiện trên đời này. Có điều, tất cả ánh mắt này không hề ngoại lệ, đều mang theo một tia mê mang.
Phạm Hiên bị nhìn đến hoa cúc thít chặt, hắn cố gắng ép cho mình có một nụ cười hiền hòa hết mức có thể, hiền lành thốt ra. – “Xin chào chư vị, ta là…” – Nhưng mà ngay sau đó hắn bị cắt ngang rồi.
“Đại ma đầu xuất hiện!”
“Ma đầu, mau đền mạng cho mấy vạn oan hồn nơi đây!”
“Mau giao ra Hợp Hồn Đan!”
“Nhanh giơ tay chịu trói!”
“Khôn hồn thì đưa hết tài sản đây, ta sẽ cho ngươi được lưu toàn thây!”
Mắng chửi, uy hiếp, dọa nạt, đòi đánh đòi giết, đủ các loại âm thanh, hết sức huyên náo, hỗn loạn, như nông nô nổi lên chống lại sự đàn áp của chính quyền phong kiến.
‘Bình tĩnh, bình tĩnh, mình đã là tu sĩ Luyện Khí… ặc, mình có đại trận nơi tay, không cần phải sợ bọn lòng lang dạ chó này.” – Phạm Hiên tự nhủ với bản thân cho đỡ sợ. Lúc còn làm sinh viên hắn đã từng tự tin thuyết trình trước gần trăm người a, giờ đối mặt với số đông tu sĩ cũng có thể làm được trạng thái vững lòng vững dạ. Đến tu chân giới chưa được một tuần, thần kinh của hắn vậy mà cứng cỏi hơn trước nhiều.
‘Đám người này, ta cần hết, chỉ cần bọn chúng ghé qua cửa hàng mà thôi, ta rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất nhanh.’ – Phạm Hiên bắt đầu thôi miên chính mình, ánh mắt sáng rực nhìn đám người phía trước.
Lần này đến lượt đám người kia thít chặt hoa cúc. Không hiểu sao, dù cho có tới hàng trăm người chung trận tuyến với nhau, bọn họ vẫn bị một mình hắn dùng ánh mắt hù sợ, tố chất tâm lý không được như bình thường, trở nên dễ bị kinh hoảng rất nhiều.
Cảm giác giống như bản thân họ là những con cừu non, và kia là ánh mắt trần trụi của một con sói già đói khát, đang lựa chọn con mồi cho cái bụng đang rỗng của nó.
…
Ở một nơi khác.
Thiên Vân Thành, hoàng cung cấm địa.
Một người trung niên khoác hoàng bào đang đi dạo trong ngự hoa viên.
Đây là bậc chí cao vô thượng, thân phận tôn quý nhất của Vân Thanh Quốc, Ngọc Vân Hoàng: Triệu Lam.
Triệu Lam có vẻ ngoài tầm tam tuần, đôi lông mày kiếm rậm rạp, gương mặt nghiêm nghị, thần thái nội liễm, ánh mắt sâu xa thâm thúy. Khí thế trên người hoàn toàn thu lại, mờ ảo hư vô khó nắm bắt, tựa như đã hòa hợp với khoảng đất trời xung quanh.
Vụt!
Chợt, một gã thanh niên tuấn tú bỗng xuất hiện, đi vài bước rồi quỳ xuống một chân bái kiến Triệu Lam.
“Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề!”
“Bình thân.” – Triệu Lam lạnh nhạt nói, trong giọng không nghe ra tình cảm.
“Tạ hoàng thượng.” – Gã thanh niên cung tay đứng dậy.
“Tiêu ái khanh có chuyện gì bẩm tấu?” – Triệu Lam hỏi, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
“Muôn tâu hoàng thượng, Cung Phụng Điện báo tin…” – Tên thanh niên họ Tiêu truyền âm cho hắn.
Triệu Lam nghe xong, đôi chân mày kiếm khẽ nhướng lên. Sau đó, hắn liền hạ lệnh cho tên thanh niên trước mắt. – “Tiêu Tĩnh nghe lệnh, ba ngàn ngự lâm quân giao cho ngươi điều động, phối hợp với Cung Phụng Điện, nhất định phải tìm về và bảo đảm an toàn cho Xuất Vân Công Chúa. Kẻ nào dám cản trở, xử tử bất luận tội!” – Kim khẩu ngọc ngôn, lời vừa ra, phong vân cũng theo đó mà động.
Một cuộn thánh chỉ đột nhiên xuất hiện, lơ lửng giữa hư không, lời mà Triệu Lam vừa nói cũng tự xuất hiện thành chữ bên trên thánh chỉ, thiết họa ngân câu, long phi phượng vũ. Ngay sau đó, Triệu Lam phất tay, một chiếc ngọc tỷ bạch sắc xuất hiện, đóng tám chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” lên góc dưới thánh chỉ.
Tiêu Tĩnh thấy vậy liền giơ hai tay qua đầu, thánh chỉ tự khắc cuộn lại rồi rơi xuống lòng bàn tay của hắn.
“Thần Tiêu Tĩnh, quyết không nhục sứ mệnh!” – Hắn bái lạy Triệu Lam một lần nữa, sau đó đi lùi về sau mười bước rồi lập tức biến mất.
“Yên nhi, ngươi tốt nhất đừng có chuyện gì.” – Triệu Lam nhẹ giọng thì thầm.