Chương 3: Linh hồn vô chủNgười đăng: adminNgày đăng 10-05-2024 12:06
Lâm Minh dùng nước rửa sạch tảng đá, do dự một chút, nhặt rìu trên mặt đất lên dùng mặt tầy gõ nhẹ tảng đá hình lập phương kia, không thấy chút tổn thương nào.
Đây là trong dự kiến. Tảng đá này có thể bảo tồn đầy đủ trong bụng của Kim Bối Xuyên Sơn Giáp, bản thân đã chứng minh chất liệu của nó cực kỳ cứng rắn. Lâm Minh dần dần tăng lớn sức, cuối cùng càng dùng đến toàn thân sức lực đập. Kết quả rìu và đe đều bị nện ra vết, tảng đá hình lập phương kia lại ngay cả một góc đều không sứt mẻ.
Trời ạ!
Lâm Minh sợ ngây người, hắn dự đoán được tảng đá cứng rắn, nhưng không nghĩ tới cứng rắn như vậy. Thứ này rốt cuộc làm bằng gì?
Lâm Minh nghĩ không ra nguyên cớ gì. Tảng đá này hết sức cổ quái, hơn nữa tạo hình kỳ dị, nói không chừng là cao thủ luyện khí gì đó dùng một loại tài liệu cứng rắn nào tạo ra đây? Nghĩ vậy Lâm Minh liền tiện tay đem tảng đá bỏ vào trong túi, nếu thật sự làm không rõ để làm đồ trang sức cũng tốt.
Thu thập dao, dụng cụ lại, Lâm Minh trở về phòng Đại Minh Hiên phân cho hắn nghỉ ngơ.
Luyện quyền một ngày, lại giải cốt hai canh giờ, Lâm Minh thật sự có chút mệt mỏi.
Đả tọa đơn giản điều tức một chút, Lâm Minh quần áo cũng không cởi, ngả lên giường rất nhanh đigiấc ngủ. Giường chiếu Đại Minh Hiên cung cấp cho nhân viên công tác rất thoải mái, hơn nữa ngủ ở đây con trai của quân chủ kia cũng không có bản lĩnh quấy rầy.
Một giấc này Lâm Minh ngủ cực kỳ ngọt ngào. Hắn làm một giấc mộng rất kỳ quái. Hắn ở trong mộng nhìn thấy một vùng cung điện quỳnh lâu điện ngọc, mỗi một lầu các lại đều là mỹ ngọc tạo thành, hơn nữa làm tinh mỹ khiến người líu lưỡi.
Nữ nhân xinh đẹp quần áo phiêu dật, khí chất và dung mạo đều tốt xuyên qua trong cung điện, thi thoảng có chỉ quý thú lành xẹt qua phía chân trời, nghiễm nhiên một tiên cảnh thế gian.
Lâm Minh chưa từng nhìn thấy cung điện xinh đẹp như vậy, dù là trong tranh đều chưa từng thấy qua. Mà đúng vào lúc này, hình ảnh thay đổi, cung điện xinh đẹp kia ầm ầm sụp đổ, trên bầu trời xuất hiện bóng người trùng điệp. Trong những bóng người đó vô số hào quang lóe lên, những hào quang đó thoạt nhìn xinh đẹp nhưng là rơi xuống đất, núi cao ngàn trượng trong nháy mắt chôn vùi!
Mặt đất bị nứt ra, bầu trời bị ma diễm nhuộm đỏ, một cái trận pháp thật lớn bao phủ phạm vi mấy trăm thước trống rỗng xuất hiện. Các loại ký hiệu thần bí phủ kín cả bầu trời.
Loại đại chiến trình độ này Lâm Minh quả thật không thể tưởng tượng. Cao thủ! Cao thủ cảnh giới không thể tưởng tượng! Đây tuyệt đối không phải là Luyện Thể kỳ, Tụ Nguyên kỳ có thể sánh bằng!
Mỗi một người trong hình ảnh đều là nhân vật Lâm Minh không thể nhìn lên, nhưng trên thế giới này ở đâu lại có nhiều nhân vật như thần vậy?
Kế tiếp, hình ảnh lại chuyển, biến thành một thế giới trời băng đất tuyết. Một nữ nhân khí chất xuất trần, dung mạo kinh là người trời tay cầm một hình lập phương cỡ một tấc, một mình đối mặt hơn vạn bóng người hư không mà đứng.
Nữ nhân này rồi lại đứng trước người Lâm Minh cách không tới ba xích, tuy rằng trong lòng hiểu được đây đều là ảo ảnh nhưng Lâm Minh lại vẫn từ trên người nữ nhân cảm thụ rõ ràng khí tức cường đại mà lại thánh khiết dịu dàng.
Khiến Lâm Minh giật mình chính là, hình lập phương trong tay nữ nhân chính là tảng đá kỳ dị hắn tìm được trong bụng Kim Bối Xuyên Sơn Giáp ban ngày hôm nay!
Nữ nhân mở miệng nói một tràng, nhưng là cực kỳ mơ hồ, Lâm Minh chỉ nghe rồ hai chữ, Ma Phương.
Không biết vì sao, khoảnh khắc Lâm Minh nghe thấy hai chữ này liền liên tưởng đến tảng đá hình lập phương kia. Chẳng lẽ, tên của hòn đá gọi là Ma Phương?
Ầm!
Bùng nổ mạnh điên cuồng, không gian bị xé rách, cả bầu trời cuốn lên lốc xoáy thật lớn. Lốc xoáy này uy lực vô cùng lớn, thổi quét cả vùng trời đất. Nơi đi qua, núi cao vỡ nát, không gian sụp đổ, sông băng lại càng trong nháy mắt chôn vùi hóa thành hư vô. Trong vòng xoáy khủng bố như vậy, hơn vạn bóng người kia thân thể hóa thành bụi bặm, linh hồn bị nghiền thành từng mảnh vụn bị hút vào trong Ma Phương kia.
Mà Lâm Minh thì đứng ở chính giữa gió bào, tận mắt nhìn thấy lốc xoáy thôi quét hết thảy, mọi thứ bên cạnh hóa thành tro bụi, mà bản thân đặt ở ngoài sự việc. Loại cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ hình dung, dù là một đời một kiếp cũng không thể quên!
Lâm Minh cảm giác toàn thân đều là mồ hôi lạnh, mà lúc này hắn phát hiện mình đi tới trong một không gian tối đen vô cùng rộng lớn, ở nơi này lơ lửng vô số điểm sáng lấp lánh giống như mảnh kính vỡ. Điểm sáng có lớn nhỏ, lớn có bằng bàn tay, nhỏ chỉ bằng hạt gạo. Mà ở chính giữa vô số điểm sáng này có một đoàn quang cầu màu trắng cỡ một xích, phát ra vầng sáng mông lung, dịu dàng mà thánh khiết.
Không biết làm sao, Lâm Minh cảm giác được khí tức của quang cầu này hết sức tương tự khí tức của nữ nhân thánh khiết nhìn thấy trước đó kia. Không, phải nói là giống như đúc.
Chẳng lẽ, quang cầu này là do nữ nhân thánh khiết kia biến thành?
Lâm Minh nhớ rõ, sau khi gió lốc không gian kia bùng nổ, nữ nhân hóa thành một vệt sáng màu trắng dung nhập vào trong Ma Phương...
Vệt sáng màu trắng... Chẳng lẽ chính là quang cầu này? Như vậy nơi này chẳng lẽ là bên trong Ma Phương, vậy những điểm sáng này...
Lâm Minh hít ngược một hơi khí lạnh, chẳng lẽ những điểm sáng này là mảnh vỡ linh hồn của vô số bóng người sau khi bị gió lốc không gian xé nát, bị hút vào Ma Phương tạo thành?
Lâm Minh cảm thấy vô cùng rung động!
Hắn hiện tại rất thanh tỉnh, tất cả cảnh tượng vừa phát sinh rõ ràng trong mắt. Tuy rằng lý trí nói cho hắn mình đang nằm mộng, nhưng hắn lại không thể tin tưởng đây là mộng. Mọi thứ trong mộng đều vô cùng chân thật, gió lốc hủy diệt trời đất vân tồn tại trong đầu Lâm Minh. Một thiếu niên vô tri ngay cả cao thủ cảnh giới Ngưng Mạch đều chưa từng thấy qua như mình, làm sao có thể làm một giấc mộng kỳ dị mà khí thế khổng lồ khiến người rung động như thế?
Như vậy chẳng lẽ những ảo giác này đều là thật? Tảng đá kỳ dị tên là Ma Phương này từng cắn nuốt vô số cường giả thực lực mạnh tới ngay cả mình cũng không thể nhìn lên?
Lâm Minh không thể tưởng tượng được rốt cuộc là quốc gia nào có được nhiều cường giả chỉ riêng khí thế đã khiến hắn nghẹt thở như vậy. Hắn nhìn lên vô số điểm sang đủ mọi màu sắc lơ lửng rơi rụng trong không gian tối đen, hồi lâu sau hắn do do dự dự thò tay, nhẹ nhàng chạm vào một điểm sang cách mình gần nhất, thể tích nhỏ nhất đồng thời hào quang lại ảm đạm nhất.
Mà chính vào khoảnh khắc Lâm Minh chạm vào điểm sáng, điểm sang đó đột nhiên “vù” một cái chìm vào đầu ngón tay Lâm Minh. Lâm Minh không kịp làm ra phản ứng gì, trong nháy mắt cảm giác dường như một cái búa tạ đánh mạnh lên đầu mình, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp ngã xuống đất.
A a a a!!!
Lâm Minh ôm chặt lấy đầu, hắn cảm giác dường như có cái gì đang liều mạng chui vào đầu mình, loại đau đớn như nát ruột xé lòng đó khiến Lâm Minh hận không thể gõ vỡ đầu mình lấy vật kia ra.
Không thể kháng cự! Lâm Minh cảm giác mình dường như sắp bị cắn nuốt rồi!
Cắn nuốt?
Đúng rồi, nó đã là mảnh vỡ linh hồn vô chủ, bản năng muốn cắn nuốt tinh thần chi hải của mình!
- Chết tiệt!
Lâm Minh ý thức được điểm này, trong lòng kinh hoảng trong giây lát ngắn ngủi, nhưng là hắn rất nhanh liền trấn định lại. Mảnh vỡ kia chỉ còn lại một chút xíu nhỏ bé như vậy, hơn nữa chủ nhân của nó đã sớm chết rồi, mình sao có thể thua bởi một đoạn ngắn ý thức vô chủ như vậy!
Đột nhiên quát lớn một tiếng, Lâm Minh nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt, giữ vững bản tâm! Võ đạo chi tâm của ta!
Ta lập chí theo đuổi cực hạn võ đạo, há có thể chết đi ở nơi này?
Lâm Minh không biết làm thế nào khu trừ luồng tàn niệm vô chủ kia, hắn chỉ cắn chật răng, liều mạng chống lại. Các loại cảnh tượng hỗn tạp ùa vào trong đầu hắn, đau đớn phi nhân khiến Lâm Minh như muốn chết ngất. Nhưng là hắn thủy chung nghiến chặt răng, giữ vững một điểm thanh minh cuối cùng trong đầu, giữ vững võ đạo chi tâm kiên định không dời của hắn!
Loại tra tấn phi nhân này không biết kéo dài bao lâu mới chậm chậm nhạt đi, Lâm Minh rốt cuộc từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, toàn thân hắn bị mồ hôi lạnh ướt sũng, chăn đệm ướt đẫm, lòng bàn tay bị móng tay bấm máu tươi đầm đìa!
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lâm Minh có thể khẳng định trăm phần trăm, trước đó tuyệt đối không phải nằm mộng, không có cơn ác mộng nào có thể có hiệu quả như vậy.
Hắn tĩnh tâm nghĩ lại, không kìm được nghĩ lại mà sợ. Linh hồn của một người do hai bộ phận tạo thành, một là dấu ấn tinh thần, một là trí nhớ. Dấu ấn tinh thần bị xóa đi chính là linh hồn vô chủ, linh hồn vô chủ chỉ có bản năng. Linh hồn mình chạm vào kia chỉ là một mảnh vỡ nho nhỏ cỡ nửa hạt gạo, hơn nữa hào quang cực kỳ ảm đạm, không ngờ suýt nữa nuốt mình, thật sự quá đáng sợ! Nếu lúc trước hắn chạm vào là một mảnh vỡ khá lớn, có lẽ hắn đã biến thành ngu ngốc!
Ma Phương kia thật sự quá nguy hiểm!
Lâm Minh nghĩ vậy, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Ô... Trong đầu mình...
Có thêm rất nhiều thứ!
Pháp trận... Minh Văn... Tuyên khắc... Các loại ký hiệu cổ quái, các loại ký tự thần bí, các loại tranh ảnh tư liệu vũ khí cổ xưa mà tỏa ra khí tức cường đại...
Đây là thứ gì?
Chẳng lẽ là trí nhớ chứa trong linh hồn vô chủ kia?
Ý tưởng này khiến Lâm Minh chấn động tâm thần. Han mơ hồ ý thức được, phần trí nhớ này, có lẽ là một khoản tài phú không thể tưởng tượng...
Trí nhớ phức tạp, tuy rằng đã tiến vào trong đầu Lâm Minh nhưng lại không giống như trí nhớ của bản thân có thể tùy ý điều động, mà cần chỉnh lý và dung hợp từng chút một.
Gặp được loại trận pháp, Minh Văn Lâm Minh trước tiên lướt qua không quản. Những thứ này có chút thiếu sót có chút hỗn độn, dường như đều tới từ một loại nghề nghiệp khắc Minh Văn l vũ khí.
Lâm Minh tạm thời không có ý định nghiên cứu loại nghề nghiệp này, hắn có thứ càng thêm cần thiết càng thêm khát cầu. Một mực tìm tòi, Lâm Minh nín thở, thẳng đến một lúc tinh thần hắn chấn động. Pháp quyết Luyện Thể của Luyện Thể kỳ, Hỗn Độn Cương Đấu kinh!
Công pháp truyền thừa!
Thiên Vận võ phủ vì sao xa xa không bằng Thất Huyền võ phủ? Đó là bởi vì truyền thừa!