Chương 14: Đêm khuya không khỏi buồn phiềnNgười đăng: adminNgày đăng 15-02-2021 19:59
Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.
***
Biên soạn: Ốc Tiêu.
***
Đối diện công ty Cố Hải có một quán trà, Diêm Nhã Tịnh đang ngồi ở chỗ kia chờ Cố Hải.
"Tình hình mẹ cô sao rồi?"
Diêm Nhã Tịnh gầy đi rất nhiều, mắt cũng không còn thần thái thường ngày.
"Không tốt, đã di căn toàn bộ ổ bụng rồi, bác sĩ nói không thể cứu chữa, chỉ có thể cố gắng giảm đau cho người bệnh, chú trọng chất lượng cuộc sống của người bệnh. Trong khoảng thời gian này người nhà đều ở bên cạnh bà, mỗi ngày chúng tôi đều rất vui vẻ, rất sợ bà nhận ra cái gì đó. Có điều tôi nghĩ bà đã biết được bệnh tình của mình rồi, chỉ là quá mạnh mẽ, cho dù đã biết cũng sẽ không biểu lộ ra bất cứ tâm tình khổ sở gì để chúng tôi thấy."
Cố Hải trầm giọng nói, "Đã như vậy cũng không cần phải khó chịu, ở bên cạnh bà ấy nhiều một chút, đừng để lại phải tiếc nuối điều gì."
Diêm Nhã Tịnh cố nặn ra một dáng vẻ tươi cười, "Hôm qua mẹ tôi vẫn nhắc với tôi, không biết lúc còn sống có thể thấy mặt con rể hay không."
"Vậy cô phải tranh thủ thời gian đi." Cố Hải lơ đãng đáp lại một câu.
Diêm Nhã Tịnh yên lặng nhìn Cố Hải, nhìn gò má thành thục tuấn lãng của cậu, nghĩ tới những ngày hai người cùng trải qua mấy năm nay. Nhìn công ty từ một xí nghiệp nhỏ biến thành quy mô như bây giờ, mà cô cũng từ một cô gái được người người theo đuổi biến thành gái ế trong miệng người khác. Ba bốn năm nháy mắt liền đi qua, cô đã từ niềm kiêu hãnh trong mắt cha mẹ biến thành mối bận tâm trước khi chết.
Mà người kia, vẫn không hiểu được tất cả những thứ này đến cuối cùng thì đại diện cho cái gì.
Thỉnh thoảng thốt ra hai câu nói mập mờ, tất cả đều là những lời trêu chọc.
"Tôi nghe nói anh thăng chức cho Địch Song lên làm Phó tổng giám đốc rồi? Còn để cô ta dọn vào phòng làm việc của anh?" Diêm Nhã Tịnh mở miệng hỏi.
Cố Hải đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay trở về, thản nhiên trả lời: "Đúng vậy."
"Anh. . ." Diêm Nhã Tịnh muốn nói lại thôi.
Mắt Cố Hải lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Xe Bạch Lạc Nhân đỗ ở cửa, cậu ta đang cầm điện thoại di động gọi điện, Cố Hải vô cùng hy vọng di động của mình vang lên, đáng tiếc, cái điện thoại di động ở trong túi, đặc biệt ngoan ngoãn yên lặng.
Không bao lâu, Địch Song lại từ cửa công ty đi ra.
"Hôm nay sao anh nhàn rỗi thế? Em vừa gọi anh anh liền đến." Địch Song giấu nửa khuôn mặt trong cổ áo, mắt cười đến híp lại.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời: "Hiếm khi thấy em được rảnh rỗi, tôi lại vừa đi thăm đồng đội, mấy ngày nữa cậu ta sẽ xuất viện.""Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi." Địch Song nói.
Bạch Lạc Nhân hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Tôi phải về ngay, phía quân đội còn có việc."
Địch Song xoa xoa tay, "Nhưng mà ở đây lạnh quá."
Dứt lời quay đầu lại, thấy quán trà đối diện, ánh mắt sáng lên, "Hay là chúng ta vào trong đó ngồi một lúc đi?"
Thật ra, Địch Song đang cố ý, cô ta đã sớm biết Cố Hải vào quán trà.
Bạch Lạc Nhân gật đầu nói được.
Hai người vừa ngồi xuống, Bạch Lạc Nhân liền liếc sang Cố Hải và Diêm Nhã Tịnh ngồi bên cạnh, ánh mắt hai người giao nhau, dừng lại mấy giây, Bạch Lạc Nhân phất tay chào hỏi trước, Cố Hải hơi nhếch khóe miệng lên, sau đó như người không có gì dời ánh mắt đi, bắt đầu cười cười nói nói với người ngồi cùng bàn.
Ánh mắt Diêm Nhã Tịnh hơi kinh ngạc nhìn về phía Cố Hải, hỏi,"Địch Song và anh của anh là một cặp à?"
Cố Hải mặt lạnh gật đầu.
Địch Song đột nhiên cầm lấy túi xách của mình, móc từ bên trong ra một đôi bao tay, rất trịnh trọng đưa cho Bạch Lạc Nhân.
"Cái này là em tự tay đan, anh phải biết là thời gian nghỉ ngơi của em ngắn thế nào, có thể đan một đôi bao tay như vậy thật sự là không dễ! Anh nhất định phải đeo thử, tuyệt đối không được chê nha!"
Lúc Địch Song nói lời này cố gắng nói rất lớn, như là cố ý nói cho người kia nghe.(><)
Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có một đôi bao tay mang chín năm rồi, thật sự cũng nên thay mới rồi."
"Trời ạ! Anh cũng tiết kiệm quá nhỉ? Một đôi bao tay mang chín năm?" Bộ dạng của Địch Song vô cùng kinh ngạc.
Tim người nào đó bên cạnh thình thịch đập một cái.
Địch Song đỏ mặt giục, "Anh mau thử xem, xem có vừa hay không."
Bạch Lạc Nhân cầm lấy một cái bao tay, dưới ánh mắt hung hăng theo dõi của người kia, từng chút một đeo vào tay. Cái bao tay hơi nhỏ một chút, lại rất dày, đeo vào rất cồng kềnh, cho nên lúc Bạch Lạc Nhân đeo cái còn lại vào tay, cái tay này hoàn toàn không hoạt động được, đeo mãi không vào, Địch Song chủ động đưa tay tới.
"Ha ha ha. . ." Địch Song cười đến cả mặt đỏ hồng, "Một cái lớn, một cái nhỏ làm sao bây giờ?"
Bạch Lạc Nhân rộng lượng cười cười, "Không sao, mang lâu sẽ lớn bằng nhau thôi."
"Vậy không cho anh cởi ra nha!" Địch Song cố ý nói rất lớn tiếng.(>///<)
Bạch Lạc Nhân im lặng chịu đựng.
Địch Song thấy Bạch Lạc Nhân không đáp lại, đỏ mặt tía tai ngồi sang bên cạnh cậu, nhỏ giọng thúc giục, "Đang diễn trò trước mặt Tổng giám đốc, anh cứ đồng ý một cái đi."
"Tại sao phải diễn trò trước mặt cậu ta?" Bạch Lạc Nhân buồn bực, tôi đâu có nhờ cô làm như vậy chứ?
Địch Song ghé vào tai Bạch Lạc Nhân nói, "Em muốn anh ta hết hy vọng."Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải, vừa lúc chạm đến đôi mắt lạnh như băng của cậu ta, trong lòng tự nhiên căng thẳng, chẳng lẽ Cố Hải nói gì đó với Địch Song.
Địch Song lại nói tiếp một câu, "Em của anh có ý với em."
Những lời này thật sự dọa Bạch Lạc Nhân, Cố Hải sao lại có ý với cô ta chứ?
Điều chỉnh lại tâm tình một chút, trên gương mặt anh tuấn hiện lên mấy tia cười cợt, "Em suy nghĩ nhiều rồi? Người ta không phải cùng bạn gái ngồi chung một chỗ sao?"
"Đó hả?" Địch Song bỉu môi, "Anh ta vốn là cố ý đó, tự mình đa tình với em, hai người bọn họ bình thường ở công ty thường ở cùng một chỗ, cũng chưa thấy ai thừa nhận! Huống chi hai người bọn họ chả có chút nào giống người yêu, công ty bọn em không ai cho rằng bọn họ là một cặp."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiểu được gì đó, chợt quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn Cố Hải.
Diêm Nhã Tịnh vừa quay đầu lại, thản nhiên cười cười, "Tôi thật hâm mộ Địch Song."
"Hâm mộ cô ta làm gì?" Mặt Cố Hải phủ một tầng lạnh giá.
Diêm Nhã Tịnh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Cố Hải, "Hâm mộ cô ta có thể dũng cảm đem tình cảm nói ra."
Cố Hải cười nhạt, "Cô không cần hâm mộ cô ta, cô so với cô ta còn hạnh phúc hơn! Cô ta không phải là tặng đồ cho người khác sao? Hôm nay tôi tặng đồ cho cô." Dứt lời từ trong ngực móc ra một cái nhẫn, "Cái nhẫn này tôi cũng đeo chín năm rồi, hôm nay tôi tặng nó cho cô."
Diêm Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn Cố Hải.
Cố Hải không có chút nào là đang đùa giỡn, trực tiếp đưa tay qua, đeo nhẫn vào tay Diêm Nhã Tịnh.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân như một chiếc máy bay chiến đấu, mới vừa rồi còn chênh một góc bốn mươi lăm độ xông lên phía bầu trời, bây giờ lại là một góc chín mươi độ thẳng tắp lao xuống, nặng nề mà đập xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Cậu đưa ánh mắt ném về phía Địch Song, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.
"Bây giờ trong lòng cô đã yên tâm chưa?"
......
Buổi tối trở lại đơn vị, Bạch Lạc Nhân không muốn làm nghiên cứu, liền vào các đại đội kiểm tra kỷ luật trước khi ngủ. Bây giờ tân binh nhập ngũ rất nhiều đều là binh sĩ có trình độ học vấn cao, ở nhà thì được nuông chiều từ bé, quân đội lại không cho phép phạt đánh, cho nên độ khó trong việc quản lý hơn rất nhiều so với trước đây. Có mấy tên tân binh có tố chất không tồi, nhưng đến nơi này đã lâu lại không thích ứng được hoàn cảnh, vẫn luôn làm cho Bạch Lạc Nhân nhức đầu
Cách đó không xa có hai luồng bóng đen, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, liền cấp tốc chạy.
Bạch Lạc Nhân sải bước đuổi theo, mấy giây sau, mỗi tay áp giải một người, kéo một mạch đến phòng làm việc của cậu.
"Đại đội, trung đội, tiểu đội nào?"
Hai người vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân, sợ đến đôi chân nhũn ra, lắp bắp báo cáo.
"Ở đây làm gì?"
Một người trong đó khiếp đảm móc một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Bạch Lạc Nhân,"Thủ trưởng, mời ngài hút thuốc."
Bạch Lạc Nhân coi thường nhất là loại người không biết chính trực này, đã phạm sai lầm rồi nhưng việc đầu tiên nghĩ tới lại không biết nhận sai, mà là làm thế nào để né được kỷ luật. Kỳ thực lúc bắt được hai người bọn họ, Bạch Lạc Nhân đã biết bọn họ tới đây làm gì, hỏi cũng chỉ là muốn xem thái độ thành thật thôi.
"Hai cậu trốn ở đây hút thuốc đúng không ?" Bạch Lạc Nhân lại hỏi.
Một tên nhóc lại bắt đầu nói dối ,"Không ạ, thuốc lá này là người khác cho tôi, tôi chưa hề hút, vẫn luôn để ở trong túi."
Bạch Lạc Nhân ung dung thản nhiên đứng lên, dưới ánh mắt thấp thỏm của hai tên nhóc kia, đem tàn thuốc lá trong cái gạt tàn và đầu lọc của điếu thuốc bỏ vào một cái ly, rót nước vào sau đó đưa cho 'hai vị tiên sinh' kia.
"Uống hết."
Một người lính trong đó hoảng sợ trợn to hai mắt,"Cái này ngài đang dùng cách xử phạt về thể xác."
"Cậu có thể đi tố cáo tôi." Giọng nói của Bạch Lạc Nhân âm u lạnh lẽo.
Binh sĩ vừa nói dối bắt đầu đau khổ cầu xin,"Thủ trưởng, chúng tôi thực sự chưa hút thuốc, chúng tôi cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, mới ra đây hít thở không khí rồi trò chuyện một chút. Ngài đừng bắt tôi uống cái này được không? Tôi vừa nhìn nó đã thấy buồn nôn."
"Hoặc là uống, hoặc là bị trục xuất, tự mình suy nghĩ một chút đi."
Sau khi bị phạt như vậy, hai người này triệt để cai thuốc.
Bạch Lạc Nhân lại bận bịu đến hai giờ sáng, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, hôm nay lại là tết ông Công ông Táo. Thật lâu rồi không bị mất ngủ, không biết có phải là đã qua thời điểm tốt để ngủ hay không, Bạch Lạc Nhân lật qua lật lại ở trong chăn, thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần lại kề cà không chịu buông lỏng xuống.
Điện thoại đột nhiên vang lên, theo thói quen Bạch Lạc Nhân xoay người xuống giường, tưởng có nhiệm vụ khẩn cấp, kết quả phát hiện điện thoại tới lại là Cố Hải.
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhưng vẫn nhận.
"Bạch Lạc Nhân, tám năm qua cậu chưa từng nhớ tới tôi hả?"
Bạch Lạc Nhân đưa ngón tay nhéo góc chăn, trong lòng chua sót, có lẽ là ban đêm quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho Bạch Lạc Nhân không dám nói dối.
"Đã từng nhớ."
Bên kia trầm mặc thật lâu, đột nhiên lại nói,"Tôi rất hối hận ngày hôm đó tám năm trước vì ăn kẹo hồ lô mà cãi nhau với cậu, nếu như tôi biết đó là lần cuối cùng cậu ăn kẹo hồ lô, nhất định tôi sẽ không mắng chửi cậu."
...........