Chương 12: Thần thúc bán đứng (2)Người đăng: adminNgày đăng 16-02-2021 16:38
Tần Đạo Biên cười lạnh, nói:
"Thật vậy sao?"
Thái độ rõ ràng không tin.
Tần Nghi đứng lên, nói:
"Con thân là hội trưởng Tần thị, tự có tính toán của riêng mình, ngay cả việc chiêu mộ một cá nhân cũng không được sao?"
"Ngươi..."
Tần Đạo Biên giận tím cả mặt, muốn đứng dậy quát mắng một trận, kết quả đầu vai bị Liễu Quân Quân áp chế, nàng ta còn thi pháp trấn gã không thể động đậy, muốn đứng cũng đứng không nổi.
Liễu Quân Quân không muốn hai cha con chỉ vì việc này mà trở mặt không nói chuyện, cho nên mở lời hòa giải, nói:
"Được rồi, chỉ là một người ngoài thôi mà, cần gì phải so đo như thế. Đêm nay ta quyết định không ai được nhắc đến tên Lâm Uyên kia. Chuyển chủ đề khác, nói chuyện chính một chút."
Nàng ta thầm bóp bóp bả vai Tần Đạo Biên, liên tục nháy mắt với gã.
Tần Đạo Biên đành phải kiềm chế lửa giận, cúi người cầm lấy chén trà, mạnh mẽ uống một ngụm xuống, mới có thể áp chế một chút hơi lửa.
Đành chịu, gã không cách nào buông lỏng với Lâm Uyên, đổi lại một người cha khác, cũng không cách nào hòa ái thân thiện với người gây tai họa cho con gái mình, gã hận bản thân không thể làm thịt Lâm Uyên.
Bây giờ gã lo lắng con gái sẽ lại ngựa quen đường cũ, trong một cái cống ngầm lật thuyền đến hai lần, đây là chuyện quỷ gì vậy?
Muốn nối lại tơ duyên với Lâm Uyên, gã tuyệt đối không đồng ý!
Liễu Quân Quân biết suy nghĩ của hai cha con không cách nào câu thông, đành phải chủ động lên tiếng hỏi, giọng cũng hạ thấp xuống, nói:
"Đấu thầu sắp bắt đầu, bên phía Già Vô Tử đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Già Vô Tử, một đại sư trận pháp không có tiên tịch ở Tiên giới, chỉ có thể coi là tán tu.
Mà người này chính là át chủ bài lớn nhất của Tần thị, trước mắt cũng là bí mật thương nghiệp lớn nhất.
Thực chất vấn đề khớp nối của Cự Linh Thần sớm đã lộ ra tiếng xấu, chỉ là trước lúc dư nghiệt tiền triều làm loạn vẫn còn chưa rõ ràng đến thế, sau trận chiến rất nhiều vấn đề xuất hiện tấp nập, chuyện này đã không cách nào giấu diếm nữa.
Mà cái tên Già Vô Tử này, trước đó lão công bố đã giải quyết được vấn đề này, dẫn đến rất nhiều người thăm dò, sau cùng nhận lấy chết cục chết thảm.
Điều khiến Tần Đạo Biên không nghĩ tới chính là, một người đáng lẽ đã chết thế mà vẫn còn sống, lại còn bị Tần Nghi âm thầm lặng lẽ tìm tới.
Sau khi người trở về, Tần Nghi mới giải đáp bí mật này với phụ thân.
Từ ngày Già Vô Tử công bố giải quyết vấn đề của Cự Linh Thần, Tần Nghi đã biết người này khẳng định sẽ gặp phiền phức lớn, đồng thời thấy được cơ hội làm ăn to lớn, cho nên cấp tốc bố trí giải nguy.
Sau một lần kiểm tra công khai thành công, phiền phức quả nhiên ập tới, trong số thế lực tranh đoạt thất bại xuất ra thủ đoạn có thể nói là, ta không gặm được thì ngươi cũng đừng hòng ăn!
Chuyện này nằm trong các dự đoán mà Tần Nghi đã nhắc nhở Già Vô Tử, đồng thời nghiệm chứng sự quan tâm của Tần Nghi đối với Già Vô tử.
Thế là có một "Già Vô Tử" chết oan chết uổng, Già Vô Tử chân chính đã được Tần Nghi lặng lẽ đưa đến thành Bất Khuyết.
Đành chịu, Tần Nghi biết dựa vào thực lực Tần thị khó thắng nổi các cường gia, chỉ có thể mở ra một còn đường vi diệu khác, lấy được Già Vô Tử.
Nói ra thì đơn giản, quá trình rất phức tạp.
Tần Đạo Biên biết được chân tướng bị dọa hoảng hồn, không ngờ con gái lại có lá gan lớn đến vậy, thế mà dám nhúng tay vào mua bán Cự Linh Thần.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Nghi không có nói trước cho Tần Đạo Biên, nàng biết chuyện này có nguy cơ quá lớn, nếu phụ thân biết trước khẳng định sẽ ra tay ngăn cản.
Thời điểm nói đến chuyện này, hai cha con lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt.
Tần Nghi cũng hạ thấp giọng, nói:
"Chuẩn bị xong rồi, kiểm tra cũng vượt qua, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày đấu thầu bắt đầu."
Liễu Quân Quân nói:
"Nghi nhi, càng đến gần ngày bước chân ra khỏi cửa, càng phải thận trọng chu đáo, trước ngày đấu thầu thành công, tuyệt đối không được bại lộ chuyện Già Vô Tử ở trong tay ngươi."
Tần Nghi yên lặng gật đầu, nhìn sang phụ thân, lạnh nhạt nói:
"Con mệt rồi."
Liễu Quân Quân cười khổ, nói:
"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tần Nghi lập tức quay người rời đi.
Tần Đạo Biên đứng lên, có hơi tức giận chỉ ra ngoài cửa đã khuất bóng người, nói:
"Ngươi nhìn nàng kìa, thái độ gì thế?"
Liễu Quân Quân than thở, đáp:
"Thôi bỏ đi."
Tần Đạo Biên cười lạnh, nói:
"Cái gì bỏ đi? Không ai hiểu con bằng cha, cái gì làm công trả nợ một triệu châu? Ta thấy nàng vẫn chưa dứt tình cũ! Nha đầu này đúng là biết chịu đựng, 300 năm cũng chưa từng liên lạc với tên cặn bã kia một lần, ta còn thật sự cho rằng nàng đã tỉnh ngộ, chuyện cũ đã trôi vào quên lãng, kết quả nào ngờ chúng ta đều bị nàng lừa gạt!"
Liễu Quân Quân nói:
"Đứa nhỏ này là một người có chính kiến, ngươi cũng đã nhìn thấy thông qua từng cái sự kiện, nàng muốn làm chuyện gì, ngươi nói vài câu là có thể thay đổi hay sao? Chỉ làm vấn đề càng thêm nghiêm trọng mà thôi!"
Tần Đạo Biên nghĩ đến tên tiểu nhân hèn hạ Lâm Uyên kia làm bẩn tấm thân ngọc ngà châu báu của con gái mình, bây giờ lại chạy tới liếc mắt đưa tình với con gái nhà mình, trong lồng ngực nghẹn lại một hơi, hỏi:
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?"
Liễu Quân Quân cũng phiền muộn, nói:
"Hai cha con các ngươi không ai chịu nhún nhường, chuyện này sẽ không có cách nào giải quyết, nếu như Nghi nhi dám chiêu mộ người ta, thái độ khẳng định sẽ không nhường nhịn, hiện tại muốn giải quyết vấn đề nằm ở chỗ thái độ của ngươi, chẳng lẽ không thể lùi một bước sao?"
Tần Đạo Biên trừng lớn mắt, nói:
"Ta lùi? ngưỡi cũng rõ ràng tiểu súc sinh kia là ai, hắn chính là nhìn trúng tài sản của Tần gia ta."
Liễu Quân Quân nói:
"Ngươi cần gì phải gấp? Một cây làm chẳng nên non, một số việc dù cho Tần Nghi muốn làm cũng là vô đụng, chúng ta có thể ra tay từ trên người Lâm Uyên."
"..."
Tần Đạo Biên khẽ giật mình, phát hiện bản thân tức đến mức hồ đồ luôn rồi, chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
"Làm thế nào?"
Liễu Quân Quân cũng ngồi ở một bên, hỏi:
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Tần Đạo Biên hơi nghiêng nhích lại gần nàng ta, thấp giọng nói:
"Ngươi xác nhận người ra tay năm đó, chính là đang giúp hắn sao?"
Cái gì một triệu châu còn chưa rõ, bên này sớm đã biết năm đó Lâm Uyên lừa gạt một triệu châu từ Tần Nghi.
Năm đó bọn họ phát hiện có gì đó sai sai, đồng thời phát hiện Tần Nghi sử dụng một số tiền lớn, cho nên mới tra ra vấn đề.
Thời điểm đó Tần Đạo Biên không muốn để cho con gái biết, trong nhà cũng giám sát nàng dùng tiền mà thôi.
Nhằm vào vấn đề này, bọn họ đến gặng hỏi Trương Liệt Thần, ép hỏi chuyện gì xảy ra, buộc Trương Liệt Thần phải phun ra hết mọi chuyện.
Trương Liệt Thần đã khai ra mọi thứ trong lúc sợ hãi, nói rằng Lâm Uyên không có chút tình cảm nào với Tần Nghi, chỉ đơn giản là nhìn trúng tài sản của Tần gia, đơn thuần chính là ăn bám.
Không sai, đây là chân tướng đến nay Lâm Uyên vẫn chưa biết, Thần thúc kia của hắn không giúp thì cũng thôi đi, ngược lại còn bán đứng hắn.
Nếu Lâm Uyên biết rõ chân tướng, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào...
Nếu là con gái nhỏ nhất thời xúc động, Tần Đạo Biên có lẽ còn tự an ủi bản thân, chung quy thành thanh niên không hiểu chuyện, nhưng mà hiện thực vẫn rất tàn khốc.
Sau khi Tần Đạo Biên biết rõ chân tướng, thiếu chút nữa tức đến mức phun máu.
Năm đó không phải Tần Đạo Biên có lòng thiện không giết Lâm Uyên, tên súc sinh kia làm loại chuyện đó với con gái của gã, đừng nói một cái Lâm Uyên, mười cái Lâm Uyên cũng không đủ cho gã giết.
Không ra tay ở thành Bất Khuyết, chính là vì kiêng kị luật pháp Tiên giới, có một số việc không phải dùng quan hệ là có thể giải quyết, lại trong tình huống không xác định được con gái đủ lý trí đối mặt, một khi chuyện này bưng bít lộ ra ngoài, một tên súc sinh không đáng cho toàn bộ Tần thị bị lôi vào, gã chưa đánh mất lý trí đến tình trạng như thế
Ở trong thành, gã chỉ cho người đánh gãy một chân của Lâm Uyên.
Sát chiêu chân chính nằm ở phía sau, sau khi đuổi Lâm Uyên ra khỏi thành, lập tức cho người ngụy trang thành cướp, Liễu Quân Quân còn tự mình tham gia đuổi giết, mục đích chính là muốn lấy cái mạng của Lâm Uyên, cũng muốn xóa đi câu chuyện phát sinh ở trên người con gái.
Một triệu châu kia của Lâm Uyên chính là bị Liễu Quân Quân cướp trở về, ngay lúc nàng ta định ra tay kết thúc tính mạng của Lâm Uyên, bỗng nhiên một người thần bí xuất hiện ngăn cản, kế hoạch của bọn họ cũng bị thất bại.
Nhắc lại đoạn chuyện xưa kia, Liếu Quân Quân vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, trong mắt biểu lộ sự kinh hồn khiếp vía, nói:
"Người kia có thực lực vô cùng cường đại, ta không có một chút sức phản kháng ở trước mặt y, hơn nữa y xuất thủ cũng rất ngoan độc, người đi cùng với ta gần như đều bị một chiêu mất mạng, từng người bị y bóp nát đầu, đích thực là một nhân vật giết người không chớp mắt. Vào lúc y nắm lấy đầu của ta, bản thân tưởng rằng đã phải chịu chết, kết quả y nói hành động chỉ vì muốn tiền, ta vừa giao tiền thì lập tức thả ra, trong lúc ta trọng thương vội vàng chạy trốn, không còn lo lắng tên Lâm Uyên kia
Y nói chỉ vì muốn tiền nhưng thời điểm xuất hiện phải nói là rất trùng hợp, vừa hay là lúc ta muốn ra tay giết chết Lâm Uyên, ta có thể cảm nhận được từ trong cách thức ra tay, đối phương chủ yếu là muốn cản trở. Thậm chí ta rất nghi ngờ, chỉ cần ta không lấy tính mạng của Lâm Uyên, y chưa chắc sẽ hiện thân. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của ta, không cách nào khẳng định."
Tần Đạo Biên trầm giọng nói:
"Nếu thật sự là đang giúp hắn, vậy thì người này là ai? Nếu đúng là một người khác, người này nhất định phải nắm giữ tình huống của Lâm Uyên, mới có thể xuất thủ kịp thời, nói cách khác, khả năng cao là người trong thành Bất Khuyết. Thế nhưng chúng ta đã tra xét rõ ràng nội tình của tiểu tử kia, những người thường xuyên qua lại, hiềm nghi lớn nhất cũng chỉ có Nhất Lưu quán Trương Liệt Thần."
Liễu Quân Quân lắc đầu, nói:
"Ta có thể khẳng định không phải là Trương Liệt Thần, ngươi biết lúc ấy ta cũng nghi ngờ là Trương Liệt Thần, sau khi ta điều trị vết thương xong, tự mình đi Nhất Lưu quán điều tra tay nghề của Trương Liệt Thần, đối phương có tu vi cách biệt quá xa so với người thần bí, không thể nào là cùng một người. Chắc hẳn ta đã suy đoán sai."