logo
Chương 3-3Người đăng: adminNgày đăng 17-06-2021 08:55
Love 3:Thấy Lâm Nguyệt Loan đi đến Minh Nhật Lãng liền vội vã xuống xe.“Có chuyện gì à?”. Đôi mắt trong veo không biết chuyện gì của cậu giống như bầu trời xanh trên đầu quang đãng không gợn chút mây, thuần khiết đến mức chẳng hề có tạp chất.Lâm Nguyệt Loan không biết bắt đầu phải nói từ đâu, bản thân đã đồng ý với cậu ấy, bây giờ lại hối hận. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải khó khăn mà nói ra: “Minh Nhật Lãng… chuyện… chuyện đi dã ngoại..
hay là thôi đi… đường xa quá, rừng vừa rậm vừa sâu… chắc là mệt lắm… tớ chẳng muốn đi nữa…”.Minh Nhật Lãng chú ý nghe từng câu nói ngắt quãng của cô, sau đó tổng kết lại trong đầu một lượt, gương mặt cậu đột nhiên trắng bệch ra. Những lời Lâm Nguyệt Loan nói như những mũi tên bắn ra đâm thẳng vào trái tim cậu. Cậu mím chặt môi lại.Lâm Nguyệt Loan nói xong mà không dám ngẩng đầu lên nhìn
Không nghe thấy câu trả lời của cậu ấy, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng thở gấp gáp của cậu. Giống như tiếng gió trước mỗi trận mưa bão. Trong lòng còn đang hoang mang thì bỗng nhiên cô bị cậu kéo tay và đẩy lên xe.“Ê, Minh Nhật Lãng, cậu làm cái gì vậy?”. Lâm Nguyệt Loan không kịp phòng bị gì đã bị đẩy lên xe, cô phản kháng theo bản năng. Hai tay đẩy người Minh Nhật Lãng, vừa đưa tay ra định đẩy thì lại vội vàng thu lại
Cô không dám đẩy cậu, sợ mình bất cẩn khiến cậu bị thương. Chị Vương đã từng nói bất cứ động tác hoặc tư thế không đúng cũng đều có thể gây tổn thương cho cậu ấy, không thế thì sao lại gọi là búp bê thủy tinh chứ.Minh Nhật Lãng mặc kệ cô, cậu đóng sầm cửa lại rồi nói với bác Hồng bằng giọng nặng trình trịch: “Bác Hồng lái xe”.Bác Hồng thấy cậu chủ nhỏ hàng ngày ôn hòa đột nhiên nổi cáu như vậy chẳng dám nói câu mà chỉ lẳng lặng lái xe.Lâm Nguyệt Loan hoàn toàn không ngờ Minh Nhật Lãng lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy, đột ngột túm tay cô ấn lên xe rồi đi luôn
Cô quay sang cậu bức xúc: “Minh Nhật Lãng, cậu muốn dẫn tớ đi đâu hả? Mau cho tớ xuống xe, mau lên!”.Minh Nhật Lãng không nói gì cả mà chỉ quay sang nhìn cô. Gương mặt cậu như tuyết tháng mười hai trắng bệch. Lâm Nguyệt Loan vội im bặt, trong giây phút ngắn ngủi ấy cô đã hiểu ra một điều, cô đã làm tổn thương cậu.Lúc này cô không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Nhật Lãng
Đôi mắt màu xanh của cậu xanh màu xanh của trời cao, màu xanh trên đỉnh đầu vừa thuần khiết vừa vô tội.Trong xe không có tiếng người, im lặng như những ngọn núi, cảm giác bị đè nén khiến Lâm Nguyệt Loan cảm thấy sắp không thở được.Cuối cùng bác Hồng thận trọng lên tiếng: “Cậu chủ, mình đi đâu?”. Nói chung là không thể mang cô gái này về nhà họ Minh được.Minh Nhật Lãng trả lời dứt khoát: “Đến phòng khám của bác sĩ Thành”.“Vâng”
Bác Hồng gạt tay lái rồi rẽ vào một con đường khác.Lâm Nguyệt Loan nghe thấy thế liền sững lại, nửa câu cũng không dám nói. Cô biết những lời ban nãy của mình đã làm tổn thương nặng nề tới Minh Nhật Lãng, bây giờ cậu ấy bảo đi đâu thì đi đấy, cô chẳng có cách nào từ chối.Tại phòng khám bác sĩ Thành.Hôm nay đón bệnh nhân là một nhân viên khác, vừa thấy Minh Nhật Lãng vào, cô ấy liền nhiệt tình đón tiếp: “Cậu Minh à, hôm nay có phải lịch khám của cậu đâu, sao cậu đến đây?”.“Bác sĩ Thành có đây không ạ? Em có việc cần tìm bác ấy”.“Đến đúng lúc đấy, chậm mấy phút nữa là bác ấy đi về rồi”.Trong lúc nói chuyện thì bác sĩ Thành đã thay thường phục đi xuống
“Ơ, A Lãng, sao cháu lại đến đây thế này?”.“Bác sĩ Thành, cháu có thể phiền bác chút thời gian được không?”.“Đương nhiên là được, cháu lên đây đi”. Bác sĩ Thành từ trước đến giờ luôn quý mến Minh Nhật Lãng.Minh Nhật Lãng kéo tay Nguyệt Loan cùng đi lên gác, lúc này bác sĩ Thành mới chú ý đến cô gái đi cùng cậu. Bất giác ông nhìn cô gái đang mặc đồng phục trường Thần Quang
Đôi mắt nhỏ, dài, dáng người cân đối, hai bím tóc dài khiến người khác có ấn tượng rất sâu sắc.“Cậu đừng kéo tớ nữa, Minh Nhật Lãng, tớ tự đi là được chứ gì”. Lâm Nguyệt Loan bị cậu kéo đi như thế cũng không thoải mái gì, muốn đẩy ra nhưng không dám dùng lực quá mạnh.Minh Nhật Lãng coi như không nghe thấy gì, cậu vẫn kéo cô đến tận phòng làm việc của bác sĩ Thành, đến trước bàn làm việc cậu mới buông tay cô ra
Bác sĩ Thành nhìn hai người và không nói gì cả.“Bác sĩ, cháu có việc này muốn nghe ý kiến mang tính chuyên môn của bác”.“Cháu nói đi”.“Tình hình sức khỏe của cháu bây giờ có thể ra ngoài đi du lịch, dã ngoại được không ạ?”.Lâm Nguyệt Loan hít một hơi dài mà không dám thở ra nữa. Cô không ngờ Minh Nhật Lãng kéo cô đến đây vì muốn cô nghe ý kiến của bác sĩ về việc đi dã ngoại
Cậu không hề giấu diếm gì về bệnh tình của mình mà còn muốn nói trước mặt cô nữa. Tại sao lại thế? Chẳng phải ở trường cậu ấy phải che giấu rất vất vả hay sao! Sao lại không muốn giấu cô? Quan hệ giữa hai người đâu phải là bạn bè thân thiết lắm đâu! Lẽ nào…Cô như hiểu ra điều gì đó rồi bật dậy như lò xo: “Minh Nhật Lãng, sao cậu lại biết là tớ biết rồi?”.Một câu không đầu không cuối, người ngoài nghe chắc không hiểu gì
Nhưng Minh Nhật Lãng lại hiểu rất rõ. “Hôm đó tớ thấy cậu ở đây, cũng nghe được chuyện cậu hỏi chị Vương về bệnh tình của tớ”.Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt nhìn cậu: “Không phải là tớ hỏi, là bạn của tớ chứ… à, hôm đó chẳng phải cậu không nhìn thấy tớ và đi về rồi sao?”.Minh Nhật Lãng chẳng có bụng dạ nào mà suy nghĩ câu hỏi của cô, cậu quay lại hỏi bác sĩ Thành: “Bác sĩ, có đi được không ạ?”.Bác sĩ Thành im lặng quan sát nãy giờ, ông cũng đoán được mọi chuyện qua cuộc đối thoại của hai cô cậu này
Và cũng đoán ra tại sao Minh Nhật Lãng lại dẫn theo cô gái này đến đây, hỏi chuyện với vẻ quan trọng như thế. Ông cười và nói: “Chuyện này à, đầu tiên bác cần biết rõ là các cháu đi du lịch ở đâu, cụ thể là hoạt động thế nào, phải biết rõ thì mới cho ý kiến được”.“Đi hồ Phương Trạch, chỉ đến đó ngắm chim thôi ạ”.“Nếu chỉ đi ngắm chim thì hoàn toàn không vấn đề gì”
Bác Thành vừa nói vừa mở rộng hai tay, điệu bộ tỏ ý “điều này có gì khó chứ”.“Nhưng đường rất xa, trong rừng cũng không dễ đi nữa, cậu ấy lại không được ngã không được chạm vào mà”. Lâm Nguyệt Loan nói lại những câu này không phải muốn tìm lý do từ chối mà thực sự cô muốn nghe ý kiến của bác sĩ xem thế nào.Bác sĩ Thành ngồi xuống trước mặt cô rồi nói: “Ai nói Minh Nhật Lãng không được ngã, không được chạm vào?”.“Không phải cậu ấy… bệnh ấy như thủy tinh… không cẩn thận là sẽ vỡ sao ạ?”.Lâm Nguyệt Loan đưa mắt nhìn Minh Nhật Lãng, từng câu từng chữ nói ra ấp úng
Cậu lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bác sĩ Thành cười rồi giảng giải tỉ mỉ cho Nguyệt Loan nghe về bệnh tình của cậu.“Cháu gái à, chắc là cháu chưa hiểu hết về bệnh của Nhật Lãng rồi. Người mắc bệnh giòn xương do chất xương giòn và mỏng nên mới dễ gãy. Người mắc bệnh nặng thậm chí có thể tự gãy xương. Vì thế nên mới gọi là người thủy tinh. Nhưng bệnh tình của A Lãng không nghiêm trọng như thế, chất xương của cậu ấy đúng là cũng giòn và yếu, mật độ xương thấp hơn so với người bình thường nhưng không đến mức độ như người thủy tinh
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW
Thêm nữa, cậu ấy đã điều trị nghiêm ngặt trong một thời gian dài cho nên đến bây giờ mật độ xương đã bằng tám mươi phần trăm của người bình thường, không dễ dàng bị gãy xương nữa. Vì vậy một số hoạt động nhẹ nhàng, không quá kích động cậu ấy hoàn toàn có thể tham gia được, chỉ cần chú ý một chút là ổn rồi. Nếu giống như thủy tinh thật thì hàng ngày phải chú ý kỹ càng mọi thứ lắm, làm sao một bác sĩ chủ trị như bác dám cho cậu ấy đi học chứ”.“Thế ạ, vậy là cháu hiểu nhầm rồi”.Lâm Nguyệt Loan đến lúc này mới thực sự hiểu rõ mọi chuyện, suýt chút nữa là hại Minh Nhật Lãng
Giá mà biết sớm thì tốt, biết sớm đã không khiến Nhật Lãng vừa giận vừa tổn thương như thế này. Cô len lén liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh mình, cậu vẫn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết sắc mặt bây giờ thế nào nữa.“Được rồi, bây giờ cháu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi nhé, chuyện dã ngoại… có thể cho A Lãng của chúng ta đi cùng rồi nhé!”. Bác sĩ Thành cười và nói.“Đương nhiên ạ!”
Nguyệt Loan gật đầu lia lịa, cô đứng dậy kéo tay Minh Nhật Lãng, “Sáng chủ nhật này nhé, không gặp không về!”.Cùng lúc Lâm Nguyệt Loan đến nói chuyện từ chối với Minh Nhật Lãng thì Tiêu Tinh Dã đi lấy xe. Không ngờ lấy xe ra đến nơi thì chẳng thấy bóng Lâm Nguyệt Loan đâu nữa. Người đâu nhỉ? Cậu đạp xe đi một vòng quanh sân tìm thử mà không thấy đâu cả
Nghĩ chán chê cậu đành rời khỏi trường, nhưng không yên tâm nên lại vòng qua nhà cô xem thế nào, cửa vẫn khóa, vậy cô đi đâu được nhỉ?Tiêu Tinh Dã cũng không về nhà mà đợi ngay dưới tầng nhà Nguyệt Loan. Kết quả là đợi đến tối mịt mới thấy xe nhà Minh Nhật Lãng đưa cô về. Trong lồng ngực bất chợt có ngọn lửa bùng cháy và lan rộng.“Tiêu Tinh Dã, sao cậu lại ở đây thế?”
Vừa xuống xe Lâm Nguyệt Loan đã nhận ngay ra bóng Tiêu Tinh Dã ở đó.Tiêu Tinh Dã không nói gì, đôi mắt cậu sáng rực lên trong đêm tối và đang trừng trừng nhìn Minh Nhật Lãng trong xe.“Tớ đi lấy xe, còn cậu thì cứ im hơi lặng tiếng mà đi thế sao? Chí ít cậu cũng phải nói với tớ một tiếng chứ, hại tớ tìm khắp nơi như một thằng điên, rồi lại đứng đợi ở đây như một thằng ngốc!”.“Xin lỗi mà, Tiêu Tinh Dã, lúc đó tớ không kịp…”.Tiêu Tinh Dã chặn ngay lời cô mà hỏi: “Có chuyện gì mà gấp gáp thế?”.“Không liên quan đến cậu ấy, là tớ đột nhiên kéo cậu ấy lên xe thôi”
Minh Nhật Lãng bước đến đáp.Cậu không lên tiếng còn không sao, cậu đã lên tiếng càng khiến Tiêu Tinh Dã giận sôi thêm: “Cậu nói cái gì, cậu kéo cô ấy lên xe, cậu dựa vào cái gì mà kéo cô ấy lên xe?”.Lâm Nguyệt Loan thấy chuyện không ổn liền vội ngăn lại: “Tiêu Tinh Dã, cậu làm cái gì thế hả?”.“Cậu ta tự nhiên kéo cậu lên xe, tớ phải thay cậu xả giận mới được”
Nói rồi Tiêu Tinh Dã chuẩn bị nắm đấm bước đến, cậu ta chắc chắn đến hai trăm phần trăm sẽ đấm vào mặt Minh đại thiếu gia ẻo lả kia.Lâm Nguyệt Loan thét lên: “Tiêu Tinh Dã, cậu đừng có làm bừa, Minh Nhật Lãng cậu mau về đi, cậu về trước đi”.Nói chuyện đùa gì ở đây, Minh Nhật Lãng sao đỡ được cú đấm của Tiêu Tinh Dã chứ. Cho dù là người xương cốt bình thường, thì cũng không đỡ được mấy cú đấm của Tiêu Tinh Dã
Bác Hồng ngồi trong xe quan sát động tĩnh nãy giờ cũng vội vàng bước ra ngoài. Cậu thanh niên cao to này hình như muốn động chân tay với cậu chủ, sao được chứ? Cho dù bằng giá nào bác cũng phải bảo vệ bằng được cậu chủ nhỏ của mình.“Ê, cậu kia, đừng làm bừa. Cậu chủ, mau lên xe”.Minh Nhật Lãng chỉ còn cách lùi lại phía sau, nhưng cậu vẫn chưa muốn lên xe: “Bác Hồng, bác vào xe đi”.Bác Hồng giật mình khựng lại nhưng bị ánh mắt cậu chủ nhìn qua một cái, chẳng còn cách nào khác bác đành vào xe
Đợi bác Hồng vào xe rồi Minh Nhật Lãng mới tiếp tục nói: “Tiêu Tinh Dã, cậu dựa vào cái gì mà nổi nóng với tớ? Tớ kéo bạn ấy lên xe là chuyện giữa tớ và bạn ấy, có liên quan gì đến cậu chứ?”.Một người từ trước đến giờ luôn nhẫn nhịn như Minh Nhật Lãng đột nhiên hôm nay lại nổi giận. Cậu không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Ban chiều ở dãy phòng học là Tiêu Tinh Dã gọi cậu lại, sau đó đến lượt Nguyệt Loan nói chuyện từ chối đi chơi ngày chủ nhật
Không cần nói cũng biết đó là chủ ý của Tiêu Tinh Dã.“Đương nhiên là có liên quan đến tớ rồi, cô ấy… là bạn tốt nhất của tớ, cô ấy bị người khác bắt nạt thì tớ sẽ ra mặt thay cô ấy”.“Tớ không bắt nạt cô ấy”.“Đúng đúng đúng, Minh Nhật Lãng đâu có bắt nạt tớ”. Lâm Nguyệt Loan nói thêm.“Vậy cậu ta lôi cậu lên xe làm cái gì chứ!”.“Cậu ấy… chỉ là muốn đưa tớ về nhà”.Không thể nói chuyện đến phòng khám với cậu ấy được, Minh Nhật Lãng đã dặn rõ ràng là: Những chuyện liên quan đến bệnh tình của tớ, hy vọng cậu không nói với ai cả.Cô đã trịnh trọng tuyên bố: Tuyệt đối giữ lời hứa.“Đưa cậu về nhà? Cái xe này chẳng phải tốc độ nhanh lắm sao, sao đi gì mà lâu thế?”.Lâm Nguyệt Loan bị hỏi bất ngờ không biết phải trả lời thế nào
Minh Nhật Lãng thấy thế liền đáp: “Trên đường bọn tớ có đi uống nước”.“Đúng đúng đúng, bọn tớ đi uống nước”.Lâm Nguyệt Loan nói xong mới cảm thấy câu trả lời này không thể khiến Tiêu Tinh Dã vừa ý được. Từ trước đến giờ cậu ấy và Minh Nhật Lãng không hòa hợp với nhau, quan hệ như nước với lửa không thể dung hòa. Lần này cô bỏ mặc Tiêu Tinh Dã ở lại và “đi uống nước” với Nhật Lãng, đảm bảo Tiêu Tinh Dã sẽ tức điên lên.Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Tinh Dã trầm lại và cười nhạt: “Hóa ra là thế, cậu ngồi xe ô tô đi uống nước
Lâm Nguyệt Loan, cậu chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ hèn chi quên mất là tớ đang đứng đợi cậu”.Lâm Nguyệt Loan vội vàng nói: “Tiêu Tinh Dã, không phải thế đâu…”.Tiêu Tinh Dã mặc kệ cô, cậu quay xe lại, thoáng cái đã không thấy bóng người.Nhìn theo bóng Tiêu Tinh Dã mất hút trong màn đêm, cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều im lặng không nói gì. Hồi lâu sau Lâm Nguyệt Loan mới lên tiếng: “Cậu về đi Minh Nhật Lãng, cũng không còn sớm đâu”.“Cậu lên gác trước đi”.“Ừ, tạm biệt”.“Tạm biệt”.Lâm Nguyệt Loan buồn bã lên gác, Nhật Lãng đứng đó một lát rồi quay về xe.Bác Hồng len lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không nói một lời nào mà cứ thế lái xe thẳng về biệt thự nhà họ Minh
Theo thói quen, gần đến cổng Minh Nhật Lãng im lặng suốt buổi lúc này mới lên tiếng: “Bác Hồng, chuyện hôm nay không được nói với mẹ cháu”.Bác Hồng tuy đồng ý nhưng trong lòng cảm thấy rất bất an. Chuyện của cậu chủ với cô cậu học sinh kia xem ra không “thái bình” cho lắm. Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì bà chủ không để yên.Bữa cơm tối, bà Minh hỏi con sao hôm nay về muộn
Nhật Lãng đáp: “Con đến chỗ bác sĩ Thành”.“Sao thế, con không khỏe à?”, bà Minh buông đũa vội vàng hỏi, ông Minh đang gắp thức ăn cũng khựng ngay tay lại.“Không sao ạ”. Minh Nhật Lãng hồi hộp nói: “Mấy bạn lớp con định cuối tuần đi dã ngoại. Con muốn đi hỏi bác sĩ Thành xem con có tham gia được hoạt động này không thôi ạ”.Hai vợ chồng ông Minh nghe thấy thế mới thở phào, gương mặt giãn ra.Nhưng bà Minh vẫn không yên tâm: “Đi dã ngoại à? Có leo núi không? Leo núi thì phải cẩn thận”.“Không leo núi đâu ạ, là đến hồ Phương Trạch ngắm chim
Con nghe nói đó là thiên đường của chim đấy ạ”.“Vậy thì đi được, có điều đường cũng xa đấy. Lớp con đi mấy người để bố bố trí xe cho con”. Ông Minh nói.“Con cảm ơn bố, chắc là bảy, tám bạn ạ!”.“Ừ, để bác Hồng đưa con đi, bố sẽ bố trí hai chiếc xe của công ty nữa, mấy đứa chơi cho vui”. Ông Minh vui vẻ vỗ vỗ vai con.Bà Minh cũng mỉm cười gật đầu. Nụ cười của bà sáng và tươi tắn như ánh đèn pha lê.
[ƯU ĐÃI 06-10.06-1 TẶNG 1 FULLSIZE]Sữa rửa mặt làm sạch từ trà xanh đảo Jeju Innisfree Green Tea Foam Cleanser 150ml - NEW

About DauHu.Net !
Đậu Hũ - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đam mỹ, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.