Chương 2: Đánh RắnNgười đăng: adminNgày đăng 05-04-2024 12:06
Người đàn ông đầy mặt hắc khí kia tên là Chu Tiêu, cũng coi như danh nhân ở Hoài Hoá, có mở một công ty bất động sản khá phát đạt.
Nhưng từ tháng trước sau khi mẹ già mất, trong nhà cứ luôn xuất hiện một con rắn màu xám lớn, đánh chết vứt đi, hôm sau nó vẫn quay lại, cứ mãi như thế đã sắp bức ông ta và bà vợ trẻ phát điên lên rồi. Lần thứ ba sau khi đánh chết thì tẩm xăng lên, đốt xác nó cháy không chừa lại cả tro.
Tiếp đến thì xảy ra chuyện, đầu tiên, tất cả các loại hoa quý, cây trồng trong vườn, sau một đêm đều khô héo hết, con mèo Ba Tư do phu nhân Chu nuôi cũng thất khiếu chảy ra máu đen, chết ở ngoài sân.
Sau đó phu nhân Chu cứ như bị điên, ở trong nhà lẩm bẩm một mình, nói cái gì mà bà ta không phải cố ý đâu, chỉ là quá tức giận hay sao đó.
Mà các nhân viên ban đầu giúp đánh con rắn, cùng một đêm, tất cả đều nôn ra nước đen, không cầm cự nổi đến sáng đã ra đi cả.
Tiếp đến, hai dự án xây dựng toà nhà đang khai phá gần đây, trong cùng một ngày, đào ra được rất nhiều ổ rắn, nghe nói mỗi ổ có ít nhất trên trăm con rắn kích thước màu sắc khác nhau, sự việc này thậm chí kinh động đến cả đài truyền hình Hoài Hoá. Chu Tiêu đã phải chi rất nhiều tiền nhờ vả người khác mới đè được tin tức này xuống.
Lần này Chu Tiêu biết là hỏng việc rồi, ông ta làm bất động sản, cũng biết không ít về phong thuỷ, trước sau tìm hai thầy phong thuỷ tới xem.
Ban đầu xem thì đều bảo là chẳng có vấn đề gì cả, nhưng lỡ lấy tiền của người ta rồi thì cho bùa vẫn phải cho bùa, bố trí lại đồ trang trí vẫn phải bố trí lại.
Nhưng sau khi hai thầy phong thuỷ kia về nhà, một người lâm vào hôn mê bất tỉnh, toàn thân mọc vảy, còn một người thì trườn đi hệt như rắn, chảy dãi bò sát khắp nhà.
Bản thân Chu Tiêu cũng chẳng ngủ nổi, cuối cùng không còn cách nào khác, nghe ngóng hết người này qua người khác rồi biết được, chỉ sư phụ tôi mới giải quyết nổi việc này.
Tôi như nghe chuyện ma quỷ mà xem Chu Tiêu khóc lóc kể lể một chuỗi dài, ánh mắt đầy khao khát nhìn sư phụ.
Sau khi tôi từ đất giấu xác trăm năm kia trở về, sư phụ có dạy tôi một số thứ, nhưng tôi cứ ở nhà mãi không có cơ hội mở mang kiến thức gì, lần này nghe được những chuyện kỳ dị như vậy, tất nhiên tôi rất mong được đi cùng sư phụ.
Nhưng sau khi nghe xong thì sư phụ nghĩ cũng không thèm nghĩ, chỉ bảo tôi gọi điện cho sư thúc vô lương bị cấm cửa kia, nói là việc này chỉ cần sư thúc đi là được rồi.
Nhưng Chu Tiêu lại cười gượng với sư phụ, tức khắc cửa sau của chiếc Santara đậu bên ngoài mở ra, vị sư thúc vô lương của tôi đang mặc bộ lễ phục đường hoàng, vẻ mặt tục tằng, một tay cầm khẩu súng đồ chơi lớn, một tay cầm túi quà vặt, đong đưa đong đưa, tiến lại gần lên tiếng chào hỏi với sư phụ.
Nghe thấy sư thúc tới, sắc mặt sư phụ lập tức tối xuống, lật tay gập cái vali chứa đầy tiền lại, trầm giọng nói: “Việc này đã có người nhận, ông chủ Chu không cần tìm người thứ hai nữa!”
Nhưng sư thúc đặt đồ xuống bên cạnh tôi, chỉ nói một câu với sư phụ, đã khiến sư phụ đồng ý nhận việc này.
Thì ra Chu Tiêu chính là hậu nhân khiêm người phát triển gia nghiệp của vùng đất giấu xác trăm năm kia, sư phụ hình như vẫn luôn rất kiêng dè chuyện này, sắc mặt âm u đến độ có thể vắt cả ra nước mà đồng ý.
Nhớ đến chuyện ở bãi đất trống năm đó, tới tận lúc về nhà rồi tôi còn mơ thấy ác mộng mấy ngày liền, gặp ai ngoài sư phụ ra cũng vẫn còn kinh sợ, cứ cho rằng người ta là ma quỷ.
Mãi về sau, sư phụ mới dạy, dựa vào đôi mắt của tôi, nhìn ba ngọn hỏa viêm đăng trên đỉnh đầu và hai vai của người là có thể phân được ngay đâu là người, đâu là quỷ.
Đến biệt thự của Chu Tiêu, như lúc trước từng nói, đôi mắt tôi vốn có thể nhìn thấy một số thứ đặc biệt, nhưng tôi lượn vài vòng quanh đó mà vẫn không phát hiện ra gì hết.
Ông chủ Chu bảo sư phụ đến công trường xem xét trước, những ổ rắn kia vừa đào ra, bắt cũng không bắt hết, đành phải đập chết chất thành từng đống.
Sư phụ hoàn toàn phớt lờ ông ta, nói thẳng muốn tới gặp hai thầy phong thủy lúc trước.
Đến bệnh viện tỉnh, chúng tôi tới phòng ICU mà thầy phong thủy hôn mê bất tỉnh kia đang nằm.
Tôi dắt sư phụ lên lầu, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi lạ, nhìn thầy phong thủy nằm trên giường, cả người đang bị một luồng khí đen bao trùm.
Kéo chăn ra, một mùi tanh nồng nặc từ bên trong chăn truyền tới, tôi bị xông đến độ hai mắt đều cay xè luôn chứ đừng nói đến cảm nhận của mũi, mùi chua khủng khiếp đó, đến giờ tôi còn chưa dám nhớ lại.
Nín thở, mặt tôi khổ sở nhăn nhúm lại, cẩn thận dùng đầu ngón trỏ và ngón cái từ từ kéo ống tay áo hơi ẩm ướt đang che khuất bàn tay ông ta lên.
Bàn tay đó đã không còn móng tay nữa rồi, từng miếng từng miếng vảy trắng xám, to bằng hạt gạo phủ từ đầu ngón tay, lan tới mu bàn tay thì vảy trở nên to hơn chút, mà dưới vảy dường như đọng lại thành giọt nước đen, thấm dần ra ngoài, mùi tanh tưởi kia chính là phát ra từ đám vảy màu đen đó.
Tôi nhất thời nín thở không nổi nữa, vội hất tay ra, quay đầu nhìn sư phụ, định hỏi ông nên làm sao.
Nhưng sư phụ chỉ nặng nề ho khan một tiếng, bảo tôi quan sát kỹ vào, ngữ khí của ông cũng trở nên rất nghiêm trọng.
Tôi quay lại cầu cứu nhìn sư thúc đang đeo khẩu trang, trong lòng thầm mắng ông ấy không giảng nghĩa khí, có khẩu trang cũng không chia cho tôi một cái, thế mà chỉ nhận lại được một gương mặt khổ sở lại cẩn trọng, kéo bàn tay kia lại đây lần nữa.
Tôi xem đến độ nước mắt cũng sắp ứa cả ra, đành chớp chớp mắt nhìn sư phụ, không biết lần này ông ấy muốn làm sao.
“Mặc niệm Thanh Tâm Chú trong lòng đi!” Sư phụ nghe thấy mũi tôi phát ra tiếng thở hổn hển, đáp lại một câu như thế.
Mặt tôi tức khắc nhăn thành mặt khổ qua, chẳng ai đối diện với bàn tay mọc đầy vảy lại còn bốc ra thứ mùi như vũ khí sinh học này, mà lại có thể bình tĩnh tịnh tâm cho nổi.
Tôi âm thầm niệm đi niệm lại Thanh Tâm Chú, đã bị hun đến độ trời đất xoay mòng mòng, tận khi tôi niệm đến lần thứ mười, mắt đã hoa cả lên, dường như thấy bên dưới lớp vảy kia có thứ gì đó đang chậm chạp chuyển động, nó nhỏ hệt như tơ tằm, nối tiếp từng miếng, từng miếng vảy lại với nhau.
Tôi mừng đến nỗi ném luôn bàn tay hôi hám kia đi, mặt đầy vui vẻ nói chuyện này với sư phụ.
“Hóa ra Dương bé con còn có tác dụng này à!” Sư thúc không chịu nổi vẻ lạnh lùng từ sư phụ mặt liệt của tôi, cũng nhích lại gần cười ha hả bắt chuyện.
Tôi mặc kệ sư thúc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi vội vàng nhấc cái gối của thầy phong thủy kia lên, chỉ thấy ở chỗ huyệt đại chùy* của người nọ, có một con mắt rắn to bằng quả bóng bàn sinh động như thật, thình lình hiện ra đó.
(*Huyệt nằm ở chỗ lõm ngay dưới đầu mỏm gai của đốt sống cổ 7)
Tôi thấy mà nổi hết gai ốc, vội nói với sư phụ những gì đã thấy.
Sư phụ cũng sửng sốt, hỏi tôi trông nó như thế nào.
Dụng tâm nhìn kỹ, lấy con mắt rắn đen dài mảnh đó ra làm trung tâm, thì có vô số sợi tơ đen nhỏ li ti tỏa ra khắp xung quanh, mà những sợi tơ đen đó cứ như có sinh mệnh thật vậy, không ngừng ngọ nguậy bên dưới các miếng vảy.
“Chỗ nào vậy? Chỗ nào vậy? Sao ta lại không thấy?” Sư thúc vô lương không ngừng hỏi, còn nhích lại gần bảo tôi chỉ cho ông xem.
Nhưng tôi chỉ thiếu nước chọc luôn cả ngón tay vào con mắt đó mà sư thúc vẫn không thấy, thế nên đành bỏ cuộc.
Một thầy phong thủy khác cứ trườn bò trên mặt đất thì ở cách vách. Người này đã gầy đến độ thoát tướng, trong phòng mùi tanh còn nồng hơn cả phòng kia.
Ông ta không được hưởng đãi ngộ nằm tốt như bên kia, toàn thân bị bó chặt từ trên xuống dưới, mà bộ đồng phục bệnh nhân trên người cũng đã thấm đẫm nước đen rồi.
Tôi theo như cách cũ nhìn xem, mặc dù không có vảy, nhưng huyệt đại chùy cũng có mắt rắn, những sợi tơ đen đó đã không còn nối với vảy nữa mà tung tăng bơi lội dưới lớp da của thầy phong thủy, khiến tôi sợ hơn cả nhìn người mọc vảy.
Sư thúc nói với ông chủ Chu về tình trạng của hai người họ, kết quả là ông chủ Chu lại đập tay nói, trên người vợ ông ta cũng bắt đầu chảy ra nước đen rồi, chỉ là không biết tại sao bà ta lại không nghiêm trọng thế này.
Ông ta kêu sư phụ một tiếng đại sư ngay đương trường, xin sư phụ giúp ông ta giải quyết. Nhưng sư phụ chỉ lắc đầu, nói muốn đi thăm mẹ của ông ta.
Lúc này Chu Tiêu ngẩn ra, lắp bắp nói cái gì mà đã đưa mẹ về quê an táng rồi, đường xá rất xa xôi, lại nói cái gì mà đợi giải quyết xong chuyện này rồi thì đi cũng không muộn.
Ngay cả một đứa trẻ như tôi cũng có thể nhìn ra Chu Tiêu đang giấu giếm gì đó, huống gì là sư phụ mù của tôi.
Sư phụ vừa đề nghị muốn đi thăm mẹ của Chu Tiêu, lại cứ bị Chu Tiếu lấy hết cớ này đến cớ kia ngăn cản, thế là sư phụ mặt trầm xuống, kéo tôi định bỏ đi luôn.
Chu Tiêu lập tức hoảng hốt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kéo sư phụ lại, cầu xin đại sư nhất định phải cứu lấy ông ta, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Sư phụ chỉ khăng khăng muốn đi thăm mẹ ông ta, mọi việc đều phải đợi lúc thăm xong rồi mới tính, vì nguyên nhân chuyện này cũng bắt nguồn từ mẹ ông ta.
Tôi vừa nghe thế thì ngẩn người, mẹ của Chu Tiêu không phải đã mất từ tháng trước rồi sao? Tại sao sư phụ cứ luôn miệng nói muốn đi thăm bà cụ, lại còn nói giọng điệu đanh thép như vậy, như thể người ta không cho đi thăm là có lỗi với ông ấy vậy.
Chu Tiêu thấy sư phụ kiên quyết thế, lại nghĩ đến những chuyện gần đây, lúc này mới nghiến răng đồng ý dẫn sư phụ đi thăm mẹ.
Lúc tới đó, trong lòng tôi tức khắc có vô số con thảo nê mã phi qua*.
(*Trong tiếng Trung “thảo nê mã” đọc na ná như “con mẹ nó” thường dùng để chỉ việc mắng thầm gì đó)
Lại là vùng đất chết tiệt này, kể từ chuyện lần trước, nó đã được phát triển lại, xây thành khu chung cư trung đẳng giá rẻ. Nhưng tỉ suất mua nhà ở đây thấp đến thảm hại, nghe nói đã có rất nhiều chủ nhà xảy ra chuyện, sau đó thì náo loạn ầm ĩ, giá nhà rớt thê thảm mà vẫn không thể bán được.
Hóa ra khu này là do Chu Tiêu xây à, ánh mắt tôi nhìn Chu Tiêu lập tức không tốt, năm đó chính ông ta đã thỉnh sư phụ trừ tà, kết quả là tôi lại bị lừa đi làm mồi câu, dọa sợ đến mức một đứa bé gái nết na như tôi, cứ mỗi độ trăng rằm, lại phải uống một bát tiết gà trống lớn mới được!
Vừa tới cổng, tôi đã phát hiện âm khí nơi này so với khi trước càng kỳ dị, tôi cuống quýt theo linh thức đi tới trước khu nhà, cuối cùng, một cây đại thụ hai người ôm không xuể xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi ngừng lại nhìn, chỉ thấy cây hòe cổ thụ này bốc lên ngùn ngụt khí đen, dần dần đã có xu thế phá cây mà ra, thế cây cũng trông rất lạ, cành lá thịnh nhất ở phía Bắc.
Mặc dù tôi chưa đến tuổi đi học, nhưng những điều cơ bản về xuôi gió, xem nước, vọng khí, sư phụ đều đã dạy tôi rồi, lá cây thường thịnh về Nam hơn về Bắc, đây là do nguyên nhân ánh sáng,
Còn nếu lá thịnh về Bắc thì chỉ có một nguyên nhân, là vì loài cây đó ưa bóng không ưa nắng, dưới gốc cây nhất định có thứ gì đó âm khí cực nặng nuôi dưỡng, thậm chí còn đồng sinh với cây.
Lần này, âm khí mạnh đến mức ngay cả sư thúc vô lương cũng có thể nhìn thấy, ông nhấp chặt môi, đấm cho Chu Tiêu một cái thật mạnh, nói: “Ông đây còn cứ tưởng là tại bản lĩnh nhỏ quá không thấy được, hóa ra là nhà ngươi không nói sự thật!”
Chu Tiêu cười bồi hai tiếng, miệng nói còn không phải là vì Đinh sư phụ mới từ xa trở về sao? Chưa kịp nói, chưa kịp nói.
Sư thúc nhổ toẹt một bãi nước miếng vào mặt Chu Tiêu, kéo tay tôi thổn thức, bảo rằng ông ta cũng không biết chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, thế nên mới kêu Chu Tiêu đến tìm sư phụ.
“Tìm người đào chỗ này lên đi ạ!” Tôi dùng giọng non nớt đặc mùi sữa của mình mà nói với sư phụ.
Sư phụ gật gật đầu, nắm tay tôi giật ra khỏi tay sư thúc, trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn cứ làm loạn mãi thế này, thì e rằng kết cục sẽ không chỉ mù như ta thôi đâu!”