Chương 16: Đúng Là Cô ẤyNgười đăng: adminNgày đăng 13-02-2021 23:17
Đông Lý Lê Hân cung cấp video đầu mối cho Uông Tĩnh Phong điều tra, công việc mang đến tương đối lớn đột phá. Mới thời gian một ngày, hắn liền đem tất cả chuyện có liên quan đến Lan Sơ cũng tra xét rõ ràng, sạch sẽ.
Tài liệu có trong tay, sau khi Uông Tĩnh Phong tùy ý lật xem một cái, liền không kịp chờ đợi chạy tới nhà Đông Lý Lê Hân.
Trời còn mờ tối, mặt trời cũng còn không có mọc lên. Làm thêm giờ đến rạng sáng mới nằm xuống, lại có chút thao thức Đông Lý Lê Hân mới vừa vặn ngủ, liền bị tiếng chuông cửa đoạt mệnh liên tục thúc giục của Uông Tĩnh Phong làm giật mình tỉnh giấc.
Mặc thêm áo choàng tắm xuống lầu mở cửa, mặt của Đông Lý Lê Hân trực tiếp đen lại. Tốt nhất là Uông Tĩnh Phong có đầy đủ lý do cùng động cơ, nếu không, hắn nhất định sẽ làm cho cậu ta chết vô cùng đẹp mắt.
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân!" Cửa chính vừa mở, Uông Tĩnh Phong vừa ngạc nhiên vừa cao giọng la lên, vừa vội vã chạy vào.
"Có rắm mau thả." Đông Lý Lê Hân ngăn ở cửa trước, một bộ dạng tùy thời muốn động thủ bóp chết Uông Tĩnh Phong.
"A, chính cậu nhìn." Uông Tĩnh Phong đem kẹp tư liệu hướng trong ngực Đông Lý Lê Hân vỗ, sau đó dùng sức chen qua Đông Lý Lê Hân, chạy hướng phòng bếp. Sớm như vậy liền bò dậy, có thể buồn ngủ chết hắn. Hắn phải đi lấy ly cà phê uống một chút, sau đó sẽ thuận tiện lấy cà phê trở về uống mười ngày nửa tháng.
Nhìn Uông Tĩnh Phong kiên quyết nhét tập văn kiện màu đen đưa cho mình, Đông Lý Lê Hân không nhịn được cau lại lông mày. Sau khi đóng kín cửa, hắn yên lặng cầm kẹp tư liệu đi tới trong phòng khách ngồi xuống. Tiếp đó, hắn nhanh chóng lật xem lên. Trong mắt hắn chỉ muốn biết một chuyện, nhân vật liều mạng thần bí vào đêm hôm đó của mấy tháng trước, đến tột cùng có phải hay không người phụ nữ hắn thấy trong sàn nhảy COOLK¬OU.
Nhưng mà, cũng không biết là Uông Tĩnh Phong cố ý lấy một đống tài liệu vô dụng, kết quả điều tra còn nói nhảm nhiều như vậy, Đông Lý Lê Hân lật nửa ngày cũng không còn tìm được điều hắn muốn thấy nhất.
"A. . . . . . Nhà cậu cà phê chính là uống ngon." Uông Tĩnh Phong bưng chén cà phê, mặt say mê từ trong phòng bếp đi ra.
Đông Lý Lê Hân càng lật càng không có kiên nhẫn, không nhịn được rống lên một tiếng. "Đây đều là những thứ gì?" Hắn muốn biết rõ ràng chỉ có một việc, tại sao Uông Tĩnh Phong làm ra nhiều tài liệu lộn xộn lung tung như vậy.
"Kết quả điều tra." Uông Tĩnh Phong trả lời tương đối dứt khoát, hơn nữa không nhìn hỏa khí Đông Lý Lê Hân, bộ dạng rắm thồi ngồi ở đối diện hắn trên ghế sa lon.
Đông Lý Lê Hân cắn răng, tiếp tục tìm kiếm.
Uông Tĩnh Phong vô cùng thưởng thức một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ nhấm nháp cà phê quý báu trong tách cà phê, thấy Đông Lý Lê Hân vứt đầy khay trà đều là tờ giấy, liền tâm phi thường tốt bắt đầu hướng về phía hắn ngoài miệng giải thích. "Cô gái này thật đúng là khó lường, phàm là những thứ tiêu thụ mạnh ở thị trường như thuốc, các sản phẩm chăm sóc sức khỏe ..
Báo cáo, nhất định đều từ tay cô ấy làm ra. Chỉ là, cô ấy làm thí nghiệm, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng thành công, cũng không ai biết rốt cuộc cô đang chơi đùa cái gì, mình đoán là, chính cô ấy có thể cũng không biết mình đang làm cái gì."
Đông Lý Lê Hân không để ý đến Uông Tĩnh Phong, tập trung tinh thần tìm kiếm thứ hắn muốn tìm.
"Mình cảm thấy, cô ấy nên ăn mặc trang điểm chính mình thật tốt, cách ăn mặc của cô ấy, thật lòng làm cho người ta không dám khen tặng, nếu không phải là làm điều tra, mình còn tưởng rằng cô ấy là nhặt ve chai ." Uông Tĩnh Phong đắc ý uống cà phê, tự nhiên giải thích, không có chút nào thèm quan tâm rốt cuộc Đông Lý Lê Hân có đang nghe hay không.
Chân mày Đông Lý Lê Hân từ từ khép lại thành một chữ ‘1’ (cái này mình k hình dung đc), hận không thể tại chỗ đem toàn bộ tư liệu trong cặp hồ sơ xé thành mảnh nhỏ.
"Tên của cô ấy cũng lạ, lại gọi là Lan Sơ, thật không biết mẹ cô ấy là thế nào nghĩ được một cái tên quái dị, chỉ là bản thân người này cũng lạ, nhưng thật ra thì người cũng như tên rồi." Uông Tĩnh Phong càng nói càng hăng say, thậm chí không có chú ý tới từ trên người Đông Lý Lê Hân đang tản mát tức giận, đã đến mức vừa chạm vào là có thể nổ tung.
"Cậu rốt cuộc điều tra những thứ gì?" Đông Lý Lê Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa tất nhiên nổ tung rồi, Uông Tĩnh Phong cũng đã nói nói nhảm nhiều như vậy rồi, nhưng hắn lại vẫn không tìm được kết quả cuối cùng.
"A, cậu là đang hỏi chuyện đêm hôm đó đúng không, đến đây mình xem một chút nha." Uông Tĩnh Phong bừng tỉnh hiểu ra, lập tức thả chén cà phê trong tay ra, cầm lấy tập văn kiện, làm bộ lật một hồi lâu. Mới ở một đống lớn chữ viết trong tài liệu, lấy ra một tờ chữ nhiều nhất, dầy đặc nhất không nhất dễ nhìn thấy. Sau đó, lại dùng bút ra vòng trong đó mấy cái chữ, lúc này mới vẻ mặt khẳng định đưa tới trước mặt của Đông Lý Lê Hân, nói: "Không sai, chính là cô ấy."
Đông Lý Lê Hân một phen kéo qua một ít tờ giấy, dùng tốc độ nhanh nhất tìm đọc một lát, đôi tay nhất thời nắm chặt thành quyền.
Quả nhiên, khi hắn mà sinh ra hoài nghi, nhất định có vấn đề. Nhưng nếu không phải là bởi vì ở đó vô tình gặp được ở sàn nhảy, nhưng nếu không phải là bởi vì trong lòng hắn không hiểu sinh ra một tia cảm giác quỷ dị. Nói không chừng, hắn cả đời này sẽ không biết, đêm hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhìn kết quả điều tra trong tay, trong lòng Đông Lý Lê Hân càng thêm tàn nhẫn.
Uông Tĩnh Phong liếc một cái mấy tấm hình xen lẫn ở chữ viết trong tài liệu, chợt nửa thật nửa giả mà hỏi: "Lại nói Tiểu Hân Hân, mình còn là có chút không thể tin được a, cậu xác định đêm hôm đó người mê gian cậu thật sự là cô ấy sao?"
Nghe vậy, Đông Lý Lê Hân ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Uông Tĩnh Phong.
Uông Tĩnh Phong ngẩn ra, vội vàng ôm lấy chén cà phê, tránh đi tầm mắt Đông Lý Lê Hân .
Chậm rãi ném xuống trang giấy trong tay, Đông Lý Lê Hân nghiêng dựa vào sau lưng trên ghế sa lon, bắt đầu suy tính một vấn đề.
"Chỉ là, cô ấy mang thai, đứa bé kia đoán chừng là của cậu." Uông Tĩnh Phong cũng không có an tĩnh bao lâu, hắn nuốt xuống một ngụm nhỏ cà phê, lại nhịn không được liền mở miệng. Chẳng qua là lần này, hắn rõ ràng có chút cẩn thận. Chuyện khác hắn có thể tùy tiện nói giỡn, nhưng với chuyện như vậy cũng không phải trò đùa. Nặng nhẹ, hắn luôn luôn phân biệt rất rõ ràng.
Đông Lý Lê Hân không nói gì, khóe miệng lại hơi dương, cười cực âm hiểm, cực băng hàn. Đối với loại phụ nữ liều mạng này, hắn tự nhiên sẽ thành toàn nguyện vọng cô liều mạng. Đừng tưởng rằng cô đã mang thai, thì nhất định lấy được Thượng Phương Bảo Kiếm (nguyên convert. Dịch ra k hay nên mình để vậy). Đứa nhỏ sau khi sinh ra cũng có thể sẽ chết yểu, huống chi cô còn chưa có sinh ra?
Thấy Đông Lý Lê Hân cười như vậy, cho dù là Uông Tĩnh PThong cũng kiềm chế không được trong lòng sợ hãi rùng mình một cái. Hắn nghĩ, cái này gọi là dự đoán tính mệnh của người phụ nữ Lan Sơ chẳng bao lâu nữa sẽ…...
"Tìm người theo dõi cô ta." Hồi lâu, Đông Lý Lê Hân chợt lãnh đạm mở miệng.
Uông Tĩnh Phong trực giác thấy có vấn đề, hỏi: "Cậu định làm cái gì?"
"Đợi đến thời điểm cô ta không để ý, bí mật đem cô ta mang tới đây." Đông Lý Lê Hân đơn giản giải thích đôi câu.
"Cậu nói là đưa đến đây?" Uông Tĩnh Phong mặt kinh ngạc, Đông Lý Lê Hân bị cái gì kích thích? Hắn lại muốn đem kia người phụ nữ mê gian hắn mang tới nhà của hắn.
Đông Lý Lê Hân không có đáp lời, đứng dậy đi lên lầu đi ngủ.
Uông Tĩnh Phong không nhịn được đuổi theo hai bước, dừng lại hướng về phía sau lưng của Đông Lý Lê Hân kêu la, "Này này, cậu không phải sẽ thật tính toán tự tay bóp chết người phụ nữ này. Mặc dù cô ấy thật sự có chút thê thảm không nỡ nhìn, nhưng trong bụng cô ấy chính là cốt nhục của cậu a, như vậy cậu có phải hay không quá tàn nhẫn? Hơn nữa, cậu đem cô mang tới nơi này, ngộ nhỡ cô ấy chạy đi, chẳng phải liền bại lộ vị trí của cậu sao?"
Bước chân của Đông Lý Lê Hân đột nhiên dừng ở trong phòng khách nhỏ lầu hai, hắn xoay người đi tới trước lan can, đối với Uông Tĩnh Phong ở lầu dưới lạnh giọng nói: "Mười ngày, trong vòng mười ngày, phải mang cô ta tới nơi đây, nếu không, người chết chính là cậu." Nói xong, hắn trực tiếp lên lầu ba.
"Này! Cậu cái tên này, cậu cũng quá hung ác đi!" Uông Tĩnh Phong tức giận dậm chân, cuối cùng lại chỉ có thể chấp nhận uống cạn cà phê, lại tựa như phát tiết chạy đến phòng bếp uống liền hai ba ly cà phê, lúc này mới rời nhà Đông Lý Lê Hân. Hắn nghĩ, đời trước hắn nhất định là thiếu nợ Đông Lý Lê Hân, cho nên đời này mới có thể bị hắn bóc lột thành cái bộ dáng này.