Chương 3: Đi ngủNgười đăng: adminNgày đăng 26-02-2021 09:34
Có vài người chơi game là để giết thời gian, vài người lại chơi game để tận hưởng cảm giác thắng lợi. Còn Hàn Phi chơi game chủ yếu là vì giải quyết áp lực, nhưng giờ hắn lại cảm thấy áp lực của mình lớn hơn.
Đặt chổi xuống, Hàn Phi nhìn xung quanh, ánh đèn trên đầu lập lòe mờ ảo, cảm giác ấm áp sớm đã biến mất từ lâu.
Hắn lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh tủ lạnh; bà lão chỉ mới mở ngăn trên của tủ, chẳng ai biết ngăn dưới chứa thứ gì cả.
Một con người nguyên vẹn không thể nhét vừa tủ lạnh, chẳng lẽ là...
Hàn Phi hít sâu một hơi, từ từ mở ngăn dưới của tủ lạnh ra. Hắn kéo hộc chứa đồ ướp lạnh, bên trong bỏ vào rất nhiều bao nylon màu đen căng phồng.
Hàn Phi đã từng xem những cảnh tương tự trong phim kinh dị, chẳng qua xem trên TV và nhìn tận mắt là 2 trải nghiệm hoàn toàn trái ngược.
Thò ngón tay vào hộc chứa đồ ướp lạnh, Hàn Phi rất sợ mình sẽ nhìn thấy mặt người hoặc là tóc gì đó.
Nuốt đánh ực một cái, hắn dùng móng tay cào vào túi, trong túi nylon màu đen chỉ chứa đầy cá và gà đông lạnh.
Cảnh tượng 18+ trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, Hàn Phi thừa dịp bà lão chưa trở về, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh.
"Cháu đang làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn già nua vang lên ở sau lưng, Hàn Phi cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng dọc theo sống lưng lên tới tận óc.
Tại sao bà lão này đi đường lại không phát ra tiếng động nào?
Xoay người, Hàn Phi thuận tay cầm lên cây chổi trên đất lên, dù sao hắn cũng là diễn viên chuyên nghiệp, rất nhanh đã khống chế tốt biểu cảm trên khuôn mặt của mình: “Cháu muốn giúp bà quét nhà, có lẽ do mất điện trong thời gian dài, phía dưới tủ lạnh bị rò nước, cháu nghi ngờ do hệ thống làm lạnh của thứ này xảy ra vấn đề."
Biểu cảm của bà lão từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn hiền lành, ôn hoà như vậy. Nhưng nếu nhìn gương mặt của bà lão một hồi lâu, chẳng hiểu sau sẽ cảm thấy ớn lạnh một chút, cứ như thể... bà ta chỉ có mỗi một biểu cảm này trên gương mặt vậy.
"Bà, thật ra cháu sống một mình đã lâu, hôm nay ở chỗ bà mới cảm nhận được hơi ấm gia đình. Cảm ơn bà rất nhiều!" Hàn Phi rất tự nhiên bắt đầu quét dọn vệ sinh: “Sau này chúng ta là hàng xóm, bà có khó khăn gì cứ tới tìm cháu."
Mặc kệ trong phòng của bà lão có giấu xác hay không, Hàn Phi ít ra cũng phải diễn giống như một thanh niên ngây thơ vô số tội.
Bà lão đi lại bất tiện, Hàn Phi nghiêm túc quét dọn phòng khách một lượt xong xuôi, sau đó nói: “Bà ngủ ngon, cháu không làm phiền nữa."
Dọn dẹp phòng xong, giọng nói máy móc trong đầu của hắn lại hiện lên: “Gamer số 0000 xin chú ý! Biểu hiện nhiệt tình của bạn đã để lại ấn tượng tốt cho Mạnh Thi - Độ thân mật của Mạnh Thi: +5 - Quan hệ thân thiết với hàng xóm là bước đầu tiên của Cuộc Sống Hoàn Hảo."
Ngay lúc âm thanh máy móc xuất hiện, bà lão kia không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Hàn Phi: “Bà vốn định nói với cháu chuyện này trong bữa cơm, giờ chắc cháu cũng không còn tâm trạng ăn cơm ở nhà của bà. Cháu là đứa trẻ tốt, bà cũng rất muốn làm hàng xóm với cháu. Nhưng cháu hãy nghe bà khuyên một câu, đừng tham món lợi nhỏ, dọn khỏi nơi này sớm đi! Căn hộ của cháu có vấn đề."
"Có vấn đề ạ?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy! Cháu cứ nhớ kỹ, tối về lúc ngủ, nhất định phải khóa kỹ cửa phòng vệ sinh."
Hình như bà lão rất mệt mỏi nên không thèm nói chuyện với Hàn Phi nữa, một mình đi vào nhà bếp.
Ngay sau đó, có tiếng động lạ truyền đến từ trong nhà bếp.
Ngửi thấy mùi thịt thơm nức mũi bay ra, Hàn Phi không dám ở lại, nhanh chóng rời khỏi căn hộ của bà lão.
Sau khi ra khỏi cửa, tâm trạng của hắn khá sa sút.
"Trò chơi này hình như có gì đó sai sai."
Vừa rồi Hàn Phi quả thực không hề tìm thấy xác chết bên trong tủ lạnh của bà lão, nhưng hắn nhớ rõ một chi tiết.
Lúc mình vừa tới căn hộ của bà, cầu chì nơi này đã bị cháy.
Nếu như chất lượng của cầu chì không có vấn đề, việc cháy cầu chì thường là do chịu tải quá lớn.
Nhưng khi quét dọn vệ sinh, hắn đã quan sát tất cả các nơi trong nhà bếp và phòng khách. Thiết bị điện trong căn hộ của bà lão tổng cộng cũng chỉ có đèn điện, TV và 1 cái tủ lạnh.
Chỉ mấy thiết bị điện này cũng sẽ không làm cháy cầu chì, cho nên trong căn hộ của bà lão chắc còn những thiết bị điện khác.
"Cửa phòng ngủ của đứa trẻ bị khóa, tại sao bà lão muốn nhốt đứa trẻ ở trong phòng? Lẽ nào đứa trẻ đã nhìn thấy cái gì? Hay là trong phòng của đứa bé kia có giấu một chiếc tủ lạnh khác?"
Nghĩ đến đây, dự cảm xấu trong lòng của Hàn Phi càng mãnh liệt hơn. Hắn bỗng rùng mình, nhận ra dãy hành lang này có phần u ám hơn.
Đằng sau những cánh cửa kia, dường như có người đang nhìn chằm chằm hắn vậy.
"Sao hành lang này lại tràn ngập âm khí như thế?"
Hàn Phi nhanh chân trở về căn hộ của mình. Hắn cầm xâu chìa khoá, thử mãi mới mở được cánh cửa chống trộm.
Vào bên trong nhà, Hàn Phi nhìn phòng khách tồi tàn lạnh tanh, thở hổn hển: “Do mình căng thẳng quá sao? Đây là cảm giác nguy cơ do Trò chơi hệ chữa trị chơi tạo ra ư?"
Rót một ly nước, Hàn Phi không ngừng đi tới đi lui trong phòng, lời nói cuối cùng của bà lão thật giống như lời nguyền vậy, cứ quanh quẩn trong lỗ tai của hắn.
"Trong căn hộ này đã từng xảy ra chuyện, tối ngủ phải khóa cửa phòng vệ sinh..."
Hàn Phi bắt đầu quan sát xung quanh một lần nữa, căn hộ rất nát, bụi bặm khắp nơi. Trừ cái đó ra, còn vài chuyện khá kỳ lạ khác. Ví dụ như, ngoại trừ phòng vệ sinh, trên mỗi cửa sổ của căn hộ này đều treo những tấm rèm chống nắng rất dầy.
Đi tới cửa sổ, hắn vén rèm cửa ra một góc.
Phía sau rèm cửa sổ là cửa sổ được bịt kín bằng ván gỗ; nhìn xuyên qua những khe hở trên ván gỗ, đó là một thành phố tối tăm.
Thế giới trò chơi bị bao phủ trong bóng tối rất rộng lớn, nhìn mãi không thấy giới hạn.
"Không phải nói bối cảnh ấm áp à? Rồi nhạc nền êm dịu đâu?"
Hàn Phi kéo rèm lại.
Hắn phát hiện những preview về trò chơi này trên mạng khá nhảm. Mặc dù trò này lấy bối cảnh của cõi trần gian, nhưng dường như bao gồm rất nhiều yếu tố cõi âm.
"Do cách chơi của mình không đúng sao?"
Chỉ riêng về chất lượng âm thanh, hiệu ứng hình ảnh và tính chất tương tác, trò chơi này đã vượt trội hơn hẳn so với bất kỳ trò chơi nào mà Hàn Phi đã từng chơi. Nhưng nói như thế đây nhỉ? Giờ Hàn Phi cứ cảm giác trò chơi này lại chân thật quá mức cho phép.
Ngồi trên ghế sa lon, Hàn Phi nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra 1 bảng Skills và 1 bảng Nhiệm vụ.
Sau khi giúp bà lão nối cầu chì, hắn đã kích hoạt Hệ thống Nhiệm vụ. Âm thanh trong đầu thông báo rằng, việc hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ sẽ trợ giúp mình nhanh chóng hiểu rõ thế giới này.
Nghĩ tới đây, Hàn Phi mở ra bảng nhiệm vụ. Vừa nhìn vào 3 nhiệm vụ tân thủ xong, sắc mặt của hắn trở nên khá quái đản.
Nhiệm vụ tân thủ thứ 1: TắmNhiệm vụ tân thủ thứ 2: Xem TVNhiệm vụ tân thủ thứ 3: Ngủ
Nhiệm vụ tân thủ của trò chơi này "đơn giản" quá sức tưởng tượng, không giới thiệu dư thừa, đều là những thói quen sinh hoạt cơ bản.
"Hay bắt đầu từ ngủ trước? Mình rành nhất là ngủ."
Thật ra, cũng không phải Hàn Phi tùy tiện chọn bừa. Hắn nhớ lại lời nhắc nhở trước đó của bà lão, buổi tối lúc ngủ phải khóa cửa phòng vệ sinh - nhắc nhở này rất có thể sẽ trở thành mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ.
So với việc chọn đại, Hàn Phi cảm thấy chọn ngủ là hợp lý nhất.
"Tôi lựa chọn nhiệm vụ tân thủ thứ 3 -- Ngủ." Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của Hàn Phi, nhiệm vụ cũng đã được ấn định, âm thanh máy móc lạnh như băng lại xuất hiện.
"Gamer số 0000 tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ cấp G – Đi ngủ!""Giới thiệu nhiệm vụ: Bận rộn một ngày, bạn lê tấm thân mệt mỏi nằm lên giường ngủ.""Yêu cầu: Vui lòng tắt hết đèn trong căn hộ, sau 5 phút chuẩn bị, nằm lên giường trong phòng ngủ. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trong vòng 3 tiếng không được rời khỏi giường."
"Chỉ đơn giản vậy sao?" Nhằm đảm bảo không bỏ sót thông tin nhiệm vụ, Hàn Phi bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường đôi đầy bụi, có một bộ chăn ga gối đệm màu đỏ, bao gồm gối, mền và ga trải giường.
"Màu đỏ sậm, cứ như giường cưới vậy!"
Hàn Phi cau mày dọn dẹp giường, sau đó đi đến phòng vệ sinh. Lúc hắn định nghe theo lời của bà lão khóa cửa phòng vệ sinh, bỗng phát hiện một vấn đề.
Cửa của phòng vệ sinh này chỉ có thể khóa từ bên trong, chứ không thể khoá từ bên ngoài.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Phi nhét chéo cán của cây lau nhà vào chốt cửa, đứng im trước cửa phòng vệ sinh, sau đó chuyển tủ giày chặn ngang trước cửa phòng vệ sinh.
"Chắc thế này là đủ rồi!?"
Vì lý do an toàn, hắn lại bước vào nhà bếp, kiếm một con dao phay: “Trong Trò chơi hệ chữa trị mà mình ôm dao phay đi ngủ có kỳ quái không nhỉ? Bỏ đi, không nên có lòng hại người, nhưng phải biết phòng bị người khác."
Thấy 5 phút chuẩn bị sắp hết, lúc này hắn mới tắt tất cả đèn trong căn hộ, cầm dao phay nằm ở trên giường trong phòng ngủ.